Dịch Nam Yên xấu hổ và giận dữ đấm xuống giường, cảm thấy thể diện đời mình đã mất hết tại đây, cô vùi đầu vào giường, giọng nói có chút ồm ồm: “Điều khiển ở bên tủ đầu giường của em đó, em tự chỉnh đi!”
Diệp Sơ Hạ khó hiểu hỏi: “Tại sao phải chỉnh nhiệt độ? Bỏ chăn ra không phải tốt hơn à?”
Nghe thấy nàng nói lấy chăn bông ra, Dịch Nam Yên lại đỏ mặt, sau hơn mười giây im lặng, cô lại chống người lên, duỗi tay mò mẫm trên tủ đầu giường.
Nếu có một chút ánh sáng trong phòng vào lúc này, Diệp Sơ Hạ có thể sẽ thấy cánh tay của Dịch Nam Yên đang run rẩy như mắc bệnh Parkinson, lưng cô cong như con tôm, mò mẫm điều khiển từ xa với tư thế buồn cười cố gắng không tiếp xúc cơ thể với Diệp Sơ Hạ.
Diệp Sơ Hạ không cảm nhận được những điều này, nàng chỉ thấy hơi ngứa ngáy vì mái tóc dài buông xõa của Dịch Nam Yên cọ lên mặt nàng, mũi nàng tràn ngập mùi dầu gội của đối phương, nhưng may là nó không nồng nên Diệp Sơ Hạ không có muốn hắt hơi, nhưng chỗ ngứa thì thực sự rất ngứa nên nàng không khỏi giơ tay ra gãi.
Hành động này không khiến nàng chạm vào Dịch Nam Yên, nhưng Dịch Nam Yên vẫn bị tiếng sột soạt của động tác này làm cho giật mình, cánh tay vốn đã không còn sức lực của cô đột nhiên vì hành động này mà run rẩy nhiều hơn, cho dù không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, Diệp Sơ Hạ cũng cảm thấy bất thường, nàng lo lắng hỏi: “Chị Nam Yên, chị không sao thật chứ?”
Diệp Sơ Hạ không quan tâm Dịch Nam Yên có sao hay không, nhưng nàng sợ Dịch Nam Yên nặng hơn 50 ký sẽ rơi xuống như thế này, và khi đó, thứ mà nàng phải gánh chịu chắc chắn là sức nặng không thể chịu nổi của cuộc đời mình.
“Không sao.
” Dịch Nam Yên nghiến răng thốt ra vài từ, vẫn còn kiên trì đến cùng, vất vả lắm mới chạm vào điều khiển từ xa, cô lập tức ngồi thẳng dậy, từ từ điều chỉnh điều hòa từ 26 độ xuống 19 độ.
Diệp Sơ Hạ nhìn hành vi huyễn hoặc của Dịch Nam Yên, suy nghĩ một lúc và quyết định rằng tốt hơn hết là không nên tiếp tục k1ch thích dây thần kinh vốn đã nhạy cảm của Dịch Nam Yên, nếu không đến lúc đó sẽ không còn thú vị nữa.
Hơn nữa, nàng quả thực có chút buồn ngủ.
Nhan sắc dù có tuyệt đến đâu thì thực tế cũng cần cả bẩm sinh và cố gắng song hành, mà khi không còn cách nào duy trì bằng làm đẹp y khoa và mỹ phẩm đắt tiền thì chỉ có thể trông cậy vào vẻ đẹp tự nhiên.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy vẻ ngoài ưa nhìn này vẫn rất hữu ích với nàng ở thời điểm hiện tại, vì vậy ngoại trừ thời gian học cấp ba, hầu như là nàng không thức khuya và thường đi ngủ trước 12 giờ.
Nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, một là nàng ngủ không ngon ở trong hoàn cảnh xa lạ dễ giật mình tỉnh giấc, hai là Dịch Nam Yên.
Nói thật, con người ai cũng có cội rễ xấu xa, chính vì vậy mới có câu “Kéo gái ngoan xuống nước, khuyên gái hư hoàn lương” được lan truyền rộng rãi, Diệp Sơ Hạ chưa đến mức như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng, việc trêu chọc một ngơ ngon ngoan tự nhận mình có mưu sâu kế hiểm và kỹ thuật diễn xuất chúng quả thực rất giải trí.
Con người hoặc khao khát những gì họ không thể có, hoặc họ muốn kéo đối phương vào vũng lầy, Diệp Sơ Hạ tự nhận mình vẫn chưa đen tối đến vậy, nhưng bản chất xấu xa của nàng thực sự khiến nàng không thể nói chuyện tử tế với Dịch Nam Yên, nàng đặc biệt muốn nhìn thấy cô tức giận tới mức nhảy dựng.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy nếu người khác biết được suy nghĩ của nàng, có lẽ rất ngứa đòn, nhưng dù sao thì điều đó cũng không quan trọng, loại chuyện này chỉ có mình nàng biết.
Nàng nhắm mắt lại, hơi thở dần trở nên đều đều, giống như đang ngủ, Dịch Nam Yên cứng đờ nằm ở đó, máy điều hòa chạy liên tục cũng không thể hạ nhiệt độ cơ thể đang tăng cao mất kiểm soát của cô.
Khuôn mặt của Dịch Nam Yên cứ nóng bừng, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng lại sợ đánh thức Diệp Sơ Hạ nên chỉ có thể đơ người ra đó không dám cử động, như thể đang cầm một củ khoai nóng hổi trong tay, muốn ném nó đi ngay lập tức, nhưng lại không thể kiềm chế bản năng thèm ăn của mình.
Trên thực tế, Dịch Nam Yên đã từng tơ tưởng đến cảnh tượng như vậy, mặc dù khi đó cô bị hiểu nhầm là con trai nhưng cô cũng chịu, cô luôn biết rằng mình không yêu nàng từ góc độ của một cậu trai, mà vẫn luôn tương tư nàng với tư cách là một cô gái.
Đó không chỉ là một mối tình đầu đẹp đẽ, mà nó còn khiến người ta không tài nào quên được, khi Dịch Nam Yên mơ mộng về tương lai, cô thậm chí còn muốn đến một quốc gia nào đó để thay đổi giới tính, để duy trì lời nói dối trá này, dù sao thì nhà cô giàu, có đủ tiền để đổi giới tính.
Cô cũng mơ tưởng về vẻ ngoài của nàng, nhưng cô không nghĩ theo chiều hướng tốt mà cố gắng hết sức để nghĩ đến diện mạo bình thường hoặc thậm chí xấu xí, béo hoặc luộm thuộm.
Dịch Nam Yên lúc đó đã nghĩ rằng chỉ cần cô nghĩ như vậy là có thể kiềm chế được trái tim rung động của mình.
Nhưng thực tế, cho dù có ám chỉ tâm lý thế nào, cô cũng cảm thấy mình có thể chấp nhận tất cả những điều này, cô sẵn sàng tận lực giúp đối phương thay đổi tất cả, bằng lòng chấp nhận khuyết điểm của đối phương, mặc dù, từng lời cô nói với nàng, đều là những thiết lập hình tượng được cân nhắc kỹ lưỡng và cẩn thận tạo ra.
Nhưng ngay cả khi biết được sự thật, thỉnh thoảng Dịch Nam Yên vẫn tự hỏi, có phải nàng có nỗi khổ gì không? Nhưng cô đã xoá tài khoản của mình một cách bốc đồng, để rồi cô hối hận và không có cách nào tìm ra chân tướng.
Sau khi phát hiện ra Diệp Sơ Hạ chính là người đó, Dịch Nam Yên không cảm thấy lạ lẫm bởi khoảng cách chênh lệch giữa trên mạng và thực tế, mà ngược lại, cô trở nên quen thuộc một cách dễ dàng, mặc dù nàng hoàn toàn khác với ảo tưởng về một dáng hình tầm thường của cô.
Nàng vẫn nhõng nhẽo như trước, bất kể gọi anh hay chị, từ cuối cùng đều phải nghiền ngẫm trong miệng vài lần mới gọi ra một cảm giác tơ vương, khi làm nũng, âm cuối sẽ vô thức chếch lên, đến tận bây giờ cách nhả chữ vẫn còn cảm giác của một loại tiếng phổ thông khi đã sửa thói quen nói giọng địa phương, mặc dù nàng đã cố gắng hết sức để tránh điểm này, nhưng Dịch Nam Yên vẫn có thể nghe thấy.
Dịch Nam Yên nhớ nàng đã từng nói rằng vì ở nhà bố mẹ và bà của nàng luôn nói giọng địa phương, nên nàng cũng đã quen nói chuyện kiểu này, chỉ là nàng đã bị nhóm báo ở trường chế giễu vì nói như vậy, cho nên nàng đã cố gắng rất nhiều để thay đổi cách nói chuyện.
Trong khoảng thời gian không chơi game, nàng sẽ dốc sức đọc chính xác các văn bản tiếng Trung, nếu cô ngủ quên trong lúc nghe, nàng sẽ vừa dỗi vừa ấm ức trách cô rằng “Tại sao anh lại như vậy”, với một chút cảm giác run rẩy, như thể đang cố kìm nước mắt nhưng vẫn cố gắng nói tròn vành rõ chữ.
Dịch Nam Yên từng nghe đủ loại tiếng ồn từ chiếc mic giá rẻ của nàng mà đã cảm thấy không chịu nổi rồi, huống chi bây giờ kỹ năng làm nũng của nàng ngày càng tiến bộ hơn, Dịch Nam Yên lại càng chịu không nổi.
Thật ra còn có rất nhiều chỗ xa lạ, nhưng càng có nhiều chỗ khiến cô cảm thấy quen thuộc hơn, cô nghe mấy tháng liền ghi tạc trong lòng, một giọng nói có thể được gợi lại trong vô số cơn mơ lúc nửa đêm, và đôi mắt sáng trong veo như tưởng tượng của cô, khi nhìn một ai đó, như thể nó đang chuyên chú vào cả thế giới của mình, và cũng giống như cảm giác chơi vơi khi tự cô lập mình với thế giới, khiến người ta tim đập chân run, nhưng đồng thời lại không kìm được muốn kéo nàng trở lại thế giới này.
Muốn giữ nàng, muốn có nàng, muốn nói với nàng rằng chị vẫn ở đây.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình như thế này mới giống một tên ngốc, nhưng thực ra từ lâu cô đã biết rằng người đẹp chưa chắc đã là người tốt, và câu nói “tâm sinh tướng” không áp dụng cho mọi tình huống.
Hiểu thì hiểu, nhưng khi thực sự gặp phải mới biết rằng nó khó chống cự đến nhường nào.
Dịch Nam Yên không muốn thừa nhận mình thực sự mong đợi một ngày nào đó nàng sẽ quay về, nhưng lừa dối chính là lừa dối, dù là cô hay Diệp Sơ Hạ, tình yêu này đều bắt đầu từ một lời dối trá trời xui đất khiến, và bản thân nó không nên tồn tại.
Bóng tối luôn dễ khiến người ta đa sầu đa cảm, Dịch Nam Yên suy nghĩ rất nhiều, quyết định dựa theo tính tình đà điểu của mình, dù sao thì tạm thời không nói chuyện khác, cô phải lừa lại một lần, nếu không thì thật có lỗi với chính cô khi đã khóc như một con đần suốt nửa năm.
Vẫn không có ý định thay đổi quyết định, Dịch Nam Yên ôm lấy nàng thơ, và tinh thần chiến đấu bị phá vỡ đã được tái sinh của mình, mặt không đỏ, còn dám thở mạnh, tinh thần chiến đấu của cô đang rất sôi sục, Diệp Sơ Hạ dường như bị chiếc chăn bông quấn quá chặt, nên vô thức đùn một chút, cố ưỡn người ra, mái tóc xoăn mềm mại khẽ cọ vào da, hơi ngứa, gò má áp sát vào làn da lành lạnh do nhiệt độ thấp của máy điều hoà.
Khuôn mặt hả lòng hả dạ của Dịch Nam Yên bị ngắt quãng đột nhiên nóng bừng trở lại, cô xấu hổ tăng nhiệt độ lên, muốn trùm cả đầu của Diệp Sơ Hạ vào trong đó.
.