Cô dùng tay không bị thương mở ra xem, là tin nhắn của không ít “bạn bè” mà cô hiếm khi liên lạc gửi đến, bọn họ đã nghe nói đến vụ ồn ào ở cửa hàng đồ hiệu, cũng biết nhân vật chính trong sự kiện này là Khương Thanh Thời, lần lượt “quan tâm” đến cô.
Xem qua một vòng, Khương Thanh Thời bực bội bật chế độ im lặng, tai không nghe thì sẽ yên tĩnh. Cài đặt xong, cô quay sang nhìn Thẩm Ngạn: “Chiều nay anh không về công ty à?”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Không về.”
Khương Thanh Thời ồ lên, sau đó lại hỏi: “Không phải cuối năm ở công ty có rất nhiều việc sao? Anh không quay về thật sự không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Thẩm Ngạn trầm giọng nói: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
Theo sự hiểu biết của anh về Khương Thanh Thời, cô không phải là người hay tra hỏi anh hay thậm chí là “đuổi” anh quay lại công ty làm việc.
Khương Thanh Thời im lặng một lát rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của em, ông ta nói công ty có việc gấp phải đi công tác, không thể sắp xếp để mấy người phó tổng giám đốc đi thay, chỉ có ông ta đi mới xử lý được. Ông ta không đón sinh nhật cùng em, em đã làm ầm ĩ một lúc lâu nhưng ông ta vẫn đi làm.”
Nói đến đây, cô thoáng dừng lại rồi chậm rãi nói: “Sau đó em mới biết, ngày đó ông ta đến công viên giải trí ở Giang Thành để chơi với cái người hôm nay xô ngã em.”
Đó là lần đầu tiên bố Khương không đón sinh nhật cùng Khương Thanh Thời
Thời điểm đó cô chưa biết ông ấy ngoại tình, cô chỉ biết chuyện này sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi số lần cãi nhau của bố mẹ càng lúc càng nhiều. Dù trước đây bọn họ cũng không mấy tình cảm, nhưng sẽ không bao giờ làm đến mức tranh cãi trước mặt cô, chứ đừng nói đến chuyện thậm chí còn không đón sinh nhật với cô.
Khương Thanh Thời nhớ rất rõ, ngày sinh nhật thứ mười tám của cô, bố Khương đi công tác nước ngoài.
Lúc ấy ở Bắc Thành mưa lớn, tình hình giao thông rất tệ, rất nhiều người bị mắc kẹt ở nhà trong cơn mưa bão dữ dội. Cô và bà Từ cũng vậy.
Bố Khương đã dự định sẽ bay về trước một ngày, nhưng do bão quá lớn nên máy bay của ông ấy phải hạ cánh khẩn cấp ở một thành phố khác.
Ban đầu cô nghĩ rằng ông ấy sẽ không thể trở về kịp để đón sinh nhật của cô, trong lòng có hơi thất vọng, nhưng vẫn có thể thông cảm. Ngày hôm đó mưa thật sự rất lớn, đường xá đều bị tắc nghẽn.
Tuy rằng Khương Thanh Thời không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn đợi ông ấy đến hơn mười một giờ.
Vào lúc cô không trụ được nữa định đi ngủ thì bố Khương mang theo mưa gió trở về nhà. Vì để không bỏ lỡ ngày sinh nhật của cô, ông ấy đã tự lái xe từ thành phố bên cạnh về nhà trong đêm mưa to gió lớn.
Sinh nhật năm đó là sinh nhật vui vẻ nhất mà Khương Thanh Thời từng có.
Cũng vì như vậy mà sau đó khi bà Từ nói với cô rằng bố Khương ngoại tình, thậm chí còn có một đứa con, Khương Thanh Thời đã không tin.
Cho đến khi cô được bà Từ đưa đến Giang Thành, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng “một nhà ba người” thân thiết bên nhau của bọn họ, cô mới không thể không tin. Ngày hôm đó, hình tượng người bố vĩ đại của bố Khương trong tâm trí cô hoàn toàn sụp đỗ, niềm tin mà cô vẫn luôn giữ vững cũng bị phá hủy.
Nếu bố Khương chưa bao giờ yêu thương cô, chưa từng đối xử tốt với cô, thì có lẽ Khương Thanh Thời sẽ không phải đau buồn vì những chuyện mà ông ấy đã làm hôm nay đến như vậy.
Nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự yêu thương ông ấy dành cho cô, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng trước đây ông ấy đã thật sự dung túng cô, nuông chiều cô, yêu thương cô.
“…”
Trong xe im lặng hồi lâu, Thẩm Ngạn biết giờ phút này anh có nói ra lời an ủi nào cũng sẽ không có tác dụng với Khương Thanh Thời, anh rũ mắt nhìn bàn tay đặt đang trên đùi cô, nhẹ nhàng bao bọc lại rồi giữ chặt: “Có anh ở đây.”
Mi mắt Khương Thanh Thời khẽ run rẩy, cô quay đầu lại nhìn anh: “Thẩm Ngạn.”
Thẩm Ngạn đáp lại, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Em muốn nói gì?”
“….” Khương Thanh Thời mấp máy cánh môi, thật ra cô muốn hỏi anh là anh có thể ở bên cạnh cô bao lâu, có thể thích cô bao lâu, là một năm hai năm, hay sẽ lâu hơn một chút, rồi lại lâu hơn nữa.
Lời vừa đến bên miệng, cô lại không dám nói ra.
Cô sợ câu trả lời sẽ không giống như cô mong đợi, cũng sợ dù anh nói ra một khoảng thời gian đủ để cô yên tâm, nhưng cô vẫn sẽ nghi ngờ, thật sự có thể lâu như vậy sao? Có lẽ anh chỉ dỗ dành để cô vui vẻ thôi.
Lời hứa hẹn là thứ không đáng tin nhất.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Khương Thanh Thời nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ có hơi đói bụng thôi.”
Thẩm Ngạn nhìn cô một lúc, cũng không cố chấp tra hỏi cô, anh nghĩ cô đang đau lòng vì chuyện của bố Khương. Anh ừm một tiếng, thấp giọng nói: “Về nhà rồi chúng ta ăn cơm.”
Khương Thanh Thời nói được. Cuối cùng lại hỏi: “Anh làm sao?”
Thẩm Ngạn mỉm cười: “Anh làm.”
Nếu cô muốn ăn món anh nấu, anh sẽ nấu cho cô.
–
Lúc hai người về đến nhà, Trình Lan Hinh vẫn chưa rời đi.
Trước khi Thẩm Ngạn đến bệnh viện đã gọi điện thoại cho dì ấy, nhờ dì ấy nán lại đến tối.
Nhìn thấy hai người về nhà, Trình Lan Hinh vội vàng chạy ra khỏi nhà đón: “Thanh Thời có sao không?”
Dì ấy nhìn miếng băng gạc quấn quanh cánh tay của Khương Thanh Thời, cau mày nói: “Có nghiêm trọng không? Đau lắm không?”
Khương Thanh Thời hơi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của dì ấy, cô cố gắng mỉm cười an ủi dì ấy: “Dì Trình, không sao đâu, cháu chỉ bị trầy da thôi, không nghiêm trọng đâu.”
“Trầy da sao lại không nghiêm trọng?” Trình Lan Hinh cau mày: “Bình thường cháu thích làm đẹp như vậy, lỡ để lại sẹo thì sao?”
Khương Thanh Thời nhìn Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn bất đắc dĩ: “Dì Trình, dì đừng làm Thanh Thời lo lắng, bác sĩ đã nói sẽ không để lại sẹo.”
Trình Lan Hinh: “Vậy thì tốt, không để lại sẹo là tốt rồi.”
Dì ấy đưa tay muốn đỡ Khương Thanh Thời vào nhà: “Dì Trình đỡ cháu vào nhé?”
Khương Thanh Thời dở khóc dở cười: “Dì Trình, cháu chỉ bị trầy xước ở tay thôi, chân không sao đâu.”
Thẩm Ngạn nghiêng đầu: “Chỗ đó không đau nữa à?”
“?”
Khương Thanh Thời mở to mắt nhìn anh, dùng ánh mắt ngăn anh lại: Anh không được phép nói gì cả.
Thẩm Ngạn lập tức im lặng.
Đáng tiếc Trình Lan Hinh đã nghe được lời Thẩm Ngạn nói: “Đau ở đâu? Còn đau ở đâu nữa?”
Hai người nhìn nhau, Khương Thanh Thời xấu hổ lắc đầu: “Cháu không đau ở đâu nữa.” Cô nhanh chóng đổi chủ đề, “Dì Trình, cháu hơi đói bụng, muốn ăn cơm.”
Trình Lan Hinh: “Được rồi được rồi, dì Trình sẽ làm cho cháu.”
Ba người vào nhà.
Khương Thanh Thời đi đến sô pha nghỉ ngơi, Thẩm Ngạn đi rót cho Khương Thanh Thời một ly nước trước, chờ đến khi cô uống xong rồi mới hỏi: “Không phải muốn ăn món anh nấu sao?”
Khương Thanh Thời nhìn anh: “Bỏ đi, ngay mai anh hãy làm, tối nay giao phòng bếp cho dì Trình đi.”
Thẩm Ngạn cong môi: “Được.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Ngạn hỏi Khương Thanh Thời có muốn xem tivi không, Khương Thanh Thời lại lắc đầu: “Không muốn xem lắm.”
Im lặng một lúc, cô dùng tay còn lại chọc vào người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Anh cứ ngồi ở đây với em à?”
“…” Thẩm Ngạn cúi đầu: “Không muốn anh ngồi đây với em sao?”
Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Ý của em không phải vậy.” Cô ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói, “Em muốn nói, nếu anh có việc khác thì có thể đi làm trước.”
“Không có việc gì khác.” Thẩm Ngạn nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Hiện tại ở bên cạnh em mới là chuyện quan trọng.”
Khương Thanh Thời khẽ bật cười, nhướng mày: “Vết thương của em thực sự không nghiêm trọng đâu.”
Cô chỉ hơi sợ đau thôi.
Đương nhiên Thẩm Ngạn cũng biết rõ, anh trầm giọng đáp lại, sau đó nhớ tới một chuyện: “Em có muốn về phòng không?”
Khương Thanh Thời: “Về phòng làm gì?” Cô không muốn di chuyển.
Thẩm Ngạn nhướng mày nhắc nhở cô: “Mông em không đau nữa à?”
Khương Thanh Thời lập tức đỏ mặt. Cô tức giận trừng mắt với Thẩm Ngạn: “Anh đừng nhắc đến chuyện đó.”
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Còn đau không?”
“… Còn một chút.” Khương Thanh Thời nói: “Là như bây giờ.”
Cô chỉ cảm thấy hơi đau khi ngồi xuống, vì trọng lực đều dồn hết vào đó.
Thẩm Ngạn quan sát biểu cảm của cô, suy nghĩ rồi hỏi: “Có muốn quay lại bệnh viện chụp X-quang không?”
“Không muốn.” Khương Thanh Thời không chút nghĩ ngợi từ chối: “Em có thể cảm nhận được không chạm đến xương sống.”
Cô nhấn mạnh với Thẩm Ngạn: “Thật sự chỉ hơi đau một chút thôi.”
Thẩm Ngạn vẫn không yên tâm, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi thấp giọng nói: “Nếu ngày mai còn đau, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Khương Thanh Thời miễn cưỡng đồng ý: “Em biết rồi.”
Trò chuyện vài câu, Khương Thanh Thời buồn chán cầm điện thoại lên.
Mấy người Tư Niệm biết được tin Khương Thanh Thời bị thương từ chỗ Cố Tuệ An thì đều nhắn tin cho cô, lo lắng tình trạng của cô.
Khương Thanh Thời đương nhiên sẽ trả lời tin nhắn của bạn thân.
Sau khi cô lần lượt trả lời từng câu một, nhấn mạnh bản thân không sao, Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh mới yên tâm một chút: [Ngày mai bọn tớ đến thăm cậu nhé?]
Khương Thanh Thời: [Không cần, cuối năm các cậu cũng bận rộn, tớ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.]
Nguyễn Huỳnh: [Tớ vừa hỏi bác sĩ Lục, anh ấy nói một lát nữa sẽ đưa cho tớ một ít thuốc mỡ trị sẹo, đến lúc đó tớ sẽ đưa cho cậu.]
Cô ấy biết rõ Khương Thanh Thời quan tâm cái gì nhất.
Khương Thanh Thời nhướng mày, không nhịn được trả lời: [Tớ suýt nữa quên mất chuyện bác sĩ Lục là bác sĩ.]
Nguyễn Huỳnh: [Bây giờ nhớ cũng không phải muộn.]
Khương Thanh Thời: [Được, cậu hỏi bác sĩ Lục giúp tớ thử xem, vết thương của tớ phải mất bao lâu mới lành?]
Nguyễn Huỳnh: [Vết trầy có nghiêm trọng không?]
Khương Thanh Thời: [Vẫn ổn, chỉ rách da thôi.]
Tư Niệm vẫn đang đọc tin nhắn trong nhóm: [Bị rách da mà sao lại nói là vẫn ổn?!]
Khương Thanh Thời cười khổ: [Bây giờ tớ chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.]
Nguyễn Huỳnh: [Thôi xoa đầu nè, cậu có còn cần đến bệnh viện nữa không?]
Khương Thanh Thời: [Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, không cần quay lại.]
Nguyễn Huỳnh: [Được rồi, vậy lúc nào tháo băng gạc bôi thuốc thì cậu chụp ảnh gửi cho tớ, tớ cho bác sĩ Lục nhìn thử.]
Khương Thanh Thời trả lời cô ấy bằng biểu tượng cảm xúc một cô bé đang gật đầu.
Ba người trò chuyện trong nhóm một lúc, Tư Niệm tức giận nói sẽ vẽ một vòng tròn để nguyền rủa thằng nhóc kia.
Khương Thanh Thời bị lời nói của cô ấy chọc cười, tâm trạng cũng tốt lên một cách khó hiểu.
Bữa tối là do Trình Lan Hinh nấu, đều là những món yêu thích của Khương Thanh Thời.
Nhưng cô lại không muốn ăn uống gì lắm, ăn vài miếng đã đặt đũa xuống.
Thẩm Ngạn nhìn thấy bèn nói: “Ăn không tiện à?”
Một tay của Khương Thanh Thời không cử động được, cô chỉ có thể ăn cơm bằng một tay. Cô lắc đầu: “Không phải.”
Thẩm Ngạn hiểu ý, nhìn xem cô đang ăn gì rồi đứng dậy đi vào bếp lấy thìa.
Anh lấy ra rồi lại ngồi xuống, sau đó hỏi cô: “Không ăn thêm được chút gì sao?”
Khương Thanh Thời giật mình, mơ hồ hiểu được anh định làm gì. Cô suy nghĩ ba giây, chỉ vào sườn heo kho trên bàn: “Em muốn ăn sườn heo.”
Thẩm Ngạn gắp sườn, tách xương ra trước rồi đút vào miệng cô. Khương Thanh Thời không hề do dự, mở miệng ăn.
Một người đút một người ăn, hai người phối hợp rất ăn ý.
Dần dần, Khương Thanh Thời đã ăn được gần hết bát cơm.
Thẩm Ngạn biết sức ăn buổi tối của cô, thấy cô đã ăn gần đủ, anh cũng không ép cô nữa.
–
Ăn tối xong, Khương Thanh Thời muốn ra ngoài đi dạo. Đương nhiên Thẩm Ngạn sẽ đi cùng cô.
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, trước khi ra ngoài, Thẩm Ngạn lấy cho cô một chiếc áo khoác dài để mặc vào.
Khương Thanh Thời bị anh bao bọc bên trong, quấn thật chặt. Mặc xong, cô chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Ngạn bất đắc dĩ giữ cô lại: “Khăn quàng cổ.”
“Ồ.”
Khương Thanh Thời chớp mắt, nâng cổ lên để anh quấn khăn cho mình. Thẩm Ngạn cầm một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ cô.
Khương Thanh Thời rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của anh đang quấn khăn choàng cho mình vài giây, sau đó lại dời mắt nhìn vẻ mặt tập trung của anh. Ánh đèn trên hiên nhà chiếu xuống đỉnh đầu anh khiến đôi mắt anh trong veo sâu thẳm, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, nhịp tim của cô lại mất kiểm soát mà tăng vọt.
Quấn xong, Thẩm Ngạn ngước mắt lên: “Làm sao vậy?”
Anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô.
Khương Thanh Thời im lặng, sau đó dang tay ra với anh, yêu cầu anh: “Ôm em một lúc.”