Thang máy chậm rãi đi xuống, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở tầng một, thời điểm cửa thang máy từ từ mở ra, nhân viên bên ngoài cửa nhanh chóng nhìn hai người, xác nhận hai người không bị thương, chỉ là đã khóc mà thôi. Sau đó anh ta cúi đầu xin lỗi hết lần này đến lần khác, nói rằng thang máy bị trục trặc vì lý do nào đó.
Dịch Nam Yên nghĩ rằng hai người họ đã ở trong thang máy rất lâu, nhưng trên thực tế vẫn chưa được nửa giờ, dù sao cô cũng không thể không đòi hỏi một nơi mà cô sẽ ở trong bốn năm.
Lời xin lỗi của bên chung cư khá chân thành, tốc độ xử lý cũng không quá chậm, Dịch Nam Yên lúc này không có tâm trạng tranh cãi với họ nên coi như cho qua chuyện.
Lái xe đến một nhà hàng hợp khẩu vị, Dịch Nam Yên thay giày xong xuống ghế lái, và khi cô chịu thương chịu khó cầm cây kem hộ Diệp Sơ Hạ đang cúi đầu tháo dây an toàn, cô mới chợt nhận ra có chỗ nào đó sai sai.
Cuối cùng thì ai mới là đại tiểu thư?
Dịch Nam Yên nghĩ đến người trợ lý chăm chỉ của mình, và cảm thấy hình ảnh của mình trùng khớp với hình ảnh của cô ấy một cách vi diệu.
Diệp Sơ Hạ xuống xe, cắn cây kem trong tay Dịch Nam Yên, quay người đóng cửa xe lại, mơ hồ nói: “Đi thôi.”
Dịch Nam Yên hếch cằm lên, cau mày nhìn cây kem trong tay rồi lại nhét cây kem vào tay nàng.
Nói chung, trong tủ lạnh ô tô của cô không có thứ này, nhiều lắm cũng chỉ có một hai hộp sữa chua, nhưng lần này, chắc là Dương Thư đã mua khi giúp cô rửa xe mà quên ăn. Cuối cùng bị Diệp Sơ Hạ nhìn thấy, nàng lập tức vứt bỏ chai nước khoáng ban đầu.
Dịch Nam Yên vốn không cho, dù sao lát nữa bọn họ phải ăn cơm, dạ dày nóng lạnh luân phiên rất dễ xảy ra vấn đề, nhưng cô không chịu được lời năn nỉ ỉ ôi của Diệp Sơ Hạ nên đã đưa kem cho nàng.
Suy cho cùng, việc lên món cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định, chưa chắc sẽ bị tiêu chảy, huống chi cô đã ngăn nàng rồi, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là do bạn xứng đáng!
Dịch Nam Yên đặt phòng riêng, thành thật gọi mấy món nguội, rửa cốc bằng nước uống ở bên cạnh, sau đó rót một cốc nước ấm đặt trước mặt Diệp Sơ Hạ.
Đại tiểu thư họ Dịch chưa bao giờ chăm sóc ai và luôn ra lệnh cho người khác, đột nhiên một ngày nào đó học được cách chăm sóc người khác mà không cần thầy dạy, thế gian diệu kỳ, không gì hơn thế này.
Diệp Sơ Hạ cầm cốc nước cười với cô, Dịch Nam Yên vốn định đâm thọt nàng một phát, nhưng bây giờ cô không nhịn được nuốt ngược trở lại, lườm nàng: “Cười đần cái gì? Còn không mau uống!”
Ỷ vào tuổi trẻ mà đầu tắt mặt tối, sức khỏe không xảy ra vấn đề mới là lạ!
Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu, híp mắt cười: “Chị Nam Yên, chị thật tốt.”
Dịch Nam Yên ha một tiếng, trong lòng không có bất kỳ dao động nào: “Cho dù em lấy lòng tôi thì cũng phải uống.”
So với tính tự chủ của Dịch Nam Yên, ở một khía cạnh nào đó, Diệp Sơ Hạ khá buông thả bản thân, Dịch Nam Yên đã nhận thấy Diệp Sơ Hạ không thích nước nhạt từ lâu, và khá kén ăn, đối với thực phẩm nàng ghét, cho dù chỉ lẫn một tí xíu vào món nàng muốn ăn thôi là đã không thèm động đến, hoặc sau khi gắp ra hết mới chịu ăn.
Diệp Sơ Hạ: “…”
Nàng nhấp một ngụm nước ấm, vị nhạt nhẽo nhanh chóng làm loãng đi vị ngọt ban đầu trong miệng, cau mày chưa uống được mấy ngụm, nàng đặt ly nước sang một bên.
Dịch Nam Yên cau mày, con gái giống cha, khi cô trở nên nghiêm túc, vẫn có một chút bóng dáng của bố Dịch, khiến mọi người vô thức dưới áp lực của cô tuân theo ý kiến của cô.
Diệp Sơ Hạ không có cảm giác gì, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng cầm cốc nước lên lần nữa, uống với tốc độ rất chậm, cho đến khi người phục vụ mang món chính lên, nàng mới đặt cốc nước xuống như thể được đặc xá, lúc này, nước trong cốc chỉ còn một phần ba.
Dịch Nam Yên đã nhìn thấy rất nhiều lần chật vật của nàng, nhưng dù khóc nàng cũng trông rất xinh đẹp, chỉ có lúc này, cảm giác bài xích toả ra từ trong ra ngoài khiến người ta buồn cười, rõ ràng vẫn là dáng vẻ đáng thương ấy, nhưng khi nàng khóc, Dịch Nam Yên có thể lập tức tước vũ khí đầu hàng, nhưng trong tình huống này, cô lại có ý chí sắt đá và thay vào đó chỉ muốn cười.
Có lẽ điều này khiến cô không hiểu sao cảm thấy mình có một loại cảm giác uy quyền, dù sao cô cũng biết Diệp Sơ Hạ không thích uống nước lọc, nhưng đó là vì cô nên mới ép buộc chính mình.
Với nhận thức này khiến cô có một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Diệp Sơ Hạ cũng không nghĩ nhiều, không phải nàng không biết cách chiều lòng người khác, chỉ là nàng thường xuyên sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau để khiến người khác chiều mình, hơn nữa, cũng không cần thiết phải làm mọi việc theo mong muốn của bản thân, mặc dù Diệp Sơ Hạ cảm thấy rằng ép buộc bản thân là một hành động khiến bản thân thất vọng.
Có thể là để được đi học, nàng đã ép mình làm quá nhiều việc mình không thích, hàng ngày ăn những bữa ăn rẻ tiền nhưng không ngon, sau khi Diệp Sơ Hạ có đủ khả năng trang trải cuộc sống cho bản thân, nàng thường xuyên không quan tâm đến sức khỏe hay những thứ khác mà chỉ biết làm vừa lòng đẹp ý mình.
Không muốn ăn thì không ăn; không muốn ngủ thì không ngủ; không muốn học thì tạm buông thả vài ngày, cũng giống như muốn bù đắp những tủi hờn mà mình đã phải chịu đựng trong suốt thời gian vừa qua và muốn làm mọi việc theo trái tim mình, mặc dù, đó đều là những việc không to tát lắm nhưng tích lũy từng chút một, sẽ dễ khắc sâu hơn những việc khác.
Tuy nhiên, nàng không thích ăn uống và không có cảm giác thèm ăn trong thời gian dài khiến cân nặng của nàng luôn ở mức rất nhẹ giống như một số sao nữ.
Để trông đẹp trước ống kính, những người nổi tiếng sẽ cố tình theo đuổi cân nặng không lành mạnh, dù sao trên ống kính họ trông béo hơn 5kg, vì sắc đẹp, họ chỉ có thể đối xử tệ với dạ dày của mình, còn Diệp Sơ Hạ thì hoàn toàn mặc kệ vấn đề ăn uống của mình, nàng không muốn ăn thì sẽ dứt khoát không ăn, có một khoảng thời gian, nàng thực sự chỉ ăn một bữa một ngày, trong trường hợp này, nàng chưa hề bị bệnh dạ dày, chỉ là kỳ kinh nguyệt không đều, đã được coi là một điều rất may mắn.
Nhưng khi ăn cùng người khác, Diệp Sơ Hạ sẽ không thể hiện điều này, không chỉ vì nàng sợ rắc rối mà còn vì theo bản năng nàng không muốn người khác biết tình trạng cụ thể của mình.
Sau khi thấy Diệp Sơ Hạ nhấc đũa, Dịch Nam Yên mới bắt đầu nếm thử, nhưng cố tình tránh những món ăn Diệp Sơ Hạ đã chọn.
Hương vị đồ ăn ở quán này khá vừa miệng, nhưng nhược điểm là khẩu phần không nhiều, một người ăn cũng được nhưng hai người có vẻ hơi căng.
Nhưng mà ngon, ngon thật sự, ở một số nhà hàng giá cả đắt đỏ khiến người ta phải ngước nhìn, nhưng ngoài dịch vụ và trang trí ra thì món ăn mà thực khách chú ý nhất lại không vừa ý nên thường không có nhiều khách hàng trung thành, và một số nhà hàng đã dành rất nhiều tâm huyết cho đồ ăn, dù trang trí hơi kém nhưng vẫn có thể khiến người ta thường xuyên quay lại.
Dịch Nam Yên không phải là khách quen của nhà hàng này, bởi vì nhà hàng này hơi xa nhà cô, mà yêu cầu về đồ ăn của cô cũng không quá cao nên cô sẽ không đặc biệt đến đây vì hương vị của món ăn, nhưng mỗi lần dùng bữa với Diệp Sơ Hạ, cô biết Diệp Sơ Hạ có vẻ không thích ăn uống lắm, mỗi bữa nàng ăn rất ít nên cô mới chọn nhà hàng này.
Suy cho cùng, đồ ngon luôn khiến người ta không nhịn được ăn thêm vài miếng.
Đồ ăn có ngon hay không thì cơ thể thường sẽ đưa ra câu trả lời thành thật, khi Diệp Sơ Hạ cảm thấy thèm ăn, lượng thức ăn không khác nhiều so với người bình thường, nhưng dạ dày đã quen với việc trống rỗng nên sẽ có cảm giác khó chịu khi ăn no nên Diệp Sơ Hạ thường ngừng ăn khi đã no sáu bảy phần trăm, và lần này cũng vậy.
Nhưng nàng chưa kịp đặt đũa xuống thì một miếng cá đã được đặt vào bát.
Dịch Nam Yên hung dữ nhìn nàng: “Tôi chưa ăn xong thì em cũng không được phép dừng!”
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, nhìn đối phương hếch cằm lên, hơi mím đôi môi nhợt nhạt, nét mặt có chút khẩn trương.
Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn miếng cá, nói: “Có xương, em không muốn ăn.”
“Đã lấy ra rồi! Có xương thì em không biết nhả ra hả?” Sắc mặt Dịch Nam Yên cứng đờ.
Cá vược ngay từ đầu đã không nhiều xương, sau khi chọn ra cũng chỉ còn lại rất ít, Diệp Sơ Hạ không thích tốn thời gian cho việc ăn uống nên nàng sẽ không đụng tới bất kỳ món ăn nào mà nàng thấy phiền phức, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không thích, chỉ là ham muốn này không mạnh mẽ nên không đủ khiến nàng thay đổi vì nó thôi.
Sau khi cắn một miếng cá, vị rất ngon nên nàng háo hức nhìn Dịch Nam Yên.
Dịch Nam Yên nghiến răng nghiến lợi, cam chịu số phận cầm đũa gắp cá cho nàng: “Em là đứa trẻ to xác à? Chuyện như này mà cũng tới tay tôi!”
Miệng thì dao găm, nhưng lại không hề trì hoãn hành vi của mình, Diệp Sơ Hạ cũng không phản bác, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp: “Em biết chị Nam Yên tốt với em nhất mà.”
Dịch Nam Yên hừ một tiếng, gắp thịt cá vược vào bát của nàng, cuối cùng cứng ngắc nói: “Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút!”
Giọng điệu cứng ngắc tạo cho người ta cảm giác châm chọc không thể giải thích được, Diệp Sơ Hạ mỉm cười với cô, mềm mại nũng nịu với cô: “Em chỉ muốn ăn đồ ăn chị Nam Yên gắp thôi ~”
“Diệp Sơ Hạ! Em có thôi đi không!” Dịch Nam Yên tức giận mắng, bảo cô gắp một hai miếng cá cũng được, nhưng còn muốn cô phục vụ toàn bộ quá trình?! Đừng có mơ!
Dịch Nam Yên quyết tâm phớt lờ nàng, nhưng dưới ánh đèn, đôi mắt nàng rực rỡ như thiên hà, thế là Dịch Nam Yên hít một hơi, nắm lấy chiếc găng tay cao su dùng một lần ở bên cạnh với khuôn mặt tối sầm, đeo vào và vươn tay cẩn thận lấy ra những miếng xương có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Diệp Sơ Hạ di chuyển vị trí của mình sang bên cạnh cô và hé miệng về phía cô.
“Diệp Sơ Hạ, em đừng có quá đáng! Còn muốn tôi đút cho em ăn sao?! Người em không mọc tay hả?!”
“…Được rồi, em có thể ăn nhanh hơn được không? Em nghĩ tôi giơ tay thế này không mỏi chắc?”
Diệp Sơ Hạ cong khóe môi, cái miệng be bé nuốt miếng cá nho nhỏ cuối cùng rồi lại ngồi thẳng dậy, Dịch Nam Yên nghiến răng, tức giận gắp một miếng khổ qua bỏ vào miệng mình để giảm lửa. Diệp Sơ Hạ chớp mắt, liếc nhìn chiếc đũa chung ở bên cạnh, lúc này mới nhận ra đối phương quên đổi đũa.
Dịch Nam Yên hiển nhiên không chú ý vấn đề này, khổ qua hạ hỏa vừa vào miệng lập tức cắn răng chịu đựng, tuy không kén ăn, nhưng những thứ không thích cũng sẽ không thay đổi khi cô trưởng thành và hiểu chuyện hơn, nhai qua loa vài lần rồi nuốt xuống, khá thành thật không động qua đĩa khổ qua đó nữa.
Cắn một miếng thịt gắp ra khỏi súp, Diệp Sơ Hạ cau mày, nếm được mùi thịt mỡ mà nàng không thích, vô thức đặt miếng thịt vào bát của Dịch Nam Yên.
Dịch Nam Yên tức thành cá nóc: “Diệp Sơ Hạ, sao lại bỏ đồ ăn em vừa cắn vào bát của tôi vậy hả? Em cho rằng tôi là thùng rác sao?”
Diệp Sơ Hạ thất thần trong giây lát. Trước kia, Diệp Sơ Hạ cũng đã rất kén ăn, khi đó nàng thường bỏ thẳng thức ăn mà mình không thích vào bát của người nhà, nhưng Dịch Nam Yên không phải là người nhà của nàng nhưng bầu không khí hiện tại khiến nàng không nhịn được mà thôi.
Cười hối lỗi, Diệp Sơ Hạ nói: “Em lỡ tay, chị Nam Yên chị bỏ nó sang một bên đi.”
Dịch Nam Yên: “Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ,” cô lẩm bẩm, “Tiểu thư đây đã lao tâm lao lực thế mà chỉ đưa đồ thừa của em cho tôi thôi sao? Em có lương tâm không vậy!”
Cô lẩm bẩm lầm bầm, nhưng vẫn đưa miếng thịt vào miệng, lẽ ra món súp phải có vị tươi ngon, nhưng Dịch Nam Yên cảm thấy cô nếm được vị ngọt và vị sữa thoang thoảng dường như phát ra từ miệng Diệp Sơ Hạ.
Nhìn Dịch Nam Yên nuốt miếng thịt, cuối cùng Diệp Sơ Hạ cũng cảm thấy có chút kỳ dị.
Dịch Nam Yên không để ý chuyện vặt vãnh như vậy sao? Thế mà không ngại?