Thái hậu thấy Thịnh Nhan vào, lạy bái xong, bèn đặt bộ kinh Phật xuống, cho nàng ngồi. Bên cạnh còn có Nguyên phi, Thịnh Nhan vái lạy hết một lượt. Khi cung nữ dâng trà lên, Thịnh Nhan lạy cảm tạ thái hậu.
“Lúc nãy Thụy Vương có đến, bảo với ai gia rằng hoàng đế đã cao tuổi, hậu cung vắng vẻ, sợ sẽ không thuận lợi cho việc mở mang tông đường. Hiện tại Hoàng Thượng chưa sắc phong Hoàng Hậu, thậm chí ngay cả tứ phi cũng không có, việc này không hợp lễ nghi, nên hắn đề nghị ai gia tuyển thêm vài người phù hợp.”
Thượng Huấn hiểu rõ Thái hậu gọi Thịnh Nhan tới chắc chắn có việc của bà ta, bèn nói: “Trẫm xin mẫu hậu cân nhắc, trẫm sẽ nghe theo ý mẫu hậu.” Đồng thời lén giơ tay qua, ngón tay nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Thịnh Nhan. Thịnh Nhan rụt tay lại, không để ý đến hắn.
Có vẻ như Thái Hậu không thấy, cứ lần chuỗi hạt một cách chậm rãi rồi mới thong thả nói: “Thụy Vương nói, Thịnh Vi Ngôn ngày xưa là tài tử danh tiếng khắp thiên hạ, nhưng vì vướng vào việc nhỏ nhoi nên một đời lưu lạc bấp bênh, nay con gái duy nhất đã vào cung, triều đình nên ban ân điển, thể hiện lòng mến tài của hoàng gia…”
Thịnh Nhan nhớ tới phụ thân mất đi trong trận tuyết lớn đêm ấy. Lúc đó có ai nhớ tới ông? Giờ đó làm cái cớ sách phong.
Nàng lại nghĩ, không lẽ người nàng gặp không phải là Thụy Vương? Hoặc là, đến giờ hắn vẫn không biết nàng là ai? Nếu vì nàng mà nói chuyện, rốt cuộc đằng sau là vì điều gì?
Trong lòng rối ren, lời Thái Hậu nói cũng nghe không rõ. Cho đến khi Thượng Huấn đẩy cánh tay nàng, Thịnh Nhan mới tỉnh lại, nghe Thái Hậu nói: “Thịnh Nhan, sau này ngươi cẩn thận ứng xử, kiềm chế bản thân, làm tấm gương cho hậu cung.” Nàng vội quỳ xuống đập đầu xuống đất cảm tạ ân điển.
Nguyên phi chúc mừng nàng, Thái Hậu nhìn dáng vẻ Thịnh Nhan, bèn giơ tay nói: “Ngươi lui ra đi.”
Nàng cáo lui, vừa đến nơi Thái Hậu không thấy, Thượng Huấn liền ôm chầm lấy nàng, vui mừng nói: “Đức Phi, phong hiệu này thật tốt.”
Thịnh Nhan lúc này mới biết mình được phong Đức Phi, Nguyên Phi là nguyên phối của Thượng Huấn, chắc chắn là được phong Quý phi; ở hậu cung ngoài nàng ra chỉ còn Nguyên Phi thôi. Nàng ngỡ ngàng, nói: “Nhưng, nhưng thần thiếp sợ mình không xứng đáng…”
“Đừng lo, có trẫm và hoàng huynh giúp đỡ, ai dám nói gì?” Hắn cười hỏi, vừa ôm vai nàng: “Đức Phi, tối nay trẫm đến gặp nàng nhé?”
Như một đứa trẻ vậy. Nàng đành gật đầu, mỉm cười với hắn.
Người tới chúc mừng trong cung không ngớt, ai cũng biết nàng được ân sủng nên mới nhảy vọt lên như vậy, có người ganh tị, có kẻ đố kỵ, cũng có người nịnh nọt. Thậm chí một số quan cũng đem quà tới. Thụy Vương là anh trai hoàng đế, tất nhiên cũng không thiếu mặt. Nhưng khi cung nữ đưa lễ vật do Thụy Vương gửi tới, Thịnh Nhan do dự một lát, nói: “Cứ để vào kho đi, không cần mở ra.”
Không biết là thứ gì, chỉ biết nó bị khóa sâu trong kho Triều Tình cung. Nàng nghĩ thế có lẽ tốt hơn, để khỏi đau lòng.
Hết tháng 4, Thượng Huấn đế cùng ngày sắc phong Đức phi và Quý phi. Lễ Bộ định ra tên hiệu cho phi tần, triều đình định nghi thức, chọn ngày tốt thực hiện, cử quan thông báo ở Thái Miếu, ban chiếu thông cáo thiên hạ, Công Bộ chế tạo bản vàng và ngọc bội, chia ra gửi cho hai cung; nhưng bản vàng ngọc bội của Thịnh Đức Phi thì bị hoàng đế chặn giữa đường, tự tay cầm mang vào cung Triều Tình, tự mình đọc sắc phong phi cho nàng nghe. Khi đọc đến “Thịnh thị nữ tính hiểu biết thông tuệ, rất được lòng người, ai nấy đều ủng hộ”, hắn dừng lại, nhìn xuống nàng đang quỳ dưới đất, bí mật cười khúc khích. Thịnh Nhan ở trong cung hầu như không giao thiệp với ai, làm gì có chuyện “được lòng người”, “ai nấy ủng hộ” đó!
Hắn lại nghĩ, một mình trong cung có phải nàng sẽ rất cô đơn không? Khi hắn không ở bên cạnh, không biết nàng sẽ làm gì?
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Nhan, không có vẻ rất vui, lòng hắn lại có chút khác thường.
Trong yến tiệc ở Hoằng Viễn cung, tất cả cung nhân đều có mặt, Thịnh Nhan ngồi bên phải hoàng đế, Quý Phi bên trái. Sau khi kết thúc tiệc, sắc trời đã bắt đầu tối.
Thịnh Nhan về Triều Tình cung, mới ngồi xuống đã thấy Thượng Huấn đến. Nàng vội đứng dậy nghênh đón, hỏi: “Sao người lại đến đây? Quý Phi thì sao?”
“Trẫm cho nàng ấy nghỉ ngơi, nàng ấy cũng mệt rồi.” Hắn nói.
Nàng oán trách: “Nàng ấy là nguyên phối của người, phong hiệu cũng cao hơn thiếp, hoàng thượng hôm nay nên đi gặp nàng ấy trước.”
“Không sao cả, Quý Phi sẽ không để ý những chuyện này, nàng ấy là người tốt.” Hắn nói xong liền lướt qua, giơ tay c ởi quần áo của nàng. Thịnh Nhan liền né tránh tay hắn, nhưng hắn vẫn quấn lấy, một tay ấn nàng xuống giường, một tay hôn nàng rồi tháo dây lưng. Trang phục nữ tử hậu cung rất rườm rà, mất nửa ngày mới cởi bỏ được áo ngoài. Lúc này hắn hôn đến bên tai nàng, nói nhỏ: “Thay đồ đi, chúng ta ra ngoài.”
Thịnh Nhan ngớ ra: “Ra ngoài?”
“Mặc cái này vào.” Hắn đưa cho nàng bộ y phục đã mang theo, còn bản thân cũng cởi áo ngoài, mặc đồ thường dân.
Nàng được hắn đưa ra khỏi cung, thấy bên ngoài mọi thứ đều ngả màu tía trong ánh hoàng hôn.
Thượng Huấn nắm tay nàng, nói: “Ta đến nhà nàng.”
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, hắn cười nói: “Hôm nay nàng là nương tử của ta, ta cũng phải gặp nhạc mẫu chứ?” Thịnh Nhan không ngờ hắn đưa nàng ra khỏi cung vì như thế, mặc dù rất vui mừng cảm động nhưng vẫn cảm thấy không ổn, liền giữ hắn lại: “Nhà thiếp ở ngoại ô, giờ đã muộn, không nên để Hoàng Thượng ra ngoài.”
“Nàng không nhớ mẫu thân sao?” Không nghe lời nàng, hắn kéo tay nàng đi. Bên cạnh là chợ đêm Thuyền Kiều, trong đám đông huyên náo không ai chú ý tới hai người, chỉ có lính canh nội cung theo dõi từ đàng xa.
Họ ra khỏi Hoàng Thành từ cửa Đông Hoa, trong khi mẫu thân nàng ở phía nam ngoại ô, nếu đi bộ hẳn phải rất xa. Nhưng hắn không dẫn nàng đến ngoại ô mà kéo vào một biệt thự ở thành đông. Nàng ngẩng lên thấy hai chữ “Thịnh phủ” bên cổng, hiểu là Thượng Huấn đã ban cho mẫu thân nàng nhà mới. Nàng cười cảm tạ hắn: “Sao hoàng thượng không nói với thiếp?”
“Ở đây đừng gọi ta là Hoàng Thượng.” Hắn cười nói: “Hơn nữa ta chỉ tùy tiện truyền lệnh thôi mà.”
Mẫu thân nàng không ngờ hoàng đế lại cùng con gái về đây, vội quỳ xuống nghênh đón. Thượng Huấn lễ độ nâng bà dậy: “Ở đây không cần phải khách sáo, ta đến gặp nhạc mẫu thôi.”
Hạ nhân dâng trà lên, mẫu thân nàng không dám ở lại lâu, nên nói sẽ đi làm bánh yêu thích của Thịnh Nhan rồi lui ra.
“Bánh đậu xanh của mẫu thân thiếp làm khác với người khác, Hoàng Thượng cũng nếm thử nhé.” Thịnh Nhan vừa nói vừa đứng dậy, “Hoàng Thượng ở đây, mẫu thân không dám nói chuyện với thiếp, thiếp sang bếp giúp bà.”
“Vậy còn ta thì sao?” Hắn hỏi nhăn nhó.
Nàng mỉm cười ở cửa: “Hoàng Thượng cứ ngồi đây uống trà là được rồi.”
Thấy nàng rất vui vẻ, Thượng Huấn đành gật đầu, nghĩ bụng, nàng đã xa mẫu thân lâu rồi, chắc có nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng Thịnh Nhan cũng mới 17 tuổi, xa nhà lâu như vậy, làm sao hắn có thể cấm đoán bọn họ được ở riêng?
Nhưng ngồi một mình trong chính đường lớn uống trà, trời đã tối muộn, chỉ thấy lạnh lẽo. Cuối cùng hắn không kiềm chế được, đứng dậy ra ngoài. Bên ngoài đã bắt đầu rơi mưa phùn nhẹ.
Hắn đứng dưới mái hiên hỏi người hầu: “Nhà bếp ở đâu?”
Người hầu không biết hắn là hoàng đế nên tưởng là khách, chỉ sang bên cạnh: “Là căn nhà nhỏ bên kia ạ.”
Thượng Huấn đến gần nhà bếp, nghe thấy mẫu thân nàng dạy: “Đậu xanh đừng cho nhiều quá kẻo ngấy đấy, cục này to quá không vừa khuôn đâu… A Nhan, trong cung có mấy thứ này không?”
“Có ạ, trong cung gì cũng có.” Nàng nói nhỏ, ấn nhân đậu xanh vào trong bánh đậu xanh rồi đút vào khuôn ép.
Ban đầu hắn định vào trong, nhưng trong bếp chỉ có một ngọn đèn mờ mờ, ánh vàng ảm đạm, khuôn hình nghiêng của nàng trong ánh sáng yếu ớt, khiến tất cả như bất động im lặng. Hắn nghĩ nếu mình đi vào sẽ phá vỡ không khí này, thà cứ đứng nhìn nàng từ ngoài cửa.
Giống như người chồng bình thường ngắm vợ chuẩn bị đồ ăn đêm, lòng ấm áp vui vẻ.
“Mẫu thân cũng không biết thời gian qua con vào cung thế nào, nhưng bây giờ xem ra, Hoàng Thượng rất tốt với con, vậy ta cũng yên tâm rồi.” Mẫu thân nói.
Thịnh Nhan cúi đầu im lặng, một lúc sau hắn nghe thấy nàng nói: “Vâng, Hoàng Thượng rất tốt.” Giọng nàng nhẹ nhàng, cũng không nghe ra vui hay buồn.
Trong lòng Thượng Huấn bỗng chợt lo sợ, e rằng nếu cứ nghe thêm, Thịnh Nhan sẽ nói điều gì hắn không muốn nghe. Thà không biết còn hơn.
Hắn quay người bỏ đi ngay.
Mưa không lớn, vẫn tí tách rơi xuống trong không gian tối đen và bất động.
Khi Thịnh Nhan mang bánh đậu xanh ra cho hắn, thấy Thượng Huấn đang ngồi dưới hiên, ánh đèn lồ ng soi tới từ phía sau khuôn mặt tối tăm của hắn.
Nàng tiến lại, đưa đ ĩa trong tay ra trước mặt hắn, cười hỏi: “Hoàng Thượng muốn thử món của thiếp không?”
Hắn với tay lấy một cái, mỉm cười hỏi: “Nàng làm sao?”
“Vâng.” Nàng chăm chú nhìn hắn. Thượng Huấn cắn một miếng, vị rất ngọt, không phải món hắn thích. Đậu xanh xay chưa thật mịn, đưa vào miệng hơi thô ráp.
Thịnh Nhan ngồi xuống bên cạnh, cười hớn hở hỏi: “Như thế nào ạ?”
Thế là hắn ăn hết chiếc bánh, rồi lại cầm thêm một cái nữa, nói: “Ngon lắm.”
Hai người ngồi dưới hiên, thỉnh thoảng một cơn gió thổi tới luồng mưa bay ngang qua. Thấy nàng run lên vì lạnh, Thượng Huấn đứng dậy ôm vai nàng: “Ở đây gió lớn quá, chúng ta về thôi.”
Thịnh Nhan nói vài câu với mẫu thân rồi cùng Thượng Huấn ra về, đã gần sáng. Mẫu thân nàng nhìn trời mưa, bảo: “Đem dù đi cho khỏi ướt.”
Bà quay vào lấy chiếc dù, đưa ra nói: “Chiếc khác đều cũ rích cả, chỉ có cái này tìm thấy lúc dọn đồ từ nhà cũ qua. Tinh xảo thế này, không biết từ đâu mà có.”
Thịnh Nhan nhìn lên, làm sao quên được đó chính là chiếc dù Thụy Vương tặng. Tim nàng nhói lên, biết không được để Hoàng Thượng thấy chiếc dù này. Nàng định bảo mẫu thân đổi cái khác, nhưng Thượng Huấn đã thuận tay cầm lấy, nói: “Cái này đi.”
Thượng Huấn cầm dù cho nàng, trên phố vắng không một bóng người, mưa rất nhẹ, rơi trên mặt dù không một tiếng động. Hai người dưới một cái dù, Thượng Huấn kéo nàng vào lòng, che cho khỏi bị tí nước mưa nào.
Thịnh Nhan lén ngước nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cúi đầu mỉm cười với nàng, không nói gì.
Nàng không thể thể hiện phản ứng kỳ lạ nào, hơn nữa, chỉ cần con dấu nhỏ phía sau dù không bị phát hiện thì làm sao có thể liên quan tới Thụy Vương? Chỉ là một chiếc dù thôi mà.
Đường không xa, có cấm vệ theo sau nên không ai dám chặn hỏi, nhanh chóng quay lại cửa cung. Hai người về Triều Tình cung, Thượng Huấn đóng dù lại rồi để luôn bên ngoài cửa.
Đêm hôm đó Thịnh Nhan nằm rất lâu vẫn còn cảm thấy lạnh toát mồ hôi trên lưng. Nàng nghe tiếng thở đều của người bên cạnh nhưng không ngủ được, cũng không dám trở dậy, sợ cử động nhẹ thôi sẽ đánh thức hắn, người vốn không ngủ sâu.
Nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài kia, nàng cảm thấy việc này thật đáng sợ, cái để ở cửa không phải là chiếc dù mà như một con thú hoa mỹ hung dữ, chỉ cần sơ suất, nó sẽ vồ lấy cắn xé.
Phải đến khi trời sáng, nàng mới từ từ ngồi dậy. Thượng Huấn cũng quen với việc nàng thức sớm, lật người tiếp tục ngủ. Nàng ra xem thấy dù vẫn còn đó, liền âm thầm bảo nội thị mang về nhà, mới yên tâm trở lại. Quay lại trước bàn trang điểm, để cung nữ chải tóc cho mình.
Nay đã là Đức phi, cho nên trang điểm càng cầu kỳ hơn, tóc búi cao, châu ngọc lấp lánh, trâm gài lẫy lừng, cả người như chìm trong ánh hào quang trang sức.
Thượng Huấn thức dậy, ngồi trên giường nhìn nàng trang điểm, cau mày nói: “Hôm nay là ngày đi gặp Thái hậu lần đầu sau khi phong phi, nên tạm tha, nhưng lần sau còn trang điểm thế này, trẫm sẽ đuổi ngay cung nữ chải đầu này đi, chải tóc cứ như cây cối mọc lổn ngổn, thật xấu xí.”
Mặc dù tâm trạng bất ổn, Thịnh Nhan vẫn phì cười. Cung nữ kia vội quỳ xuống xin tha tội.
Hắn ra hiệu cho Thịnh Nhan tới giúp mặc áo, vừa nói: “Đứng dậy đi, ngươi có biết Đức Phi có vẻ đẹp tuyệt thế, châu ngọc xung quanh chỉ làm lu mờ vẻ đẹp ấy hay không?”
Thịnh Nhan cúi đầu mỉm cười không nói, Thượng Huấn ghé sát mặt nàng lại, cho nàng xem dây thắt sau lưng áo, hôm nay không lên triều, hắn mặc thường phục, nàng vòng tay qua vắt dây thắt phía sau cho hắn, tay nàng như đang ôm cổ hắn vậy.
Thượng Huấn thấy đôi môi nàng gần ngay trước mặt mình, không kìm được ấn nàng vào thành giường, muốn hôn nàng, nhưng nàng lại quay đi, thả tay ra nói: “Xong rồi, thiếp cũng phải đi lễ bái Thái Hậu.”
Thượng Huấn đành buồn bã đứng dậy. Cung nữ cầm dải lụa vàng thêu rồng định thắt cho hắn thì kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy ngọc bội hình rồng cuốn trên đó, nhìn kỹ hơn.
Thượng Huấn hỏi: “Sao vậy?”
Nàng ta hơi ngạc nhiên: “Ngọc bội này, lúc nãy còn ở hộp trang sức của Đức Phi mà, sao bỗng nhiên…”
Thịnh Nhan quay lại thấy ngọc bội rồng cuộn kia, tim đập thình thịch, vội nói: “Ngươi nhìn nhầm rồi, sao ta có thể có ngọc bội hình rồng. Đó là hình hoàn toàn khác.”
Thượng Huấn không quan tâm, cười nhìn Thịnh Nhan nhưng không nói gì. Cung nữ chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Nhanh đi lễ mẫu hậu đi, kẻo lại bảo nàng lơ là ngay ngày đầu.” Thượng Huấn ra hiệu cho nội thị vào trong, còn dặn Thịnh Nhan: “Đi chậm thôi, hôm qua trời mưa, đường có thể trơn. Trẫm không đi cùng, sợ các cung nhìn thấy lại ghen tị đấy.”
Thịnh Nhan gật đầu, lại liếc cung nữ kia rồi do dự bước ra ngoài.
Cung nữ kia ở lại buộc dây lưng cho hắn, khi xong xuôi hắn mới hỏi: “Ngọc bội đó là thế nào?”
Cung nữ giật mình ngước lên, đối mặt ánh mắt lạnh lùng của hắn như dao đâm thẳng vào tim, đầu gối nàng ta mềm nhũn quỵ xuống đất, lắp bắp: “Là… hình khắc không giống…”
Hắn đi ra cửa, thấy kiệu của Thịnh Nhan đã đi xa, quay lại bên cạnh cung nữ run lẩy bẩy, đột nhiên hắn gọi vọng ra ngoài: “Chải đầu còn không được, vô dụng quá, lôi ra ngoài chém đi rồi vứt xác!”
Vài nội thị lập tức chạy tới tóm cánh tay cung nữ kéo ra ngoài.
Cung nữ sợ hãi khóc lóc: “Hoàng thượng xin tha mạng, là… hình khắc giống nhau…”
Thượng Huấn ra hiệu mọi người lui ra, chỉ để lại cung nữ. Hắn cầm ngọc bội hình rồng trên dải lụa hỏi: “Ngươi từng thấy ngọc bội giống hệt ngọc bội cửu long này chưa?”
Cung nữ liên tiếp đập đầu xuống đất: “Là… Nô tỳ, nô tỳ từng thấy một cái giống y hệt trong hộp của Đức Phi… nên… mới khó hiểu tại sao Hoàng Thượng lại lấy đi…”
“Nhìn kỹ đi, thật sự giống y hệt à?” Hắn nhìn lại ngọc bội, hỏi cung nữ. Giọng hắn run run, khuôn mặt không hiểu vì tức giận hay đau khổ, đôi mắt bỗng ươn ướt.
Cung nữ liên tục gật đầu: “Vâng, nằm ở hộp trang điểm thứ hai, tận cùng bên dưới.”
Hắn im lặng rất lâu không nói gì, cung nữ cũng không dám ngẩng đầu lên. Sau một lúc, tiếng thở nặng nhọc của hắn dần ổn định, giọng trầm đục vọng trong cung điện: “Mang ngọc bội đó ra cho trẫm xem.”
Cung nữ loạng choạng bò tới, đổ đồ trong hộp ra, mở ngăn nhỏ, lấy ra ngọc bội đưa ra trước mặt Thượng Huấn.
Nhưng hắn không đưa tay ra lấy, chỉ nhìn nó, thứ quá quen thuộc với hắn. Xưa kia, phụ hoàng tặng cặp ngọc bội này cho hắn và Thụy Vương, nói, huynh đệ thân thiết là phúc lớn của hoàng tộc.
Huynh đệ thân thiết, phúc lớn của hoàng tộc.
Thượng Huấn nhìn ngọc bội một lúc lâu, cuối cùng quay mặt đi: “Cất vào đi.”
Hắn nghe giọng mình khô khốc, đau đớn.
Vậy ra người nàng thích bên ngoài cung là Thụy Vương.
Chiếc dù, ngọc bội… người bao đêm nàng nhớ thương bên cạnh hắn, là hoàng huynh của hắn.
Hắn lại nghĩ, hoàng huynh đã tặng ngọc bội cho nàng, tất nhiên rất trân trọng nàng, thế sao lại để nàng ở bên cạnh hắn, lại còn cố ý giúp nàng làm Đức Phi?
Hay là việc nàng vào cung, tiếp cận hắn, là nghe theo chỉ thị của Thụy Vương?
Hắn quay người rời cung Triều Tình, không để ý đến ai. Nội thị đuổi theo sau nhưng hắn cứ đi nhanh hơn, xuyên qua nhiều lớp cửa cung, hắn một mình gấp gáp rời xa nơi ở của Thịnh Nhan, sau đó gần như bỏ chạy thục mạng. Nội thị lo lắng tột độ, cuối cùng gọi to: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy tiếng gọi, Thượng Huấn mới như bừng tỉnh, chân bước chậm lại, đứng thừ người trên bậc thang bằng ngọc trắng, mắt nhìn bầu trời xanh sau cơn mưa, đám mây trắng cuộn nhanh như bông gòn, gió thổi ào ào giữa khoảng không rộng lớn của cung điện vào tai hắn.
Rất lâu sau, hắn mới thầm thì câu nói: “Lòng trẫm… đau quá…”
Và không nói thêm lời nào nữa.