Đường Uyển Tâm mặc kệ Mạnh Lan, hoặc phải là nói căn bản khinh thường để ý đến cô ta, đến ánh mắt cũng không thèm cho, tiếp tục làm đề.
Mạnh Lan bị bơ đẹp, càng tức giận, cô ta đoạt bút trong tay Đường Uyển Tâm, “Đang hỏi cô đó!”
Lục Phong Châu thấy thế, đi lên trước, ánh mắt âm trầm, “Làm gì thế, chán sống rồi hả?”
Đường Uyển Tâm đè cánh tay Lục Phong Châu lại, đứng lên đối diện với Mạnh Lan, “Cậu muốn nổi điên thì cảm phiền cách xa tôi một chút, đừng có đi kiếm chuyện trêu chọc tôi. Tôi chỉ khinh thường phản ứng cậu, đừng tưởng rằng tôi sợ cậu.”
Hình tượng của Đường Uyển Tâm trong mắt mọi học sinh lớp ba là một bé ngoan, một người học sinh có phẩm đức tốt đẹp, vĩnh viễn dịu dàng nở nụ cười nhạt, ánh mắt có ý cười, hiện giờ bị người khác vu khống đổ oan trước mặt bao người, đừng nói là bản thân cô, những người khác cũng không thể nhìn nổi.
“Nè, Mạnh Lan cậu nhìn thấy Đường Uyển Tâm làm sao? Không tận mắt chứng kiến thì đừng nói bừa.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Mọi người đều là bạn học, đừng khiến quan hệ cứng nhắc như vậy.”
“Không phải cô giáo mỹ thuật đang tra xét sao? Gấp cái gì? Điều tra xong sẽ biết là ai làm, đừng đổ oan cho người tốt.”
“……”
Mọi người tôi một lời cậu một câu, đều phát biểu ý kiến, mục đích rất rõ ràng: Đừng tùy tiện bôi nhọ người khác.
Mạnh Lan nghe trái một câu phải một câu, ai ai cũng khuyên bảo cô ta, gương mặt cô ta lạnh như đóng băng, cô ta ghét nhất chính là loại người làm bộ làm tịch như Đường Uyển Tâm.
Đồ giả vờ.
Cô ta cầm lại cặp sách của mình, quay đầu đi luôn khỏi lớp.
Trên đường, cô ta gọi điện thoại cho Mạnh Hinh, “Mẹ, rốt cuộc mẹ có thể thu phục Đường Thắng không? Đã bao lâu rồi? Sao hai người còn chưa lãnh chứng nữa?”
Mạnh Hinh đang đóng phim, chân trước mới bị đạo diễn mắng, chân sau lại bị con gái mắng, tâm trạng rơi xuống đáy vực, bà ta lạnh lùng nói: “Con gấp cái gì, rồi sẽ có một ngày con trở thành đại tiểu thư của nhà họ Đường. Con thành thật cho mẹ một chút, đừng cứ đi trêu chọc Đường Uyển Tâm, con bé đó cũng không phải dạng vừa đâu.”
Không nhắc tới Đường Uyển Tâm còn tốt, vừa nhắc tới Đường Uyển Tâm, Mạnh Lan đã tức đến cắn chặt răng, “Nói đến nói đi vẫn là chờ, mẹ đúng là không có bản lĩnh!”
Cô ta thở phì phò, cúp điện thoại.
–
Buổi chiều tan học, Đường Uyển Tâm không tiếp tục luyện tập chạy bộ, cầm cặp sách ra cổng trường, hôm nay là sinh nhật của chú quản gia, cô muốn mua một món quà cho ông.
Ngồi trên xe buýt, cô đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó. Chọn tới chọn đi, chọn trúng một kiện áo khoác. Cầm áo khoác đến quầy thanh toán, vừa đến chỗ ngoặt, lại có người ngăn cản đường đi của cô.
Một tên côn đồ dáng vẻ ẻo lả, khóe miệng ngậm thuốc lá, lưu manh nói, “Em gái nhỏ, đi chơi với anh trai không?”
Đường Uyển Tâm nhìn tên đó, lạnh lùng mở miệng: “Tránh ra, nếu không tôi sẽ báo công an.”
Người đàn ông đó cười bừa bãi, “Báo đi, ai không báo người đó là cháu trai, đúng rồi, có di động không? Nếu không thì dùng của anh trai này.”
Nói xong còn bước lại gần Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm cởi cặp sách, ôm trước người, chậm rãi lui lại phía sau, dư quang khóe mắt ngó quanh bốn phía, cũng may vài bước nữa chính là đường cái.
Cô lui lại, quay đầu chạy nhanh. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng chửi rủa: “Mày đứng lại đó cho tao, con bé chết tiệt, trộm đồ của ông đây còn muốn chạy, đứng lại!”
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông đó làm chuyện kiểu này, bắt đầu phô trương thanh thế, kéo sự chú ý của người qua đường.
Đường Uyển Tâm ôm cặp, liều mạng chạy, vừa chạy vừa hét: “Cứu mạng, cứu mạng.”
“Con nhóc thúi, mày đứng lại đó cho tao, trộm đồ, còn kêu cứu mạng. Đi, cùng tao đến đồn công an.” Kỹ thuật diễn của người đàn ông online, mọi người bị lời của anh ta dọa đến sửng sốt.
Dạo này Đường Uyển Tâm vận động quá nhiều, mới chạy trong chốc lát, thể lực rõ ràng đã không chống đỡ nổi, mắt thấy sắp bị bắt lại, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thắng xe khẩn cấp.
Rất chói tai.
Lục Phong Châu đột ngột bóp phanh, bánh xe máy mà sát mạnh với mặt đường, tạo ra vệt sẫm màu dài. Cậu nhảy xuống xe máy, chạy tới chỗ Đường Uyển Tâm.
“Con nhóc thúi, chạy đi, chạy tiếp đi.” Người đàn ông thở hổn hển nhìn Đường Uyển Tâm té ngã trên mặt đất, ánh mắt kiêu ngạo.
Có người ở xung quanh muốn đi qua giúp đỡ, khuyên bảo, lại bị tên đó mắng, “Tao dạy dỗ em gái, liên quan gì đến bọn mày, cút ——”
Cứ như vậy, những người qua đường đều ngán ngẩm sợ hãi né xa.
Đường Uyển Tâm chậm rãi lui về phía sau.
“Mày chạy tiếp cho tao xem ——” lời còn chưa nói xong, tên đó đã bị một quyền đánh ngã xuống đất.
Lục Phong Châu nâng Đường Uyển Tâm dậy, trong ánh mắt đều là sự quan tâm, “Không sao chứ?”
Đường Uyển Tâm lắc đầu.
Người đàn ông ăn một quyền, bắt đầu hùng hùng hổ hổ, “Thằng nhóc thối từ đâu chui ra, dám đánh ông của mày.”
Lục Phong Châu đỡ Đường Uyển Tâm đến nơi an toàn, lại quay về, ngoắc ngoắc ngón tay với tên côn đồ đó.
Tên ngu ngốc đó chạy vội đến nộp mạng.
Lục Phong Châu hạ thủ không chút lưu tình, đánh cho tên côn đồ la hét đau đớn.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa mà……”
Khi Lục Phong Châu dừng tay, khuôn mặt của tên côn đồ đã bị đánh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, cậu chỉ tên đó: “Tốt nhất là đời này mày đừng gặp lại tao, bằng không tao thấy một lần đánh một lần.”
So độ tàn nhẫn, thì không ai có thể sánh được với Lục Phong Châu.
Tên côn đồ bụm mặt chạy.
Những người vây xem xung quanh cũng dần dần tan đi.
Lục Phong Châu đi đến trước mặt Đường Uyển Tâm, cầm lấy cặp sách của cô, đi về phía xe máy.
Xe máy bị đổ trên mặt đất, gương xe đã bị quăng nát.
“Cảm ơn cậu.” Đường uyển rất biết ơn.
Trời mới biết, vừa rồi cô suýt bị hù chết.
Gương mặt Lục Phong Châu vẫn trưng ra biểu cảm rất lạnh lùng, không thèm để ý cô.
Đường Uyển Tâm vươn bàn tay, túm lấy góc áo của Lục Phong Châu, lại bị cậu tránh đi.
Lục Phong Châu nâng xe máy dậy, lấy mũ bảo hiểm đặt vào tay Đường Uyển Tâm, lạnh giọng nói: “Tôi đưa cậu về.”
Đường Uyển Tâm ngây ngốc nhận mũ bảo hiểm, mang lên đầu, nhấc chân ngồi lên xe máy.
Dọc đường đi, hai người không ai nói chuyện, Lục Phong Châu nghẹn một bụng lửa giận, phóng xe rất nhanh.
Tiếng gầm rú vang vọng khiến người qua đường điếc tai.
Lục Phong Châu đưa Đường Uyển Tâm về nhà, trả lại cặp sách cho cô, lạnh mặt quay xe đi về.
Thời tiết tháng 5 thay đổi thất thường, ban ngày còn trời xanh mây trắng, buổi tối đã mưa gió mù mịt. Lá cây bị gió thổi lay động, lắc lư xào xạc.
Đường Uyển Tâm nhìn những giọt nước mưa lăn dài trên cửa sổ, lâm vào trầm tư, rốt cuộc thì Lục Phong Châu giận cái gì?
Hôm nay, người bị kinh sợ là cô mà.
–
Lục Phong Châu vừa đưa Đường Uyển Tâm về nhà, lại nhận một cuộc điện thoại, đi đến sàn đấu quyền anh ngầm. Bây giờ tâm trạng của cậu rất không tốt, là loại không tốt đến mức cần phát tiết ra ngay lập tức, cậu thay quần áo xong thì trực tiếp lên đài.
Đối thủ là một người đàn ông có thể trạng tráng kiện, cơ bắp đồ sộ, vóc dáng to còn hơn Lục Phong Châu rất nhiều, ánh mắt nhìn Lục Phong Châu đầy vẻ khinh miệt.
Đương nhiên, ánh mắt Lục Phong Châu nhìn tên đó, cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Đến mức cậu còn nhìn anh ta thành tên côn đồ vừa rồi, chỉ muốn đánh chết tên đó.
“Anh Châu, anh châu, uống nước.” Lưu Môn Đình chạy đến bên Lục Phong Châu, vặn sẵn nắp bình nước, đưa cho Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu ngửa đầu uống mấy ngụm.
Trận thi đấu chính thức bắt đầu, người đàn ông cơ bắp đó xem như cũng có chút khả năng, lập tức tiến lên, nhanh chóng tặng cho Lục Phong Châu một quyền. Mặt Lục Phong Châu chịu một quyền, nghiêng hẳn sang một bên.
Dưới đài vang lên những tiếng la ó cổ vũ.
Lục Phong Châu đứng thẳng, ra quyền phản kích, chỉ dùng thời gian nửa hiệp đầu đã hạ gục đối thủ.
Giọng Lưu Môn Đình siêu lớn, suốt cả trận đấu đều kích động kêu to cổ vũ. Lúc đó, tất cả mọi người đều cuồng nhiệt kêu gào cho nên cậu ta cũng không cảm thấy gì, khi ra khỏi sàn đấu quyền anh ngầm mới nhận ra, con mẹ nó khàn giọng rồi, khàn tiếng không nói được.
“Anh Châu, trời mưa.” Cậu ta cố sức dùng cái giọng đã khàn như vịt đực của mình phun ra năm chữ.
Lục Phong Châu ngước mắt, nhìn bầu trời đen như mực, kéo kéo quần áo trên người, nhàn nhạt nói: “Đã không còn sớm, về nhà đi.”
Lưu Môn Đình: “Nếu không thì đi uống một chút?”
Tâm trạng Lục Phong Châu vẫn chưa tốt lên, cậu khoác tay, bóng người hoàn toàn biến mất trong mưa.
Cũng may cơn mưa không quá dữ dội.
Lưu Môn Đình nhìn bóng người trước mắt biến mất, ôm vai, xoay người đi về một hướng khác.
–
Ngày hôm sau, cơn mưa dầm vẫn kéo dài dai dẳng, Đường Uyển Tâm ngồi xe đến trường học. Vừa xuống xe đã dụng mặt Mạnh Lan.
Mạnh Lan nhận ra xe của nhà họ Đường, gương mặt treo lên nụ cười giả dối, tươi tỉnh chào hỏi người trong xe: “Cháu chào chú Đường.”
Đường Thẳng mỉm cười, “Lan Lan, ai đưa cháu đi học?”
Mạnh Lan: “Cháu tự ngồi xe taxi tới, đúng rồi chú Đường, bộ phim mới của mẹ cháu hôm nay sẽ đóng máy đó.”
Đường Thắng gật nhẹ đầu, “Khi về nhớ nói với mẹ cháu tới nhà chúng ta, chú sẽ nhắc đầu bếp trong nhà làm mấy món cháu thích ăn.”
“Cảm ơn chú Đường, vậy cháu đi học đây ạ.” Mạnh Lan vẫy vẫy tay.
Trên đường có người hỏi: “Nè, Mạnh Lan, cậu quen ba của Uyển Tâm à?”
Mạnh Lan mỉm cười đáp: “Ừ, là thân thích của mình.”
Một câu quan hệ thân thích, khiến con mèo tò mò trong lòng vô số người trỗi dậy, phải biết rằng, vị thế của tập đoàn Đường thị trong thành phố này cũng xếp số một số hai, người có thể có quan hệ với tập đoàn Đường thị, khẳng định cũng không đơn giản.
Mạnh Lan rất thích cảm giác mình được chúng tinh phủng nguyệt* như thế này, thấy trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm hứng thú, cô ta lại ra vẻ thần bí, chỉ cười, không tiếp tục nói thêm, để mặc cho mọi người lén lút phỏng đoán.
Thanh thiếu niên mười sáu bảy tuổi, lòng hiếu kỳ tương đối mạnh, không quá bao lâu đã tưởng tượng ra đủ loại kịch bản, đồn thổi linh tinh, tin đồn nhanh chóng bay tới tai Tiểu Đào.
Con người Tiểu Đào không giấu được bí mật, kéo kéo quần áo của Đường Uyển Tâm hỏi: “Mẹ của Mạnh Lan và bố cậu thế nào rồi? Giờ mọi người đều đang đồn thổi về chuyện nhà cậu đó, phiên bản nào cũng có.”
Ánh mắt Đường Uyển Tâm rời khỏi những hạt mưa tí tách từ bên ngoài, chuyển tới người Mạnh Lan.
Tiếng chuông vang lên, Đường Uyển Tâm lại nhìn về phía bàn học cuối cùng gần cửa sau của lớp, bên cạnh Lưu Môn Đình không có người.
Hôm nay Lục Phong Châu không đi học.
Tiết đầu tiên của ngày hôm nay là môn toán, Đường Uyển Tâm không thể tập trung lắng nghe, dư quang khóe mắt thường liếc về phía sau, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn ý nghĩ vì sao Lục Phong Châu không tới.
Hết tiết, cô đi đến bên cạnh Lưu Môn Đình, hỏi: “Lục Phong Châu đâu?”
Lưu Môn Đình cũng không hiểu ra sao, cậu ta cũng không nghe nói hôm nay anh Châu không tới, nhún vai xoè tay, “Tôi cũng không biết.”
Nói xong còn lấy di động, gọi cho Lục Phong Châu, giọng nữ ngọt ngào thân thiện nhắc nhở, điện thoại đối phương đang tắt máy.
Đường Uyển Tâm về lại chỗ ngồi, chẳng còn tâm trí để ý tới Mạnh Lan, cũng chẳng thể tập trung nói chuyện phiếm với Tiểu Đào.
……
Đến tiết thứ tư, đột nhiên có học sinh chạy vội vào phòng học, “Mẹ nó, tin hot đây, bọn mày biết vừa rồi tao nghe được cái gì không?”
Vài người nhanh chóng vậy lấy cậu học sinh đó, hóng hớt, chớp mắt hỏi: “Chuyện gì, mau nói.”
“Vừa rồi tao đi ngang qua văn phòng của chủ nhiệm giáo dục, nghe thấy ông ấy đang nói chuyện điện thoại, là cục cảnh sát gọi điện thoại tới.” Giọng nam sinh cao vút.
“Cái gì ——”
“Cục Cảnh Sát?”
“Quào, ai phạm tội thế, còn kinh động đến cả cục cảnh sát.”
“Việc này khẳng định không nhỏ đâu.”
Các học sinh mồm năm miệng mười thảo luận một hồi.
Nam sinh kia đứng trên bàn học, ra dấu im lặng, “Mọi người yên lặng, yên lặng. Việc này đúng là không phải việc nhỏ, nhưng không phải phạm tội, mà là —— chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
“Chuyện tốt gì?”
“Đã liên quan đến cục cảnh sát thì có thể có chuyện tốt gì?”
Nam sinh: “Đồng chí cảnh sát gọi điện thoại tới là để khen ngợi học sinh trường chúng ta, nói cậu ấy hăng hái làm việc nghĩa, hỗ trợ cảnh sát bắt được kẻ ăn trộm nhiều lần tái phạm, còn nói cái tên ăn trộm kia, thường xuyên chặn đường cướp bóc gần khu trung tâm thương mại gần trường học mình đấy.”
“Mẹ nó, thiệt hay giả?”
“Mày nghe rõ không?”
Nam sinh: “Tao không điếc, đương nhiên nghe rõ. Hơn nữa vị học sinh được khen ngợi kia, còn là người của lớp chúng ta đấy.”
“Là ai?”
“Mau nói, mau nói.”
“Rốt cuộc là ai? Ông đây tò mò muốn chết.”
“—— Lục Phong Châu.”
Mọi người: “……”
Có người lên tiếng hỏi lại lần nữa: “Là ai?”
Nam sinh: “Lục Phong Châu!”
____________________
Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh. Ý là bà Mạnh Lan rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý đó.