Chương có nội dung bằng hình ảnh
Mỹ Mỹ rất bất mãn với cái kiểu tự ý ra quyết định của Dịch Nhiên, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của chó ta lập tức bị đủ loại sự vật mới mẻ thu hút.
Ngoài khỉ, khu sở thú phía Bắc còn có không ít khu động vật thuộc bộ linh trưởng, Mục Đồng và Dịch Nhiên dắt theo nhóc chó, đi đến đâu ngắm đến đó.
Từ khi nhóc chăn cừu nhiều chuyện vào sở thú, cái miệng của nó ba la bô lô không ngừng, Mục Đồng thấy cậu như đang dẫn một bạn nhỏ theo vậy, phải liên tục đối phó với đủ loại vấn đề kỳ quái mà đứa trẻ đưa ra.
“Đó là tinh tinh lùn[1], tụi nó sống ở rừng rậm nhiệt đới.” Mỗi lần đến một khu mới, Mục Đồng sẽ giải thích cho nhóc chó, tâm trạng của cậu cũng đặc biệt vui vẻ, thỉnh thoảng vui quá sẽ quên cả ngại ngần, đứng ngay trước mặt Dịch Nhiên nói chuyện với Mỹ Mỹ.
Dịch Nhiên đứng phía sau, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy con vật sau hàng rào, đa số thời gian, ánh mắt của anh đều rơi trên người Mục Đồng.
“Đa Đa có nghịch quá không?” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Dịch Nhiên mới hỏi.
Mục Đồng xua tay: “Không ạ, chỉ là lần đầu tiên thấy những con thú này nên nó mới hơi phấn khích thôi.”
“Tại sao phải gọi là tinh tinh? Chẳng phải ngôi đều ở trên trời cao hả anh?” Mỹ Mỹ hỏi với vẻ ngây thơ.
“Ờ…” Chuyện này liên quan đến kiến thức chữ Hán, giải thích cho nhóc chó thì quá phức tạp với nó.
“Sao tay chân của tụi nó dài thế? Sao mặt tụi nó không phải màu đỏ? Với lại tụi nó không chủ động chào hỏi em, em vẫn thích mấy con khỉ hồi nãy hơn, tinh tinh đen quá, còn chẳng đẹp bằng khỉ.”
Mỹ Mỹ nói lung tung một hồi, cuối cùng nó cũng thấy khát nước, quay người chạy đến trước mặt Dịch Nhiên, dùng vuốt khều ống quần Dịch Nhiên, thè lưỡi với anh đòi uống nước.
Mục Đồng giơ điện thoại, chụp hình cho một cặp mẹ con tinh tinh lùn ở trước mặt. Con tinh tinh lùn luôn ngồi trên cây bất ngờ nhảy xuống đất, nói chuyện với một đứa bạn của nó.
“Mày nghe thấy không? Hồi nãy vậy mà con chó kia nói tụi mình không đẹp bằng đám khỉ, bà nội nhà nó, tức chết ông đây rồi.”
“Vả lại nó còn mặc đồ màu vàng, tao ghét màu vàng nhất.”
“Nó lắm mồm thế làm gì? Hại ông đây muốn ngủ mà ngủ không được, phải cho nó một bài học thôi.”
“Hehe, hồi nãy tao mới rặn được một cục phân to, bây giờ tao chuẩn bị lôi ra, đợi lát nữa ném lên người con chó đó!”
“Để tao, tao ngắm rất chuẩn, bách phát bách trúng.”
“Được, ném cả cái người dắt chó nữa, cao thế cơ mà, tao nhìn không vừa mắt.”
……
“!!!” Thấy cách đó không xa con tinh tinh nọ chuẩn bị kéo cục phân ra, Mục Đồng la lên nguy rồi, cậu hoảng hốt quay người ngó nghiêng.
Dịch Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất cho Mỹ Mỹ uống nước, bây giờ cậu cũng chẳng lo được nhiều vậy nữa, tránh nạn quan trọng hơn!
Mục Đồng tóm lấy tay Dịch Nhiên, dồn hết sức kéo anh dậy: “Tụi mình đi mau!”
Không còn thời gian giải thích, không đi thì không kịp mất!
Dịch Nhiên thấy hơi khó hiểu trước hành động bất ngờ của Mục Đồng: “Có phải em không khoẻ chỗ nào không?”
“Không phải không khoẻ…” Mục Đồng kéo tay Dịch Nhiên rời xa hàng rào vây quanh đám tinh tinh lùn, tiện thể bịa một cái cớ: “Em muốn qua bên kia xem hươu cao cổ.”
Mỹ Mỹ vừa nghe ba chữ “hươu cao cổ” lại bắt đầu phấn khích sủa gâu gâu: “Em cũng đi em cũng đi!”
Đi được chừng bảy tám mét, đám đông sau lưng bất chợt hét lên từng tiếng chói tai.
“A!!! Chạy mau!”
“Mấy con tinh tinh lùn kia ném phân qua đây! F*ck!!!”
“yue!!! Thối quá! Tôi mới mua cái áo này đó! Huhu!”
……
Nguy hiểm quá, cuối cùng cũng né được, Mục Đồng lặng lẽ lau mồ hôi, thầm thương thay những người qua đường vô tội bị dính chưởng.
Đến bây giờ Mỹ Mỹ đi bên cạnh vẫn không biết mình là kẻ đầu têu của toàn bộ câu chuyện bi kịch. Nó hít drama không ngại lớn chuyện, vừa giậm chân vừa cười to haha: “Mộc Dũng ơi, anh mau nhìn nè, mấy con tinh tinh kia ném phân vào thú hai chân, tụi nó vô ý thức quá!”
“…” Mục Đồng nhìn nhóc chó vô tâm, cậu bĩu môi, em có biết mục tiêu ban đầu của mấy con tinh tinh đó là em không?
Hoàn hồn từ mối nguy căng thẳng, bấy giờ Mục Đồng mới nhận ra Dịch Nhiên đang quan sát cậu chăm chú.
Cậu bị nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên, ngó nghiêng chừng mấy giây, cậu mới phát hiện mình vẫn nắm cổ tay đối phương.
Mục Đồng mím hai cánh môi khô ráo, nhẹ nhàng buông tay, tiếp tục đi về trước.
“Đợi đã.” Dịch Nhiên gọi.
“Sao, sao vậy ạ?” Bị anh gọi như thế, bỗng nhiên Mục Đồng thấy căng thẳng vô cớ. Không giống ngày trước là bao, sự căng thẳng này không hoàn toàn xuất phát từ nỗi sợ Dịch Nhiên.
Dịch Nhiên giơ tay chỉ một hướng khác: “Khu hươu cao cổ nằm đầu này, em đi ngược rồi.”
“À ồ.” Mục Đồng chỉnh dây đeo balo sắp tuột xuống rồi đi theo anh.
Điện thoại nhét trong túi rung lên, Dịch Nhiên tiện thể nhìn một cái, là Lâm Thiên Dịch tìm anh.
[Lâm Thiên Dịch]: Ra chưa? Mời mày ăn cơm.
Anh nhanh chóng trả lời hai chữ.
[Dịch Nhiên]: Không rảnh.
[Lâm Thiên Dịch]: Ồ, suýt nữa tao quên mày phải đi triển lãm.
[Dịch Nhiên]: Ở sở thú.
[Lâm Thiên Dịch]: ???
[Lâm Thiên Dịch]: Đợi đã, sao mày lại đi sở thú?
Dịch Nhiên phớt lờ câu hỏi của hắn, tự nói tự nghe.
[Dịch Nhiên]: Hồi nãy có tinh tinh lùn ném phân vào đám đông.
[Lâm Thiên Dịch]: WTF? Hồi trước tao từng thấy trong video, thế mày có dính chưởng không? 🌝
[Dịch Nhiên]: Không.
[Dịch Nhiên]: Hình như Mục Đồng em ấy thật sự có khả năng nghe thấy động vật nói chuyện.
[Lâm Thiên Dịch]: Tao hoàn toàn không hiểu mày đang nói gì.
[Lâm Thiên Dịch]: Đợi đã, mày nói mày đi sở thú với em trai Mục Đồng á?
[Lâm Thiên Dịch]: Cái tình huống gì thế? Hẹn hò rồi?
Dịch Nhiên chỉ đọc không trả lời, nhét lại điện thoại vào túi.
Khu sở thú còn lớn hơn cả tưởng tượng, đi dạo đến trưa mà mới thăm được một nửa bản đồ.
Lúc ngồi trong khu nghỉ ngơi cho nhóc chó ăn, Dịch Nhiên đang tính toán lát nữa sẽ vào nhà hàng nào giải quyết bữa trưa, bỗng nhiên khuỷu tay bị người bên cạnh đụng nhẹ một cái.
Một cái cơm nắm tam giác được đưa đến trước mặt anh.
“Anh đói không?” Mục Đồng hỏi: “Chỗ em có đồ ăn nè.”
Cậu chỉ balo của mình, bên trong đựng cơm hộp và cơm nắm mua ở cửa hàng tiện lợi, đều chuẩn bị theo phần cho hai người.
Dịch Nhiên bỏ suy nghĩ vào nhà hàng ăn cơm, nhận lấy cơm nắm tam giác Mục Đồng đưa cho, vị thanh cua salad, hình như hơi ngọt, nhưng không sao.
Anh tiện tay mở sợi dây buộc trên cơm nắm, cắn một miếng.
“Em còn mang cả cơm hộp, tụi mình mỗi người một phần, nếu anh vẫn chưa no, chỗ em còn có một ít đồ ăn vặt.”
“Em cho heo ăn à?” Dịch Nhiên cười, trêu cậu.
“Đâu có…” Mục Đồng ngồi trên ghế, chân khẽ chạm mặt đất: “Thì em sợ anh không đủ no thôi mà.”
“Đủ no rồi.”
Cả một buổi sáng đều là cậu chỉ huy, Mục Đồng thấy như vậy không ổn lắm, cậu hỏi ý kiến Dịch Nhiên: “Phải rồi, lát nữa anh có muốn xem loài vật nào không?”
“Em quyết định.” Dịch Nhiên nói: “Em đi đâu, tôi theo đó.”
***
Chú thích:
[1] 倭黑猩猩 – Tinh tinh lùn (Vượn Bonobo):