Tôi chợt thấy hô hấp khó khăn.
Tiếng cười khẽ của anh ngay bên tai tôi.
“Em đang mong đợi điều gì?”
Khi anh nói, tay anh ấy đã thắt một chiếc nơ xinh đẹp quanh eo tôi.
Anh lùi lại hai bước và nghiêng đầu nhìn tôi.
“Mặc loại váy này còn có thể xinh đẹp như vây, em cũng không dẽ dàng.”
Đường Dục Dương.
Anh không nói gì, cũng không ai nói anh câm đâu.
12.
Tôi và Đường Dục Dương chậm rãi đi ra ngoài, nhưng thực ra bên ngoài không có ai.
Việc cả hai chúng tôi đều đóng vai một cái cây thực sự không quan trọng lắm.
Thậm chí còn lên sân khấu biểu diễn mà không cần trang điểm.
Ánh đèn sân khấu đặc biệt sáng, Đường Dục Dương đang đứng cạnh tôi.
Lúc đó, tôi luôn nghĩ về buổi biểu diễn này, muốn lưu giữ lại một chút kỷ niệm, nhưng thời gian thực sự trôi qua quá nhanh.
Chớp mắt một cái liền kết thúc.
Cuối cùng, mọi người nắm tay nhau và cúi chào lần cuối.
Nhưng trước khi màn hạ màn sẵn sàng, anh ấy đã nắm lấy tay tôi trước.
Trong khi cúi chào, tôi lặng lẽ nghiêng đầu lại nhìn anh.
Ánh sáng rực rỡ từ sân khấu chiếu xuống, ánh sáng và bóng tối bồng bềnh vạch ra đường nét khuôn mặt của người bên cạnh.
Anh hơi nhếch khóe miệng lên.
Khoảnh khắc trước khi sân khấu chìm trong bóng tối, sự vuốt v e giữa các ngón tay của chúng tôi đã biến thành những ngón tay đan vào nhau.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào lớp học.
Tôi được yêu cầu trả lại trang phục thuê nên về lớp hơi muộn.
Khi quay lại, anh là người duy nhất còn trong lớp.
Gió thổi tung những trang sách trên bàn của ai đó, rèm trong lớp lặng lẽ lay động.
Đường Dục Dương ngồi xuống nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Tôi đứng ở trước mặt anh, anh liền ngẩng đầu lên.
Một lớp vàng kim lộng lẫy rơi vào mắt anh.
“Chờ em.”
“……………A.”
Tôi thu dọn cặp sách, anh đứng dậy đứng bên cạnh tôi, anh cao hơn tôi rất nhiều, bóng của anh luôn bao phủ lấy tôi.
“Anh sẽ tham gia cuộc thi vào ngày mai.”
Anh ấy đột nhiên lên tiếng bên cạnh tôi.
Động tác trên tay của tôi dừng một chút.
“Đầu tiên là tham gia cấp tỉnh, sau đó là cấp quốc gia, nếu thành tích tốt thì sẽ ra nước ngoài thi đấu.”
Trên thực tế, anh đã chuẩn bị cho cuộc thi vật lý từ rất lâu, những học sinh không học các lớp trọng điểm trong trường sẽ không được tham gia cuộc thi.
Nhưng vì anh đã mở ra một cái tiền lệ.
Thành tích của anh quá tốt.
Lần này có lẽ sẽ đi theo đội thi đấu của trường.
Tôi gật gật đầu, không biết phải nói gì.
Thời gian tôi ở bên Đường Dục Dương thực ra không dài lắm.
Nhưng tại sao, tôi có cảm giác như tôi đã ở bên anh ấy rất lâu rồi.
Tại sao ngay khi anh ấy nói muốn rời đi, tôi lại có chút không muốn rời xa anh ấy?
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tăng nhanh động tác để che đậy sự hoảng loạn của mình.
“Em thực sự không có gì muốn nói với anh sao?”
Anh đang tựa người vào bàn bên cạnh, trên môi nở nụ cười.
Tôi lắc đầu và choáng váng một lúc lâu mới ghép lại được vài từ.
“Vậy thì anh…hãy làm bài thi thật tốt và cố gắng hết sức để đạt điểm cao nhé.”
Anh tặc lưỡi.
Tôi thu mình vào trong.
“Muốn nghe những lời mình muốn nghe thật khó.”
Anh ấy chống đầu gối lên bàn trước mặt tôi và khẽ lẩm bẩm.
Tôi giả vờ như không hiểu.
Mặt trời lặn phía xa dường như đã hoàn toàn chìm vào đường chân trời, bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ xuyên qua những đám mây mỏng.
Sau này tôi mới phát hiện ra chỉ có tòa nhà dạy học mới có hành lang trống trải như vậy.
Phong cảnh tráng lệ và vô biên chỉ có ở tuổi trẻ.
Lời tôi nói đều gói gọn trong cơn gió của buổi tối cuối hè.
Miệng tôi mấp máy nhưng không đủ can đảm để nói với anh.
13.
Vị trí của Đường Dục Dương trở nên trống rỗng.
Đôi khi tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, chẳng hạn như anh ấy sẽ không còn lười biếng đến chỗ tôi để giao bài tập vào buổi sáng nữa.
Ví dụ, khi tôi đi học thể dục về, không ai đột nhiên lấy một cây kẹo m út từ trong túi ra đưa cho tôi.
Những vấn đề tôi muốn hỏi, cũng không tìm được người hỏi.
Lớp mười một việc học vẫn rất căng thẳng, chưa kể đến giờ khoa học, thầy cô vẫn điên cuồng đuổi theo tiến độ.
Các kỳ thi cũng diễn ra rất thường xuyên và điểm số của tôi dường như đang dần được cải thiện.
Nhưng rồi tôi nhớ ra, mỗi lần tôi thi tốt, anh luôn khen ngợi tôi có tiến bộ, lúc anh đi, tôi chẳng biết nói với ai.
Ngày tháng vẫn từng ngày từng ngày trôi qua, thoảng như mây trôi.
Cuộc sống của tôi lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, và có lẽ là không.
Trong sự kiện khiêu vũ lần trước, mặc dù Tố Tần của ban nghệ thuật cuối cùng đã được biểu diễn trên sân khấu nhưng cô ấy có vẻ không vui lắm.
Nhóm của họ cũng thường xuyên xa lánh tôi một cách cố ý hoặc vô ý.
Một ngày nọ, sau khi học xong tiết thể dục, khi quay lại chỗ ngồi thì tôi nhận ra chỗ ngồi của mình không ngồi được nữa.
Mắt có thể nhìn thấy nước khắp nơi, nước trên ghế có thể lau đi nhưng bài tập và bài kiểm tra trên bàn đều ướt đẫm nước.
Các tài liệu như bài kiểm tra ở trường và các trang sách của chúng đều bị nhăn khi tiếp xúc với nước, ngay cả khi chúng được phơi khô.
Căn bản là không thể sử dụng được nữa.
Tôi đứng bên ghế ngơ ngác.
Tôi hỏi ai đã làm điều đó, nhưng không ai trả lời tôi.