Edit: Cua🌷
_
Ngay cả Bùi Thanh Ưng cũng không ngờ rằng mình lại gặp được Yến Hoa trong trung tâm thương mại, vừa nhìn thấy người mình vẫn hằng mong nhớ, anh ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Tiểu Hoa, cậu cũng ở đây à?”
“Đây là Tiểu Dã đúng không, lớn nhanh thật đấy, suýt nữa tôi không nhận ra rồi.”
Yến Hoa gật đầu có lệ, “Ừ.”
“Cậu định đi đâu vậy?” Đã nửa năm rồi anh ta chưa gặp Yến Hoa, anh chưa bao giờ trả lời tin nhắn và các cuộc gọi đến, nếu có nghe máy cũng chỉ lạnh nhạt nói đang bận.
Nếu Yến Hoa không muốn quan tâm đ ến bạn, dù bạn có quỳ xuống cầu xin cũng vô dụng.
Nhưng không sao, Bùi Thanh Ưng đã lăn lộn trên thương trường mấy năm, cái gì không có chứ mặt thì rất dày.
“Chuẩn bị về nhà.” Giang Dã lớn tiếng trả lời, hắn thực sự không hiểu vì sao một đàn ông như Bùi Thanh Ưng lại suốt ngày quấy rầy anh Kiều làm gì, mỗi lần nhìn vào điện thoại đều thấy một đống tin nhắn của anh ta.
Người đàn ông này muốn làm cái quái gì vậy?
Giang Dã cũng gặng hỏi Yến Hoa mấy lần, nhưng lần nào anh chỉ trả lời qua loa, nói do người đàn ông này quá nhàn rỗi.
“Ồ, cậu dẫn Tiểu Dã đi mua quần áo à?” Bùi Thanh Ưng liếc nhìn đống đồ bọn họ đang cầm.
“Đúng vậy.”
“Đã đến lúc Tiểu Dã phải lên cấp ba rồi nhỉ? Trường nào thế?”
Yến Hoa lạnh lùng đáp: “Trường trung học số 4 Nam Giang.”
Bùi Thanh Ưng kêu lên: “Thật trùng hợp.”
Yến Hoa khó hiểu nhìn người mặt.
“Tôi có một người chú là giáo viên ở trường trung học số 4, năm nay ông ấy cũng sẽ dạy năm nhất trung học.” Cuối cùng Bùi Thanh Ưng cũng tìm thấy điểm chung với Yến Hoa.
Đúng như dự đoán, Giang Dã chính là lý do hợp lý nhất để bắt đầu một cuộc trò chuyện, anh ta cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Những ai quen Yến Hoa đều biết, nếu muốn bắt chuyện với anh thì chỉ cần nhắc đến em trai anh là được.
Yến Hoa hỏi: “Giáo viên nào?”
“Chú ấy họ Hà, là giáo viên số học, năm nào chú ấy cũng dạy cho các lớp trọng điểm.”
“Tiểu Dã đã được chia lớp chưa?”
Mặc dù Yến Hoa không muốn nói chuyện với Bùi Thanh Ưng, nhưng anh phải thừa nhận chủ đề này rất đáng để quan tâm.
“Vẫn chưa biết, có lẽ khai giảng xong mới biết được.”
“Vậy cho tôi hỏi, kết quả kỳ thi tuyển sinh của Tiểu Dã thế nào thế?”
“Đứng nhất toàn thành phố, nhưng dù sao thì đó là kết quả khi ở Ôn Dương chứ không phải Nam Giang.” Yến Hoa khá lo lắng về điều này.
“Đây không phải vấn đề lớn, lát nữa tôi sẽ hỏi chú một tiếng.” Bùi Thanh Ưng xung phong nhận nhiệm vụ.
“Cảm ơn.”
Đang lúc Bùi Thanh Ưng muốn nói thêm gì đó, Giang Dã đột nhiên lên tiến: “Anh Kiều, em đói bụng, muốn về nhà ăn cơm.”
Cắt ngang lời anh ta muốn nói tiếp theo.
“Vậy cậu về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ gọi điện cho cậu nhé.”
Bùi Thanh Ưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Yến Hoa, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nhưng tâm tình Giang Dã lại rất hỗn loạn, sau khi rời đi, hắn không khỏi phàn nàn: “Anh Kiều, anh ta thật phiền phức.”
“Vì sao anh ta luôn quấy rầy anh? Anh ta có bệnh đúng không?”
Yến Hoa nhìn Giang Dã ủ rũ mặt mày, thấy thiếu gia nhà mình không vui liền cười nói: “Cứ mặc kệ hắn.”
“Nhưng anh ta cứ làm phiền anh.”
Giang Dã có thể hiểu được quan hệ giữa Vương Tiểu Thanh và anh Kiều. Nhưng Bùi Thanh Ưng thì sao, anh ta là một người đàn ông nhưng ngày nào cũng quấy rầy anh trai mình là có ý gì?
Yến Hoa nhất thời không nói nên lời, không biết nên giải thích chuyện này thế nào với Giang Dã.
Hắn chỉ là một học sinh trung học, thậm chí còn có thể không biết đồng tính luyến ái tồn tại trên đời.
Hơn nữa Yến Hoa cũng không muốn hắn biết chuyện này.
Nói đến từ “đồng tính” cũng đủ khiến Yến Hoa phát ốm.
Ngoài việc ghét Bùi Thanh Ưng vì đã quấy rầy anh trai mình, Giang Dã còn ghét anh ta vì lý do khác.
Vết sẹo dài trên bàn tay trái của Yến Hoa chắc chắn là do Bùi Thanh Ưng gây ra. Nhưng Yến Hoa nhất quyết không muốn nói cho hắn biết, chỉ bảo đây là vết thương do vô tình.
Giang Dã không thích Yến Hoa có những bí mật mà hắn không biết.
Họ thân thiết hơn cả anh em, Yến Hoa biết mọi thứ về hắn nhưng lại có những bí mật của riêng mình, nó thậm chí còn liên quan đến người mà hắn ghét.
Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu.
Vài ngày sau, Bùi Thanh Ưng đã gọi cho Yến Hoa về việc chia lớp của Giang Dã.
Đáng tiếc, khi anh ta gọi đến thì Yến Hoa đang tắm, người bắt máy là Giang Dã.
“Alo, Tiểu Hoa.” Thông qua điện thoại, có thể tưởng tượng được nụ cười trên mặt Bùi Thanh Ưng.
Giang Dã nằm trên giường, nhếch môi không kiên nhẫn nói: “Anh Kiều đang tắm.”
“Ồ, là Tiểu Dã à.” Thanh âm của Bùi Thanh Ưng lập tức giảm xuống một quãng tám.
“Vậy sau khi cậu ấy tắm xong thì em nhắc anh trai một tiếng nhé, anh sẽ gọi lại cho cậu ấy sau.”
Giang Dã không có ý định cúp máy. “Anh định nói về việc chia lớp à?”
“…”
“Ừa, sao em lại biết?”
Giang Dã chửi thầm, ngoài chuyện này ra thì anh ta còn có thể nói gì với Yến Hoa để thu hút sự chú ý của anh Kiều chứ.
Lúc này Giang Dã càng rõ ràng, hắn không chỉ là vật kéo chân của Yến Hoa, mà hắn còn là công cụ để người khác lợi dụng.
Điều này càng khiến hắn bực bội hơn.
Hắn ghét người khác lợi dụng chuyện của mình để đến gần Yến Hoa.
“Anh biết chuyện phân lớp đúng không?” Giang Dã hỏi.
“Ừ, thành tích của em rất tốt, được phân vào lớp trọng điểm. Mấy giáo viên chủ chốt đang ở trong văn phòng tranh giành em đấy.” Bùi Thanh Ưng cười khúc khích.
“Chú của anh cũng không bắt được em, em học lớp của thầy Lưu, thầy ấy là giáo viên toán rất có kinh nghiệm, anh trai em có thể yên tâm rồi.”
Thật ra Giang Dã không quan tâm mình sẽ được phân vào lớp nào, dù cho học lớp thường hắn vẫn có thể giành được vị trí thứ nhất, chỉ là anh Kiều rất lo về việc chia lớp cho hắn nên hắn cũng không muốn anh phải lo lắng.
“Ồ, không có gì nữa thì em cúp máy đây.” Giang Dã chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt đẹp nên cũng không thèm khách khí với Bùi Thanh Ưng, sau khi biết kết quả, hắn vội vàng cúp điện thoại.
“A, được rồi, em nhớ nói với anh trai của em…”
Bùi Thanh Ưng còn chưa dứt câu, điện thoại đã mất kết nối.
Sau khi Yến Hoa tắm xong, Giang Dã đang ngồi trên giường đọc đề thi chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toán.
Sau khi từ Ôn Dương trở về, Giang Dã không cần phải học những lớp luyện thi mà hắn đã mất hứng thú từ lâu nữa. Hắn chỉ học một lớp Olympic Toán và lớp học võ mà thôi.
“Ngồi học như vậy không tốt cho mắt.” Yến Hoa vừa mới tắm xong, anh đang ngồi trước quạt điện, mái tóc ướt còn chưa sấy khô, thân trên để trần, những giọt nước trên tóc chậm rãi chảy xuống những đường nét trên cơ thể.
Giang Dã nghe xong liền ngoan ngoãn ngồi vào bàn học, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn tấm lưng trần của Yến Hoa.
“Anh Kiều, vừa rồi Bùi Thanh Ưng gọi điện đến, nói em được phân vào lớp trọng điểm nên anh không cần lo lắng.” Về phần gọi điện lại, Giang Dã còn lâu mới nói.
“Vậy thì tốt.”
“Em đã cảm ơn anh ta chưa?” Yến Hoa luôn ưu tiên tới việc giáo dục cho Giang Dã thành đứa trẻ ngoan.
Nhưng Giang Dã vốn không phải một đứa trẻ ngoan, hắn cong môi nói: “Em không nói.”
“Em phải biết khách khí biết không? Không còn là đứa nhỏ ba tuổi nữa.” Mặc dù Yến Hoa rất ghét Bùi Thanh Ưng, nhưng đây là chuyện riêng của anh, Giang Dã vẫn nên khách khí một chút.
Nếu như có Phong Tử ở đây, chắc chắn cậu ta lại âm dương quái khí nói, đám bọn họ chẳng có lấy một ai tốt đẹp nhưng vẫn cứ nhất quyết muốn uốn nắn Giang Dã thành bông hoa của tổ quốc để làm gì.
“Em biết, em biết mà, lần sau em sẽ ghi nhớ.”
“Còn nữa, em không phải đứa nhỏ ba tuổi, em sắp hai mươi rồi đấy.”
Yến Hoa cười hỏi, “Em hai mươi hồi nào sao anh không biết nhỉ?”
“Sinh nhật thứ mười sáu tuổi của em vừa mới được tổ chức vào ngày đầu năm mới.”
“Mười sáu làm tròn thành hai mươi.” Giang Dã ngang ngược nói, “Còn hai mươi hai của anh làm tròn đến chữ số gần nhất cũng là hai mươi.”
“Em sinh vào ngày 1 tháng 1 dương. Còn anh sinh vào ngày 1 tháng 1 âm, năm đó là ngày 13 tháng 2, vậy nên em lớn hơn anh một tháng!”
Giang Dã dùng logic không giống người của mình phân tích.
Yến Hoa bất đắc dĩ nói: “Cho nên anh phải gọi em là anh à?”
Giang Dã đi tới, cười nói: “Đúng rồi đó, em trai Kiều Kiều.”
“Em trai cái rắm, thằng nhóc thối, đi tắm đi.”
“Tuân mệnh!”
Giang Dã xách quần áo vào phòng tắm, Yến Hoa nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Lúc gặp Giang Dã lần đầu tiên, anh chỉ mới mười sáu tuổi, không ngờ sáu năm trôi qua nhanh thế.
Gà con bé nhỏ sắp trưởng thành.
Những cuộc gặp gỡ rồi chia ly, chia ly rồi đoàn tụ như một thước phim lặp đi lặp lại.
Công ty của Tông Nguyên đang gặp khó khăn trong việc xoay chuyển vòng vốn, cho nên không thể chi trả được chi phí cho đoàn đội, trước đây, dựa vào lợi nhuận của công ty, Tông Nguyên mới có thể thỏa mãn sở thích thành lập đội mô tô cho riêng mình.
Nhưng bây giờ ngay cả bản thân công ty còn khó bảo vệ chứ đừng nói là đội đua xe của mình.
Rất nhiều người đã lần lượt rời đi, Yến Hoa đã sớm dự liệu được kết quả này.
Một buổi sáng sau khi anh đến đoàn xe, Tông Nguyên đã đứng sẵn ở đó, ngoài ra trong xưởng còn có mấy người không quen đang thảo luận chuyện gì đó.
Yến Hoa ngồi trên khán đài, nhớ lại từng chi tiết trong cuộc sống của mình ở đây, không để ý tới Tông Nguyên đã tới gần mình từ bao giờ.
“Tương lai cậu dự định làm gì?” Tông Nguyên không còn vui vẻ như trước, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, “Trước kia không phải cậu nói muốn mở tiệm sửa xe sao? Tôi còn có một ít thiết bị, nếu muốn cậu cứ lấy đi.”
Yến Hoa do dự nói: “Mở cửa hàng cần phải tính toán nhiều thứ.”
Tông Nguyên hỏi: “Tại sao cậu không cân nhắc đến việc tìm một đội xe khác?”
Yến Hoa lắc đầu, công việc này vốn rất khó kiếm được tiền. Những đoàn xe khác hầu như đều tự chịu trách nhiệm về xe của mình, họ đua vì đam mê, không giống Tông Nguyên sẽ trả lương cố định.
Nếu quay về thời điểm Giang Dã không có ở đây, anh đi đâu cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt, Giang Dã mới lên cấp ba, anh phải ở bên cạnh hắn, không thể chạy lung tung được nữa.
Hai người ngồi trên khán đài, Tông Viễn nhìn về phương xa nói: “Mấy tháng nữa tôi sẽ về Canada.” Đó là nơi anh ta lớn lên.
“Tôi muốn khởi nghiệp ở Trung Quốc để chứng minh cho gia đình thấy, nhưng mọi chuyển đều hỏng bét hết rồi, vậy nên tôi phải về nhà thôi.”
“Sau này anh có quay lại không?” Yến Hoa nhẹ giọng hỏi.
Tông Nguyên khẳng định nói: “Tất nhiên là có, thị trường trong nước lớn như vậy, sao tôi có thể từ bỏ được? Khi trở về Canada, tôi sẽ chấn chỉnh lại mấy thằng em phế vật của mình rồi đoạt lại tài sản, cuối cùng đưa ông già về Trung Quốc.”
“Tôi sẽ giành lại mọi thứ ở Tông gia, trở thành người có tiếng nói duy nhất, sau đó chúng ta sẽ hưởng thụ mọi thứ và ném tiền khắp nơi.”
Yến Hoa nhìn ra tâm trạng sa sút của Tông Nguyên, anh ta chỉ nói đùa vài câu để nâng cao bầu không khí.
Tuy nhiên chuyện Tông gia giàu có là thật, dưới Tông Nguyên còn có mấy đứa em đang nhăm nhe nhắm vào tài sản thừa kế.
Yến Hoa không khỏi bị lời nói của Tông Nguyên chọc cười: “Vậy sau khi anh lấy được tài sản rồi trở về Trung Quốc, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
“Khi trở về Trung Quốc, nhất định tôi sẽ đến gặp cậu đầu tiên.” Tông Nguyên vỗ vai Yến Hoa.
Trong mấy năm anh ta gặp khó khăn, người khiến anh ta tin tưởng nhất chính là Yến Hoa, nghĩ đến đây liền quyết định mở miệng.
“Tiểu Thanh là một cô gái tốt.”
“Đúng vậy.” Yến Hoa không phủ nhận điều này.
Vương Tiểu Thanh có học vấn tốt và gia cảnh tốt, bố là giảng viên đại học, mẹ là bác sĩ, cô ấy cũng rất xinh đẹp.
Tông Nguyên thở dài: “Vậy tại sao cậu không biết nắm bắt?”
“Tôi không xứng với cô ấy.”
“Nếu không có Giang Dã, biết đâu chuyện của hai người lại thành”
Tông Nguyên lớn hơn Yến Hoa mười mấy tuổi, cho nên khá quan tâm đ ến chuyện đại sự của anh.
“Trước đây Tiểu Vũ khá ủng hộ chuyện của hai người, không ngờ cha của Giang Dã lại đột nhiên qua đời.”
Yến Hoa biết Tông Nguyên có ý tốt, nhưng anh vẫn nói: “Có Tiểu Dã hay không thì tôi và Tiểu Thanh cũng không thể thành, tôi chỉ xem cô ấy là đồng nghiệp.”
Tông Nguyên liếc nhìn Yến Hoa, châm một điếu thuốc: “Do cậu không thích Tiểu Thanh nên mới nghĩ nuôi Tiểu Dã không sao cả. Nhưng khi cậu gặp được cô gái mình thích thì sao, người đó sẽ chê em trai cậu là gánh nặng của cậu, đến khi ấy cậu mới thấy đau đầu.”
“Đối với tôi Tiểu Dã không phải là gánh nặng.” Yến Hoa nghiêm túc nói với Tông Nguyên.
“Hiện tại cậu không nghĩ vậy, nhưng sau này thì sao? Cậu không muốn lập gia đình và lập nghiệp à? Nếu cậu chỉ có một mình, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn ở bên cậu, nhưng cậu lại có em trai, cô gái nào lý trí hơn sẽ cân nhắc lại đấy.”
Yến Hoa lặng lẽ nghe những lời này, cúi đầu nhìn xuống đất, không đáp lại.
Tông Nguyên thật sự coi Yến Hoa là anh em của mình nên mới chân thành khuyên: “Tôi biết cậu mềm lòng, nhưng cậu cũng phải nghĩ cho bản thân nhiều hơn, sau này kết hôn, mua nhà đều cần tiền, không biết cha Tiểu Dã để lại bao nhiêu tiền cho nó, nhưng có một số việc không phải dùng tiền là giải quyết được. Mấy năm nữa đợi nó học xong cấp 3 rồi đại học, lúc đó cậu muốn kết hôn cũng khó.”
Đáp lại sự kiên nhẫn thuyết phục của Tông Nguyên, Yến Hoa trầm mặc một hồi. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tông Nguyên, kiên quyết nói: “Vậy tôi sẽ không kết hôn nữa.”
Nếu phải lựa chọn giữa hôn nhân và Giang Dã, anh sẽ không chút do dự lựa chọn Giang Dã.
Gia đình duy nhất của anh.
Tông Nguyên sửng sốt một lát, không ngờ tới câu trả lời này nên lại bất đắc dĩ cười, “Yến Hoa à, cậu quá mềm yếu, sau này sẽ chịu thiệt thòi.”
“Chuyện này để sau hẵng tính.”
Nhưng anh sẽ không bao giờ từ bỏ Giang Dã.
Tông Nguyên biết Yến Hoa là người một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi nên cũng không mong anh sẽ từ bỏ Giang Dã nữa, anh ta chỉ cảm thấy đau lòng cho Yến Hoa trong mấy năm nay, Tông Nguyên dập điếu thuốc nói, “Quên đi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi.”
“Tôi sẽ không bán số thiết bị này, nếu cậu muốn mở cửa hàng thì cứ tự nhiên đến lấy.”
“Tôi vẫn không muốn từ bỏ thị trường đua xe trong nước, có lẽ tôi không thể trở về Trung Quốc trong vài năm nữa. Xin cậu hãy giúp tôi để mắt tới nó, đợi đến khi tôi quay lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.” Yến Hoa gật đầu, hai người họ không nhắc đến chuyện của Giang Dã mà trao đổi về công việc và những kế hoạch trong tương lai.
_
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày khai giảng, một buổi chiều nọ.
Yến Hoa đang ngồi trong nhà hàng Phong Tử, đến giờ nghỉ ngơi nên trong nhà hàng không có ai.
Phong Tử nhấp một ngụm bia hỏi: “Anh định mở cửa hàng ở đâu?”
“Tôi muốn nó ở gần trường trung học số 4 Nam Giang một chút, để Tiểu Dã đi lại thuận tiện hơn.”
Phong Tử thở dài: “Tiểu Dã đã học cấp ba rồi à.”
“Hồi đó nó thấp muốn chết, vậy mà bây giờ còn cao hơn cả em. Mấy cô gái nhỏ trong cửa hàng suốt ngày liếc trộm nó thôi.” Phong Tử ghen tị.
Yến Hoa nói: “Em ấy đã mười sáu rồi.”
“Đúng vậy, nó đã mười sáu rồi. Năm chúng ta mươi sáu tuổi đang làm gì nhỉ? Một người đang học việc ở một tiệm sửa xe, một người đang phục vụ đồ ăn trong nhà hàng.” Phong Tử cầm cốc bia rồi cười lớn, sau đó nhớ tới điều gì đó, lại tức giận nói: “Đáng lẽ năm anh mười sáu tuổi cũng đang học lớp 10 giống Tiểu Dã vậy.”
Yến Hoa không nói gì, chỉ lặng lẽ uống bia.
“Năm nay anh 22 tuổi à?” Phong Tử đột nhiên hỏi.
“Ừ, sao vậy?” Yến Hoa lơ đãng lắc cốc bia trên tay.
Phong Tử tiếp tục rót đầy bia: “Sao anh không tìm bạn gái?”
Yến Hoa ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Phong Tử, “Ai có thể thích tôi?”
Phong Tử nghiêm túc nhìn Yến Hoa, “Anh đừng đùa chứ, chỉ dựa vào khuôn mặt của anh, chỉ cần ra đường và nói “Tôi muốn yêu đương”, chắc chắn mọi người sẽ tranh nhau xếp hàng lấy số. “
Yến Hoa cảm thấy thích thú trước lời nói của Phong Tử, “Đẹp trai nhưng vô giá trị.”
“Ai nói vô giá trị? Nếu anh đứng trước cửa hàng của em, việc kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt.”
Phong Tử càng nói càng hăng.
“Do em không đẹp trai bằng anh, nếu không thì em giàu từ lâu òi.”
Yến Hoa không để ý đến lời nói khoa trương của Phong Tử, anh chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp trai, tuy rằng trước đây từng có một vài tên lưu manh thường ghẹo anh vì khuôn mặt này, nhưng anh đều cảm thấy buồn nôn nên dứt khoát đánh chúng một trận.
Phong Tử vừa nói vừa nhìn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia về rồi.”
Yến Hoa quay đầu cười nhạt, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhướng lên, dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày của anh bỗng trở nên sinh động, tựa như một bức tranh đã chết được hồi sinh.
Nụ cười này khiến hai người ở cửa đồng thời choáng váng.
Phong Tử há giọng hỏi: “Sao hai người sao lại cùng nhau đến đây?”
“Tôi đoán là bọn họ gặp nhau ở cửa.” Yến Hoa ngừng cười, quay về bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm.
Do vừa trải qua kì huấn luyện quân sự ở trường nên Giang Dã đã đen đi nhiều, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sâu sắc hơn, song đôi mắt lại tràn ngập lấp lánh khi nhìn thấy Yến Hoa. Hắn nhanh chóng bước tới gần gọi: “Anh Kiều.”
“Học quân sự xong sẽ được nghỉ đúng không?” Yến Hoa hỏi.
“Vâng, được nghỉ hai ngày.” Giang Dã ngồi xuống bên cạnh Yến Hoa.
“Em bị cháy nắng nè, anh nhìn xem.” Giang Dã vừa ngồi xuống liền kêu Yến Hoa nhìn vết thương trên cổ mình.
Yến Hoa mở cổ áo hắn ra, cẩn thận quan sát: “Không đau đâu, chỉ bị rám nắng thôi.”
“Nhưng em đau.” Giang Dã làm nũng nói.
Phong Tử nhấp một ngụm bia, khinh thường nói: “Em bị anh trai chiều hư rồi, học quân sự xong liền đau chỗ này đau chỗ kia, khó chiều muốn chết.”
Yến Hoa bảo vệ đứa nhỏ nhà mình: “Cậu cho rằng tất cả mọi người đều giống cậu sao, da sần, thịt dày, đi ra sau bếp tìm một tảng băng chườm lên người Tiêu Dã nhanh.”
Được Yến Hoa bảo kê, Giang Dã tự tin ra lệnh cho Phong Tử: “Đi mau đi!”
Phong Tử lười di chuyển nên bảo nhân viên đi vào bếp tìm đá, không quên phàn nàn: “Anh xem đi, chiều hư nó rồi kìa.”
Bùi Thanh Ưng cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, xen vào, “Tiểu Dã vẫn còn nhỏ, chiều chuộng chút là chuyện bình thường mà.”
Phong Tử tàn nhẫn vạch trần, “Nó đã mười sáu tuổi rồi, còn nhỏ gì chứ.”
Bùi Thanh Ưng mỉm cười nhìn Yến Hoa, “Tiểu Hoa tự nguyện chiều chuộng em trai mà đúng không.”
Yến Hoa không để ý đến anh ta, lấy đá từ người phục vụ, bọc trong tấm vải rồi chườm lên gáy Giang Dã.
“Đá lạnh.” Giang Dã nói.
Phong Tử không thể chịu đựng được nữa: “Thằng nhóc này lắm chuyện quá.”
Yến Hoa liếc nhìn Phong Tử, cậu ta liền nghẹn họng lái sang câu khác, “Em bận muốn chết, sao có thời gian nói xấu em trai yêu quý của anh chứ?”
Yến Hoa nhìn vào cổ Giang Dã rồi nói: “Cố chịu một lúc”, mặc dù vậy anh vẫn đặt khối đá vào lòng bàn tay của mình, sau đó dán tay vào vùng da ở cổ. Ngón tay lạnh ngắt nhúng vào váng băng, áp lên cái cổ nóng bừng của Giang Dã khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
“Sao hai người lại đến cùng với nhau?” Phong Tử không muốn nói chuyện với Yến Hoa nữa, tìm một người khác để bắt nạt, Bùi Thanh Ưng.
Là một người đàn ông to lớn và giàu có, không ai có thể phớt lờ anh ta được.
Bùi Thanh Ưng nói chuyện với Phong Tử nhưng ánh mắt luôn dán lên người Yến Hoa, “Tôi tình cờ gặp Tiểu Dã nên mới cùng nhau vào cửa.”
“Vừa rồi hai người đang nói gì thế? Có chuyện gì vui à?” Bùi Thanh Ưng hỏi.
Phong Tử tà ác nhìn Yến Hoa: “Gần đây không phải anh Yến mới mất việc sao? Cho nên tôi đã gợi ý anh ấy nên tìm một người phụ nữ giàu có để yêu đương.”
Giang Dã chợt nheo mắt nhìn Phong Tử.
Bùi Thanh Ưng cũng chuyển tầm mắt về phía cậu ta.
Phong Tử đột nhiên nhận được hai cái nhìn lạnh lùng.
“Ôi, tôi chỉ đùa thôi mà, hai người không có khiếu hài hước gì cả ha ha.” Phong Tử đổ mồ hôi lạnh dọc sống lưng, nhấp một ngụm bia nói: “Chúng tôi đang thảo luận về cửa hàng của anh Yến.”
“Cửa hàng nào?”
Bùi Thanh Ưng quan tâm hỏi.
“Thì là do đội xe của Tiểu Hoa đã tan rã nên anh ấy định mở một cửa hàng sửa chữa ô tô.”
Bùi Thanh Ưng quay sang nhìn Yến Hoa hỏi, “Tiểu Hoa, có cửa hàng nào cậu quan tâm không?”
“Không.” Đầu ngón tay của Yến Hoa ướt đẫm, anh đang lau nước đá trên cổ Giang Dã.
“Nước chảy xuống người em.” Giang Dã chú ý tới làn da trên lưng lành lạnh.
Yến Hoa hỏi: “Ở đâu?”
“Ở sau lưng, đá tan nhanh quá.”
“Người em quá nóng nên đá mới tan nhanh như vậy.” Yến Hoa vừa nói vừa ném cục đá cho Giang Dã, sau đó rút ra vài tờ giấy, tự nhiên luồn vào trong áo để lau nước và mồ hôi trên lưng cho hắn.
Giang Dã chống khuỷu tay lên bàn, lười biếng hưởng thụ cảm giác được Yến Hoa lau người cho.
Phong Tử biết Yến Hoa không muốn giao tiếp quá nhiều với Bùi Thanh Ưng, vì vậy cậu ta chủ động thay đổi chủ đề: “Hôm nay cậu lại đến ăn tối à?”
“Ừ, tối nay tôi mời vài người bạn đến.” Bùi Thanh Ưng tự bịa ra một cái cớ, anh ta không thể nói thẳng với mọi người rằng mình muốn gặp Yến Hoa được, hôm nay đến đây cũng chỉ là để thử vận may xem có gặp được anh không.
“Nhà hàng nhỏ của tôi không thể đón được khách hàng lớn.” Phong Tử cười tự giễu.
“Mấy người bạn của tôi đều là bạn học cấp hai, tối nay cậu muốn tham gia không?” Bùi Thanh Ưng đột nhiên đề nghị.
Phong Tử đương nhiên là có thể tự do ở trong cửa hàng cả ngày, mặc dù ngoài miệng nói vậy với Phong Tử, nhưng ánh mắt Bùi Thanh Ưng chưa từng rời khỏi Yến Hoa.
“Tiểu Hoa, còn cậu thì sao?”
Yến Hoa từ chối: “Tối nay tôi không có thời gian.”
“Cậu bận gì vậy? Chỉ cần gặp vài người bạn học cấp hai thôi, sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”
“Anh trai em tối nay phải đưa em đến gặp giáo viên.” Giang Dã đột nhiên cắt ngang.
Yến Hoa liếc hắn một cái, ngầm gật đầu, “Ừ, trước đó chúng tôi đã có hẹn gặp giáo viên.”
“Được rồi, nếu cậu gặp giáo viên về, còn thời gian thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau, các bạn học đều rất nhớ cậu.” Bùi Thanh Ưng thấp giọng nói.
“Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi về nhà nấu cơm cho Giang Dã trước.”
Hai giờ chiều mà nấu cơm cái rắm, nhưng Phong Tử không vạch trần mà chỉ nói: “Anh về đi.”
Bùi Thanh Ưng rũ mắt, Yến Hoa vẫn hận gã như vậy.
Rõ ràng bảy năm trước, bọn họ là một đôi bạn khá thân.
Phong Tử uống hết bia trong cốc, thở dài nói: “Con người vẫn nên nghĩ thoáng chút.”
“Tôi đã suy nghĩ đủ rồi, nếu không nhờ có cậu ấy, tôi đã chết từ lâu rồi.” Bùi Thanh Ưng tự giễu nói.
“Tôi không nói cậu, tôi đang nói Yến Hoa kìa, nếu như lúc đó nghĩ quẩn, cậu ta mới là người phải chết!”
(*) Đoạn này mình không hiểu lắm, cậu ta này hình như không phải nói Yến Yến đâu, hôm nào edit đến phần quá khứ mình sẽ sửa lại sau:<
Bùi Thanh Ưng trầm mặc một hồi, “Nhưng hiện tại cậu ấy còn chẳng cho tôi cơ hội để xin lỗi.”
“Trong suốt bảy năm qua, chúng tôi thậm chí còn chưa nói với nhau được mười mấy câu trọn vẹn.”
Phong Tử đặt cốc bia xuống, ngơ ngác nhìn về phía xa: “Cậu chỉ có thể tự trách mình.”
“Bây giờ cậu đã biết cách xin lỗi rồi, vậy bảy năm trước cậu đã làm gì? Nếu lúc đó cậu không nói dối thì khi gặp lại chúng ta vẫn là bạn.”
“Ngay cả bạn bè cũng không được nữa, tất cả đều là sự lựa chọn của cậu.”
Nhắc đến vụ bắt cóc bảy năm trước, Phong Tử lại cảm thấy trong lòng nghẹn ngào, cũng lười nói chuyện với Bùi Thanh Ưng thêm nữa, xoay người đi vào trong bếp.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Yến Hoa vòng tay qua cổ Giang Dã, nhéo mặt hắn nói: “Em học nói dối khi nào vậy?”
“Cái này không phải nói dối, đây là khôn ngoan.”
“Hừm.” Yến Hoa buông Giang Dã ra, “Há miệng là nói dối, không ngoan chút nào.”
Giang Dã từ phía sau ôm lấy eo Yến Hoa, đẩy anh về phía trước: “Em ngoan mà, nhưng nếu không nói vậy thì sao anh thoát được bữa tối nay chứ.”
Quả thật, nếu Giang Dã không nghĩ ra lý do đi gặp giáo viên vào buổi tối thì Yến Hoa cũng biết phải làm thế nào.
“Đi cẩn thận.” Yến Hoa vỗ vỗ tay Giang Dã, “Trên đường đừng có nghịch.”
Giang Dã thở dài, buông eo anh ra rồi đề nghị: “Anh Kiều, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”
“Để cho họ thấy anh không có ở nhà.”
Yến Hoa thoải mái đồng ý: “Được thôi, em muốn xem gì?”
“Initial D (*), về đua xe.”
(*) Ban đầu D là một bộ phim hành động Nhật Bản-Hồng Kông năm 2005 do Andrew Lau và Alan Mak đạo diễn. Đây là bộ phim chuyển thể từ bộ truyện tranh First D của Nhật Bản, với các yếu tố được kết hợp từ giai đoạn một, giai đoạn hai và giai đoạn ba.
Đúng như Giang Dã dự đoán, Yến Hoa luôn có hứng thú với mọi thứ về xe.
“Ai diễn vậy?”
“Châu Kiệt Luân.”
Yến Hoa thở dài, “Bàn Tử chắc chắn cũng đi xem, anh ta thích Châu Kiệt Luân nhất.”
Hơn nửa năm rồi anh chưa gặp Bàn Tử và Vương Nhuận Bình.
Kể từ khi Yến Hoa rời khỏi đại lý xe xây dựng, Bàn Tử cũng chuyển sang xưởng sửa xe khác.
Vương Nhuận Bình cũng đã nghỉ việc vài năm trước vì anh ta muốn trở thành một tay đua mô tô.
Khi còn ở trong đoàn đội, cả hai gặp nhau khá thường xuyên, Yến Hoa sẽ giúp anh ta sửa chiếc xe của mình.
Giang Dã nhẹ giọng nói: “Anh Kiều, nếu anh muốn gặp họ thì cứ hẹn họ đi. Dù sao gần đây anh cũng đang xem xét cửa hàng, hai người họ đều học sửa chữa ô tô nên có thể giúp anh xem qua.”
Yến Hoa mím môi, dùng chìa khóa mở cửa rồi lặng lẽ thay giày.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì à?” Giang Dã nhạy bén nhận ra tâm trạng anh xuống dốc.
“Anh không tìm được cửa hàng nào thích hợp.” Yến Hoa có chút lo lắng, ngân sách của anh có hạn, tiền thuê nhà cũng chiếm không ít. Mặc dù có thể sử dụng số trang bị Tông Nguyên để lại, nhưng cũng không thể không tốn tiền mua trang bị mới, còn các loại vật dụng khác nữa.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Yến Hoa đau đầu.
“Không phải trước đó anh nói muốn vài chỗ gần trường học của em à? Không có sao?” Giang Dã hỏi.
“Chuyện này đừng lo lắng, chúng ta cứ từ từ.”
“Em chuẩn bị cho cuộc thi thế nào rồi?” Yến Hoa đổi chủ đề.
“Em đang tập trung cho cuộc thi Toán.”
“Vậy tin học thì sao? Trước đó em cũng học mà phải không?” Có một số mã lập trình mà Yến Hoa thậm chí còn không thể hiểu được, để chuẩn bị cho cuộc thi Giang Dã, Yến Hoa đã mua cho hắn một cái máy tính đặt trong nhà.
“Thi toán mới là chính, tin học chỉ là sở thích thôi.”
Trước đây, Giang Thành chỉ hận không thể ép Giang Dã giành được toàn bộ huy chương vàng trong các cuộc thi, nhưng bây giờ hắn có thể tự mình đưa ra quyết định được rồi.
Yến Hoa không có yêu cầu gì đối với việc học tập của hắn, nhưng hắn muốn Yến Hoa cảm thấy tự hào vì mình.
“Em muốn tham gia đội tuyển Toán cấp quốc gia, nếu đoạt giải sẽ không cần phải thi đại học.”
“Đừng tạo áp lực cho bản thân nhiều quá, mệt thì cứ nghỉ ngơi đi.”
Giang Dã đi tới trước mặt Yến Hoa, làm nũng: “Giờ em thấy hơi mệt.”
“Vậy đi nghỉ đi, mới trải qua kì quân sự nên mệt là chuyện bình thường.” Yến Hoa lấy ra từ trong tủ lạnh một lon nước đá,” Đợi một lát hẵng uống, vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh thôi.”
Giang Dã giang tay ra, thừa dịp Yến Hoa xoay người liền ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh nói: “Em đang nghỉ đây.”
Hắn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng lại rất thích ôm Yến Hoa, đây có thể là thói quen mà hắn hình thành khi còn nhỏ.
Vào những ngày cuối tuần khi còn học tiểu học, hắn thường bắt xe buýt từ trường đến đại lý ô tô xây dựng, lúc nào xuống xe hắn đều sẽ nhào vào vòng tay của Yến Hoa, Yến Hoa sẽ ôm hắn, nói cho hắn biết hôm nay có tăng cân hay không.
Sau này khi vào cấp hai, số lần nhìn thấy Yến Hoa giảm đi rất nhiều, nhưng lần nào gặp mặt hắn cũng nằm gọn trong vòng tay của anh.
Hắn chỉ cảm thấy yên tâm khi ngửi thấy mùi xăng thoang thoảng trên cơ thể anh trai mình.
Yến Hoa vỗ vỗ lưng Giang Dã, an ủi mấy câu: “Mau đi tắm rồi ngủ trưa đi, đến giờ cơm anh sẽ gọi em dậy.”
“Anh không ngủ đâu. Yến Hoa không có thói quen ngủ trưa, dù ở đại lý ô tô hay ở trong đoàn xe cũng vậy, anh luôn bận rộn cả ngày.
Không có thời gian để nghỉ ngơi.
Giang Dã xoa vai Yến Hoa nói: “Vậy em cũng không ngủ.”
“Vậy chúng ta cùng xem TV đi.” Yến Hoa vỗ nhẹ khuôn mặt của Giang Dã rồi tách hắn khỏi người mình.
Trên TV đang chiếu My Fair Princess, Journey to the West hoặc The Legend of the White Snake.
Đều là những chương trình lặp đi lặp lại.
Tắm rửa xong, Giang Dã ngồi trên ghế xem TV, vừa xem vừa cuộn tròn trên ghế sofa, sau khi nằm trong lòng Yến Hoa, mí mắt hắn càng ngày càng nặng.
“Lên giường ngủ.” Yến Hoa đặt tay lên tay vịn sofa, vội nhắc người trong lòng trước khi hắn ngủ quên.
“Em không buồn ngủ.” Giang Dã miễn cưỡng mở mắt nhìn màn hình TV.
“Em luôn nói em không buồn ngủ.” Yến Hoa không tin hắn, rõ ràng mí mắt cũng díu hết cả lại.
Giang Dã túm quần Yến Hoa, mơ màng nói: “Em thật sự không buồn ngủ, em sẽ không ngủ.”
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà ngủ quên trên đùi anh trai.
Yến Hoa cúi đầu, bất đắc dĩ đắp chăn cho Giang Dã.
Anh biết ngay mà.
Mỗi lần hắn nói hắn không buồn ngủ, một lát sau chắc chắn sẽ ngủ gục trên đùi anh.
Những thói quen từ nhỏ vẫn luôn khó có thể sửa được.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Anh Kiều Kiều nè, xin hãy chú ý đến việc Giang Dã không muốn gọi cậu là anh trai nữa. Và cậu có chắc thói quen từ nhỏ thì có khó có thể sửa được hay không?
Bổ sung: Tất cả những tên về người nổi tiếng, tên bài hát, phim ảnh,… được đề cập trong bài viết chỉ nhằm mục đích phục vụ cốt truyện và không có bất kỳ ý nghĩa bổ ích nào.
_
Cua: Bình yên trước cơn bão ^^