“Đông Thần, đợi đến lúc có kết quả xét nghiệm ADN thì hãy quyết định.”
Bố lắc đầu: “Chú Lưu, kết quả xét nghiệm là để cho mọi người xem. Con gái của cháu, hôm nay cháu phải đưa đi. Từ giờ phút này trở đi, cháu phải tự tay chăm sóc con bé từng giây từng phút!”
“Bé con, gọi ông Lưu đi.” Bố cúi xuống dịu dàng nói với tôi: “Ông Lưu trước đây là người được ông nội dẫn dắt, ông nội là thầy của ông Lưu.”
Tôi ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào ông Lưu ạ!”
“Ừ, ngoan!” Cục trưởng Lưu cười rồi nhìn sang bố, thở dài: “Thôi được rồi, chú hiểu tâm trạng của cháu. Tùy cháu vậy, nhưng…”
“Không có nhưng.” Bố nói với giọng kiên quyết.
Bố cầm điện thoại mở một tấm ảnh lên, đưa cho cục trưởng Lưu xem.
Cục trưởng Lưu có vẻ nghi ngờ, nhưng khi nhận lấy điện thoại và nhìn thấy bức ảnh, thì lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía tôi: “Người trong ảnh này…”
“Là Duyệt Nhi.” Bố cúi đầu nhìn tôi, nói: “Con bé giống Duyệt Nhi hồi nhỏ như đúc.”
Cục trưởng Lưu trả lại điện thoại cho bố, gật đầu: “Ngày mai có kết quả chú sẽ thông báo cho cháu.”
Trước khi đưa tôi đi, bố nói: “Chú Lưu, cháu vẫn chưa tìm ra người đã bắt cóc con gái cháu năm đó. Vì vậy, cháu không muốn chuyện hôm nay lộ ra ngoài.”
“Cháu cứ yên tâm đi!”
17.
Lúc chúng tôi trở về nhà của bố thì trời đã tối.
Bố sống trong một căn tứ hợp viện* rất đẹp.
*“Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc.
“Cậu Úc, cơm tối chuẩn bị xong rồi.” Một bà cụ hiền hậu đi đến nói.
“Cháu biết rồi, mẹ Tôn.”
Bố dẫn tôi đi rửa tay, lau mặt cho tôi.
Bố nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dịu dàng xoa đầu tôi, nói: “Có gì thì ăn xong rồi nói.”
“Dạ.”
Trên bàn ăn có hơn mười món, ngoài hai món rau ra thì tôi chưa từng thấy mấy món kia bao giờ, nhưng ăn rất ngon!
“Ăn chậm thôi.”
Bố bảo tôi ăn chậm nhưng lại không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
“Bố, bố cũng ăn đi.” Tôi gắp cho bố một miếng sườn chua ngọt ăn rất ngon.
Bố nhìn tôi, mắt hơi đỏ.
“Cảm ơn con!”
Tôi cười với bố, tiếp tục ăn.
Khi tôi ăn hết bát cơm thứ tư, bố cuối cùng cũng không nhịn được…
“Bé con, đừng ăn nữa. Nếu con thích thì đợi tiêu hóa xong, bố lại bảo đầu bếp làm cho con ăn.” Bố vội ngăn tôi lại.
Tôi ăn no đến mức bụng căng tròn.
Tôi nắm chặt thìa, do dự một lúc, cuối cùng cũng buông tay: “Vâng, bố.”
18.
Sau khi tôi ăn cơm xong, có người mang đến rất nhiều quần áo và giày dép.
Tất cả đều là của tôi!
Ngoài ra, còn có một chú đẹp trai đến nhà để cắt tóc cho tôi.
“Rất đáng yêu, chỉ là hơi gầy.” Chú cắt tóc nói với bố tôi.
Tôi nhìn vào mình ở gương.
Tôi vẫn là tôi, nhưng lại như không phải tôi nữa.
Cô bé trong gương, chính tôi nhìn cũng thích!
Chú đẹp trai lại hỏi: “Cô ấy biết chưa?”
Bố không trả lời, chỉ nói: “Cảm ơn, anh có thể đi rồi.”
Từ lúc nhìn thấy tôi ở đồn cảnh sát, bố vẫn luôn không cho tôi rời khỏi tầm mắt của bố.
Cho nên, mẹ Tôn kia… à, bố bảo tôi gọi là bà Tôn.
Khi bà Tôn tắm cho tôi, bố cũng đợi ở trong phòng tắm, chỉ cách chúng tôi một tấm kính.
“Sao tay con lại bị thương?”
Bố hỏi tôi khi đã sấy khô tóc cho tôi, lấy hộp thuốc ra bôi thuốc cho tôi.
Đây là câu hỏi đầu tiên bố hỏi tôi sau khi chúng tôi gặp nhau.
Tôi nhìn vết thương đang sưng tấy và hơi mưng mủ trên mu bàn tay trái, rồi ngẩng lên nhìn bố.
Ngay khi chạm vào ánh mắt dịu dàng của bố, tất cả những nỗi tủi hờn, sợ hãi và gian khổ đã tích tụ từ lâu… đều dâng trào cùng một lúc.
Tôi khóc.
Khóc đến thở không ra hơi.
Bố không dỗ dành tôi, chỉ im lặng ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.
Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng đã khóc xong.
Tôi nhìn bàn tay trái bị băng bó đến mức không còn thấy rõ bàn nhỏ của mình, nói: “Đêm hôm đó con muốn trốn đi nhưng lại sợ ngủ quên, lỡ mất thời gian trốn thoát, nên… nên lấy que củi nhỏ trong bếp đâm vào tay, tay đau thì con sẽ không buồn ngủ nữa.”
Bố không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
“Bố ơi, con muốn gặp mẹ.” Tôi ngẩng đầu từ trong lòng bố, nhìn thẳng vào mắt bố: “Trong giấc mơ của con… mẹ sẽ mất vì bệnh trầm cảm vào năm thứ bảy con mất tích.”
Lần này, mặt bố đột nhiên tái nhợt!
Bố nhìn tôi, môi run rẩy, yết hầu lên xuống liên tục.
“Bé con…” Cuối cùng, bố nuốt nước bọt một cách dữ dội, dường như cảm xúc nặng nề đã bị đè nén xuống, có thể mở miệng rồi thì bố mới nhìn tôi thật sâu, chậm rãi hỏi: “Con có thể tự mình trở về cũng là vì… giấc mơ đó sao?”
Tôi nhìn bố, nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi biết nói dối là không tốt nhưng chuyện này rất… rất phi lý!
Phi lý hơn cả giấc mơ!
Vì vậy, tôi chỉ có thể biến trải nghiệm kỳ diệu của mình thành chỉ dẫn của một “tôi của tương lai” trong giấc mơ.
Bao gồm cả lộ trình trốn thoát của tôi.
Tôi giơ tay, cuộn ống tay áo ngủ ngắn tay trái lên, chỉ vào vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ trên cánh tay, nói:
“Trong giấc mơ, “con của tương lai” nói với con, vết bớt hình trăng lưỡi liềm màu đỏ ở đây của con giống mẹ, vị trí giống nhau, vết bớt giống nhau.”
“Bé con… Bố chưa bao giờ nghi ngờ con. Là ông trời có mắt cho gia đình chúng ta đoàn tụ sớm hơn!”
“Vậy bao giờ chúng ta có thể gặp mẹ ạ?”
“Chúng ta phải chờ. Chờ cô ấy… muốn gặp bố.”
19.
Tôi cũng muốn chờ mẹ nhưng tôi không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Chúng tôi đang cùng ăn sáng thì bố nhận được một cuộc điện thoại.
Bố nói: “Chú Lưu, cháu đã bảo trợ lý qua lấy bản gốc của báo cáo giám định.”
Sau khi cúp máy, bố lại gọi một cuộc điện thoại với vẻ mặt phấn khích: “…Anh đã tìm thấy người mà em luôn muốn gặp, thật đấy! Tin anh đi… Anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng!”
Sau khi cúp máy, bố liền bế tôi lên.
Sau đó, bố bảo bà Tôn gói bữa sáng mà tôi chưa ăn hết lại.
“Con yêu, xin lỗi, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm mẹ con. Bữa sáng của con… ăn trên đường được không?”
Bố vừa hỏi tôi vừa bế tôi lên xe…
Tôi gãi đầu, nghĩ thầm, hình như tôi cũng không thể từ chối!
“Vâng ạ! Bố, con cũng rất muốn sớm được gặp mẹ!”
20.
Tôi ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi mẹ ở. Đó là một căn biệt thự nhỏ.
Mẹ mặc một chiếc váy trắng, đứng trước một cái cây ở cửa lớn.
Mẹ xinh đẹp như một cô gái trên TV.
Điều may mắn nhất của tôi so với “tôi của tương lai” trong sách là tôi đã gặp được mẹ.
Mẹ còn sống.
Bố bế tôi xuống xe, đi về phía mẹ.
Mẹ rất gầy, một cơn gió thổi qua, thổi qua chiếc váy rộng rãi của mẹ, cũng như mái tóc dài ngang eo của mẹ.
Mẹ nhấc tay lên, nhẹ nhàng vén tóc bị gió thổi bay trước mặt lên, rồi kẹp lại sau gáy.
“Đồ đâu?” Mẹ hỏi.
Mẹ nhìn về phía chúng tôi, nhưng lại có vẻ như không nhìn chúng tôi.
Ánh mắt của mẹ… rất trống rỗng, tĩnh lặng.
Như… như một vũng nước không có linh hồn.
“Duyệt Nhi…”
“Đồ đâu? Anh đã nói có giấy xét nghiệm ADN mà?” Giọng mẹ đột nhiên rất sắc bén, ánh mắt cũng nhuốm vài phần điên cuồng, điên cuồng chất vấn với bố: “Úc Đông Thần, tôi không nên tin anh nữa…”
Nói xong, mẹ quay người rời đi.
“Duyệt Nhi, báo cáo xét nghiệm đang trên đường đến đây, anh đã bảo Phỉ Sách đi lấy…” Bố bế tôi đuổi theo.
Nhưng khi bố định bắt lấy mẹ thì mẹ lại hất mạnh tay bố ra:
“Cút! Anh cút cho tôi!”
“Lúc trước anh hứa với tôi là sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng khi tôi tỉnh dậy thì con đã biến mất…”
“Tôi còn chưa kịp nhìn con một lần, thì con đã biến mất!”
Mẹ vừa gào thét với bố vừa dùng sức giật tóc mình, như thể làm như vậy có thể kìm nén một loại cảm xúc nào đó, hoặc xoa dịu một loại đau khổ nào đó…
“Úc Đông Thần, anh là kẻ lừa đảo! Sao anh không chết đi?!”
Mẹ quay người muốn đi về biệt thự.
Bố bế tôi chạy lên trước, chắn trước mặt mẹ, giọng đầy van xin: “Duyệt Nhi, anh cầu xin em hãy tin anh lần cuối cùng… Em hãy nhìn đứa bé một lần! Chỉ một lần thôi!”