Hôm nay trong tiệm phải kiểm thử nội bộ kịch bản mới, rất nhiều việc được làm khá trễ, Dịch Nhiên tan làm về nhà mới có thời gian rảnh xem điện thoại.
Lúc đó nhóm Wechat CR đã chất chồng hơn một ngàn thông báo chưa đọc tin nhắn, anh xem lướt qua, hoá ra là đôi người yêu ngu ngốc Lão Lôi đang cãi nhau trong nhóm chat.
Anh nhận được tin tức khá muộn, lúc nhấn vào, cuộc vui đã kết thúc.
Dịch Nhiên không có hứng thú với chuyện riêng giữa vợ chồng son người ta, chỉ là lúc anh mở nhóm chat thì tình cờ nhìn thấy Lão Lôi cố ý đăng mấy video trong hộp đêm để chọc giận người yêu của mình.
Nền nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn đủ màu làm cay cả mắt, những anh chàng cơ bắp uốn hông nhảy múa trên sân khấu, Lão Lôi đứng trước ống kính vừa tự chụp ảnh vừa high theo nhạc, và cả cậu trai ngồi cạnh anh chàng, ngôn ngữ hành vi rụt rè, dù nhìn thế nào đi nữa cũng chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.
Mục Đồng?
Sao em ấy lại xuất hiện ở nơi thế này?
Dịch Nhiên nhìn chằm chằm cậu trai trong video, hàng mày vô thức chau lại.
Anh biết Mục Đồng quen Lão Lôi, nhưng từ khi nào mà quan hệ giữa hai người đã thân thiết đến mức cùng đi gay bar thế?
Dù xuất phát từ nguyên nhân khách quan hay chủ quan, Dịch Nhiên đều cảm thấy nơi đó không hợp với cậu.
Đã về đến cửa nhà nhưng anh vẫn quyết định quay đầu xe, chạy ra ngoài thêm một chuyến.
Vòng xã giao của Dịch Nhiên rộng, quen biết không ít bạn bè là người đồng tính, nhưng bản thân anh không thường đi những chỗ như gay bar, môi trường quá ồn ào, nhân viên cũng phức tạp, mọi người đến đây gần như để tìm kích thích, vừa mắt nhau thì cùng thỏa thuận, chạy ra ngoài thuê phòng tận hưởng một đêm 419 buông thả.
Không thể nói ai cũng như vậy, nhưng đã đến gay bar thì ít nhiều gì cũng ôm ấp vài mục đích theo đuổi sắc dục.
Hôm nay là cuối tuần, mưa to cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc kinh doanh làm ăn của hộp đêm, mọi người ai tìm vui thì cứ tìm vui, đêm ngày càng khuya, xoã cũng hăng say hơn.
Ai nấy đều đắm chìm vào bữa tiệc tửu sắc này, giữa đám đông ồn ào, Dịch Nhiên vẫn tìm thấy chính xác cậu trai đang vội vàng muốn chạy trốn.
Cậu quá im lặng, dù đang ở giữa khung cảnh rộn ràng náo nhiệt, nhưng từ đầu đến giờ vẫn không thể hòa nhập vào đó, mà vạch ra một ranh giới nước sông không phạm nước giếng với người xung quanh.
Ra khỏi gay bar với tiếng nhạc chấn động tận trời, Dịch Nhiên dắt Mục Đồng lên xe mình.
“Thắt dây an toàn đi, tôi đưa em về.”
Mục Đồng thấy anh bắt đầu khởi động động cơ, cậu tưởng anh quên Lão Lôi trong gay bar nên nhắc anh: “Anh Lôi vẫn ở trong đó, không thì tụi mình đợi anh ấy một lúc nhé anh?”
“Cậu ta tự lái xe đến, lát nữa về gọi tài xế lái thay là được.” Dịch Nhiên nhanh nhẹn cầm điện thoại lên, mở Wechat gửi tin nhắn cho Lão Lôi, sau đó tắt điện thoại.
Đường về rất yên tĩnh, Dịch Nhiên lái xe rất vững, y hệt nét mặt của anh lúc này, không nhìn ra được một gợn sóng nào.
Mục Đồng ngoảnh đầu nhìn Dịch Nhiên, nhớ lại chuyện lúc chiều, cậu vẫn cảm thấy chưa quen lắm.
Đến tận lúc này, dường như cậu vẫn chưa bỏ được thói quen đã hình thành trong quá khứ, vẫn mãi đặt người đàn ông này ở vị trí của một người lớn, một người anh.
“Chuyện đó, tối nay anh Lôi cãi nhau với chị Kha, đúng lúc em trò chuyện với anh ấy mấy câu, sau đó anh ấy muốn rủ em đi uống hai ly cùng mình, nên mới đến gay… dạ, quán bar.”
Trực giác nói cho Mục Đồng biết, Dịch Nhiên cố tình đến tìm cậu, vậy nên cậu chủ động giải thích, dù đối phương không hề có ý định hỏi cậu nguyên nhân sự việc.
Mục Đồng nói tiếp: “Trước đây em chưa từng đến những chỗ thế này, em luôn thấy tò mò nên… muốn đi xem thử rốt cuộc nó như thế nào.”
“Sau khi đi em thấy thế nào?”
Mục Đồng bĩu môi, thỉnh thoảng lấy tay kéo dây an toàn: “Dạ ồn lắm, quá nhiều người, em không thích.”
Ý kiến này giống với suy nghĩ của Dịch Nhiên.
Chiếc xe dần dừng trước cột đèn giao thông ngay ngã tư, ngón tay Dịch Nhiên gõ nhẹ xuống vô lăng, anh hỏi cậu: “Em ra ngoài trễ thế này, mẹ em không lo à?”
Mục Đồng úp mở một hồi mới mở miệng trả lời: “Mẹ ngủ rồi, em nhân lúc mẹ không để ý lén trốn ra ngoài.”
Nhưng nói xong, cậu lại cảm thấy hình như Dịch Nhiên đang đối xử với mình như con nít, ít nhiều gì cũng thấy hơi buồn bực trong lòng: “Nhưng em đã trưởng thành rồi, không phải con nít, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực ra cậu cũng thầm biết, nếu Mục Hy Tình biết muộn thế này mà cậu còn chạy đến mấy chỗ như kia, chắc chắn bà sẽ lo lắng, nên cậu mới chọn cách lén trốn ra ngoài.
Hơn 1 giờ sáng, Dịch Nhiên đưa Mục Đồng về tới cổng nhà, giống như trước đây, anh định trông theo cậu vào nhà rồi mới đi.
Sau khi xuống xe, đi được nửa đường về nhà, bỗng nhiên Mục Đồng dừng chân, từ từ quay người trở lại xe, giơ tay gõ cửa xe Dịch Nhiên.
“Em có thể, lên xe ngồi thêm một lúc không ạ?”
Dịch Nhiên: “?”
Mục Đồng ngoảnh đầu nhìn nhà mình, lúc cậu đi, trong nhà tối thui, bây giờ đèn phòng khách đang sáng, có lẽ Mục Hy Tình tỉnh giấc giữa đêm đi uống nước hoặc đi vệ sinh.
Dịch Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của cậu, không nhịn được cười: “Ai nói mình không còn là con nít nữa nhỉ?”
Mục Đồng lườm anh, hơi phồng má, chẳng nói gì hết.
“Em lên đi.” Dịch Nhiên mở cửa xe, tỏ ý bảo cậu ngồi lên ghế lái phụ.
Thiết bị âm thanh đang phát chương trình đài phát thanh giữa đêm, Mục Đồng không có gì để làm, chỉ đành giả vờ hứng thú với sản phẩm mà MC đề cử, dỏng tai nghiêm túc lắng nghe.
Trong xe bỗng vang lên mấy tiếng “ùng ục ùng ục” kỳ lạ, Dịch Nhiên đang gửi tin nhắn chợt dừng gõ chữ.
Lúc này, tiếng ùng ục lại vang lên, nơi phát ra tiếng là bụng Mục Đồng, lúc ăn tối cậu ăn khá ít, đêm đã khuya mà vẫn chưa ngủ, bụng không chịu được nữa, bắt đầu kháng nghị.
Dù âm thanh không lớn, nhưng trong khoang xe nhỏ hẹp, người bên cạnh vẫn nghe thấy rõ ràng, dù cậu cố hết sức giấu đi nhưng vẫn không thể ngăn cản âm thanh này.
Mục Đồng xoa bụng, rất chi là xấu hổ.
Dịch Nhiên đưa điện thoại đến trước mặt cậu, màn hình hiển thị giao diện app đặt đồ ăn.
“Xem thử em muốn ăn gì thì đặt mua, lát nữa ăn xong rồi về ngủ.” Dịch Nhiên nói với cậu.
Mục Đồng nhận điện thoại xem một lúc, tối muộn không nên ăn quá no, do đó cậu chọn cháo đặc thịt bò.
Sau khi chọn phần mình xong, cậu hỏi Dịch Nhiên: “Anh muốn ăn không ạ?”
“Đặt giúp anh một phần cháo đặc thịt bò nhé.” Dịch Nhiên không đói, mục đích anh đặt đồ ăn đêm, quá nửa cũng chỉ để ăn cùng người bên cạnh.
“Trùng hợp ghê, em cũng đặt món này.”
“Vậy à.”
Mục Đồng nói với anh: “Tiệm này là một tiệm lâu đời, món cháo đặc thịt bò do họ nấu ngon xuất sắc, hồi trước học lớp tự học buổi tối xong, em và Quý Nhuệ sẽ đến đó ăn một tô.”
Nghe thấy hai chữ “Quý Nhuệ” được thốt ra từ miệng Mục Đồng, hàng mày của Dịch Nhiên thoáng chau lại rất nhẹ, ánh đèn trong xe hơi yếu, người bên cạnh khó mà nhìn thấy nét mặt chỉ thoáng đổi của anh, vẫn tiếp tục hào hứng nhớ lại chuyện xưa.
“Có lúc em xài hết tiền tiêu vặt của tháng đó, nhưng vẫn ham ăn, muốn ăn đêm, em sẽ hỏi mượn tiền của cậu ấy, nhưng cuối cùng vẫn là cậu ấy mời em, làm em thấy ngại quá trời luôn.”
Dịch Nhiên lấy bật lửa trong túi áo ra nghịch, ngồi im lặng trên ghế lái nghe cậu nói.
Đang nói, Mục Đồng chợt dừng lại: “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì thế, em hỏi đi.”
Cậu không hỏi ngay, sau khi chuẩn bị mấy giây, cậu mới nói ra nghi ngờ trong lòng: “Hồi đó sao anh biết em…” thích Quý Nhuệ?
Cậu không nói ra câu cuối cùng, nhưng Dịch Nhiên vẫn hiểu.
Anh nhanh chóng lật ngược chiếc bật lửa kim loại trong tay: “Người nào tinh tế để ý một chút đều nhìn ra được, cũng chỉ có thằng đần thiếu mất sợi dây thần kinh là nó mới không biết gì hết.”
Mục Đồng “À” một tiếng thật trầm.
“Còn chuyện nào khác muốn hỏi không?”
Có thì có, nhưng chuyện khác, đa số đều liên quan đến Dịch Nhiên, mỗi lần Mục Đồng định nói thì lại cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp, cuối cùng cậu nuốt ngược xuống bụng.
Cậu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, tiếp đó, cậu nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi.”
“Đồng Đồng, tôi đang theo đuổi em.” Dịch Nhiên nói rõ quan điểm của mình với cậu thêm một lần nữa: “Sau này em có thể chia cho tôi thêm một chút sự chú ý của em không?”