Sau khi xuống xe, bọn họ dẫm lên bóng của đèn lồng mà tiến vào đại sảnh.
Khu tiếp đãi sáng rực lên, cung cấp đồ ăn nhẹ cùng với điểm tâm. Mấy người bọn họ tiếp tục hướng vào bên trong đi, lúc này mới đến nơi sân bãi mà Giang Châu làm hôn lễ.
Đảo mắt nhìn xung quanh, 3 tầng, phòng cho khách chất liệu gỗ có hành lang, ước chừng có 50 chiếc bàn gỗ hoa văn chạm trổ màu đỏ thẫm đan xen vào nhau vô cùng tinh tế.
Tổng thể nhìn qua, có chút giống với rạp hát thời Minh Thanh.
Lúc này, bông hoa hình chữ hỷ bằng lụa sa tanh màu đỏ thẫm đã treo lên một bộ phận tay vịn của cầu thang cùng hành lang.
Yến Hồi Ôn dẫn mọi người từ phía tây cầu thang đi lên, trước tiên đem đồ vật bỏ vào trong phòng cho khách. Lúc lại đi xuống, Giang Châu vừa vặn từ bên ngoài trở lại, nhìn thấy bọn họ, mỉm cười đi qua, kêu lên một tiếng “Đội trưởng”, lại duỗi tay ra cùng những người khác đụng nắm đấm.
Mọi người đều hiểu không cần phải nói nhiều.
Buổi tối hơn 10 giờ, toàn bộ trong sảnh phi thường sôi nổi.
Yến Hồi Ôn kéo Lục Sơ Dương đến góc phía đông nam, chỉ vào một loạt bông hoa hồng màu đỏ ở trên bàn phía xa, tranh công: “Là em cắm đó, có đẹp không?”
“À đúng rồi, còn có tấm biển đón khách ở ngay cửa anh nhìn thấy chưa? Em với tiểu Các Tử cùng nhau vẽ đó.”
“Anh nói thấy thế nào vẫn thấy được phong cách bướng bỉnh của Lâm Tại Ngôn.” Lục Sơ Dương chọn một bông hoa hồng còn đọng nước cho cô.
“Cho nên nha, tiểu Các Tử vừa liếc nhìn liền ném bút từ bỏ.”
Yến Hồi Ôn xoay đầu lại nói xong, cong eo nhặt lên hoa hỉ bằng lụa màu đỏ trên mặt đất, hướng về hành lang tầng hai ném. Tần Các cùng Lâm Tại Ngôn đang ở đó nói cười, nhanh chóng ló đầu duỗi tay nhận lấy.
Lần thứ nhất, độ cao không đủ.
Hai người cười với nhau, Yến Hồi Ôn nhặt lên lại ném. Lúc này, không ngoài dự đoán cảm giác được có một thân hình đang sáp lại gần, dán kên sau lưng cô, nắm lấy cánh tay cô.
Lục Sơ Dương từ phía sau vịn eo cô vừa đứng, lập tức làm cho cô càng thêm nhỏ xinh.
Anh cầm lấy hoa hướng phía trên ném đi, hỷ hoa làm bằng tơ lụa sa tanh, giống như nước suối chảy hướng xuống, chính xác rơi trong tay Tần Các.
Tần Các đang muốn ôm vào.
Liền giống như đã bàn bạc trước, Lâm Tại Ngôn nửa đường cánh tay chặn lấy, chộp lấy kéo qua. Cả đóa hỷ hoa đem theo lụa đỏ “loạt soạt” bay đầy đầu đầy cổ của Tần Các.
Cô ấy phân biệt không rõ nam bắc liền bị kéo lên phía trước một bước, lúc đâm vào lồng ng.ực của Lâm Tại Ngôn, anh ta ở trên đỉnh đầu nói: “Cười một cái!” Sau đó, anh ta nghiêng người dựa lên lan can gỗ, đặc biệt gợn đòn mà hướng phía dưới lầu vẫy vẫy hỷ hoa.
Hai người ở phía dưới kéo khóe miệng, giả vờ không nhìn thấy sự ấu trĩ ở lầu trên, đi làm việc của mình.
Theo lý mà nói, việc làm vốn không nên là bọn họ làm, nhưng bất kể là bạn học cũ, đồng đội cũ, hay là anh em qua lại trong đội đặc chiến của Giang Châu. Mỗi người đều tinh lực tràn trề, xoa tay mong đợi đón dâu ngày mai.
Nhìn trận thế này, đại khái là muốn ầm ĩ suốt đêm rồi.
Lục Sơ Dương giúp yến Hồi Ôn hướng về bàn trưng bày hoa hồng, hoa hồng màu đỏ thẫm còn đọng nước cắm vào trong xốp cắm hoa được anh bưng lên đặt vào chính giữa bàn gỗ màu đỏ thẫm. Lại trưng bày thêm bốn năm bàn, anh lần nữa xoay đầu một cái, cô gái nhỏ đang ngồi trên một chiếc ghế hình vuông có tay vịn, hướng về di động manh manh cười.
Yến Hồi Ôn đem di động để lên trên mặt bàn, duỗi ngón trỏ, nằm ghé ở bên cạnh chọc vào màn hình, nhìn thấy Lục Sơ Dương đi qua, kéo anh ngồi xuống ghế: “Ngồi đi!”
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?” Lục Sơ Dương đem ghế kéo ra bên ngoài, ngồi xuống, chống cằm nhìn cô.
Yến Hồi Ôn lại cười thành tiếng, đem di động đẩy cho anh xem: “Giành được vài hồng bao lớn, có tiền rồi, sáng mai chúng ta 5 giờ thức dậy, mời anh ra ngoài anh điểm tâm sáng, lại thêm một trứng.”
“Ừm, anh gọi em.” Lục Sơ Dương không quá tin tưởng khích lệ cô.”Xin lỗi, trứng tịch thu.”
“Có thể hay không…..khoan dung vài phút?”
Lục Sơ Dương kéo gáy cô, động khóe miệng cười: “Đồng chí Yến Hồi Ôn, đã nói 5 giờ thức, em phải có chữ tín nha.”
…..
Tuy nói chi đội trưởng cho anh hai ngày phép, nhưng với tư cách là một đội trưởng, anh vô cùng bận rộn. Yến Hồi Ôn nhìn thấy nơi này ầm ĩ, kêu anh trước tiên đi phòng cho khách, nhớ sắp tới 12 giờ đi xuống.
Bởi vì thật đúng dịp, qua 12 giờ, vừa vặn là sinh nhật của Triệu Nhiên.
Yến Hồi Ôn sớm đã từ chỗ Lục Sơ Dương nghe nói, giấu giếm thọ tinh* cùng với Tần Các đặt xong bánh kem. 11 giờ 50 phút, hai người đem hộp bánh kem để trong một hộp giấy bình thường, ôm lên đến chính giữa bàn gỗ chạm khắc hoa, nâng tay gọi Triệu Nhiên.
* Thọ tinh( 寿星): người được chúc thọ, chúc mừng sinh nhật.
“Có chuyện gì cần giúp sao?” Triệu Nhiên đang di chuyển rượu với nước, bỏ xuống hai thùng nước uống, chạy qua hỏi.
“Có nha! Cậu ngồi xuống trước đi.”
Yến Hồi ôn hướng về Triệu Nhiên vỗ vỗ ghế, cùng với Tần Các liếc nhìn nhau. Tần Các đảo con ngươi đi tìm Lâm Tại Ngôn, anh ta dựa vào nơi công tác đóng mở đèn, làm động tác “OK”.
“Cảm thấy mọi người thần thần bí bí, ồ đúng rồi…..làm sao một đêm không nhìn thấy đội trưởng với Lâm ca?” Triệu Nhiên vừa khẩn trương liền cào tóc, thẹn thùng dùng ánh mắt nhìn bốn phía tìm.
“Tìm đến vừa vặn tập hợp lại một bàn đánh bài?” Tần Các vốn định điều hòa một chút không khí.
Triệu Nhiên: ” À….”
“Tôi đi gọi.” Yến Hồi Ôn cắn môi cũng nhịn không được cười, lại sợ Lục Sơ Dương bận thật sự quên thời gian, thế là vịn cầu thang gỗ đi lên, tìm đến căn phòng khách của anh.
Nhưng tay chưa kịp gõ cửa, cửa liền từ bên trong mở ra rồi.
Yến Hồi Ôn trong nháy mắt bị kéo vào, chân vẫn chưa đứng vững, hô hấp của Lục Sơ Dương liền áp xuống, hôn cô. Cô bị đẩy đến lên trên cánh cửa, sau lưng đụng vào cửa, đang mở miệng muốn kêu anh, liền bị đầu lưỡi anh đạt được, chui vào trong, cướp đoạt hô hấp của cô.
“Vừa đóng máy tính, đang nhớ em đây.” Lục Sơ Dương vô cùng luyến tiếc rời khỏi môi cô một xăng-ti-mét. Nói xong cánh tay lại mò lấy eo cô, đem cả người cô ấn lên trên người mình.
Lúc hai thân người kín kẽ dán vào nhau, lần nữa đem cô hôn, càng có tính cướp đoạt.
Toàn thân quả thật nóng đến phát hoảng, Yến Hồi Ôn nghe thấy tiếng thở d.ốc của bản thân, lại cảm thấy môi anh di chuyển xuống cằm, cổ, cổ áo lông bị đẩy mở ra, đôi môi khô nóng ấm áp tiếp tục hướng xuống.
Chiếc áo khoác jean bên trong lông cừu cũng bị đẩy ra tới trên cánh tay.
Cánh tay Lục Sơ Dương hướng vào bên trong áo lông của cô thăm dò, vén lên tà áo sơ mi, lại hướng vào trong, cuối cùng mò tới làn da. Yến Hồi Ôn bị kíc.h thích đến giật mình, trong sự mê hoặc của anh, trong nháy mắt tìm được lý trí.
Như vậy đi xuống, đại sự không ổn.
“Lục Sơ Dương!” Cô nhắc nhở, liền sắp 12 giờ rồi.
….
Không khí một lần nữa trở lại trong miệng hai người, Lục Sơ Dương đem mặt chôn lên vai cô dựa vào một lát. Lúc lần nữa xuống lầu, ngoài mặt của Yến Hồi Ôn có chút đỏ, hai người cũng không có gì khác thường.
Đúng 12 giờ, Lâm Tại Ngôn đem công tắc đèn kéo một cái.
Triệu Nhiên là người duy nhất không biết gì từ trên ghế bật dậy: “Mất, mất điện rồi?” Nhưng giọng nói của cậu ta vẫn chưa rơi xuống, chiếc bánh kem trước mặt liền bị thắp sáng nến lên.
Không biết là di động của ai trước đó là tìm thấy bài hát chúc mừng sinh nhật phát ra.
Ánh lửa chớp nháy, tuy là không thể chiếu sáng cả đại sảnh, nhưng đủ để nhìn rõ từng khuôn mặt vây quanh lại.
Mọi người nhìn thấy trên chiếc bánh kem hai tầng dùng đường cùng sôcôla tạo lên, đội viên đội đặc chiến xếp hàng ngay ngắn, đều ngơ ngác hai giây. Chiếc bánh kem này là Yến Hồi Ôn cùng với Tần Các đem về, không những Triệu Nhiên, bọn họ cũng lần đầu thấy.
“Tôi chỉ vẽ tranh, người là do thợ làm bánh làm.” Yến Hồi Ôn thừa lúc này nhón chân, dùng tay chặn Tần Các tiến đến bên tai Lục Sơ Dương,”Chờ đến sinh nhật lần sau của anh, em học xong liền tự mình làm.”
Giống như một ly nước ấm hòa tan mật ong rót vào trong tim, Lục Sơ Dương híp mắt, cúi đầu: “Đồng chí Yến Hồi Ôn, gần đây em lập chí hướng có chút nhiều nha.”
Lúc này, ngọn nến đã chảy được một phần ba, rơi lên trên bánh kem.
Triệu Nhiên đang đứng ngây người bị Giang Châu đội lên một chiếc mũ sinh nhật, anh ta cười giúp Triệu Nhiên chỉnh thẳng lại: “Trước kia chúng tôi đều cùng đến sau núi qua sinh nhật, không thì chính là làm nhiệm vụ, hôm nay cậu là có phong cách nhất rồi, sinh nhật vui vẻ.”
Triệu Nhiên ngẩn ngơ sờ chiếc mũ trên đỉnh đầu, mọi người đang chờ thọ tinh cầu nguyện phát biểu cơ!
Ai biết.
Cậu ta “Ôi” một tiếng liền bật khóc.
Lâm Tại Ngôn thật sự không thể hiểu được, lại giống như dự liệu được móc lỗ tai: “Tôi đã nói mà!”
“…..”
Cuối cùng, bánh kem đều luyến tiếc không ăn, không biết ai bắt đầu trước, ngược lại nhóm người này lớn nhỏ chơi đùa vô cùng điên, tôi đến bạn đến đem bánh kem quét lên quyết đấu. Một quyền một cước, bơ kem từ trong tay bọn họ bay ra, so với lực sát thương lúc bình thường còn lớn hơn.
“Này này, kiềm chế chút, ném về hướng nào đấy! Bình thường luyện ngắm bia là uổng phí hả?” Lục Sơ Dương dựa lên trên bàn nghiêng đầu rống lên, đem Yến Hồi Ôn vòng lấy, giơ tay lau đi kem bơ bị lỡ tay ném lên mặt cô.
Lúc này, có hiệu quả.
Chiến trường trong nháy mắt dời vị trí, trong đám tiểu tử này, Triệu Nhiên là thảm nhất không nghi ngờ.
“Ấm áp làm sao!” Yến Hồi Ôn nghiêng đầu mạnh đi xem, cô cảm thấy giống như ánh mặt trời đều chiếu vào trong.
Chờ dọn dẹp xong tàn cuộc trở lại phòng cho khách, cô đặt 8 cái báo thức cho chính mình mới dám ngủ, liền bởi vì có thể buổi sáng 5 giờ hôm sau thức dậy, dắt Lục Sơ Dương đi ăn điểm tâm sáng.
Vừa mới tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, rèm cửa vẫn như cũ kéo lại, trong phòng rất tối.
Đồng hồ sinh học của Yến Hồi Ôn đang lặp lại nhiều lần nói cho cô biết bây giờ tuyệt đối phải 5 giờ, cô mò tới di động, ấn sáng híp mắt nhìn, 6 giờ…..Lại nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên toàn bộ đều bị Lục Sơ Dương tắt rồi.
Bên cạnh trống không, anh không có ở đây.
Yến Hồi Ôn chống lên nệm trượt ngồi dậy, ngẩn người thanh tỉnh nửa phút, đôi mắt vẫn ngẩn ngơ, khóa cửa bên ngoài “lạch cạch” một tiếng, sau đó là tiếng bước chân rơi trên thảm sàn nhà, đang tiến gần vào.
Lục Sơ Dương cầm điểm tâm sáng đi vào.
Nhìn thấy cô nửa mê nửa tỉnh ngồi đó, đem đồ ăn đặt lên bàn, hai trái trứng trà lăn một cái.
Như thế nào nhiều như vậy? Yến Hồi Ôn nghiêng đầu nhìn thấy.
“Lúc anh xách về, đám tiểu tử đó ồn ào khen điểm tâm sáng khách sạn này ngon, kêu anh cũng đem một phần trở về cho em.” Lục Sơ Dương cởi bỏ áo lông, ném lên sô pha đơn.
Yến Hồi Ôn theo động tác của anh xoay đầu, mở miệng nói nhẹ giống như đang nói mớ: “Lần sau mời bọn họ điểm tâm chúng ta mua ở khách sạn này.”
“Ừm, không ngủ nữa?” Lục Sơ Dương đi qua, nghiêng người chống xuống.
Ý lạnh lại gần, Yến Hồi Ôn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt anh: “Đội trưởng Lục,cái đó….lập chí hướng dẫn anh đi ăn sáng, liền để em có cơ hội thể hiện nha!”
“Lần sau.” Anh cười