Cách nhận biết phương hướng của loài chó và con người không giống nhau, chúng nó quen tìm mục tiêu thông qua mùi hương trong trí nhớ.
Mục Đồng dựa theo một vài đặc trưng tình hình giao thông vụn vặt mà Mỹ Mỹ đưa ra, kết hợp với chỉ dẫn bản đồ tìm một lúc lâu, cuối cùng mới xác định được vị trí của cửa hàng nọ.
Chiếc khăn quàng hình vuông mà Mỹ Mỹ vừa ý đang được treo trên cổ manocanh trong tủ kính trưng bày. Chiếc khăn quàng lấy màu đen làm màu chủ đạo, bên trên in hoạ tiết sóng dâng Ukiyo-e, con sóng màu xanh trắng cuộn trào và màu đen chủ đạo khắp xung quanh bổ trợ cho nhau, tạo nên cảm giác k1ch thích mãnh liệt về thị giác.
Mục Đồng vào cửa hàng, hỏi mua chiếc khăn quàng hình vuông họa tiết Ukiyo-e nọ, rồi nhờ nhân viên lấy giấy gói quà gói lại.
“Cho em hỏi hết bao nhiêu ạ?” Mục Đồng hỏi, sau đó nhận cây bút nhân viên cửa hàng đưa, dựa theo lời dặn của Mỹ Mỹ, giúp nhóc chó viết tên “Trương Mỹ Kỳ” trên góc dưới bên phải món quà, sau đó chừa ra một khoảng trống bên cạnh để tiện cho sau này Mỹ Mỹ in dấu vuốt lên.
Mua quà xong ra khỏi tiệm cũng gần 5 giờ, Mục Hy Tình tan làm lúc năm rưỡi, họ đã hẹn tối nay cùng ăn cơm. Mục Đồng áng chừng cũng gần đến giờ nên đến trung tâm văn hoá nghệ thuật sớm chờ Mục Hy Tình.
Lớp học buổi chiều của Mục Hy Tình đã kết thúc từ sớm, bà gửi tin nhắn cho Mục Đồng, bảo sau khi con trai đến thì qua quán cà phê bên cạnh tìm bà.
Lúc Mục Đồng đến quán cà phê, mẹ cậu đang trò chuyện với bạn. Bà nghe thấy tiếng chuông đẩy cửa vào thì vô thức ngoảnh đầu nhìn một cái, cười vẫy tay ra hiệu với Mục Đồng: “Đồng Đồng ơi, mau qua đây chào dì Quý đi con.”
Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện Mục Hy Tình trang điểm nhã nhặn, quần áo thời thượng, trông rất trẻ trung.
Bà là Quý Huyên, mẹ của Quý Nhuệ. Ngày trước Mục Đồng đến nhà Quý Nhuệ chơi sẽ thường gặp Quý Huyên.
Từ sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, đây là lần đầu tiên cậu gặp Quý Huyên. Mục Đồng hết sức lịch sự gật đầu chào bà, chào hỏi một tiếng: “Con chào dì Quý ạ.”
Hồi xưa Quý Huyên là bạn đại học của Mục Hy Tình, nhưng hai người chỉ chính thức quen biết nhau vào buổi họp phụ huynh cấp ba của con trai mình. Nhờ tầng quan hệ bạn đại học, hai bên nhanh chóng tìm được điểm chung, dần trở nên thân thiết.
Hôm nay Quý Huyên ra ngoài dạo phố ngang qua bên này nên tiện đường tìm Mục Hy Tình uống trà chiều.
Chủ đề trò chuyện giữa phụ nữ Mục Đồng không chen miệng vào được. Cậu ngồi im bên cạnh, ăn đồ ngọt do nhân viên phục vụ bưng lên, thỉnh thoảng đáp lại câu hỏi của Quý Huyên.
“Sao bây giờ Đồng Đồng không đến tìm Tiểu Nhuệ chơi nữa? Dì nhớ hồi trước con thường đến nhà dì làm khách mà.”
Mục Đồng vội vàng nhai bánh kem trong miệng, nuốt xuống bụng, chầm chậm đáp: “Bây giờ cậu ấy phải đi học, mỗi ngày đều bận, vả lại con cũng phải đi tập phục hồi thường xuyên, cũng khó tìm được thời gian rảnh ạ.”
Chẳng ngờ rằng vừa nói xong đã bị mẹ vạch trần: “Đâu có, rõ ràng gần đây con mải mê chơi Ai là kẻ sát nhân, dăm ba bữa lại chạy ra ngoài chơi.”
Mục Đồng: “…”
Dường như Quý Huyên nhớ ra chuyện gì: “Đến tiệm của A Nhiên đúng không? Hồi trước dì nghe Tiểu Nhuệ nhắc đến một lần.”
Mục Đồng chỉ đành gật đầu, đáp một tiếng “dạ”.
Mục Hy Tình biết Quý Huyên có một đứa con trai lớn tên Dịch Nhiên, theo họ ba, tốt nghiệp đại học danh tiếng ngành ngân hàng, mấy năm trước ra nước ngoài, phát triển rất tốt.
Nhưng hình như Dịch Nhiên trong ấn tượng của bà có vài điểm bất đồng với lời kể của Quý Huyên lúc này.
Dưới sự tò mò, Mục Hy Tình hỏi: “Chẳng phải con trai lớn của cậu ra nước ngoài rồi ư?”
“Nó về nước lâu rồi.” Quý Huyên nói với bà.
Ba của Dịch Nhiên, Dịch Sùng Anh rất nổi tiếng trên thương trường. Xét thấy thực lực trên mọi phương diện của Dịch Nhiên, Dịch Sùng Anh cực kỳ xem trọng anh, một lòng trông mong con trai lớn tiếp quản cơ ngơi của mình. Nhưng bản thân Dịch Nhiên lại không có mong muốn đó, sau khi tốt nghiệp thì chạy qua nước ngoài phát triển trên phố tài chính. Sự nghiệp vốn đang đi lên, về sau không biết vì sao, bỗng nhiên vào một ngày nào đó anh buông bỏ sự nghiệp mình dày công vun đắp khi trước rồi về nước. Trước sự phản đối kịch liệt của Dịch Sùng Anh, anh vẫn làm theo ý mình, đổi nghề sang phát hành game Ai là kẻ sát nhân.
Nói đến đây, điện thoại Quý Huyên đặt trên bàn vang lên, Mục Đồng vô tình liếc thấy cái tên “A Nhiên” trên ghi chú hiện trên màn hình.
Xuyên qua tấm kính sát đất ở quán cà phê, Quý Huyên nhìn ra bãi đậu xe bên ngoài, mở luôn loa ngoài: “Con tới rồi à? Mẹ vẫn đang nói chuyện với dì Mục, thôi thì con vào ngồi một lát đã nhé?”
Mục Đồng nghe thấy một chuỗi âm thanh “két két” bén nhọn của kim loại truyền ra từ micro, giống tiếng mở nắp bật lửa. Kế đó, người ở đầu bên kia trả lời: “Thôi, con đợi trong xe.”
“Đồng Đồng cũng ở đây nè, chủ đề trò chuyện giữa phụ nữ như các mẹ không hợp với thằng bé, con vào ngồi với nói chuyện với thằng bé một lát đi.”
Bên kia im ắng một lúc, hai ba giây sau, Dịch Nhiên nói: “Đợi con một chút.”
Khoảng nửa phút sau, cửa chính của quán cà phê bị đẩy ra lần nữa, Dịch Nhiên mặc quần áo thường ngày màu đen từ ngoài đi vào.
Buổi chiều anh đi cắt tóc, cắt ngắn không ít, càng tôn lên nét lập thể trên gương mặt vốn góc cạnh, trông cả người anh còn lạnh lùng hơn trước.
Quý Huyên chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi khí thế của con trai, cười hì hì nói với anh: “Vừa nãy mọi người đang nói về con đó.”
Dường như Dịch Nhiên chẳng hề tò mò về nội dung trò chuyện giữa họ, anh chỉ hờ hững nói một câu: “Vậy à.” Sau đó anh nhìn về phía Mục Đồng một cái, kéo ghế ra, ngồi đối diện cậu.
Mục Đồng cảm thấy hình như mình cũng chẳng có chủ đề gì để nói với Dịch Nhiên, nhưng đã gặp nhau thì cũng phải nói gì đó, vậy nên cậu chào đối phương: “Hi.”
“Anh Nhiên ơi, anh ăn bánh ngọt không?” Cậu đang định đưa miếng bánh socola chưa ăn cho anh, ngay sau đó cậu lại nhớ ra Mỹ Mỹ từng nói Dịch Nhiên không thích ăn đồ ngọt, thế là chợt ngừng động tác.
“Anh Nhiên?” Nghe cách xưng hô mới, Dịch Nhiên khẽ nhíu mày.
Mục Đồng cúi đầu sờ mũi: “Em nghe mọi người trong tiệm đều gọi anh như thế.”
Vì thói quen còn sót lại ngày trước, cậu vẫn luôn gọi Dịch Nhiên là anh ơi, Nhưng cách đây không lâu, lúc ở tiệm cậu gọi Dịch Nhiên như vậy đã bị mọi người trêu rằng đây là một kiểu tình thú mờ ám giữa người trưởng thành.
Lúc đó cậu thoáng phân tâm, nhấn nhầm nút chụp ảnh trên màn hình điện thoại, mở camera trước, cậu nhìn thấy chính mình trên màn hình, vành tai đã ửng hồng.
Về sau cậu nghĩ kỹ lại, nay đã khác xưa, cậu đã trưởng thành, nếu vẫn sử dụng cách gọi “anh ơi” như trước hình như không phù hợp thật.
Dịch Nhiên nhìn chằm chằm cậu mãi, lời vừa đến bên miệng thì bất ngờ bị Mục Hy Tình cắt ngang.
“Gần đây Đồng Đồng thường đến chỗ con chơi, không gây thêm phiền phức cho con chứ?”
“Không ạ, siêng ra ngoài hoạt động có thể thúc đẩy việc giao tiếp.” Dịch Nhiên khi có khi không nghịch bật lửa kim loại trong tay, phần thân bật lửa linh hoạt nhô lên lộn xuống giữa lòng bàn tay và kẽ ngón tay anh.
“Bác sĩ chữa trị chính của thằng bé cũng nói thế, nói chuyện phù hợp làm tăng việc giao tiếp, giúp ích cho việc khôi phục năng lực ngôn ngữ của Đồng Đồng. Vả lại khoảng thời gian này đúng là nó có thêm bạn bè, gần đây dì thường nghe nó trò chuyện với bạn, nhắc đến một cô bé tên Trương Mỹ Kỳ.”
“Đâu có thường xuyên đâu, con chỉ từng nói một lần thôi mà.” Mục Đồng giận dỗi liếc nhìn mẹ một cái, đính chính lại: “Với lại người ta là con trai.”
“Ken két —”
Dịch Nhiên lại xoay vòng đánh lửa của bật lửa, đầu lửa màu đỏ cam phụt một cái toé lên.
Về chuyện Trương Mỹ Kỳ là Đa Đa, quả thực Mục Đồng vẫn chưa nghĩ xong có nên nói cho Dịch Nhiên biết sự thật hay không, nếu nói ra, quá nửa sẽ bị xem như tâm thần phân liệt nhỉ.
Cậu rầu rĩ đá chân dưới bàn, bỗng nhiên giày cậu đá trúng gì đó. Cậu cúi đầu nhìn thì phát hiện cú đá vừa rồi của mình đã vô ý đá trúng bắp chân Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên dáng cao, chân cũng dài, hơi duỗi chân về trước thôi cũng dễ dàng chạm đến địa bàn của Mục Đồng.
Anh cảm nhận được động tĩnh dưới bàn, nhưng vẫn vờ như không có gì xảy ra nghịch bật lửa, hoàn toàn không định thu chân về.
Hành vi vượt quá giới hạn trắng trợn thế này khiến Mục Đồng căng thẳng vô thức, cậu khẽ điều chỉnh tư thế ngồi, ngồi ngay ngắn, không dám cử động lung tung nữa.
Dịch Nhiên đóng nắp bật lửa lại làm nó vang lên một tiếng “coong”, ngẩng đầu hỏi Mục Đồng: “Cuối tháng này CR tổ chức lễ kỷ niệm, bên tiệm có tổ chức hoạt động, em muốn đến chơi không?”
Mục Đồng gật đầu: “Dạ có, cụ thể khi nào ạ?”
“Đợi sau khi sắp xếp xong sẽ thông báo trong nhóm.”
Dứt lời, Dịch Nhiên cân nhắc một hồi, mang theo vẻ thăm dò mơ hồ, nói thêm: “Đến lúc đó em có thể gọi Trương Mỹ Kỳ đi cùng.”