Lục Phong Châu nắm tay Đường Uyển Tâm chạy đi thật xa, đạp lên lá rụng dưới chân khiến chúng phát ra tiếng động chi chi, trong lúc mơ hồ nghe như những âm điệu mỹ lệ.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ bị phủ một màu của ráng chiều, cả khuôn mặt như được mạ một tầng ánh sáng, đáy mắt cô chứa ý cười lấp lánh, đôi môi đỏ phấn nộn ướt át càng thêm mê người.
Lục Phong Châu nhìn đến ngây người.
Chạy một hồi lâu, Đường Uyển Tâm rút tay ra, đáy mắt mang ý cười nhìn Lục Phong Châu, sâu trong đáy mắt phản chiếu lại ảnh ngược của thiếu niên với gương mặt điển trai.
Đó là một khuôn mặt lập thể.
Rất đẹp.
“Được rồi, được rồi, mình thật sự không chạy nổi nữa.” Cho dù là đời trước hay đời này, chạy bộ vẫn mãi là điểm yếu của Đường Uyển Tâm.
Yếu đến trình độ nào sao?
Nếu không phải thành tích thể dục của cô hồi trung học chỉ có mười điểm, thì tổng thành tích của cô sẽ càng tốt hơn.
Lục Phong Châu đứng bên cạnh cô, rút bàn tay về, hơi lùi lại, một lát sau lại đặt nó trong túi, đi nhanh vài bước, xoay người qua, đối mặt với Đường Uyển Tâm đang tụt lại phía sau.
Ánh hoàng hôn kéo cái bóng của bọn họ thật dài.
Trên đường, hai người ngẫu nhiên gặp được một ông lão đang cố hết sức đẩy xe về phía trước, Lục Phong Châu vội chạy qua, giơ tay hỗ trợ.
Đường Uyển Tâm ở phía sau yên lặng nhìn, cô nhớ tới thiếu niên gần như lạnh nhạt vô tình ở kiếp trước, lúc bình thường, ở nơi cô không nhìn thấy có phải cũng từng có một mặt ôn nhu như vậy?
……
Giúp ông lão xong, bọn họ lại tiếp tục đi về trước, lúc Đường Uyển Tâm nhìn Lục Phong Châu, ánh mắt luôn có ý cười, ý cười tràn khắp đôi mắt khiến cô càng thêm mỹ lệ.
Đột nhiên, Lục Phong Châu nấc cụt.
“Sao vậy?” Đường Uyển Tâm quan tâm hỏi.
Lục Phong Châu xua xua tay, cắn răng nói: “Không, không có việc gì.”
Đánh chết cậu cũng sẽ không thừa nhận là cậu bị đắm chìm trong vẻ đẹp của Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, không khỏi lo lắng, “Cậu thực sự không sao chứ?”
Lục Phong Châu lắc đầu, “Ừ, tôi, tôi không sao đâu. Mau, đi nhanh thôi.”
Cậu vươn tay, muốn dắt tay Đường Uyển Tâm, lại bị cô vô ý thức tránh đi, được rồi, lần sau còn có cơ hội.
Cậu xấu hổ, bắt chéo tay đặt sau đầu.
Đường Uyển Tâm cười đến vô tâm vô phế.
Phòng tuyến trong lòng Lục Phong Châu sắp sụp đổ: Mẹ nó! Có thể đừng cười với cậu như vậy được không? Thế này ai mà chịu được.
Đi thêm một đoạn, phía trước là trạm giao thông công cộng. Đúng lúc có chiếc xe buýt đang đậu, Đường Uyển Tâm nhướng mày, “Đi nhanh thôi.”
Lục Phong Châu không tình nguyện đi theo, đôi mắt nhìn về phía xe buýt tràn đầy băng giá lạnh buốt, hận không thể dùng ánh mắt nhìn ra một cái động trên đó.
Mẹ nó! Tới thật không đúng lúc.
Cuối cùng, cậu mím môi đi trên xe buýt, lúc này là giờ tan tầm cao điểm, có rất nhiều hành khách trên xe, Đường Uyển Tâm vịn vào lan can, đứng yên tại chỗ. Lục Phong Châu đứng bên cạnh cô, cánh tay còn vòng qua cô vịn lấy lan can, từ xa nhìn lại, giống cậu đang vây cô trong ngực.
Xe buýt đi đi dừng dừng, người đi lên càng ngày càng nhiều, tài xế đột nhiên phanh gấp lại, mọi người theo quán tính, lao người về phía trước.
Lục Phong Châu phản ứng nhanh chóng, che trước người Đường Uyển Tâm, phòng ngừa cô bị va đập, sau đó ——
Đường Uyển Tâm trực tiếp té ngã vào trong lồ ng ngực cậu.
Cơ ngực thiếu niên ngực cứng như đá, bên tai truyền đến tiếng tim đập thình thịch thình thịch hữu lực. Gương mặt Đường Uyển Tâm nháy mắt ửng đỏ, hàng mi dài run rẩy, dáng vẻ nhu nhược động lòng người.
Không biết là ai huýt sáo trêu chọc.
Lục Phong Châu lạnh mặt nhìn bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra tiếng huýt sáo, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên mặt một người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông đó rất sắc bén, nhưng không so được với sự lạnh lẽo trong mắt Lục Phong Châu, cuối cùng đành yếu thế, dời tầm mắt trước.
Trận đánh nhau bằng ánh mắt không tiếng động này, Lục Phong Châu thắng.
Đường Uyển Tâm dời khỏi lồ ng ngực Lục Phong Châu, ổn định lại cơ thể, đứng vững vàng, “Cảm ơn cậu.”
Lục Phong Châu: “Muốn cảm ơn tôi, thì phải đồng ý một yêu cầu của tôi.”
Lần đầu tiên Đường Uyển Tâm thấy một người được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, cắn môi hỏi cậu, “Có yêu cầu, quá khó thì mình chịu nhé, không làm được.”
Lục Phong Châu chậm rãi ghé sát vào cô, dùng âm lượng chỉ mình cô có thể nghe được nói: “Gấp cái gì, một ngày nào đó sẽ nói cho cậu.”
Nói xong, còn nháy mắt.
Dáng vẻ nghịch ngợm.
Đường Uyển Tâm bật cười tiếng.
Nửa giờ sau, bọn họ xuống xe buýt, Lục Phong Châu tiếp tục làm hộ hoa sứ giả, đưa Đường Uyển Tâm đ ến gần biệt thự nhà họ Đường.
Cậu dựa tường, thấp giọng hỏi: “Buổi sáng cậu thích ăn cái gì?”
Đường Uyển Tâm nhàn nhạt đáp: “Mình không kén ăn, bảo mẫu làm cái gì thì mình ăn cái đó.”
“Ngày mai tôi mang bữa sáng cho cậu.”
“…… Cái gì?”
“Ngày mai mang bữa sáng cho cậu, cảm ơn cậu giúp tôi học bù.”
“…… Không cần phức tạp thế đâu?”
“Cần, phải cần.”
Vẻ mặt Lục Phong Châu không có đường thương lượng, kiêu ngạo gương cầm, dáng vẻ ta đây là nhất.
Đường Uyển Tâm lắc lắc đầu, bộ dạng này của Lục Phong Châu… nhìn cũng hơi chút đáng yêu.
Dứt lời, Lục Phong Châu cho Đường Uyển Tâm một bóng lưng tiêu sái, xua tay, rời đi.
Đường Uyển Tâm xoay người, ấn mật mã, đẩy cửa đi vào, còn chưa đi được bao nhiêu bước, đã bị bộ dang run run rẩy rẩy nóng vội của Đường lão phu nhân dọa sợ.
“Bà nội, làm sao vậy?”
“Tâm Tâm nha, không xong rồi, ba con……”