<!– vuông –>
Chương 17: Năm mất mùa (2)
Tiền, như nguồn nước của con người.
Còn anh thì héo mòn.
Mới tới mấy ngày, sự mới mẻ ban đầu thực sự khiến anh hưng phấn.
Dòng xe qua lại tới lui, những ngọn đèn không bao giờ tắt, những món rau ăn sống, đôi môi đỏ thắm của những cô thiếu nữ, thậm chí còn có những con cún cưng ăn ngon mặc đẹp đi lại khắp nơi. <!– vuông –>
Tất cả mọi thứ hiển hiện ngay trước mắt làm anh tấm tắc khen lạ, vô cùng vừa lòng với thành phố này, nghe chừng rất xứng để anh xông tới đây.
Nhưng qua mấy ngày, thành phố phồn hoa làm anh cảm thấy mình chưa đủ.
Tầm nhìn, kiến thức, cách ăn mặc, cách nói năng, cách xử sự, đến khẩu âm cũng không đúng, trở thành nhược điểm khiến người ta chê cười.
Đọc thêm mấy cuốn sách là đủ để anh diễu võ dương oai trong thôn, nhưng trong thành phố không thiếu người như vậy.
Học sinh cấp hai, cấp ba, thậm chí là sinh viên, ở đâu mà chẳng có.
Không tìm được công việc có tầm vóc, đương nhiên cũng chẳng làm được giáo viên. Dù là giáo viên mẫu giáo cũng không cần một người đàn ông mới học hết cấp 2.
Vòng đi vòng lại nửa tháng, không tìm được công việc nào giống vậy, tiền mang theo cũng tiêu gần hết, anh lập tức tan sạch tự tin.
Ngược lại, Bảo Trân lại sống ổn hơn anh chút.
Lúc nào cũng cười cười, ăn nói ngọt ngào, nói năng cũng khéo léo, lại còn chịu được khổ, cô ta thường xuyên qua lại, trở thành quản lý nhỏ trong phân xưởng dệt may. Lúc rảnh, cô ta báo danh một lớp học bổ túc gì đấy, nghe nói là quyết tâm thi được một cái văn bằng.
Cô ta cũng có nhiều bạn hơn anh, cũng nhanh chóng làm thân, học dáng vẻ của họ. Điền Bảo Trân xõa tóc ra, thoa phấn trắng lên mặt, đi giày cao gót, những đôi khuyên đeo trên tai nhiều đến mức không trùng lặp, cũng không khác mấy cô gái trong thành phố là bao.
Mà sau đó, công việc của anh cũng là do Điền Bảo Trân giới thiệu cho.
Làm nhân viên phối liệu trong xưởng cao su, ở trong ký túc xá, được bao ăn, ngoài việc hơi mệt hơi khổ và hơi chán một chút ra, những cái khác đều làm anh vừa lòng, ít nhất là kiếm được nhiều hơn ở quê nhà.
Anh nhớ lại tổ tiên nhà mình, họ cũng mưu sinh nhờ cây cao su, còn anh thì kiếm miếng cơm nhờ gia công cao su, cuối cùng là con kế nghiệp cha, chẳng thoát được cái vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng ít nhất là cũng cao cấp hơn chút, có hàm lượng kỹ thuật hơn chút, anh vẫn luôn tự an ủi như vậy.
Nhịn đi, chỉ cần nhịn đủ lâu, kiểu gì chả có ngày nở mày nở mặt.
Hơn nữa, nhẫn nhịn là sở trường của anh, thứ anh giỏi nhất là khả năng nhẫn nhịn.
Anh cười hiền hậu, thay ca với người khác, cũng không cãi nhau với ai, lúc liên hoan cũng là người trả tiền đầu tiên. Dần dần, ai nấy đều khen anh thành thật, nghĩa khí, anh em bạn bè bên cạnh cũng đông dần lên.
Cùng lắm là hai năm nữa, tranh cái chức tổ trưởng nho nhỏ cũng không thành vấn đề, anh đã nghĩ như vậy đấy.
Chỉ là Bảo Trân càng ngày càng khó hẹn.
Lúc nào gọi điện thoại cũng bảo bận, giọng điệu cũng lười nhác, anh chỉ nghĩ cô ta làm việc mệt mỏi chứ không nghĩ gì sâu xa.
Lúc nghỉ ngơi, anh đi uống rượu, lên mạng, chơi game cùng đám nhân viên phục vụ, đương nhiên cũng đến quán mát xa vài lần. Anh chỉ nghĩ đó là sự nhiệt tình của nhóm nhân viên, ỡm ờ một tí rồi cũng thành công.
Sau đó, nghe nói Bảo Trân thi đỗ đại học cho người trưởng thành*, anh vô cùng vui vẻ.
(*Đại học cho người trưởng thành: Kiểu như lớp tại chức bên mình, dành cho người đã đi làm muốn lấy thêm bằng cấp, hoặc vừa học vừa làm.)
Đã đến lúc kết hôn, anh sắp cưới một sinh viên, nữ sinh viên đầu tiên trong thôn. Đây là một việc vô cùng vinh quang, có vẻ anh rất có bản lĩnh, ẩn nhẫn bao nhiêu năm cũng coi như có hồi báo.
Còn Bảo Trân, mấy năm nay hai người cũng không công khai gì, trước mặt người ngoài chỉ nói là đồng hương giúp đỡ lẫn nhau, chưa bao giờ nhắc tới những thân phận khác.
Anh biết, đó là cô ta đang thẹn thùng.
Bây giờ anh cũng đã tích góp đủ tiền, đủ để về quê xây một căn nhà mới, cưới cô ta, sinh một đàn con.
Chờ tới khi về quê, anh sẽ lại trở thành người thầy được cả thôn tôn kính, không chỉ vậy, anh còn từng tận mắt chứng kiến thế giới phồn hoa bên ngoài, như vậy là đủ để thân phận của anh quý giá hơn hẳn.
Nghĩ đến đây, anh vui mừng khôn xiết, anh mua một cái bánh bao thịt, cưỡi xe điện đi thẳng tới dưới ký túc xá của Bảo Trân.
Bảo Trân nghe nói anh muốn tới nên đã sớm đứng dưới lầu chờ. Cô ta mặc một cái đầm hai dây, hai cánh tay lộ ra ngoài, trơn bóng như ngọc. Mái tóc xoăn lọn to buông trên vai, cả người vui vẻ, còn chan chứa sắc xuân hơn trước.
Anh lập tức bối rối, xấu hổ, hồi lâu không biết nên mở miệng thế nào, nhưng Điền Bảo Trân lại lên tiếng trước.
“Em cũng đang có chuyện muốn nói với anh.” Cô cười ngọt ngào: “Em tìm thấy người mình yêu rồi, sẽ đính hôn sớm thôi.”
Chiêu này mới mẻ đấy, không ngờ Bảo Trân lại hay ho như thế, thế mà lại trêu chọc anh trước.
“Anh không chỉ biết người đó, mà còn quen thuộc lắm.”
Cảm xúc anh bùng nổ, cố gắng nén sự kích động để tiếp tục trò chơi tình ái này, cố tình đi theo câu hỏi của cô ta.
“Ồ? Là ai thế?”
Cô ta vén tóc sang, cười đến là ngây thơ.
“Bao Đức Thịnh.”
Anh sửng sốt.
Tên Bao Đức Thịnh này anh biết, hồi trước từng ăn cơm với nhau vài bữa.
Anh rất ghét người này, anh ta háo rượu, thích khoe khoang, đương nhiên anh ta cũng có vốn liếng để khoác lác.
Nhà anh ta nhận thầu một rừng cây mía, có một ông chú mở công xưởng ở thành phố Định, cả gia đình đều kiêu ngạo ương ngạnh, chả biết được mấy con chữ mà lại kiếm được không ít tiền.
“Tên đấy t.hô tục lắm.” Anh hốt hoảng đến độ đi vòng quanh, ngoài miệng lại vẫn cứng rắn: “Em thích cậu ta à?”
“Có quan trọng không?”
Bảo Trân nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm hằm, sự đơn thuần trong đó làm câu hỏi của anh kẹt lại.
“Sao lại không quan trọng? Sao có thể như vậy với một người hoàn toàn không yêu…”
“Tình cảm cũng có thể bồi dưỡng mà.” Cô ta hừ một tiếng: “Hồi trước lúc khuyên phụ nữ kết hôn ai chả nói thế? Bây giờ lại lật lọng?”
Anh hơi hé miệng, lại hoàn toàn không hít được chút không khí nào, như cá nằm chờ chết trên thớt.
“Anh này, hẳn là anh hiểu hơn em, kết hôn cũng như hợp tác làm ăn thôi, bàn xong giá cả, quy định, điểm mấu chốt rồi các trách nhiệm đi kèm, thế là vụ làm ăn này sẽ suôn sẻ, cần gì tình yêu nữa?”
Cô ta không cười nữa, đây là biểu cảm mà anh chưa từng gặp qua.
“Anh nhìn mấy người chỉ mưu cầu tình yêu xem, có mấy ai có kết cục tốt?”
“Điền Bảo Trân, rốt cuộc tại sao em lại nghĩ như vậy được? Thế tục, lợi ích, em đi học là để học những thư này ư? Đúng là mờ mắt vì đồng tiền!”
“Thế tôi hỏi anh, nếu con gái xưởng trưởng và tôi cùng theo đuổi anh, anh sẽ chọn ai?”
“Đương nhiên là…”
“Không được nói dối, nói dối thiên lôi đánh chết!”
Anh xìu xuống, vì không biết trên trời có thần linh không, không dám vi phạm lời thề. Anh chỉ đành khom lưng như kẻ bại trận, lúng túng không nói nên lời.
“Anh nghĩ thì được, sao đến tôi thì không được? Chỉ sợ tới lúc đó, anh lại ra vẻ nói đạo lý, còn khuyên ngược lại tôi ấy chứ.”
Cô ta vuốt tóc mai ra sau tai, lộ ra cái cằm sắc bén.
“Anh trai à, người con gái chỉ kết hôn vì tình yêu mới là kẻ mê cờ bạc thật sự. Cái thứ tình yêu ấy à, nó quý giá và xa xỉ hơn vàng bạc châu báu thật đấy, nhưng hôm nay có chưa chắc mai đã còn, có ai đảm bảo được cả đời đâu?”
“Nếu tôi chỉ cần tình yêu, tới ngày nào đó đàn ông thay đổi, thì tôi đi tìm ai kêu khóc?”
“Anh có thể đảm bảo, anh thề sẽ tốt với em cả đời…”
Anh vội vã muốn ôm lấy cô ta, nhưng Điền Bảo Trân lại lui ra sau một bước, nhìn về phía anh.
“Ngày mai mưa có rơi không anh còn chẳng rõ, làm sao dám ở đây vỗ ngực nói chuyện cả đời?” Cô ta cười cười: “Hơn nữa, tôi cũng đâu có thể đảm bảo sẽ yêu anh cả đời.”
“Sao em nói chuyện hoang đường quá vậy…”
“Tình yêu vốn là chuyện của hai người, bên nữ cũng có quyền thay lòng đổi dạ mà.”
“Bảo Trân ơi là Bảo Trân.” Anh lắc đầu: “Cuối cùng em cũng vẫn học điều xấu ở mấy người không đứng đắn.”
“Thế nào là tốt, thế nào là xấu?”
Cô ta tức đến bật cười.
“Tôi tính toán cho chính mình thì là xấu? Thế cứ phải trả giá tất cả cho một thứ không ra gì mới là tốt? Nếu trên đời này cô gái nào cũng là loại tốt bụng quên mình vì người khác, chắc chắn anh sẽ mừng đến nở hoa mất, dù sao người có lợi cũng là các anh hết mà.”
Cô ta thoáng nâng giọng lên, hoàn toàn không màng đến những người xung quanh.
“Người vốn dĩ cũng chỉ là động vật, hôm nay yêu cái này, ngày mai hiếm lạ cái kia, ai mà chả thích mới mẻ, cân nhắc lợi hại cũng là bản năng. Anh không cần giải thích, dù anh có chọn con gái xưởng trưởng thì tôi cũng hiểu, hiểu hết mà…”
Cô ta giơ tay chặn lại lời phản bác của anh.
“Không hề có ý hạ thấp anh, ai mà chẳng có tư tâm, đâu có ai trời sinh đã có đạo đức đâu. Nhưng tôi cũng phải nói thật với anh, không chỉ mình anh, tôi cũng vậy, trai hay gái cũng vậy, đều có tư tâm cả.”
Khuôn mặt cô ta có vẻ bất đắc dĩ.
“Trên đời chắc chắn có đôi vợ chồng nào đó sẽ tình bền với thiên thu, nhưng cả hai ta đều không làm được. Thừa nhận đi, nếu bảo anh một lòng một dạ với tôi đến già thì chắc hẳn anh cũng không làm được, vậy thì đừng yêu cầu tôi. Dù sao chúng ta cũng phải bình đẳng.”
“Mấy câu em nói không ra dáng phụ nữ tốt gì cả, đúng là…”
Nửa câu sau anh không nói nốt, tự cho là để mặt mũi cho cô ta, mong cô ta biết đủ mà dừng.
“Đúng là cái gì? Nói nốt đi chứ.”
Cô ta cười nhạt, đôi má lúm nhàn nhạt.
“Cô gái tốt? Tôi nói cho anh biết, rất nhiều người phụ nữ vì cái chữ “tốt” đấy mà sống cả đời mệt mỏi hơn bất cứ ai, trả giá nhiều hơn bất cứ ai, suốt đời làm lụng vất vả nuôi gia đình, còn chẳng được trách, chẳng được hận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu qua từng ngày, sống trong chịu đựng, chịu đựng tới chết.”
“Đến lúc chết rồi người ta mới khen một câu hiền lương, trinh trắng, dịu ngoan đã coi như một đại ân, một giải thưởng lớn, như là rũ bỏ hết khổ hạnh trong đời vậy.”
“Tôi không làm được, tôi sẽ không bỏ lỡ niềm vui cả đời vì ba chữ “cô gái tốt” chẳng được tích sự gì này đâu.”
“Điền Bảo Trân, đúng là tôi mù rồi mới coi trọng cô!” Anh đỏ cả mắt: “Cô cứ chờ đi, cứ chờ người ta chê cười đi. Bát nháo như vậy mà không sợ người ta bàn ra tán vào sao? Không sợ đời sau phỉ nhổ sao?”
“Đừng có giảng đạo với tôi, tôi có lý của tôi cả.” Cô ta ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi, còn lườm ngược lại: “Tới lúc chết rồi, trên bia mộ ghi cái gì tôi cũng không thấy, quan tâm nó làm gì,”
Anh thấy nói không lại cô ta, lại nhớ tới kế sách của mình… Nhịn, thế là anh đành nén lửa giận xuống, giả bộ kéo tay cô ta, ra vẻ rất hiền lành.
Nhưng Điền Bảo Trân không để mình bị dắt mũi, cô ta giật tay khỏi tay anh.
“Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, giúp được gì cũng đều giúp, cho anh cũng chẳng thiếu gì.”
“Những chuyện anh giấu tôi, nói sau lưng tôi, tính kế tôi, lại còn làm những chuyện dơ bẩn gì, có cần tôi nói thẳng ra đây không?”
“Tôi đã làm cái gì? Nói cho rõ ra, đừng có ngậm máu phun người!”
Anh căng mặt ra, đánh cược xem cô ta có biết hay không.
“Ôi, đừng nói tới chuyện con gái xưởng trưởng quyến rũ anh, một ả gái mát xa là đủ nắm anh trong tay rồi.”
Anh bại trận hoàn toàn.
Hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Điền Bảo Trân cũng bình tĩnh lại, thấy chiếc bánh bao trong tay anh, thấy những giọt mồ hôi trên trán anh, thấy cái áo đẫm mồ hôi của anh, cũng hơi mềm lòng.
“Tôi hỏi anh một câu. Nếu tôi không thể quanh quẩn bên anh làm một “cô gái tốt”, anh có còn cưới tôi không?”
Anh đau đớn gục đầu xuống, vẫn không nói lời nào.
“Không được thì đừng có nói, sau này đừng gặp lại nhau nữa.”
Điền Bảo Trân xoay người đi, quay về ký túc xá.
Phía sau bỗng có người lên tiếng gọi cô ta lại, giọng điệu nhừa nhựa dính nước mắt.
“Bảo Trân, thế tôi phải làm sao bây giờ?” Anh nắm chặt cái bánh bao: “Những ngày tháng sau này, tôi phải sống sao đây?”
Cô ta đứng lại, một lần nữa đánh giá người đàn ông này, từ đầu đến chân. <!– vuông –>
Cô ta đã từng rung động, chỉ hận anh không biết tự cố gắng, không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới… Những chuyện bừa bãi anh làm bên ngoài, cô ta đều biết cả.
Có lẽ anh là một người tốt mềm lòng, nhưng cô ta thì không phải, cũng không muốn làm. Từ nhỏ cô ta đã có chủ kiến, biết mình muốn gì.
Thứ mà Điền Bảo Trân này muốn, anh không cho được, Bao Đức Thịnh cũng chưa chắc đã cho được đủ, cũng đều là ván cầu, là bậc thang, đều là con đường để bò về phía trước.
Cô ta tình nguyện buông tha chữ “tốt”, chỉ mong được sống sung sướng, được thành toàn cho bản thân.
Đúng vậy, hai người họ vốn không phải người đi chung đường, đi cùng nhau một đoạn đường đã là có duyên. Bây giờ hai người ngày càng xa nhau, con đường sau này chỉ đành đường ai nấy đi, cô ta cũng không muốn trì hoãn cuộc đời anh, không thể mạnh mẽ giữ anh lại.
Thế là Điền Bảo Trân đành cứng rắn, cong khóe môi lên, nở một nụ cười xinh đẹp.
“Niềm hạnh phúc của anh, tại sao lại phải hỏi tôi?”
<!– vuông –> <!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>