Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời - Chương 36: C36: Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời


Chương 36: C36: Chương 36


Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Tạ Tuyết Thần không có tham dục, Mộ Huyền Linh là người rõ ràng nhất. Ảo ảnh của Dục Ma đã từng dùng chiêu này đối phó hắn, căn bản vô dụng. Nhưng mà bản thể Dục Ma không có ký ức hình chiếu, không biết chuyện này, vì thế bản thể ngu ngốc cũng dùng cách tương tự đối phó Tạ Tuyết Thần.

Bằng không làm sao nói ma quỷ không có đầu óc!

Càng làm cho Mộ Huyền Linh tức giận là tên Dục Ma kia đem nàng kéo vào bên trong rồi!

Dục Ma sau khi được Tang Kỳ ban thưởng Ma Đan, thực lực tăng nhiều, càng nhiều hơn trước, muốn phá giải nhà giam tham dục, hoặc là gi ết chết Dục Ma, hoặc là chỉ có thể bài trừ tâm ma, đem d*c vọng bên trong nhà giam giết hết, đem nhà giam hóa thành phế tích, như vậy liền có thể phá lao mà ra.

Mộ Huyền Linh từ trong bóng tối khôi phục lại thị giác, phát hiện chính mình đang ở Vấn Tuyết Nhai, nhưng mà lại không giống với ảo cảnh lần trước, lại có chút khác biệt. Lần này phong tuyết đặc biệt lớn, phảng phất làm nàng nhớ tới bảy năm trước ở Minh Nguyệt sơn trang, cùng Tạ Tuyết Thần lần đầu tiên gặp nhau, cũng là bầu trời đầy tuyết lớn như này.

Một mảnh bông tuyết làm che mắt, Mộ Huyền Linh chớp chớp mắt, giơ tay xoa đi lông mi dày ẩm ướt, xuyên thấu qua gió tuyết thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Tuyết Thần như cũ vẫn đứng ở nơi đó, dưới gốc cây phủ đầy tuyết, chỉ là trước mắt lại không phải năm hắn bốn tuổi, cái bóng dáng cao lớn thon dài kia hết sức tịch liêu, phảng phất dung nhập vào trong gió tuyết, rồi lại cùng thế giới này không hòa hợp.

Mộ Huyền Linh không rõ lắm vì cái gì mình vị kéo vào bên trong nhà giam tham dục của Tạ Tuyết Thần, thậm chí không biết tham dục của mình là cái gì. Bất quá hiện tại nàng cũng không vội vàng, bởi vì vội vàng không làm nên chuyện gì. Bên ngoài nhà giam còn có một tên hành giả vô danh đang đợi nàng, thực lực Dục Ma cùng tên hành giả kia đại khái không phân cao thấp, nếu là Dục Ma có thể giải quyết tên hành giả kia trước một bước, vậy tình thế đối với nàng có lợi. Nếu Dục Ma bị hành giả kia giải quyết, nàng đối với Tạ Tuyết Thần cùng hành giả Nguyên Anh, chỉ có thất thủ mà chịu trói.

Mộ Huyền Linh không tự chủ được mà thở nhẹ một hơi, muốn lặng lẽ trốn đi, nhưng Tạ Tuyết Thần sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, liền trong khoảnh khắc nàng xoay người, liền có một luồng lực lượng kỳ dị quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng kéo, thân mình nàng không thể khống chế mà bay về phía bên Huyền Nhai, rơi vào một vòng tay vững chắc, ngửa đầu liền nhìn thấy mặt mày thanh lãnh của Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần tay vịn eo nàng, tóc dài đen nhánh được xõa ra sau đầu, dính vào một chút bông tuyết, hơi hơi làm ướt mái tóc dài, mắt phượng khép hờ lông mi mảnh dài, từ trước đến nay mắt phượng vẫn luôn sắc bén và thờ ơ lại tràn ngập một màu đen tối làm người khó nắm bắt, dường như có một cơn bão đang tiềm tàng dưới những đám mây dày.

Trong lòng Mộ Huyền Linh dâng lên một trận mãnh liệt bất an, sự thôi thúc trốn thoát ngày càng mãnh liệt hơn, nàng run giọng nói:”Tạ tông chủ, thời tiết bão tuyết thích hợp luyện kiếm nhất, ta không quấy rầy ngươi tu luyện”.

Nói nhẹ nhàng giãy giụa lên, nhưng đôi tay quanh eo nàng không cử động chút nào.

Tạ Tuyết Thần đối với lời nói của nàng giống như không nghe thấy, Mộ Huyền Linh thấy tinh thần hắn có điểm hoảng hốt, tựa hồ như thật sự đã chịu ảnh hưởng lực lượng Ma Vực, lạc mất tâm trí rồi. Tạ Tuyết Thần đạo tâm kiên định, tâm thần trong sáng, muốn đem hắn kéo vào nhà giam tham dục cực kỳ không dễ. Một lần Tạ Tuyết Thần rơi vào nhà giam tham dục, là bởi vì Thần Khiếu bị phong, thực lực hao tổn nhiều, lúc này thì sao…..

Dường như khi hắn nhìn thấy trâm cài bị đứt gãy, tâm thần lộ ra sơ hở.

Lại một mảnh bông tuyết dừng ở khóe mắt, Mộ Huyền Linh nhịn không được mà nhíu mày híp híp mắt, liền cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của Tạ Tuyết Thần chạm đến khóe mắt mình, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át, rồi lại lưu luyến không đi. Hắn vén tóc mai bị gió tuyết loạn của nàng ra sau tai, ôm lấy nàng hơi quay người lại, làm nàng dựa lưng vào thân cây đại thụ, dùng thân thể của mình vì nàng chắn đi gió tuyết bên ngoài.

Gió tuyết đầy trời, giữa hai tay hắn hình thành một mảnh thiên địa nho nhỏ, làm người an tâm không giải thích được.

“Không quấy rầy” Tạ Tuyết Thần nói.

Mộ Huyền Linh vang lên một lúc, mới phản ứng lại đây là hắn trả lời câu nói phía trước của nàng.

Tạ Tuyết Thần từ trong lòng rút ra một cây trâm ngọc màu trắng, thói quen tay cầm kiếm, hết sức trân trọng mà mềm nhẹ giữ lấy hơi ấm dương chi ngọc trâm, thanh âm hơi khàn nói: “Buổi tối ngày đó, ta đi chuộc lại cây trâm này, vốn định trả lại cho nàng”.

Mộ Huyền Linh rũ mắt, ngẩn ngơ nhìn cây trâm ngọc trong tay hắn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng đã quên đào tẩu.

“Trả lại cho ta, sau đó đuổi ta đi, phải không?” Mộ Huyền Linh lạnh lùng mà nói, nhưng trong lòng tựa hồ có chút ủy khuất, lại vắng vẻ, không biết ủy khuất này từ đâu dựng lên, giống như thiếu một mảnh lớn, làm nàng khó chịu khó giải thích được.

Tạ Tuyết Thần nói: “Nhưng ta luyến tiếc, còn chiếc trâm cài này… còn có nàng”.

Mộ Huyền Linh trong lòng chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Tuyết Thần. Trong mắt hắn tựa hồ đang đè nén cái gì, hai mắt đen nhánh dâng lên u ám cuồn cuộn, có thứ gì miêu tả sinh động.

“Tạ Tuyết Thần” Mộ Huyền Linh trái tim nhảy đến có chút khó chịu, vô tình mà chọc thủng ảo cảnh hắn: “Đây là giả, trâm cài gãy rồi, ta không cần nữa”.

Trâm cài trong lòng bàn tay đáp lại là một tiếng gãy.

Sợi dây đã căng trong lòng hắn hồi lâu, cũng đột nhiên đứt gãy, đau đớn xa lạ từ ngực mà lan tỏa ra, vốn nên là bàn tay kiên định nhất thiên hạ, thế nhưng không tự chủ được mà run rẩy, hắn chậm rãi nắm chặt trâm ngọc, mayw trắng tức khắc bị tan đi, hóa thành một nắm cát ngọc mịn, từ khe ngón tay rơi xuống đất.

“Nàng không cần nữa, phải không?” thanh âm khàn khàn khẽ hỏi.

Mộ Huyền Linh cả kinh, theo bản năng mà muốn lui lại, lại không có đường lui, phía sau lưng nàng dính sát vào thân cây, bị Tạ Tuyết Thần giam cầm trong lồ ng ngực, hơi thở khiếp người bao phủ nàng, làm nàng không kìm được run rẩy.

“Ta….”

Tạ Tuyết Thần buông tay ra, lòng bàn tay chẳng còn gì nữa. Hắn giơ tay khẽ vuốt gương mặt Mộ Huyền Linh, ngắt lời nàng muốn nói ra: “Bỏ ta người đi, ngày của ngày qua không thể lưu….” Tạ Tuyết Thần chua xót cười: “Là ta sai rồi, Linh Nhi, nàng lưu lại, được không?”

Mộ Huyền Linh thất thần mà nhìn nam nhân trước mặt. Trong ấn tượng của nàng Tạ Tuyết Thần, là thanh lãnh cao ngạo, một người kiên định bất khuất, mà lúc này hắn, lại dễ dàng ở trước mặt nàng toát ra một mặt yếu ớt. Hắn là tiên nhân ngồi trên mây cao, lại bị nàng kéo vào bên trong hồng trần, hắn nhiễm bụi bặm, mà nàng bỏ hắn mà đi.

Mộ Huyền Linh một trận ngực đau nhói, khẽ nhếch môi, phảng phất có lực lượng vô hình áp bách nàng, làm nàng nói không ra lời.

“Tạ….” nàng khàn khàn mà mở miệng.

Sau đó liền bị hắn ngăn chặn môi.

Hắn không muốn nghe nàng nói ra lời nói lạnh nhạt cự tuyệt.

Môi mỏng ấm áp phủ lên trên cánh môi của nàng, không lưu loát mà trăn trở m út vào, tay thon dài chế trụ sau gáy nàng, làm nàng không có chỗ để trốn, một tay khác đặt sau eo nàng, đem nàng ôm vào trong lồ ng ngực, gắt gao dựa vào nhau. Hắn hôn vụng về mà nóng bỏng, đoạt lấy ngọt lành trong miệng nàng, cùng hơi thở nàng giao hòa, triền miên lâm li.

Từ trước đến nay trang trọng kiềm chế, người thanh lãnh cao thượng cũng sẽ có thời khắc mất khống chế, tóc dài xanh đen cuốn vào trong gió tuyết, hắn mặt mày lạnh băng cùng sắc bén lại yên lặng hòa tan, mềm ấm, sau đó cực nóng, mắt phượng đã mất thanh minh tràn ngập thâm trầm dục sắc, khóe mắt hơi nhướng lên nhiễm ửng hồng, hắn là tiên nhân ngồi trên mây cao, bây giờ lại ngã xuống hồng trần cuồn cuộn.

Hắn cả đời say mê kiếm đạo, đối với tình yêu biết ít ỏi không có mấy, đều là xuất phát từ lời nói và việc làm của nàng, lúc này hai người ở tình thế đảo ngược, nàng đối với hắn đã làm những gì, hắn liền ở trên người nàng đòi lại rồi. Hắn học được rất tốt, thậm chí làm trầm trọng thêm.

Trên môi hơi hơi sưng đau, một tia tanh ngọt ở đầu lưỡi lan tràn ra, làm nàng hoảng hốt nhớ tới lúc ở Dung Uyên, nàng cũng là như vậy đối với hắn….

Mộ Huyền Linh bừng tỉnh minh bạch.

—nàng là tham dục của Tạ Tuyết Thần.

Nhà giam tham dục gợi lên những d*c vọng sâu kín nhất trong nhân tâm, làm người trầm luân trong đó, vô pháp tự kiềm chế.

Gạt được chính mình, gạt được thế nhân, nhưng không thể gạt được một tia d*c vọng ở sâu trong nội tâm kia.

Tạ Tuyết Thần mặc kệ d*c vọng chính mình, đuổi theo đoạt lấy vị ngọt giữa môi và lưỡi của nàng, trong đầu từng màn xẹt qua, toàn là dung mạo nàng đã khắc vào trong lòng hắn.

Nàng phẫn nộ mà nói — huynh bất quá ỷ lại vào việc ta thích huynh.

Nàng ủy khuất mà nói — nếu ta dùng ma công, huynh liền sẽ chết.

Nàng nóng bỏng mà nói — ngoại trừ Tuyết Thần, đều là những người khác.

Nàng bị phán cầm tù cả đời, trước khi tán công, lại vẫn hỏi hắn — Tạ Tuyết Thần, vết thương huynh tốt chưa?

Nàng đầy ngưỡng mộ, thật cẩn thận mà hôn lên môi hắn.

Nàng ma khí mất khống chế, tất cả vẻ ngoài quyến rũ mà cầu xin tình yêu hắn uyển chuyển.

Nàng không oán không hối hận, chỉ nghĩ bồi ở bên người hắn, chẳng sợ bị cầm tù cả đời vì nô.

Tạ Tuyết Thần lòng mang thiên hạ, mà trong lòng nàng từ trước đến nay chỉ có Tạ Tuyết Thần.

Lòng ta phỉ thạch, chỉ là sớm đã khắc cốt, mà không tự biết.

Hắn vốn nên là tuyết quanh năm không tan, lại cam tâm tình nguyện hòa tan ở trong lòng bàn tay nàng.

Nàng ngang ngược mà xâm chiếm thế giới hắn, lại không lưu tình chút nào mà dứt áo ra đi, làm thế giới của hắn đột nhiên sụp đổ một góc, hắn mới ý thức được, nàng đã thành một phần hắn vô pháp dứt bỏ.

Hắn vốn tưởng rằng, chính mình vô pháp đáp lại một mảnh nhiệt tình của nàng, không muốn nàng ủy khuất ở thành Ung Tuyết một đời vì nô, liền đưa nàng đi Uẩn Tú sơn trang, làm người càng tốt hơn đến chiếu cố nàng, này đối với nàng là an bài tốt nhất.

Nhưng không biết từ khi nào hắn liền hối hận.

Có lẽ là vì nhìn thấy nàng vì Nam Tư Nguyệt mà chặn công kích của Tang Kỳ mà hộc máu, có lẽ là lúc khi Tang Kỳ bắt nàng đi mà hắn vô lực đuổi theo.

Có lẽ sớm hơn, liền thời điểm đang nói ra câu kia, hắn liền hối hận.

Thời điểm thanh tỉnh, hắn rõ ràng cảm nhận được trên vai trầm trọng gánh nặng, ở giữa chúng sinh và nàng, hắn chỉ có thể chọn người ở trước. Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ còn lưu lại một ý nghĩ – lưu nàng lại.

“Linh Nhi, đừng đi….” Hắn cọ xát cánh môi nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn mà ẩn nhẫn cùng d*c vọng.

Mộ Huyền Linh bị hắn bá đạo mà hôn triền miên cướp đi hô hấp cùng sức lực, cả người mềm mại dựa vào trong lồ ng ngực hắn, đôi tay vô lực mà để ở trước ngực hắn, chỉ dựa vào bàn tay trên eo kia chống đỡ trọng lượng toàn thân. Nàng khóe mắt thấm lệ ý, mờ mịt mà nhìn Tạ Tuyết Thần, trong lòng phảng phất thiếu một mảnh, vắng vẻ, cái gì cũng không nắm bắt được. Nàng giống như bị xé thành hai nửa, một nửa thanh tỉnh, một nửa say mê, phảng phất như ở giữa nửa tỉnh nửa mơ chìm nổi, cảm giác bị bóp nghẹt không thể giải thích được khiến nàng cảm thấy hoảng sợ hít thở không thông, trái tim chợt đau đớn co rút kịch liệt lên, huyết sắc từ trên mặt rút ra, nàng khó có thể kiểm soát mà run rẩy lên, nước mắt từ trong hốc mắt mãnh liệt chảy ra.

Tạ Tuyết Thần nghe được thấy tiếng tim đập của nàng trong nháy mắt kia đột nhiên im bặt, ngay sau đó những giọt nước mắt không ngăn được mà trào ra từ đôi mắt trống rỗng. Dục niệm hỗn độn chỉ một thoáng tan thành mây khói, hắn sợ hãi không thể giải thích được mà ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Mộ Huyền Linh, run giọng kêu: “Linh Nhi, nàng làm sao vậy!”

Mộ Huyền Linh môi hơi hơi mở ra, lại không phát ra một tia âm thanh, đau đớn làm sắc mặt nàng trắng bệch, giữa mày nhíu chặt. Thanh âm Tuyết Thần gọi tựa như bên tai, lại tựa như ở chân trời, nàng vô lực mà mềm mại ngã xuống, được Tạ Tuyết Thần thật cẩn thận mà ôm vào trong ngực, hơi thở khi nhanh khi chậm, tim lại đột nhiên đập kịch liệt lên, phảng phất như muốn nổ tung.

Thiên địa nơi này bỗng nhiên xuất hiện vặn vẹo cùng lay động, Tạ Tuyết Thần đã phản ứng lại rồi, trước mắt hết thảy đều là ảo cảnh của nhà giam tham dục, Vấn Tuyết Nhai là giả, Mộ Huyền Linh là tham dục của hắn, muốn loại trừ nhà giam tham dục, nhất thiết phải diệt sở dục trong lòng chính mình. Mà bây giờ nhà giam tham dục chấn động, đó là bởi vì d*c vọng của hắn đang tiêu tan…..

Tạ Tuyết Thần không biết vì sao Mộ Huyền Linh đột nhiên phát sinh dị biến, hắn không màng tất cả mà rót linh lực vào trong Thần Khiếu của nàng, nhưng hiển nhiên chẳng thấm vào đâu.

Ngay lúc này, gió tuyết chợt tiêu tan, thay vào đó chính là hương khí phương thảo tràn ngập sơn cốc. Duy nhất bất biến, là ở trong lồ ng ngực hắn ôm hơi thở mong manh của Mộ Huyền Linh như cũ.

Tạ Tuyết Thần tâm trầm xuống, hắn thà rằng thứ hắn nhìn thấy trong ảo cảnh vừa rồi chính là Mộ Huyền Linh mà hắn tưởng tượng, chẳng sợ nàng vẫn cứ lạnh nhạt mà căm hận mình, cũng không muốn nhìn thấy nàng đang ở trong hiểm cảnh.

Hành giả trẻ tuổi chắp tay trước ngực, Dục Ma bị linh lực biến thành xiềng xích kim sắc chế trụ, hơi thở thoi thóp, nhìn thấy Tạ Tuyết Thần ôm Mộ Huyền Linh sắc mặt trắng bệch từ trong nhà giam tham dục ra, hắn cũng sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó, Tạ Tuyết Thần sắc bén sát khí liền hướng hắn mà đến.

“Tại sao nàng lại như vậy?” mắt phượng lạnh lùng Tạ Tuyết Thần chứa tức giận cùng sát ý nhìn chằm chằm vào Dục Ma, trong thanh âm khó nén run ý.

“Ta không biết….” Dục Ma run bần bật “Ta làm sao dám tổn thương Thánh Nữ”.

“Là ngươi đem nàng kéo vào trong nhà giam tham dục!” Tạ Tuyết Thần lãnh đạm nói.

Dục Ma run giọng nói: “Nhà giam tham dục chưa bao giờ đem hai người cùng tiến vào bên trong nhà giam, trừ phi…..”

“Trừ phi cái gì?”

Dục Ma nuốt nuốt nước miếng: “Trừ phi hai người đều là tham dục của nhau”.

Tạ Tuyết Thần ngẩn ra.

Tham dục Linh Nhi…..là hắn?

Hành giả ánh mắt dừng trên người Mộ Huyền Linh, đột nhiên sửng sốt một chút, nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

Tạ Tuyết Thần nhận thấy được khác thường của hành giả, hướng nhìn lại hắn, hỏi: “Huyền Tín đại sư phải chăng biết được?”

Vị hành giả trẻ tuổi này, đó là chùa Huyền Thiên ngàn năm tới nay có hành giả tuệ căn nhất, Huyền Tín. Hắn được cho rằng vừa sinh ra đã là người hiểu biết, chỉ ở sau Tạ Tuyết Thần thần nhân chuyển thế, mới đầu tuổi hai mươi, cách Pháp Tướng chỉ có một bước, nếu không phải Nhất Niệm tôn giả qua đời, qua mấy trăm năm hắn liền là môn chủ đời kế tiếp. Nhưng Nhất Niệm tôn giả ra đi vội vàng, hiện giờ chùa Huyền Thiên lâm vào trong hỗn loạn, tuy rằng có không ít người muốn Huyền Tín kế nhiệm, nhưng rốt cuộc Huyền Tín chưa vào Pháp Tướng, không thể phục nhiều người.

Tạ Tuyết Thần biết người này trời sinh tuệ căn, kiến thức bất phàm, lần này bố trí Kính Hoa Cốc, liền thỉnh hắn hỗ trợ đuổi ma.

Huyền Tín, tròng mắt trong suốt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mộ Huyền Linh hôn mê, hơi hơi nhíu mày, thanh như ngọc thạch, trong sáng dễ nghe.

“Tạ tông chủ, ngươi xem, người này có nốt ruồi nhỏ hình giọt nước ở khóe mắt”

Tạ Tuyết Thần như lời Huyền Tín nói cúi đầu nhìn kỹ, xác thực là nhìn thấy một cái ấn ký màu xám không rõ ràng ở dưới khóe mắt trái Mộ Huyền Linh, đầu ngón trỏ hắn nhẹ nhàng vuốt v e, lại cảm thấy da thịt mịn màng và tinh tế, cũng không có cảm giác nhô lên.

Huyền Tín nói: “Cái này là nốt ruồi nhỏ, được xưng là lệ chúng sinh, là sau khi ăn Ngộ Tâm Thủy vào mới có bệnh trạng”.

Tạ Tuyết Thần hơi giật mình, bởi vì hắn nghe qua việc Nam Tư Nguyệt nói về Ngộ Tâm Thủy, đây là bí dược chùa Huyền Thiên, quý hiếm mà viêm thấy, nhưng Huyền Tín biết, chẳng có gì lạ. Hắn trong lòng hơi hơi trầm xuống, nói giọng khàn khàn: “Ăn Ngộ Tâm Thủy vào, liền sẽ đoạn tình tuyệt ái….”

Huyền Tín gật đầu nói: “Ngộ Tâm Thủy chính là tiểu đạo. Chùa ta Nguyên Anh lúc tấn chức Pháp Tướng, nhất dễ sinh tâm ma, mà không phá vỡ quan hệ, cuối cùng đọa vào ma đạo, thậm chí thân tử đạo tiêu. Bởi vậy mới có tổ sư nghiên cứu tạo ra dược này, sau khi ăn vào, vong tình tuyệt ái, lúc tấn chức liền thiếu đi vài phần tâm ma. Nhưng nếu dựa vào dược này tấn chức, chung quy không đúng chính đạo, do ngoại lực tác động, không thể chân chính vong tình, ngược lại sẽ phản phệ trong tâm”.

Tạ Tuyết Thần không tự chủ mà nắm chặt tay: “Như thế nào là phệ tâm?”

Huyền Tín nhẹ nhàng thở dài, chắp tay trước ngực: “Ngộ Tâm, từ tâm dựng lên, liền cần từ tâm mà diệt, nếu mạnh mẽ mạt sát, liền sẽ tổn thương linh thức. Linh thức bạc nhược, tắc tà ma dễ xâm, như Nhất Niệm tôn giả vậy, tâm ma bùng cháy mạnh, vào nhầm lạc lối. Nhẹ thì lâm vào điên cuồng, nặng thì thân tử đạo tiêu”.

Tạ Tuyết Thần khàn khàn hỏi: “Nàng hiện giờ tim đập như sấm, hơi thở lại mong manh, cùng Ngộ Tâm Thủy có quan hệ?”

Huyền Tín nói: “Ngoài chùa ra chưa từng có ai uống qua Ngộ Tâm Thủy, bởi vậy ta cũng không dám vọng ngôn, chỉ là có một chút suy đoán”.

Tạ Tuyết Thần nói: “Đại sư cứ nói đừng ngại”.

“Ngộ Tâm Thủy mất đi nhân tính, bóp ch ết tình niệm, mà nhà giam tham dục lại dấy lên tham dục si niệm trong lòng, hoặc là dục niệm trong lòng nàng quá mạnh, Ngộ Tâm Thủy mạnh mẽ áp chế, buộc phải kìm nén cảm xúc, cho nên tổn thương đến tâm mạch” Huyền Tín nói.

“Có cách chữa trị không?” Tạ Tuyết Thần hỏi.

Huyền Tín trả lời: “Nhà giam tham dục đã phá, dục niệm trong lòng nàng không lâu liền sẽ bị dược tính Ngộ Tâm Thủy áp chế, nói vậy không lâu liền có thể tỉnh dậy”.

Lúc này Tạ Tuyết Thần ôm lấy Mộ Huyền Linh, đã cảm nhận được tim đập của nàng dần dần hòa hoãn xuống, chỉ là vẫn cứ hôn mê bất tỉnh. Huyền Tín nói làm hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn trầm trọng như cũ. Bởi vì này chỉ là tạm thời không có việc gì, lại vẫn như cũ hậu hoạn vô cùng.

Tạ Tuyết Thần hỏi: “Ngộ Tâm Thủy có thuốc giải nào không?”

Huyền Tín nói: “Hành giả chùa Huyền Thiên sở lập đạo tâm, toàn nói vì vong tình, bởi vậy dược tính Ngộ Tâm Thủy cùng đạo tâm tương phù hợp, sau khi tấn chức Pháp Tướng, dược tính tự nhiên tiêu tan mất, lệ chúng sinh cũng sẽ biến mất. Nhưng Thánh Nữ Ma tộc tu chính là hữu tình đạo, Ngộ Tâm Thủy đối với tấn chức không hề có ích, lại ngược với đạo tâm, chờ ngày nào đó muốn đột phá Pháp Tướng chi cảnh, liền sẽ bởi vì dược tính của Ngộ Tâm Thủy khác với đạo tâm mà nguy hiểm vạn phần. Bởi vì thuốc giải của Ngộ Tâm Thủy, với nàng cũng không có tác dụng”.

“Liền không có biện pháp khác sao?” Tạ Tuyết Thần ôm Mộ Huyền Linh đến nỗi ngón tay trở nên trắng bệch.

Huyền Tín trầm mặc thật lâu, mới nói: “Có một phương pháp có lẽ sẽ hiệu quả, nhưng chưa có người thử qua bao giờ….”

“Đại sư mời nói”.

Huyền Tín liếc nhìn Dục Ma một cái, đột nhiên giơ tay lên, vẽ một cái kết giới hình bán nguyệt che chắn cho hắn và Tạ Tuyết Thần, phòng ngừa người khác thám thính.

Dục Ma ngẩn ngơ nhìn Huyền Tín đang quay lưng về phía mình mà đối Tạ Tuyết Thần nói cái gì đó, Tạ Tuyết Thần sắc mặt ngưng trọng mà gật đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười.

Tạ Tuyết Thần nói: “Ta minh bạch, đa tạ đại sư nói cho”.

Huyền Tín nói: “Cách này cũng là hung hiểm, huống chi, nàng là Thánh Nữ Ma tộc, Tiên Minh không dung nàng”.

Tạ Tuyết Thần đạm nhiên nói: “Nàng sớm đã phản bội Ma tộc rồi, đến cậy nhờ ta, ngày ấy ta bỏ rơi nàng mà đi, làm nàng rơi vào trong tay Tang Kỳ, mới chịu trắc trở này, sai toàn ở ta. Ta bỏ nàng một lần, liền sẽ không có lần thứ hai, Tiên Minh không dung nàng, ta che chở nàng”.

Huyền Tín ngưng trọng nói: “Tạ tông chủ, đây là cùng Tiên Minh là kẻ thù”

Tạ Tuyết Thần nói: “Vậy liền cùng Tiên Minh là kẻ thù”.

Huyền Tín bình tĩnh chăm chú nhìn hắn hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài: “Tạ tông chủ, ngươi đã sinh tâm ma”.

Đạo tâm của hắn, chung quy vẫn là vì một người mà loạn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN