Đã nhiều ngày không gặp Hoàng đế, hôm nay anh ấy lại đến Vĩnh Lạc cung, mang theo một vẻ mặt có chút kỳ quái, nói:
“Ta… Ta quyết định tìm mẹ nuôi cho hai đứa nhỏ.”
Ta ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, có nghĩa là anh đã đồng ý sẽ để ta đi phải không?
Sau đó, anh đổi chủ đề:
“Nhưng nàng đã nuôi lớn hoàng tử cùng công chúa nhiều năm, nàng thật sự quan tâm đ ến bọn trẻ, cho nên ta muốn đích thân hỏi ý kiến nàng.”
Ta nhìn anh nghi ngờ. Ta có thể nói rằng ta không hài lòng với bất kỳ phi tần nào của anh được không?
Lương Nhị Lang rốt cục nói:
“Chỉ cần đại công chúa cùng đại hoàng tử tìm được mẹ nuôi thích hợp, ta tự nhiên sẽ ra chiếu chỉ để nàng rời đi. Trước đó, xin nàng hãy vẫn ở lại trong cung cùng bọn nhỏ.”
Nói xong, Hoàng đế uy nghiêm có vẻ bối rối, vội vàng như chạy trốn khỏi hậu cung.
Ta nhìn đống đồ ăn trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ: Nếu không muốn ở lại đây thì lẽ ra phải nói với ta từ trước, làm sao chúng ta có thể ăn hết chỗ này? Nhưng dù sao, có vẻ anh đã đồng ý với chuyện giữa ta và Hồ Tử.
Dù Hổ Tử vẫn thường xuyên tới Vĩnh Lạc cung dạy võ cho Hà Tuệ, chúng ta cũng không thể quá công khai, nhưng khi ngồi lại cùng ăn tối, mọi người đã bắt đầu mắt nhắm mắt mở chấp nhận chuyện giữa chúng ta.
Ta nhìn Hổ Tử nghịch ống hút, hỏi anh ấy:
“Bây giờ huynh cũng đã xin rời đi, huynh định làm gì sau đó?”
Hổ Tử thành thật nói:
“Chỉ là… làm ruộng.”
Hoàng đế bị ta từ chối, bị Tướng quân trung thành từ quan, cho nên Hoàng đế ấy thậm chí còn không định cho Hổ Tử thêm bạc để anh yên tâm – làm ruộng như một vị Tướng quân sao?!
Nhưng ta vẫn an ủi anh và nói:
“Đây là chuyện tốt!”
Hổ Tử hỏi:
“Làm sao có thể coi là chuyện tốt?”
Ta nói với anh ấy những lợi ích của việc trở về quê nhà:
“Đầu tiên, huynh không cần phải dậy trước bình minh để kịp vào triều nữa. Ta sợ dậy sớm nhất. Từ lúc được sinh ra tới giờ, ngày nào ta cũng phải dậy sớm để kiếm ăn, để sống sót, nên ta không muốn bị huynh đánh thức vào sáng sớm sau khi chúng ta về ở với nhau.”
“Thứ hai, nếu không ra trận, không khác gì ít nhất còn giữ được cái mạng, ta là một nữ tử tầm thường, ta chỉ mong phu quân mình còn sống, không bị cụt tay, cụt chân…”
“Chúng ta về huyện Xuân Dương, mua mấy mẫu đất, nuôi mấy con gà con vịt, chung sống hòa thuận, có làm sao đâu.“
Hổ Tử bật cười, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ do dự:
“Nhưng… những cô nương cùng quê với nàng đều đã được phong tước, còn nàng lại muốn cùng ta trở về làm ruộng, chuyện này…”
Ta ngắt lời anh:
“Thì sao? Ở bên người mình không thích không phải là cuộc sống ta mong muốn.”
Hổ Tử suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nhưng ở nông thôn cũng không phồn thịnh như ở Thượng Kinh…”
Ta xua tay:
“Giá cả ở kinh thành đắt đỏ, ở quê vẫn tốt hơn ở đây. Không lẽ lúc đó ở huyện Xuân Dương, huynh cũng thấy chán ghét sao?”
Hổ Tử ho khan một tiếng, nhanh chóng biện hộ:
“Không, không… chỉ là năng lực của ta không đủ, cũng chưa lập được chiến công gì, sau khi từ quan cũng không chắc sẽ nhận được nhiều tiền bạc…”
Ta “chậc” một cách thiếu kiên nhẫn:
“Ta ở cạnh huynh không phải vì tiền bạc hay địa vị của huynh! Huynh quên rằng ở quê ta còn có xưởng thêu sao. Ta luôn có thể xoay sở được. Nếu huynh không làm được gì thì vẫn còn có ta.”
“Hồi đó ta phải nuôi thêm cả hai đứa nhỏ, bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi, có chuyện gì được sao?”
Hổ Tử bắt đầu mân mê góc áo của mình, như thể đang cố nghĩ ra một lý do nào khác.
Ta nheo mắt hỏi:
“Sao vậy, chẳng lẽ huynh hối hận? Huynh không thích ta sao?”
Hổ Tử vội vàng lắc đầu:
“Không không không, ta thật sự thích nàng!”
Ta từng bước một tiến về phía trước:
“Chẳng lẽ huynh cho rằng ta tham lam vinh hoa phú quý sao? Cho rằng những thứ này ta không thể buông bỏ được sap?”
Hổ Tử cười cay đắng:
“Bảo Cát, nàng cao thượng, trong lòng ta biết rõ…”
Ta vẫn còn hung hăng:
“Vậy tại sao huynh cứ bàn lùi, làm như không muốn ở chung với ta?”
Hổ Tử nói:
“Bảo Cát, ta chỉ sợ có lỗi với nàng. Nếu nàng ở trong cung, tự nhiên sẽ có cơm ăn, có quần áo đẹp mặc, nhưng nếu nàng cùng ta về nông thôn…”
Ta không khỏi cười to, lớn tiếng:
“Thật là ngốc nghếch! Quần áo đẹp, đồ ăn ngon thì sao? Quần áo đẹp, đồ ăn ngon, ta sẽ mãi ở lại đây làm cô nương vô danh. Rồi để các phi tần có thể dễ dàng mà đến mắng chửi ta sao? Hoàng thượng đã có mấy phi tần như vậy, ngày sau hạ sinh thêm hoàng tử công chúa, ta sẽ càng khó khăn hơn!”
Hổ Tử ngoảnh mặt đi với vẻ áy náy nói:
“Bệ hạ không phải là người quan tâm đ ến chuyện hậu cung, bệ hạ có lý do riêng với những phi tần này…”
Ta thô lỗ:
“Bây giờ đã để như thế này, sau này sẽ lại càng phát sinh thêm nhiều phiền phức”.
Vừa nói ta vừa bạo dạn đưa tay ra móc ngón tay út của anh.
Đây là lần đầu tiên chúng ta chạm vào nhau, anh ấy như bị kích động, tai đỏ bừng, nhưng vẫn không rời đi.
Ta nhìn anh ấy, gằn từng chữ:
“Ta không sợ những bữa ăn đạm bạc. Không có gạo thì ta ăn ngũ cốc, ăn khoai, chẳng lẽ không no bụng được sao? Chỉ cần là sống với huynh, ta thậm chí chấp nhận chỉ có rau ăn qua ngày. Ta chỉ thích huynh, tại sao huynh không hiểu điều đó?”
Hổ Tử mặt đỏ bừng, lắp bắp hồi lâu không nói gì, cuối cùng lẩm bẩm một tiếng “Ừm” không rõ ý nghĩa.
Ngay khi ta buông tay ra, anh ấy chạy biến đi như một con thỏ sợ hãi.
Ta nhìn bóng lưng anh ta, thầm chửi: Nam tử mang họ Lương luôn có đạo đức mà bỏ chạy như vậy sao?
Được rồi, cứ coi như “Ừm” là sự đồng ý của anh ấy đi.
Ưu tiên hàng đầu là tìm mẹ nuôi cho hai đứa nhỏ càng sớm càng tốt, để ta có thể rời đi, sống cuộc sống nhỏ bé của chính mình!
21
Kể từ khi biết tin Hoàng đế đang chọn mẹ nuôi cho đại công chúa và đại hoàng tử, hậu cung vốn im lặng đã lâu bỗng náo nhiệt trở lại.
Hơn nữa, so với Hà Minh, Hà Tuệ kỳ thật lại càng có tiếng hơn, các cung nữ thay phiên nhau chạy đến Vĩnh Lạc cung để nghe ngóng tin tức, xung quanh ta lại càng thêm náo nhiệt.
Ta không khỏi cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến những lời cô Thu đã nói.
Nếu họ thực sự coi Hà Tuệ Hà Minh như những con bài mặc cả tước vị, thì làm sao họ có thể nuôi dạy yêu thương bọn nhỏ được đây?
Ta có hơi mất tâp trung vì tất cả những chuyện này.
Điều tốt là Hổ Tử lại xuất hiện thường xuyên hơn.
Điều tồi tệ là ngay khi anh ấy đến, anh ấy luôn nói những điều mà ta không hề muốn nghe.
Anh ấy dạy Hà Tuệ một số chiêu thức võ thuật, con bé hào hứng hét lên:
“Công phu của chú Hổ Tử tuyệt vời quá!”
Anh lại còn hét lớn hơn:
“Công phu của Hoàng đế mới là tuyệt nhất!”
Vừa nghe nhắc đến Hoàng đế, ta liền thấy phản cảm, bởi vì người này thật sự không đáng tin cậy, cũng không có quan tâm gì tới viêc hai đứa cháu của mình đang tìm mẹ nuôi!
Hơn nữa, lần trước ta nhờ Hà Tuệ nhắn anh ấy, gợi ý anh ấy nên ban hôn cho ta và Hồ Tử trước, nhưng anh ấy lại phớt lờ, giả vờ như chưa từng nghe thấy!
Ta có quan điểm mạnh mẽ bài trừ Hoàng đế, nên ta không cảm thấy dễ chịu gì khi nghe Hổ Tử nói về Nhị Lang.
Hổ Tử thận trọng nghiêng người tới hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Ta lạnh lùng nói:
“Đây là Vĩnh Lạc cung, bệ hạ không nghe được, huynh không cần tâng bốc anh ấy.”
Hổ Tử cười nhạt nói:
“Bệ hạ dũng mãnh trí tuệ, thần tướng có nói cũng là nói từ tấm lòng.”
Ta cố gắng không trợn mắt, hỏi:
“Đó thật sự điều huynh muốn nói sao?”
Hổ Tử càng thêm khí thế:
“Bảo Cát, ta là nói thật, bệ hạ là người đa tài, văn võ song toàn, cũng đẹp trai -“
Ta ngắt lời anh ấy:
“Ta biết bệ hạ trông như thế nào. Ta đã gặp bệ hạ.”
Hổ Tử nhạt nhẽo nói:
“Ồ…”
Ta không đành lòng gắt gỏng với anh như vậy, nên mềm giọng dỗ dành anh:
“Khi chuyện của đại công chúa và đại hoàng tử xong xuôi, chúng ta có thể cùng nhau chung sống rồi, có lẽ… chậm nhất là cuối tháng này thôi.”
“Huynh cũng nên chuẩn bị và đóng gói đồ đạc của mình càng sớm càng tốt. Khi chúng ta trở lại huyện Xuân Dương xa xôi, bệ hạ ở nơi đây, sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa.“
Hổ Tử nghe xong, lại nở ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc.
Ta lại đanh mặt:
“Ta nhất sẽ quyết rời đi. Nếu huynh không còn có ý định với ta nữa, ta sẽ tự mình trở về quê nhà, không bao giờ quan tâm đ ến huynh nữa!”
Hổ Tử ngoan ngoãn gật đầu liên tục, sau đó cả ngày chỉ ủ rũ.
Điều này đã đủ khó chịu rồi, vậy mà Hoàng đế bệ hạ lại thỉnh thoảng đến hỏi ta mọi chuyện thế nào rồi.
Mọi việc thế nào rồi cái gì chứ?! Ta còn chưa hỏi anh ấy chọn được ai chưa mà! Khi cứ phải nghe anh ấy nhắc đến chuyện này, ta như không nói nên lời, cảm thấy thực sự tức giận.
Để thực hiện lời hứa với Hổ Tử, sẽ thu xếp được những việc này trước cuối tháng, ta có ý định tập hợp những phi tần này lại và tổ chức một cuộc thi tài năng cho họ, ai dành chiến thắng có thể là mẹ nuôi của hoàng tử và công chúa.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm thế thật nực cười. Ta có trình độ gì đâu mà đòi mở thi hay xét?!
Vì vậy, ta quyết định không đích thân ra mặt, mà trao quyền lựa chọn cho Hà Tuệ và Hà Minh. Suy cho cùng, nhận nuôi là nhận nuôi bọn trẻ, chứ không phải nhận nuôi ta!
Không ngờ sau khi đưa ra quyết định như vậy, bọn nhỏ lại có vẻ hào hứng hơn, mỗi ngày đến sống với một phi tần khác nhau để trải nghiệm.
Trước hết chúng nói phi tần này không tốt tính cho lắm, sau đó lại nói phi tần kia tuy xuất thân cao quý nhưng tính cách lại quá lạnh lùng
Hà Tuệ nói rằng Lương phi có vẻ coi thường mọi người, Hà Minh cũng nghĩ vậy, thằng bé còn nói Lương phi luôn can thiệp vào việc học của nó.
Lương phi biết tin liền chạy tới Vĩnh Lạc cung yêu cầu được giải thích, cô ta muốn chứng tỏ rằng việc học hành của cô ấy thực sự cũng rất tốt, không hề thua kém Hà Minh được các vị thái phó dạy dỗ hàng ngày.
Hà Minh ấm ức đến mức phát khóc, ta ôm nó vào lòng, dỗ dành rất lâu mới dỗ được.
Bản thân cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, làm sao có thể nuôi nấng một đứa trẻ khác?
Cũng may cô này tuy cố chấp, kiêu ngạo nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, lúc đó chính cô cho Tiên Vân thuốc bôi lên vết tát ở má, nhưng bây giờ cô ấy cũng chỉ biết tức giận khóc lóc hơn thua cùng với Hà Minh.
Cô ấy có thể được giữ lại làm ứng cử viên dự phòng.
Hiền phi là con gái của Nghi tướng quân, một vị hầu tước quân sự, cô ấy rất thân thiết với Đức phi, đứa trẻ mồ côi của một người lính đã bỏ mạng sau cuộc chiến lật đổ tiền trều vừa rồi. Họ đọ sức với nhau bằng kiếm và gậy trong Sở Tú cung của Hiền phi mỗi ngày.
Cả hai đều có tính cách cởi mở, nhưng có một vấn đề, là khi ở cùng nhau, họ không còn để ý đến điều gì khác.
Hà Minh Hà Tuệ ở đó một ngày trở về liền kể chuyện với ta, Hiển phi Đức phi cả ngày đọ kiếm cũng không biết mệt mỏi, không quan tâm đ ến ăn ngủ hay học tập của bọn nhỏ, chỉ có đọ kiếm và đọ kiếm thôi.
Hà Minh nói rằng nó muốn học, Hà Tuệ nói rằng nó muốn ăn, giữa trận đánh đấm, hai người kia chỉ đành dành sự chú ý cho bọn nhỏ trong vỏn vẹn một canh giờ.
Thôi, họ cũng không mặn mà với việc nuôi con, bỏ hai phương án này luôn đi.
Thục phi? Lạnh lùng hơn cả một phi tần cao quý, bị ám ảnh bởi thư pháp và hội họa. Liệu có thể trở thành một người mẹ nuôi tốt hay không?
Phi tần tốt bụng nhà Hổ Tử và phi tần của gia đình buôn vàng luôn dính lấy nhau, họ dành hàng ngày để xem thần số học trong hậu cung, họ cũng không thể đảm đương chuyện này được.
Các vị Triệu phi, Tôn phi và Lí Thảo nhân còn lại có phần quan tâm đ ến Hà Tuệ và Hà Minh hơn cả. Đáng tiếc, nhìn một cách khách quan, thái độ của Triệu phi và Tôn phi lại giống như nịnh nọt, chứ không thật lòng.
Trẻ con cần có một người mẹ có phẩm chất và đạo đức, ta không muốn chúng lớn lên cùng những kẻ giả tạo và tính toán như vậy. Vì thế hai người này cũng bị ta loại trừ.
Được rồi, cuối cùng chỉ còn lại một vị phi tần từ tiền triều, mặc dù chưa xem xét thử, nhưng ta đã thực sự không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cô ta.
Nhưng ta cũng không dám nói như vậy với Hoàng đế, chỉ có thể từ từ mà cập nhật tình hình tất cả số phi tần đã bị loại trừ kia, lúc này Lương Nhị Lang như vô tình nói:
“Tốt nhất vẫn là nàng ở lại nơi đây, tiếp tuc nuôi nấng bọn nhỏ.”
Xin cảm ơn! Xin từ chối!
Lương Nhị Lang hình như rất muốn ta ở lại, ta chỉ biết giải thích đi giải thích lại với anh ấy:
“Một nữ tử thường dân xuất thân hèn kém…”
Anh nói:
“Ta cũng xuất thân hèn kém”.
Ta kiên nhẫn:
“Dân nữ thật sự không xứng…”
Anh có vẻ rất tự tin, ngang ngược nói:
“Ta là thiên tử, ta nói nàng có tư cách, ai dám nói không?”
Ta thở dài:
“Dân nữ nên tự biết thân biết phận”.
Anh rất tức giận:
“Ai nói như thế?”
Ta trợn mắt:
“Dân nữ quả thực đã tìm được chỗ dựa của mình. Cầu xin bệ hạ thành toàn. Dân nữ vất vả nhiều năm như vậy, không cần công lao gì, chỉ xin bệ hạ để cho dân nữ được sống cuộc sống của riêng mình.”
Anh ấp úng, như đột nhiên ngậm một quả bí trong miệng.
Ta cố gắng nói chuyện với anh ấy một cách vừa tình cảm vừa lý lẽ, ví dụ: Hậu cung của bệ hạ thật sặc sỡ và quyến rũ, mặc dù hiện tại chưa có cô gái nào nở hoa nhưng bệ hạ rồi sẽ được hưởng những phước lành trong tương lai. Bệ hạ lại giữ ta lại, chỉ vì muốn ta giúp bạn nuôi dạy con cái của Lương gia! Phật dạy, vướng víu thì buông nhau ra, để dành lại cho đối phương chút phẩm giá…
Đến thế này, Lương Nhị Lang vẫn ngậm miệng uống nước một cách điên cuồng, luyên thuyên nói rằng trà này rất ngon, sau khi rời khỏi Thượng Kinh sẽ không còn cơ hội uống trà ngon như thế này nữa.
Nói với ta thì có ích gì, ta không có uống trà!
Cuối cùng, anh ủ rũ, và rời đi.
Trên thực tế, ta không quan tâm nhiều đến những khúc mắc không thể lý giải được của bọn họ. Dù sao hôn nhân của ta với Hồ Tử là điều đã được chắc chắn, trừ phi Hoàng đế có thể vô sỉ đến mức cướp người đi.
Trời đất ơi, Nhị Lang liên tục tới dùng cơm mấy bữa, nhưng đối với chuyện mẹ nuôi của lũ trẻ lại không đóng góp được ý kiến nào, mỗi lần hỏi tới đều chỉ nói: “Tùy cả vào nàng.”
Vì vậy, cuối cùng ta phải cắn răng quyết định thử xem Lí Thảo Nhân ra sao.
Vì sao đối với Lí Thảo Nhân ta lại do dự nhất? Dù sao lai lịch của cô ta quá phức tạp, hơn nữa cả Hà Tuệ và Hà Minh đều không chịu đến cung của cô ta dù chỉ một lần.
Lúc đầu, khi ta hỏi tại sao, chúng chỉ trả lời vòng vo, nhưng gần đây, chúng lại thay phiên nhau phàn nàn với ta rằng cô ấy luôn bắt nạt người khác.
Ta xoa trán, yếu ớt nói:
“Hà Tuệ, Hà Minh, đây là người cuối cùng có thể là mẹ nuôi của hai đứa. Cái này phải suy nghĩ cho rõ ràng, cô ấy bắt nạt người khác ra sao?”
Hà Tuệ và Hà Minh nhìn nhau.
“Cô ta đánh tiểu cung nữ!”
“Cô ấy dẫm hẳn lên vườn hoa!”
“Cô ấy thậm chí còn đánh cả mèo con!”
“Cô ấy—”
Ta vội dừng chúng lại:
“Từng người một nói thôi!”
Hà Tuệ nhào vào lòng ta, phụng phịu:
“Con chỉ không thích cô ấy thôi. Cô ấy nói con là đứa trẻ quê mùa không có phép tắc.”
Ta nhướng mày:
“Nhị thúc của con là Hoàng đế, cho nên phép tắc của nhị thúc chính là phép tắc của con. Tại sao con lại không có phép tắc? Con luôn nghịch ngợm, lần này lại không biết mắng lại cô ấy sao?”
Hà Tuệ mắt ngấn nước, nói:
“Nếu con mắng cô ấy, chẳng phải là con thật sự không có phép tắc sao?”
Hà Minh đúng lúc ngắt lời:
“Mẹ, lúc đó Lý Thảo Nhân đã véo Hà Tuệ!”
Ta tức giận:
“Cô ta véo con ở đâu?”
Hà Tuệ cười nói:
“Con mặc quần áo dày, cô ấy không véo xuyên qua.”
Ta không nói nên lời, nghẹn ngào, trợn mắt.
Ngày hôm sau ta dậy rất sớm, suy nghĩ xem phải nên làm gì, nếu có thể giải quyết xong chuyện này sớm hơn một ngày thì ta cũng có thể rời đi sớm hơn một ngày.
Ta cũng có thể sớm không phải nghe Hổ Tử mỗi ngày đều một màn độc diễn “Hoàng đế là người tài ba nhất thiên hạ”, cũng sớm loại bỏ việc Hoàng đế ngày ngày chạy đến Vĩnh Lạc cung siêng năng xòe đuôi khắp nơi như một con công đực.
Như thể ông trời muốn làm cho ta thêm phần lo lắng, ta còn đang cân nhắc xem có nên đề cử Lí Thảo Nhân hay không, thì Thanh Vân đột nhiên vội vàng chạy tới, báo rằng đại công chúa đang có tranh chấp với chính vị phi tần còn lại này.
Ta nghĩ đến câu chuyện của bọn trẻ tối qua, lập tức hỏi:
“Chuyện gì vậy?!”
Thanh Vân nhanh chóng trả lời:
“Em… Em không thể giải thích rõ ràng. Lí Thảo Nhân vừa tát Tiên Vân. Cô nương, xin hãy nhanh lên!”
Ta vừa nghe thuật lại chuyên vừa đi cùng nàng ra ngoài, chưa tới nơi đã thấy giọng nói sắc bén của Lý Thảo Nhân đang quát thét gì đó về việc “phạm luật”.
Ta vội bước tới, thấy Hà Tuệ đỏ mặt, hét lên bảo họ buông nó ra, hạt cườm trên đầu và cổ áo đều rối tung, may mắn là con bé không bị thương gì cả.
Hai cung nữ của Lí Thảo Nhân đang giữ chặt lấy Tiên Vân, ta tức giận hét lên:
“Dừng tay lại!”
Họ giật mình, vô thức buông tay.
Lí Thảo Nhân nhìn thấy là ta vừa lên tiếng, cười lạnh nói:
“Đây là ai mà tới giờ vẫn còn lưu luyến trong cung?”
Ta liếc nhìn cô ấy, quay sang hỏi Tiên Vân:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tiên Vân đã thoát khỏi kìm cặp của hai cung nữ kia, nhưng có lẽ nàng đã bị đả kích mạnh, một bên mặt hơi sưng đỏ lên, nàng kêu lên:
“Cái này, cái này… em cùng Thanh Vân cùng đại công chúa đi về Vĩnh Lạc cung, gặp Lí Thảo Nhân trên đường, trước khi đại công chúa cúi chào, Lí Thảo Nhân đã tức giận và đe dọa… rằng đại công chúa lớn cư xử không biết phép tắc, rằng nên tìm một người mẹ nuôi xuất thân cao quý cho công chúa.”
Lí Thảo Nhân nghe tới đây liền ưỡn ngực, như muốn chứng minh mình chính là “một người mẹ nuôi xuất thân cao quý”.
Tiên Vân lại bổ sung:
“Lí Thảo Nhân vừa mới đắc tội đại công chúa, nói… đại công chúa không phải là nữ nhi của Hoàng thượng. Một ngày nào đó…”
Ta cười khẩy hỏi:
“Một ngày nào đó làm sao?”
Tiên Vân thanh âm trầm xuống:
“Một ngày nào đó công chúa sẽ được Hoàng đế cho đi biên giới liên hôn. Hoàng đế hiện tại cưng chiều công chúa, nhưng tương lai cũng sẽ có con riêng, sẽ không quan tâm đ ến công chúa nữa. Đại công chúa không được có suy nghĩ trèo cành cao.”
Vừa nghe, ta đã biết những gì cô ta nói chắc chắn còn phải tệ hơn như thế, khi thấy Hà Tuệ cố kìm nước mắt ấm ức, ta đau lòng đến mức vẫy tay gọi nó, nó chạy tới vùi mặt vào lòng ta.
Ta vỗ lưng con bé, quay sang hỏi:
“Lí Thảo Nhân, những lời Tiên Vân nói vừa rồi có phải thật không?”
Lí Thảo Nhân kiêu ngạo nói:
“Là thật thì sao? Ta nói có gì sai. Vì ta sẽ nhận nuôi dưỡng đại công chúa sau này, ta muốn nó hiểu rõ thân phận của mình, không được phát sinh bất kỳ ý nghĩ nào không đúng đắn.”
Hà Tuệ còn đang vùi đầu trong vòng tay ta, liền hét lên:
“Mẹ! Con không ở với cô ta! Cô ta chỉ là một trắc phi! Tại sao con lại phải để trắc phi nuôi dưỡng khi mà mẹ vẫn còn ở đây?”
Lí Thảo Nhân sắc mặt đột nhiên từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt, móng tay cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ta tiến lên hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Sao ngươi dám—”
Ta kéo Hà Tuệ lùi lại hai bước, xoa đầu con bé, thực sự vì quá tức giận mà bật cười, không chút khách sáo nói:
“Ngươi dám tiến thêm một bước, ta đánh ngươi một cước! Ngươi chỉ là kẻ hèn kém nhất, vị trí đang ở mức cuối cùng của hậu cung. Ngươi không có tư cách nuôi dưỡng đại công chúa! Ta sẽ nói với Hoàng đế! Ta sẽ không để ngươi có chút dây dưa nào tới bọn trẻ. Hà Tuệ, chúng ta đi thôi.”
Hà Tuệ đi theo ta, không hề tỏ ra sợ hãi mà quay lại làm mặt với Lí Thảo Nhân như thể con bé vừa chiến thắng một cuộc chiến.
Liếc qua khóe mắt, ta thoáng thấy Lí Thảo Nhân vẫn đứng bất động, cảm giác được điều gì đó, ta quay lại nhìn cô ta, chỉ thấy mắt cô ta đỏ hoe vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào chúng ta.
22
Tất cả các phi tần trong tất cả các cung đều đã bị loại trừ, ta có chút bối rối không biết mình muốn chọn Triệu phi hay Tôn phi. Dù sao thì họ cũng có địa vị cao hơn trong số những người còn lại, có lẽ ta không nên lo lắng nhiều quá như vậy nữa.
Nói đến đây, ngày hôm đó sau khi kéo Hà Tuệ về Vị Ương cung, ta chợt nhận ra, con bé này vốn cứng cỏi như vậy, lại học cả võ thuật, còn phải đợi ta đến giải cứu sao?
Ta nhéo tai Hà Tuệ, nó lè lưỡi nói:
“Con với anh Hà Minh đã nói với mẹ rằng Lí Thảo Nhân không phải là người tốt. Nếu mẹ còn không tin thì con chỉ có thể tự mình cho mẹ xem!”
Thôi nào, lại là lỗi của ta?!
Bây giờ ta đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: Ta vừa muốn nhanh chóng rời khỏi cung, vừa không thể bỏ rơi hai đứa nhỏ. Đồng thời, ta cũng nhận thức sâu sắc rằng, chính Hổ Tử cũng ngày càng không muốn ta rời đi.
Trước đây, khi trò chuyện với anh ấy, ta luôn cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, nhưng bây giờ, vừa ở bên ta, anh ấy luôn không kìm được mà chỉ nói những điều tốt đẹp về Hoàng đế.
Ta chỉ đơn giản nói:
“Những bông hoa này thật đẹp”,
anh ấy phải trả lời kiểu:
“Đều là do bệ hạ có lòng mà trồng nên. Bởi vì nàng không thích ra ngoài, nên bệ hạ đặc biệt nhờ người chăm sóc hoa cỏ trong cung Vĩnh Lạc.”
“Hoa cỏ ở đây còn đẹp hơn cả ở Vườn Thượng uyển nữa…”
Mặt ta tối sầm:
“Tại sao lại nhắc đến bệ hạ vào lúc này?!”
Bờ vai Hổ Tử run lên, rụt rè nói:
“Bệ hạ… thật sự, rất rất ân cần.”
Ta chỉ im lặng nhìn Hổ Tử. Anh vắt óc cố gắng nói tiếp mấy lời tốt đẹp về Nhị Lang:
“Bệ hạ… đẹp trai, quân sự tài giỏi, đức tính tuyệt vời, là Hoàng đế của cả một đất nước, hơn nữa… bệ hạ còn rất quan tâm đ ến nàng và hai đứa nhỏ, hẳn là xứng đôi một trời một vực cùng nàng.”
Ta nheo mắt.
Tất cả đều rất sai.
Bỏ qua việc Hổ Tử là một tay chơi chỉ trêu đùa ta, bỏ qua việc anh bất ngờ bị ngựa đá vào đầu, và bỏ qua cả việc mất trí nhớ như trong mấy thoại bản, thì cuối cùng chỉ còn lại một sự thật.
Ta nghiêm giọng hỏi:
“Bệ hạ gây sức ép với huynh à?!”
Hổ Tử sợ hãi, một nam tử cao lớn uy nghiêm đột nhiên run rẩy, lắp bắp nói:
“Không, không! Bảo Cát, nàng đừng hiểu lầm, bệ hạ là người rất tốt!”
Ta lo lắng:
“Lúc này huynh còn bênh vực bệ hạ sao, còn nói mình không bị ép buộc? Bệ hạ đang uy hiếp huynh, ép huynh cắt đứt quan hệ với ta sao?”
Hổ Tử liên tục lắc đầu:
“Không, thật sự không phải đâu, Bảo Chai, nàng hiểu lầm rồi…”
Khi anh ấy nói điều này, ta càng quá khích hơn, dồn dập hỏi:
“Vậy đây là có chuyện gì? Huynh đã có người khác và không còn thích ta nữa à?”
Hổ Tử kinh hãi nói:
“Nếu là như vậy, để cho ta bị sét đánh c.hết luôn đi!”
Ta vội bịt miệng anh lại:
“Chuyện này mà cũng dám nói vớ vẩn sao?”
Anh nhìn ta một cách tủi thân, ta đành phải hạ giọng lại:
“Ta không nghi ngờ huynh nữa. Vì huynh đã nói không phải, nên chính là không phải.”
Hổ Tử chỉ im lặng sờ sờ râu, vẻ mặt có chút bất an.
Sau khi anh ấy rời đi không lâu, ta lấy khăn lau bụi trên bàn ghế như thường lệ, thậm chí còn quét qua mấy sợi râu.
Ta trầm ngâm suy nghĩ: Hổ Tử dạo này râu tóc rụng hơi có nghiêm trọng rồi…
Nhưng những ngày này cũng sắp qua rồi, đêm đó Nhị Lang tới Vĩnh Lạc cung dùng bữa tối, ta chân thành mà tiếp đãi anh ấy.
Lương Nhị Lang hỏi: “Sao vậy, chuyện mẹ nuôi của bọn trẻ đã giải quyết xong chưa?”
Ta lắc đầu:
“Chưa. Nhưng bệ hạ, nếu bệ hạ cho nhà chúng ta rời đi… Lão Lương chính là sẽ xuất ngũ, trở về quê làm ruộng đồng cùng ta. Bệ hạ, bệ hạ sẽ có thể cho anh ấy bao nhiêu bạc đây?”
Lương Nhị Lang trợn to hai mắt:
“Tại sao lại là ‘nhà chúng ta”?”
Ta thẳng thắn:
“Một nữ tử xuất thân quê mùa như dân nữ, vốn không biết dè dặt. Hơn nữa, sớm muộn gì dân nữ và Hổ Tử cũng thành thân”.
Lương Nhị Lang chán nản nói:
“Hắn tất nhiên là sẽ có bạc, nhưng nàng hỏi làm gì?”
Ta nói:
“Sau này sống chung thì phải biết chi tiết!”
Lương Nhị lang im lặng, nhét hai miếng cá vào miệng, sau đó chậm rãi nói:
“Đủ cho hai người cả đời sống thoải mái. Nếu hắn ta lừa gạt nàng, nàng có thể thỉnh ta đứng ra làm chủ.”
Bề ngoài ta nói đồng ý, nhưng ta cũng không lo lắng, Hổ Tử vốn không phải loại người như vậy.
Ta tự nhủ, nếu ta từ chối ở lại với chồng cũ, rồi sau đó lại nhờ chồng cũ dạy cho chồng hiện tại một bài học, ta là kiểu gì đây?
Lương Nhị Lang buông đũa xuống hỏi:
“Nàng thích hắn đến như vậy sao?”
Ta nói một cách nghiêm túc: “Hai chúng ta đã biết nhau từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đến với nhau. Tất nhiên là tốt rồi.”
Lương Nhị Lang tức giận nói:
“Ta và nàng còn biết nhau sớm hơn nữa!”
Ta chớp mắt, ngượng ngùng nói:
“Khi dân nữ gặp bệ hạ, bệ hạ là một nấm mồ…”
Ta chỉ biết xấu hổ cười lớn, an ủi Nhị Lang:
“Bệ hạ yên tâm, một ngày nào đó ngài cũng sẽ gặp được người có lòng với mình!”
Lương Nhị Lang rất tức giận:
“Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa!”
Sau đó, anh đùng đùng bỏ đi mà không cả ăn cho hết bữa.
Sự cáu kỉnh của anh ấy hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của ta, vì tương lai sau này, ta mời cô Thu và nương tử của Bùi Tuấn tới Vĩnh Lạc cung để bàn bạc lại một chút.
Bùi Tuấn hiện đã được phong bá tước, và nương tử anh cũng đã được phong tước phu nhân.
Chúng ta rôm rả ôn lại chuyện xưa, cũng đề cập đến vấn đề mẹ nuôi của Hà Minh Hà Tuệ. Nhưng trong hậu cung chỉ có vài phi tần đó, thực sự không lựa chọn được một ai.
Ta đẩy cây bút và tờ giấy ra, trên giấy đầy vết gạch chéo.
Để thay đổi không khí, chúng ta tạm gác lại việc này, nói về những chuyện khác.
Bùi cô nương đang hồi tưởng lại chuyện cũ, vừa cười vừa nói:
“Năm đó ta và Bùi Tuấn chính là được Hoàng thượng ban hôn.”
Cô Thu vô cùng ngạc nhiên:
“Không phải là ông chủ của Bùi Tuấn mai mối sao?”
Không lẽ Hoàng đế cũng chính là ông chủ của Bùi Tuấn?!
Ta tự cười chính mình vì suy nghĩ phi lý kia, rồi đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc đó Bùi Tuấn vừa mới đến huyện Xuân Dương không lâu, anh tìm được việc làm sau khi chúng ta về ở với nhau, cho nên ông chủ của anh ấy—không, không, là Hoàng đế. Chẳng lẽ Hoàng đế cũng ở đó? Hoàng đế cũng đã ở huyện Xuân Dương vào thời điểm đó sao?
Sau đó, ta nghĩ lại, và tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Để không nghĩ linh tinh nữa, ta quyết định báo cho họ biết tin vui của mình, cố tình tỏ ra thần bí:
“Mọi người không ở đây, nên còn chưa biết đến chuyện này. Hai người có nghe tới Tướng quân Lương Chính Phong, người đã xin từ quan để trở về quê làm ruộng một vài ngày trước?”
Cô Thu và Bùi cô nương nhìn nhau, cô Thu nói:
“Ta chưa bao giờ nghe nói đến Lương Tướng quân.”
Nương tử của Bùi Tuấn rõ ràng càng lúng túng hơn, nàng ấy nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:
“Bảo Cát, vị tướng quân đó đã qua đời từ lâu rồi, từ trước khi phiến quân đến tới huyện Xuân Dương. Ta nghe phu quân kể lại rằng, anh ấy đã chặn một thanh kiếm cho bệ hạ, rồi c.hết ngay tại chỗ. Vì đã có công cứu giá, nên Hoàng đế phong vị anh ấy là Tướng quân, một vị tướng đã qua đời. Cô nghe đến anh ấy từ đâu?”
Lời nói dội vào ta như sấm sét, khiến tai ta ù đi.
Lương Chính Phong đã c.hết rồi sao?
Vậy Hổ Tử kia? Đó là ai?
Cô Thu hỏi:
“Bảo Cát, sao vậy?”
Ta lẩm bẩm:
“Ta, không, là chúng ta, có lẽ chúng ta đã nhìn thấy ma…”
Hoặc có lẽ chỉ ta nhìn thấy ma!
Sau khi họ rời đi, ta không nhịn được nữa liếc nhìn bầu trời, lúc này Hổ Tử đang trên đường đến đây để dạy võ cho con bé láu cá Hà Tuệ kia.
Ta bảo Hà Tuệ ở lại cung Vĩnh Lạc, nhấc váy hung hãn đi đến thư phòng của Hoàng đế, vừa ra khỏi cổng cung, ta đã va phải một người.
Hổ Tử nhanh chóng đỡ lấy ta, mặt ta áp sát vào tim anh ấy, ta có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của anh ấy đập ầm ầm.
Ta lập tức nghĩ đến mục đích của mình lúc này, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.
Hổ Tử tựa hồ bị ánh mắt của ta làm cho tê dại, giọng nói trở nên căng thẳng, anh hỏi:
“Bảo, Bảo Cát, nàng sao vậy?”
Ta đưa tay ra, chạm vào má anh ấy. Bộ râu của anh cọ vào tay khiến ta có chút ngứa ngáy, cũng khiến anh chợt khó chịu, có vẻ muốn bỏ chạy.
Làm sao ta có thể cho anh cơ hội chạy trốn? Dưới lòng bàn tay ta, mặt Hổ Tử càng lúc càng nóng lên, anh giống như nghiến răng nghiến lợi kìm nén, nhưng đôi mắt sáng đó vẫn nhìn chằm chằm vào ta, như không nỡ rời xa.
Ta lần tay tới d ái tai anh ấy, mỉm cười dịu dàng với anh, rồi đột nhiên ta nắm lấy thứ gì đó, giật mạnh xuống—
Hổ Tử quá bất ngờ, hét toáng lên, một giọng hét rất mất nam tính.
Ta không thèm cười nữa, nhìn mảng râu giả đang nắm trong tay, lại nhìn khuôn mặt kia, ta dùng sức xé bộ râu giả ra. Lúc kéo nó ra được một nửa, cũng là lúc hiện lên một nửa khuôn mặt nhẵn nhụi đỏ bừng, rơm rớm nước mắt.
Ta cười khẩy và nói:
“Bỏ nó ra!”
Anh nhìn ta một cách đau khổ, với đôi mắt thật sự rưng rưng, nhưng vẫn ngập ngừng xé hết lớp râu xuống.
Thật trùng hợp, khuôn mặt này trông giống hệt Hoàng đế.