Giả Vờ Ngoan - Chương 5: C5: Anh sắp mất khống chế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Giả Vờ Ngoan


Chương 5: C5: Anh sắp mất khống chế


Mạc Khả lái xe tới, Tô Lăng hạ cửa kính xuống huýt sáo với cô, Ngụy Triêm Y rất nhanh đã lên xe.

“Dương Hi đâu?” Ngụy tiểu thư khoanh tay, vẻ mặt cao quý lãnh diễm như thể sắp đại sát tứ phương.

Mạc Khả đánh tay lái, “Nãy tôi mới xử lý cô ta được một nửa, vì phải tới đón cô nên nửa còn lại đương nhiên là giao cho cô rồi.”

“Cô ta ở chỗ nào?”

“Cô ta cũng muốn tìm cô nói chuyện, cho nên hẹn chúng ta gặp ở biệt thự.”

Ngụy Triêm Y hừ lạnh một tiếng: “Còn dám tới nhà chúng ta, chị đây khiến cô ta có đi mà không có về!”

Đại tiểu thư đã nóng thì không có mấy người cản được, Mạc Khả với Tô Lăng cũng đã được lĩnh hội đủ rồi.

Biệt thự không ở trong nội thành, ba người bọn họ có thân phận đặc biệt, không thích hợp ở nơi nhiều người nhiều tai mắt, cho nên liền chọn tới vùng ngoại ô ở, một căn biệt thự độc lập được bao trùm bởi khu rừng, giống như không thuộc về thế giới này.

Xe mới vừa đi xuyên qua hai hàng cây san sát nhau, từ xa xa đã nhìn thấy thân ảnh của Dương Hi đứng bên ngoài biệt thự, Mạc Khả nổi tâm tư đùa dai, đột nhiên đạp ga lao thẳng về phía cô ta, Dương Hi sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, Mạc Khả cười cười phanh xe lại, cách Dương Hi chỉ một khoảng cách đốt ngón tay.

Dương Hi dậm chân xù lông: “Mạc Khả, cô bệnh à!”

Cửa xe bị đẩy ra, Ngụy Triêm Y đỡ cửa xe liếc nhìn Dương Hi, Dương Hi trừng cô: “Nhìn cái gì mà nhìn! Đây là người cô đào tạo ra hả? Tính tình này là sao, muốn giết người?”

Bên người Dương Hi không có trợ thủ đắc lực nào, đương nhiên là cũng có không ít tùy tùng, có điều đều không thể so được với Mạc Khả và Tô Lăng. Cô ta luôn muốn đơn thương độc mã lăn lộn trong cái nghề này, thế mà vẫn luôn muốn đối nghịch với Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y vốn rất bội phục cô ta, nhưng hiện tại thì…

Ngụy Triêm Y đóng cửa xe, đánh giá cô ta từ đầu tới chân, ánh mắt bắt bẻ, cô chậc chậc vài tiếng.

Dương Hi nhíu mày: “Cô nhìn như vậy là có ý gì?”

“Chỉ là muốn nhìn một chút, cô rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin muốn tới đoạt mối làm ăn của tôi?”

“Mọi người cạnh tranh công bằng, dù sao cô cũng chưa thành công, vì sao tôi không thể cạnh tranh chứ?”

“Tôi nhớ rõ trong giới của chúng ta có một quy tắc bất thành văn rằng, đơn hàng đã được nhận, trước khi người nhận từ bỏ thì sẽ không thể đoạt, cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào không thế?”

Dương Hi nghẹn họng, lại đúng lý hợp tình nói: “Tôi nhìn cô ngứa mắt đó!”

Ngụy Triêm Y lạnh lùng liếc cô ta, mặt ngoài vẫn duy trì biểu tình hờ hững mà cao quý, nhưng trong nội tâm đã sớm mắng Dương Hi tới mát mặt rồi.

Nếu đã ngứa mắt, vậy phải “gãi” cho cô ta thật tốt mới được.

“Nếu đã tới rồi, không bằng vào nhà uống miếng trà?”

Ngụy Triêm Y đi đầu vào nhà, không thấy Dương Hi đuổi kịp, liền ngoái đầu lại nhìn cô ta, Dương Hi đứng đó do dự nhìn biệt thự.

Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng đối đầu lâu như vậy rồi, Ngụy Triêm Y đương nhiên biết Dương Hi chỉ là một con hổ giấy, thực chất nội tâm lại là một người rụt rè.

Cô không chút đế ý cười, nhướng mày: “Không dám à?”

Cái khí thế hùng hùng hổ hổ ban nãy lập tức biết mất, Dương Hi biết tiểu yêu tinh Ngụy Triêm Y này, thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng thực ra lại là người rất hung dữ. Bình thường đến đánh người cô cũng có thể làm, cho nên việc cô có thể lôi cô ta vào trong rồi tẩn cho một trận vào bệnh viện là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Dương Hi có hơi sợ, hối hận vì mình giận quá mất khôn mà chạy tới đây, nhưng thấy vẻ mặt cười đắc ý của Ngụy Triêm Y, cô ta khẽ cắn môi: “Ai mà không dám!”

Cô ta hùng hùng hổ hổ đi vào, lúc đối mặt với Ngụy Triêm Y, khí thế đột nhiên thấp hơn một đoạn, ánh mắt trốn tránh.

Ngụy Triêm Y dựa vào trên cửa rũ mắt nhàn nhạt nhìn cô ta, không hề để ý cười lạnh một tiếng.

Tâm thần Dương Hi hốt hoảng một trận, cô ta cảm thấy bản thân đang bị con yêu tinh này trêu đùa!

Sau khi vào nhà, Ngụy Triêm Y tìm một nơi trống trải, tùy tiện để đồ ở đó, sau đó liền xoa xoa cổ tay hoạt động cổ chân, còn tìm một cái chun buộc tóc buộc mái tóc dài lên.

Dương Hi nhảy ra thật xa, bày ra tư thế đại bàng giương cánh: “Mẹ nó cô định đánh tôi thật à!”

Ngụy Triêm Y: “…”

Cô vẫn luôn cảm thấy, cho dù là đánh cũng phải đánh người đẹp, loại người đần như cô ta, cô sẽ sử dụng biện pháp đặc thù để đối đãi.

“Tôi nhớ cô biết Tae Kwon Do?” Ngụy Triêm Y nói.

Dương Hi kiêng kị gật đầu: “Cô quả nhiên là muốn đánh nhau với tôi.”

“Tới cũng tới rồi, thỉnh giáo chút.” Cô nhướng mi, có loại lịch sự tao nhã lại phong lưu không nói nên lời.

Dương Hi cũng đã sớm muốn tỷ thí với cô, muốn nhìn xem giữa hai người rốt cuộc ai hơn ai, cho nên cũng ném túi xách sang bên cạnh, hai tay nắm chặt làm tư thế chuẩn bị.

Ngụy Triêm Y khoanh tay nhìn cô ta, Dương Hi cảm thấy ánh mắt này của cô là đang khiêu khích mình, đang khinh thường mình, còn khiến cho người ta muốn tẩn cho một trận!

Cô ta xông lên, nắm tay mang theo tiếng gió mạnh mẽ nhào tới!

Ngụy Triêm Y nghiêng đầu nắm lấy nắm tay cô ta, lại nhanh chóng xoay người đè cánh tay cô ta ra sau lưng, đồng thời đá vào khuỷu chân Dương Hi, còn dẫm xuống khiến cho cô ta không đứng dậy được. Ngụy Triêm Y túm lấy cái đuôi ngựa của Dương Hi giật mạnh về sau, cả khuôn mặt của Dương Hi bị kéo căng, cô lại từ trên cao nhìn xuống: “Dở quá.”

Cô cười đến tùy ý, nhẹ nhàng chế trụ cô ta, trình độ thiếu đòn của cô thẳng tắp tăng vọt.

A a a con tiểu yêu tinh này!

Dương Hi dùng sức giãy giụa, Ngụy Triêm Y thấy cô ta giãy vô cùng hăng, bĩu môi buông ra, lùi về phía sau, mũi chân chạm chạm lên mặt đất: “Lại lần nữa nào.”

Dương Hi nhấc chân đá lên má trái của cô, lại bị Ngụy Triêm Y tránh thoát, đá vào má phải, lại bị cô tránh thoát lần nữa.

Cô ta chuẩn bị đá vào nửa người dưới của Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y lại nâng chân lên chặn lại, vững vàng dẫm lên mu bàn chân của Dương Hi, sau đó kéo tay cô ta tới, xoay người vật cô ta qua vai, tạo thành một đường cong xinh đẹp vọt qua giữa không trung.

Dương Hi chỉ cảm thấy lúc lưng mình chạm đất, toàn thân trên dưới đều đau, người trên bị khóa chặt ép cho cô ta thở không nổi, lúc sắp sửa nghẹn chết, Ngụy Triêm Y liền đại phát từ bi buông tha cho cô ta.

Ngụy Triêm Y đứng lên nói: “Nhớ kỹ hai chiêu này, coi như là bổn tiểu thư đây dạy cho cô.”

Dương Hi nằm liệt trên mặt đất, há mồm th ở dốc.

Ngụy Triêm Y ngâm nga tiếng hát đi vào trong phòng tắm, vui sướng nói: “Hôm nay tâm trạng cũng rất mỹ lệ đó.”

Hoàn toàn quên khuấy mất đối tượng theo đuổi – Úc Thanh của mình.

Mạc Khả với Tô Lăng đứng ở bên cạnh đều bất đắc dĩ nhún vai, ai mà biết được mỗi lần Ngụy đại tiểu thư tức giận thì đều tới võ quán Tae Kwon Do hoặc kiếm thuật ngâm ở đó cả ngày chứ.

Cô bề ngoài có vẻ cao quý lãnh diễm, kỳ thật giá trị vũ lực đã đạt tới trình độ như tráng hán có thể dùng ngực đập đá rồi, thật ra lần này bảo cô giả trang thành em gái ngọt ngào, thật sự là có hơi làm khó cô, cảm giác như năng lực hồng hoang đều bị phong ấn, Dương Hi lại đúng lúc đưa tới cửa, cô đương nhiên sẽ sảng khoái mà phát ti3t rồi.

Lúc Mạc Khả đi vào trong phòng ngủ tìm cô, Ngụy Triêm Y đang mặc áo choàng tắm đứng trước gương ưỡn ẹo tạo dáng, đặc biệt là dáng vẻ làm nũng nháy mắt đá lông nheo của cô càng khiến cho Mạc Khả nhịn không được cầm cái gối bên cạnh ném về phía cô.

“Cô trông có kinh dị hay không chứ! Chị gái nhỏ thanh thuần đáng yêu chân chính còn lâu mới giả trân như cô, đừng có vũ nhục kiểu con gái này có được không.”

Ngụy Triêm Y thở dài: “Tôi biết là mình giả vờ không tốt, đây không phải là đang học sao, mỹ nữ thanh thuần lại đáng yêu, tôi diễn không nổi, chỉ có thể giả vờ làm đóa sen trắng ngu ngốc mà thôi.”

“Cũng tự mình hiểu lấy mình ghê, thế nên? Cô định lấy thân dụ sói à?”

Ngụy Triêm Y: “Tôi đang tự hỏi xem có nên kiểm nghiệm xem cơ thể Úc Thanh rốt cuộc có được hay là không, liệu nhan sắc dụ hoặc này có khiến anh ta từ không được thành được không nhỉ?”

Mạc Khả: “…”

Tinh thần hy sinh không biết sợ thật chuyên nghiệp như vậy, làm tự đáy lòng Mạc Khả cảm thấy rất tán thưởng.

“Nói thật, bây giờ Dương Hi lại nhúng tay vào rồi, chúng ta nên làm gì tiếp đây?”

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tới công ty anh ta làm thực tập sinh, bày ra tình thần kiên cường lội ngược dòng tiến về phía trước, từ đó hấp dẫn sự chú ý của anh ta, ở lại bên người anh ta!”

Ngụy Triêm Y thuộc phái hành động, không thích dây dưa dây cà, hơn nữa nói, hiện tại còn có Dương Hi chen một chân vào, bất luận ra sao cô cũng phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa, cần phải mau chóng ở lại được bên cạnh Úc Thanh, cho dù không thể sớm chiều dính lấy nhau thì cũng phải bảo đảm ở một khoảng cách gần gũi để quan sát anh.

Vài ngày sau, Ngụy Triêm Y lấy thân phận sinh viên năm 4 tới tập đoàn Minh Tín của Úc Thanh nộp hồ sơ xin thực tập, hơn nữa còn thành công nhận được thông báo phỏng vấn.

Cô không chọn phỏng vấn vào vị trí quá gần với Úc Thanh, sợ bản thân làm thế sẽ khiến người ta sinh nghi, chỉ cần làm cùng một công ty là được, luôn sẽ có cách tới bên cạnh anh.

Mỗi ngày Úc Thanh đều sẽ ở công ty mấy tiếng đồng hồ lền, lịch trình của anh rất dày, không chỉ có phải đi xã giao các loại mà còn có một số yêu cầu lặt vặt của nhà họ Úc cần anh xử lý, tuy công ty là do anh cầm quyền nhưng thật ra cũng không quản quá nhiều, đại đa số mọi chuyện đều sẽ giao tới tay đám thủ hạ anh bồi dưỡng ra, lần này không hiểu sao anh lại có thái độ khác thường, còn hỏi tới tiến độ phỏng vấn thực tập sinh vào làm nữa.

Úc Thanh không xuất hiện ở phòng phỏng vấn, anh ngồi trong văn phòng của mình, theo dõi buổi phỏng vấn trực tiếp qua máy tính.

Trong tầm mắt anh, Ngụy Triêm Y mặc một thân đồ công sở ngồi chờ bên ngoài ghế đợi, bàn tay siết chặt lý lịch, thoạt nhìn có hơi khẩn trương, thỉnh thoảng lại nhấp ngụm nước, lâu lâu lại đứng lên đi dạo một vòng.

Mấy vị lãnh đạo cấp cao ngồi phía sau anh đều đã nhìn thấy vị Úc tổng này quan sát cô gái kia một tiếng đồng hồ rồi, không ít người rục rịch muốn hỏi nhưng lại không dám nói.

“Úc… Úc tổng, có cần giữ cô gái đó lại không ạ? Để tôi đi thông báo một tiếng.” Có người can đảm mở miệng.

“Không cần.” Người khác không nhìn thấy biểu tình của Úc Thanh, chỉ cảm thấy tiếng nói của anh nghe không giống như mọi ngày, có chút khàn.

“Loại cô ấy.”

Đám lãnh đạo còn cho là mình nghe lầm, đều sửng sốt một hồi lâu, cả một buổi sáng ngồi cùng Úc tổng chỉ xem một mình cô gái kia, bọn họ còn tưởng là anh có hứng thú với con gái nhà người ta, không ít người bắt đầu lên kế hoạch làm thân, giờ lại nghe Úc Thanh nói loại cô, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp.

“Nghe không hiểu?”

“Nghe hiểu, nghe hiểu.” Đám người phía sau nhanh chóng nói, lập tức có người gọi cho bộ phận nhân sự dặn dò việc này.

Camera giám sát đã tới lúc Ngụy Triêm Y phỏng vấn, cô đứng bên ngoài cửa hít sâu một hơi, nắm tay cổ vũ cho mình.

Trước màn hình máy tình, biểu tình của Úc Thanh không chút gợn sóng, khóe môi lại cong lên, thật đúng là có hơi tò mò phản ứng của Ngụy Triêm Y sau khi biết kết quả phỏng vấn sẽ như thế nào.

Một loạt động tác khẩn trương trước khi phỏng vấn của Ngụy Triêm Y đều là giả vờ, tuy cô không biết Úc Thanh có giám thị mình hay không, nhưng ở trong công ty toàn là tai mắt của anh thì cũng nên giả vờ một tý.

Cô phỏng vấn rất tốt, tuy nói không phải 100% là có thể ở lại, nhưng ít nhất cũng 98% là sẽ được vào, có điều sau khi nhận được kết quả phỏng vấn, trong lòng cô nhất thời lại một lời khó nói hết.

Lúc phỏng vấn, rõ ràng mấy chị phỏng vấn rất thích cô, đối với biểu hiện của cô cũng rất thưởng thức, có thể nói là chắc chắn sẽ qua. Giờ lại bị loại, không phải Ngụy Triêm Y quá mức tự tin, từ trước tới nay cô đều chưa từng làm chuyện gì mà mình không nắm chắc được, kết quả này có hơi khác thường.

Trong lúc vô tình, cô chợt nhìn thấy camera ở góc tường, Ngụy Triêm Y nhanh chóng rũ mắt, trong chớp mắt, trong đầu cô đột nhiên trào ra một suy nghĩ, sự nhạy bén qua bao nhiêu năm làm thám tử khiến cô có lý do hoài nghi, đây là trò quỷ của Úc Thanh.

… Anh ta đang giám sát cô?

Có phải hay không, nghiệm chứng một chút sẽ rõ.

Úc Thanh vẫn luôn quan sát cô gái trong camera, sau khi cô cầm được kết quả thì dường như đã chịu đả kích rất lớn, ngốc ra một lúc lâu, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai, cô chậm rãi ngồi xổm ở góc tường, vùi đầu xuống cánh tay.

(Đọc bản đầy đủ tại W.o.r.d.p.r.e.s.s Ổ nhỏ của Shmily)

Khóc sao?

Úc Thanh hơi nhướng mày.

Không thể ngờ tới sẽ là phản ứng này.

Úc Thanh bỗng nhớ tới bộ dáng cô khóc trong xe anh lần trước, thật sự là…

Xinh đẹp.

Anh cười, mở miệng nói: “Đi xem.”

Triệu Diệu đẩy xe lăn cho anh.

Ngụy Triêm Y đương nhiên không có khóc, chẳng qua là ngồi xổm ở góc tường làm màu tý thôi, nếu như anh thực sự đang giám sát cô thì rất có khả năng sẽ xuất hiện.

Vài phút sau, trước mặt truyền tới một thanh âm trầm ổn: “Cô Ngụy, làm sao vậy?”

Quả nhiên là Úc Thanh!

Ngụy Triêm Y trước khi ngẩng đầu đã chuẩn bị tự cắn bàn tay một cái, đau đớn sẽ rơi nước mắt, vừa vặn lừa gạt được Úc Thanh, nhưng thật sự là cô không hạ miệng được, cho nên liền nhanh chóng chuyển qua nghĩ tới chuyện bi thương của bản thân, nghĩ tới mình giả vờ thành bạch liên hoa ngốc bạch ngọt lâu vậy rồi, có bao nhiêu quần áo xinh đẹp chưa được mặc, có bao nhiêu nhẫn kim cương không được đeo, có bao nhiêu tiền chưa thể tiêu, tức khắc liền bi thương dâng trào, thế mà lại thật sự rơi nước mắt.

Cô yếu ớt ngẩng đầu, sắc mặt thái nhợt, trong mắt hạnh còn hàm chứa vài giọt nước mắt chưa rơi, hốc mắt đỏ lên, nhìn thấy là anh, cô né tránh ánh mắt, lông mi ướt át vội rũ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó trượt xuống, bị người ta nhìn thấy mình đang quẫn bách như vậy, hai má cô đỏ lên.

Chính là cái vẻ vừa đáng thương vừa quật cường đó.

Đã mảnh mai lại còn xấu hổ tới đỏ cả mặt, quả thực là hoàn mỹ, Ngụy Triêm Y muốn tự trao cho bản thân giải ảnh hậu của năm luôn rồi.

Lúc Úc Thanh thấy cô, cũng hơi ngẩn ra.

Hai người đối diện trong chốc lát, Úc Thanh đẩy xe lăn của mình tới gần cô, hơi cúi người hỏi: “Sao lại khóc? Ai bắt nạt em sao?”

Người bắt nạt tôi không phải anh sao, tên lưu manh!

Ngụy Triêm Y nhẹ hít một hơi, vừa khóc xong, thanh âm càng mềm hơn: “Không sao.”

Úc Thanh thở dài, thay cô lau nước mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e đôi mắt của cô, giọt nước mắt bị anh lau đi.

“Không khóc.”

Anh hướng dẫn từng bước: “Nói cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Triêm Y thầm nghĩ, đây chính là cơ hội tốt để thuận lợi bò lên.

“Là… là do, tôi phỏng vấn không qua.”

Cô như nhớ ra cái gì đó, đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Anh Úc, sao lại ở chỗ này?”

“Đây là công ty của tôi.”

Ngụy Triêm Y sửng sốt.

Úc Thanh cười: “Muốn tới công ty tôi làm?”

Ngụy Triêm Y quật cường nói: “Giờ không muốn nữa, anh Úc, chúng ta đã thanh toán xong, là tôi không biết tự lượng sức mình, dám tới Minh Tín phỏng vấn, quấy rầy rồi.”

Cô đứng lên khom lưng muốn rời đi.

Úc Thanh cũng không vội vã cản cô, anh làm việc trước giờ đều rất trầm ổn, khi Ngụy Triêm Y vừa mới bước được vài bước, anh mới không nhanh không chậm mở miệng: “Nếu em trách tôi lần trước quá đường đột, vậy tôi xin lỗi. Tôi còn thiếu một thư ký, em có thể tới thử xem.”

Ngụy Triêm Y dừng chân, nước đi này nằm ngoài dự đoán của cô, trực tiếp ngồi ở vị trí bên cạnh Úc Thanh sao. Đương nhiên là muốn rồi, cái gì mà đường đột với không đường đột chứ, làm một ngốc bạch ngọt có ý đồ, dưới sự xin lỗi chân thành của đại lão thì cô còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là tha thứ cho anh rồi!

Úc Thanh vuốt v e nước mắt ướt át trên đầu ngón tay mình, nhàn nhạt nhìn bóng dáng của Ngụy Triêm Y, anh đứng lên khỏi xe lăn, bởi vì thân thể không tốt nên bước chân rất văn nhã ung dung.

Anh đứng trước mặt cô, thanh âm ôn hòa: “Suy xét cho kỹ, nếu muốn thì ngày mai tới làm.”

Lông mi Ngụy Triêm Y khẽ động, giương mắt nhìn anh, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt thâm thúy ẩn sau cặp kính của Úc Thanh.

Ngay sau đó, mi mắt cô bị một bàn tay phủ lên, nhiệt độ vẫn lạnh lẽo như cũ, anh nhẹ nhàng lau cho cô.

“Còn nữa, đừng khóc.”

Ngụy Triêm Y nháy mắt liền “đỏ mặt”, hoảng loạn chạy trốn.

Úc Thanh nhìn bóng dáng hoảng loạn không nhìn đường của cô, cười nhẹ, ngón tay vừa lau nước mắt cho cô giờ lại đưa lên bên môi.

Anh thật sự sắp mất khống chế rồi, sao lại luôn muốn đụng vào cô thế này?

Thực phiền lòng.

————

Tác giả có lời muốn nói: Kiểu nam chính nội liễm, luôn khắc chế d*c vọng của mình thế này, không biết mọi người có thích không nhỉ?

Về chuyện chân của nam chính gì gì đó, ở văn án tôi đã nói rõ rồi, chân anh ấy không có vấn đề gì cả, có thể đứng lên cũng không có gì kỳ quái hết, còn vì sao phải ngồi xe lăn thì sau này sẽ giải thích.

Ps: Thanh minh một chút, tôi viết nữ chính giả vờ làm mỹ nhân ngây thơ ngốc nghếch gì đó hoàn toàn là để tạo hình huống đáng yêu cho câu chuyện, không phải muốn diss hình tượng con gái như thế này, bản thân tôi cũng thường xuyên viết nữ chính có thiết lập nhân vật ngây thơ như vậy, ngốc bạch ngọt cũng không có gì là không tốt. Truyện viết không chỉ nữ chính chửi bậy mà bạn bè của nữ chính cũng chửi bậy, có thể thấy khả năng cầu sinh cầu dục của tôi tràn đầy năng lượng đến thế nào mà, thật sự không hy vọng các bạn đọc truyện của tôi rồi hiểu sai nghĩa, nữ chính của tôi cũng rất biết tự mình hiểu lấy mình, hơn nữa cô ấy sẽ có một ngày quay đầu, cảm ơn các vị đã ủng hộ tôi cho tới nay, arigatou (づ ●─●)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN