Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan


Chương 36


Lục Phong Châu từ trên giường bò dậy, dùng tốc độ 100 mét lao tới ngồi vào trước máy tính, mở trang web diễn đàn.
 
Cậu đăng ký một tài khoản, vừa mở ra, ánh mắt đã ngay lập tức chạm vào bài đăng kia, nó đang xếp vị trí đầu tiên, đã có hơn một ngàn bình luận, rất náo nhiệt.
 
Lục Phong Châu hạ xuống, mỗi một cái bình luận cậu đều đọc, phàm là nhìn thấy mấy bình luận không vừa mắt, đều dung độc miệng thần công đáp trả lại.
 
Trả lời lầu 1: 【 bực tức cái gì. 】
 
Trả lời lầu 2: 【 lung tung ồn ào. 】
 
Trả lời lầu 10: 【 muốn ăn dưa, đi vào tủ lạnh lấy! 】
 
Trả lời lầu 16: 【 cẩn thận ông đấy đánh mày. 】
 
Trả lời lầu 30: 【 lông còn chưa mọc hết đã muốn ra ngoài nhảy nhót. 】
 
Trả lời lầu 100: 【 đừng dùng nick nặc danh, có giỏi thì dùng nick chính đê, để ông đây xem mày là ai! 】
 
Trả lời lầu 150: 【 làm xong bài tập chưa? Cút ——】
 
Trả lời lầu 300: 【 cẩn thận ông đánh mày. 】
 
…..
 
Chờ Lục Phong Châu trả lời xong tất cả các bình luận không vừa mắt đã là chuyện của hai giờ  sau, cậu hoạt động cái cổ, đi vào phòng vệ sinh, tắm nước lạnh.
 

 
Bài post đó Đường Uyển Tâm cũng nhìn thầy, nhưng mà cô cũng chỉ đọc qua một chút, đối với cô mà nói, không chuyện gì quan trọng hơn chuyện làm đề, còn về thân phận của “Nữ thần may mắn” , đây là một trong những bí mật của cô.
 
Đời trước cô chưa từng nói cho bất kì một ai về chuyện này, còn đời này, cứ chờ thời cơ chín muồi, cô sẽ công bố cho mọi người biết. Nếu muốn thay đổi quá khứ, vậy thì phải đạp đổ tất cả thứ đã từng xây nên.
 
Làm xong một bộ đề toán học đã tới 10 giờ tối, cô rửa mặt chải đầu đơn giản, sau đó bò lên giường, ngày mai, đại hội thể thao sẽ chính thức bắt đầu, cô phải tham gia với trạng thái tốt nhất.
 
Nhưng những người khác thì không được bình tĩnh như cô, mấy người bình luận nhận được bình luận trả lời đều c chút hoảng sợ, danh tiếng của Lục Phong Châu toàn bộ trường cấp ba Thánh Hiền không người không biết, không người không hiểu, thuộc về hàng lão đại oai phong lẫm liệt, thuộc kiểu người lúc đánh nhau chính là không cần mạng.
 

Nghe nói mấy ngày hôm trước cậu bắt được một tên côn đồ, còn vô cùng gương mẫu giao nộp cho đồn công an. Ngẫm lại mà xem, một tên côn đồ còn chống đỡ không được nắm đấm của lão đại, bọn họ có thể không?
 
Bọn họ có thể cái rắm ấy!
 
Nhanh chóng bảo vệ danh tính, ngàn vạn lần đừng để lòi đuôi cáo, hi vọng không ai tra ra danh tính thật của bọn họ.
 
Bọn họ mang theo loại cảm giác khủng hoảng cực độ khủng hoảng tiến vào giấc mộng, không cần nghĩ cũng biết, tối nay chẳng mấy ai ngủ ngon.
 

 
Hôm sau, Đường Uyển Tâm thần thanh khí sảng chạy tới trường học, Tiểu Đào nhìn thấy cô, ngay lập tức mở máy hát, cho một bài phát biểu dài một ngàn chữ mắng chửi đám người bình luận hôm qua, ước chừng mắng hết năm phút.
 
“Cái bài post kia nói cái gì? Những người này cũng quá không có đạo đức, nơi công cộng mà nói chuyện quá khó nghe.”
 
“Còn có người nói cậu gian lận, sao bọn họ không đi tìm đường chết đi? Thua lại không dám thừa nhận.”
 
“Một đám tiểu nhân!”
 
“……”
 
Cuối cùng, miệng Tiểu Đào bị một viên kẹo của Đường Uyển Tâm chặn lại.
 
“Ngoan, ăn kẹo đi.”
 
Tiểu Đào ngậm kẹo trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “Tâm Tâm, cậu không tức giận sao? Những người đó nói thật quá đáng.”
 
Đường Uyển Tâm nhún nhún vai, “Để mình nhắc nhở cậu một chút, còn mười phút nữa là đến thời gian bắt đầu lễ khai mạc đại hội thể thao, cậu là người tiên phong, hiện tại còn không định đi thay quần áo sao?”
 
Tiểu Đào cúi đầu nhìn đồng hồ, “A!” Chỉ lo càu nhàu lại quên mất chuyện quan trọng, cô ấy xách cặp sách, chạy ra phía ngoài, mới chạy được vài bước lại lộn trở lại, “Tâm Tâm, cậu cùng đi với mình đi?”
 
Đường Uyển Tâm thả quyển sách đang cầm trong tay xuống, “Đi thôi.”
 
Lục Phong Châu đi từ WC nam ra, vừa lúc đụng phải Đường Uyển Tâm cũng đi từ WC nữ ra, bàn tay cậu nắm chặt. nhét trong túi quần, mở miệng trước, “Ngày hôm qua em rất tuyệt.”
 
Những lời khen ngợi đã nghẹn một đêm trong cổ họng, cậu mất rất lâu để luyện tập, cuối cùng chỉ thốt ra được sáu chữ này, sau khi nói xong, Lục Phong Châu còn hơi mất tự nhiên, liếc về nơi khác.
 
Đường Uyển Tâm nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh, cô cong môi, cười đáp: “Cảm ơn.”
 
Đầu lưỡi Lục Phong Châu hơi chạm lên chân răng, “Đừng nghe những lời nói bậy của người khác, em, em vẫn luôn là người tuyệt nhất.”
 
…… Những người khác?
 
Lúc này Đường Uyển Tâm mới nhớ ra, có thể là Lục Phong Châu nhắc tới những bình luận về bài post trên diễn đàn, “Không có, những bình luận của những người không liên quan trước nay đều không ảnh hưởng đến mình.”
 
Khi cô nói những lời này, tóc mái trước trán nhẹ bay theo gió, hàng mi dài nhấp nháy hai cái, khóe mắt hơi nhướng lên, đáy mắt tràn đầy ánh sáng đẹp đẽ, như là một bức tranh mỹ lệ.
 
Lục Phong Châu càng nhìn càng giống như bị mê hoặc, mãi mà không dời nổi mắt.
 
“Anh Châu, không đi sao?” Lưu Môn Đình từ phía sau đi tới.
 
Lục Phong Châu hồi thần, gật đầu, “Đi thôi.”
 
Tiểu Đào cũng ra khỏi WC nữ, cô ấy chạy đến bên cạnh Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, đi thôi.”
 
Bốn người cùng nhau đi ra, ánh mặt trời chiếu lên đỉnh đầu bọn họ, bao phủ cả người bọn họ, hình ảnh duy mĩ đến mức khiến mọi người xung quanh liên tiếp ghé mắt nhìn.
 
Về đến lớp, đầu tiên Tiểu Đào thả cặp sách xuống, sau đó đuổi theo bước chân của ba người còn lại.
 
8 rưỡi, lễ khai mạc của đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
 
Theo tiếng âm nhạc vang lên, 10 lớp của khối 10 xếp thành một đội ngũ chỉnh tề, gióng thẳng hàng lối, cùng đồng loạt đi ra.
 
Lễ khai mạc tiến hành hết một giờ, sau đó là hạng mục thi đấu đầu tiên.
 
Đường Uyển Tâm đăng ký tham gia chạy đường dài, phải chờ tới ngày hôm sau mới tới lượt thi đấu, cô tham gia lễ khai mạc xong, xem bạn học cùng lớp thi đấu xong thì xoay người trở về phòng học.
 
Trên đường, không ngờ lại đụng mặt ba học sinh khối 12.
 
“Ui, đây không phải là tân hoa hậu giảng đường của trường Thánh Hiền của chúng ta sao? Nhìn cũng chẳng ra sao cả.” Nữ sinh tóc dài chủ động đi lên trước, dạo quanh Đường Uyển Tâm một vòng, “Ai, em gái nhỏ, kết quả lần thi khẩu ngữ tiếng Anh này của em có phải thật không đấy? Không phải lấy trộm đề thi xem trước đấy chứ?”
 

“Ha ha, không đúng đâu.” Nữ sinh tóc quăn nói: “Lăng Tiểu Tuyết không thắng được con bé này là do nó quá cùi bắp, Mạnh Đan, cậu thử đọ với nó xem, đảm bảo có thể hạ gục nó trong nháy mắt.”
 
Nữ sinh tên Mạnh Đan mím môi, thổi thổi tóc mái trên trán, “Thế nào, so không?”
 
Đường Uyển Tâm hoàn toàn có thể hiểu tâm lý hơn thua ở tuổi dậy thì, nhưng có thể lý giải không đồng nghĩa với việc cô nguyện ý phụng bồi. Cô không thèm liếc mắt nhìn tới ba người họ, nhấc chân rảo bước.
 
“Này, mày có biết làm lơ bọn tao như thế là rất không lễ phép không?” Sắc mặt nữ sinh tóc dài âm trầm, duỗi tay cản đường Đường Uyển Tâm, “Đừng tưởng rằng mày cứ không nói lời nào thì sẽ không có việc gì. Thế nào? Rốt cuộc có dám so không?”
 
Lúc này Đường Uyển Tâm mới bố thí cho họ một ánh nhìn, “Đừng không biết xấu hổ, tôi còn có việc gấp, xin nhường đường.”
 
Mạnh Đan: “So tài trước, rồi tụi tao sẽ để mày đi.”
 
Đường Uyển Tâm dùng một loại ánh mắt rất khinh miệt nhìn bọn họ, “Được thôi, đây là các chị nói đấy nhé, nếu tôi thắng, làm phiền mầy người vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, còn có, xóa cái bài đăng vớ vẩn trên diễn đàn đó đi.”
 
Nữ sinh tóc quăn: “Làm sao mày biết cái bài post đó là do bọn tao đăng?” Vừa dứt lời, cô ta bỗng chốc lấy tay che miệng lại.
 
Đường Uyển Tâm khinh thường liếc nhìn bọn họ, “Ngữ khí và phương thức nói chuyện, ngoài ra còn có, nếu Lăng Tiểu Tuyết đã thua tôi, thì nhất định chị ấy sẽ không muốn nhắc thêm về chuyện đó. Như vậy, người giả giọng điệu của chị ấy để đăng bài, nhất định là đối thủ của chị ấy, Mạnh Đan.”
 
Mạnh Đan bị phân tích kỹ càng của cô dọa sợ, trong lúc nhất thời không kìm chế được vẻ mặt kinh ngạc.
 
Cô ta ưỡn ngực, cao giọng nói: “Mày nói bậy, cái bài đăng đó chẳng liên quan gì đến tụi tao cả.”
 
Đường Uyển Tâm cũng chẳng muốn phí thời gian đứng đây đấu khẩu với mấy người này, dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô nhàn nhạt nói: “Chỉ cần tôi thắng, những lời tôi vừa nói, hi vọng các chị nhớ rõ mà làm là được.”
 
Nữ sinh tóc quăn: “Nếu mày thua thì sao?”
 
Đường Uyển Tâm: “Vậy các chị nói làm gì thì tôi sẽ làm cái đó thôi, nhưng mà —— ta không có khả năng thua.”
 
Mạnh Đan: “……”
 
Đã từng gặp qua những người tự đại, nhưng chưa từng thấy ai tự đại như vậy!
 
Nữ sinh tóc dài: “……”
 
Thật không biết xấu hổ!
 
Bọn họ tùy tiện chọn một nơi thi đấu, đề thi sẽ do nữ sinh tóc dài đưa ra, mà cô ta cũng không phụ lòng, đưa ra một cái đề rõ ràng rất bất công, tùy chọn học thuộc hai bài trong sách giáo khoa Tiếng Anh của lớp 12.
 
Ai có thể học thuộc nhiều hơn và đọc chính xác từng từ trong thời gian quy định, thì người đó thắng.
 
Nói thật, nếu đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng, ba người Mạnh Đan khẳng định sẽ bị nước miếng dìm cho chết đuối, tạm thời chưa cần quan tâm đến kết quả thế nào, chỉ nói đến cái đề thi này thôi, đây rõ ràng là hành vi gian lận.
 
Đường Uyển Tâm gật đầu, “Được, ai đọc trước?”
 
Mạnh Đan ho nhẹ một tiếng, “Tao trước.”
 
Mười phút sau, Mạnh Đan học thuộc được hai bài khóa.
 
Đường Uyển Tâm học thuộc được bốn bài khóa.
 
Mạnh Đan không tin, đoạt lấy quyển sách giáo khoa trong tay nữ sinh tóc quăn, lạnh giọng nói: “Mày đọc lại một lần nữa xem nào.”
 
Đường Uyển Tâm không chút sai lầm, đọc lại chuẩn xác từng từ.
 
Chuyện này khiến ba nữ sinh hoàn toàn trợn tròn mắt, vốn dĩ bọn họ còn tưởng đây là ưu thế lớn nhất của bọn họ, không ngờ nó lại là của người khác.
 
Ba gương mặt bị đánh, bạch bạch bạch, thật đau.
 
Đường Uyển Tâm chỉnh lý quần áo, nhẹ giọng nói: “Đừng quên xóa bài đăng trên diễn đàn.”
 
Mạnh Đan tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình cô ta đã thua, chẳng thể làm gì.
 
“Ba đàn chị khối 12 lại kéo nhau đến đây khi dễ một em gái nhỏ, không cảm thấy mất mặt sao?” Phía trước bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
 
…… Lục, Lục Phong Châu?
 
Ba người nhìn nhau, vừa thấy bóng dáng cậu, liền cúi đầu, nhanh chóng chạy biến.
 
Lục Phong Châu đi lên trước, ôm ngực nhìn Đường Uyển Tâm, ánh mắt có tia sáng kì lạ, “Rốt cuộc thì em còn có bao nhiêu kinh hỉ mà tôi chưa biết?”
 
Đường Uyển Tâm mở tay ra, “Không có.”

 
Lục Phong Châu rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi bàn tay trắng nõn, không hề nghĩ ngợi mà giơ tay lên, sau đó nắm chặt chúng.
 
Đường Uyển Tâm cũng không đoán được Lục Phong Châu sẽ ra chiêu này, ánh mắt đột nhiên có chút hoảng hốt, giọng nói cũng hơi run run, “Buông, buông tay.”
 
Lục Phong Châu lắc đầu chơi xấu, “Không muốn buông.”
 
Đường Uyển Tâm: “……”
 
Lưu manh!
 
Lục Phong Châu giống như biết thuật đọc tâm, cười nói: “Chắc chắn là em đang mắng tôi lưu manh, dù vậy thì tôi cũng không bỏ đâu.”
 
Đường Uyển Tâm: “!!!”
 
Hai người giằng co một hồi lâu, Lục Phong Châu thấy gương mặt Đường Uyển Tâm càng ngày càng hồng, không nhịn được mà tới gần, một bàn tay khác nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
 
“Em đang thẹn thùng?”
 
Đường Uyển Tâm cắn cắn môi, “Cậu, cậu đừng dựa lại gần mình như vậy.”
 
Trước nay Lục Phong Châu không phải kiểu người biết nghe lời, cậu là kiểu người bản thân muốn làm gì thì làm chứ không phải người ngoan ngoãn nghe người khác bảo cậu nên làm cái gì. Lúc này, Lục Phong Châu nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, cúi người thăm dò, “Em nói cái gì?”
 
Gương mặt hai người cách nhau gần trong gang tấc, hô hấp vờn quanh.
 
Trái tim Đường Uyển Tâm lỡ mất một nhịp, cả người cô hơi ngửa ra sau, không ngờ biên độ quá lớn, đôi chân không chống đỡ được, cả người ngã về phía sau.
 
Lục Phong Châu thấy thế, vòng tay qua eo cô, trời đất quay cuồng một trận, Đường Uyển Tâm được ôm trong ngực cậu.
 
Tư thế rất có phong cách của kiểu tổng tài bá đạo, cậu chỉ dùng để một tay ôm lấy eo Đường Uyển Tâm.
 
Tay Đường Uyển Tâm thì túm lấy quần áo của Lục Phong Châu, cả người cô đều dựa vào cánh tay bên hông chống đỡ. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.
 
Bùm bùm.
 
Yết hầu Lục Phong Châu lăn lộn, đầu chậm rãi cúi xuống.
 
Đường Uyển Tâm nuốt nước miếng, hàng mi dài không ngừng chớp động.
 
Hình ảnh dừng ngay tại khoảnh khắc này.
 
Bỗng nhiên có người cắt ngang, “Tâm Tâm, sao cậu lại ở đây?”
 
Tiểu Đào đã đi tìm cô bàn cùng bàn của mình được một lúc khá lâu. Cô ấy đứng từ rất xa đã thấy Đường Uyển Tâm, liền hô to.
 
Đường Uyển Tâm lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy, thoát khỏi cái ôm của Lục Phong Châu, nhân lúc Tiểu Đào còn chưa đến gần, cô nhanh chóng chạy đến.
 
“Cậu đứng đấy làm gì vậy?”
 
“Không có gì, mình bị lạc đường thôi.”
 
“Cậu đó, cả ngày chỉ biết học tập thôi, học sinh lạc đường ngay trong trường học của mình, chắc chỉ có mình cậu như thế thôi đó.”
 
“……”
 
Âm thanh nói chuyện càng lúc càng xa, Lục Phong Châu từ bên trong đi ra, cậu duỗi tay lên môi, vuốt ve một chút, mẹ nó, nếu Tiểu Đào đến chậm một bước, hai người phỏng chừng đã hôn rồi.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN