Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan


Chương 41


Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô toán từ từ nói: “Lục Phong Châu, lần này em thi được một trăm điểm, xếp hạng hai mươi trong lớp.”
 
Mọi người: “……”
 
Không thể nào có chuyện này.
 
Nhất định là có nhầm lẫn gì rồi.
 
Mẹ nó, đề thi toán lần này biến thái như vậy, người ngày thường thi còn không đạt tiêu chuẩn, sao có thể thi được hạng hai mươi.
 
Vẻ mặt của mọi người đều viết “Cô giáo, có phải cô đọc sai tên rồi không? Hoặc là sao cô không xem lại bài thi đi, nhỡ may có chấm sai?” Nói chung là biểu cảm rất đa dạng, đều trung ra vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn cô giáo.
 
Cô toán: “Các bạn cũng vỗ tay cho bạn học Lục nào.”
 
“……”
 
Đường Uyển Tâm giơ tay lên, dùng sức vỗ vỗ, sau đóm tiếng vô tay chung quanh càng ngày càng nhiệt liệt.
 
Rốt cuộc mọi người cũng nhận rõ một sự thật, đại ca học đường – Lục Phong Châu đã chuyển sang con đường học bá rồi.
 
Lưu Môn Đình loạng choạng lay cánh tay Lục Phong Châu, “Anh Châu, anh con mẹ nó quá trâu bò.” Cậu ta quá hưng phấn, buột miệng chửi bậy.
 
Lục Phong Châu nhìn cậu ta, “Ai là mẹ nó!”
 
Lưu Môn Đình híp mắt, nhanh chóng tự vả miệng hai cái, “Em sai rồi, ý của em là, anh quá lợi hại.”
 
Lúc này, Lục Phong Châu mới lộ ra nụ cười tủm tỉm, ánh mắt không hề nhìn giáo viên mà lại chăm chú nhìn về phía Đường Uyển Tâm, vì để xứng đôi với cô, cậu nhất định phải nỗ lực, cố gắng nỗ lực hết sức mình.
 
Sự thành do người, luôn sẽ có một ngày cậu thành công!
 
Sau đó, giáo viên của các bộ môn giống như đã thương lượng trước với nhau, mặc kệ khen ngợi bao nhiêu học sinh, trong đó tóm lại nhất định phải sẽ có Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu.
 

Những thành phần cá biệt trong lớp đều nhìn Lục Phong Châu với ánh mắt bội phục, bọn mày nhìn đi, người khác liều chết học tập cũng chẳng thấy tốt hơn bao nhiêu, đại ca học đường vừa yêu đương vừa học tập, thành tích vẫn tốt như vậy.
 
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết?
 
Sau khi tất cả bài thi của các môn được phát xuống, Đường Uyển Tâm nghiễm nhiên đứng thứ nhất lớp, xếp hạng 1 của khối, Lục Phong Châu đứng hạng thứ hai mươi của lớp, toàn khối có 200 học sinh, cậu xếp thứ 60.
 
Đường Uyển Tâm chính thức lấy thân phận học bá lọt vào mắt xanh của các thầy cô trong trường, còn thành tích của Lục Phong Châu cũng chậm rãi thay đổi tốt hơn.
 
Mạnh Lan nghỉ học nửa tháng, rốt cuộc đã quay lại trường học. Gương mặt cô ta tiều tụy, giống như đã mấy ngày không ngủ.
 
Đường Uyển Tâm nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cô cũng đã nói chuyện với Đường Thắng xong xuôi hết rồi, tuyệt đối không đồng ý cho đôi mẹ con Mạnh Hinh trở thành thành viên của nhà họ Đường. Hơn nữa Đường Thắng cũng đã cam đoan, cô tin tưởng ông sẽ không nuốt lời.
 
Tới giờ ăn cơm trưa, Đường Uyển Tâm xuống hơi muộn, cô mải làm đề vật lý đề nên quên mất thời gian, Tiểu Đào thấy cô tới, vẫy vẫy tay với cô, chỉ chỉ mấy món ăn trên bàn, “Tâm Tâm, bên này.”
 
Đường Uyển Tâm đi qua, ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa ăn một ngụm, “Sao lại gọi nhiều món thế?”
 
“Không phải mình gọi.” Tiểu Đào thẳng thắn, “Là bọn Lục Phong Châu đi lấy cơm.”
 
Vừa dứt lời, Lục Phong Châu cũng bưng khay đồ ăn đi tới, lập tức ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển Tâm, lải nhải: “Em ăn nhiều một chút.”
 
Đường Uyển Tâm nhướng mày, “Ừm, cậu cũng vậy.”
 
Tiểu Đào ngậm đũa quan sát hai người bọn họ, trong đôi mắt có ánh sáng lập loè nhảy nhót, cô ấy đá đá Đường Uyển Tâm, “Hai người không đấu võ mồm sao?”
 
Đường Uyển Tâm gắp một cái đùi gà, đặt lên khay đồ ăn của cô ấy, “Ăn của cậu đi.”
 
Lục Phong Châu cũng nhớ Đường Uyển Tâm không thích ăn thịt gà, gắp mấy mình xương sườn từ khay đồ ăn của mình sang cho cô, thuận tiện tự giác gắp một cái đùi gà về cho mình, làm ra vẻ tự nhiên nói: “Tôi không thích ăn xương sườn.”
 
Lưu Môn Đình: “Anh Châu, không phải anh thích ăn xương sườn nhất sao?”
 
Câu này vừa thốt lên, cậu ta liền nhận đuộc một cú đạp chân, trên chiếc quần đồng phục có một dấu chân rất rõ ràng, cậu ta lại bị đá.
 
Lục Phong Châu: “Còn không mau ăn đi.”
 
Lưu Môn Đình: “À, à.”
 
Trong khi cả đám đang nhanh chóng ăn cơm, nhà ăn lại truyền đến tiếng đám đông xôn xao, có người hùng hùng hổ hổ nói: “Khóc cái gì mà khóc?”
 
Nghe giọng nói thì là Mạnh Lan.
 
Dạo gần đây Mạnh Lan ở cùng Chu Tử, miệng cũng bắt đầu nói mấy lời thô tục.
 
Đường Uyển Tâm không muốn quản, cô đứng lên cất khay đồ ăn, khi đi qua đám đông, cái người bị Mạnh Lan mắng vô tình va vào người cô, hai người cùng nhau té ngã.
 
Nữ sinh vóc dáng nhỏ xinh sợ hãi nói: “Xin, xin lỗi.”
 
Đường Uyển Tâm nâng cô ấy dậy, “Không sao.”
 
“Ui, Đường Uyển Tâm, chỉ có mày là tốt bụng nhỉ?” Mạnh Lan tẻ ngắt trào phúng, “Đừng tưởng rằng thi được hạng nhất khối thì ghê gớm.”
 
Đường Uyển Tâm liếc Mạnh Lan, “Có năng lực thì mày cũng thi được hạng nhất cho tao xem.” Cô ghé sát vào cô ta, hạ giọng nói: “Đúng rồi, tao cũng cảm thấy chính mình rất ghê gớm. À, nhắc nhở mày một câu, nếu không có việc gì thì đừng có tới nhà tao, bố tao đã chia tay với mẹ mày rồi.”
 
“Cho dù mẹ mày có thèm đàn ông cũng đừng quấn lấy bố tao, nhà của chúng tao không chào đón bọn mày.”
 
Mạnh Lan mấy ngày nay không về nhà, đương nhiên không biết chuyện giữa mẹ cô ta với Đường Thắng, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Uyển Tâm thì lại nổi máu nóng, cô ta giơ tay muốn đánh người.
 
Nhưng tay cô ta còn chưa đụng được vào một sợi tóc của Đường Uyển Tâm thì đã bị Đường Uyển Tâm một tay đánh rớt, “Muốn đánh tao, nằm mơ!”
 
Đường Uyển Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Đừng cho bản thân là cái rốn của vũ trụ. Mày, chẳng, là, cái, thá, gì, hết.”
 
Lục Phong Châu dừng cách đó vài bước quan sát tình huống, đáy mắt lóe lên sự vừa lòng. Xem ra cô gái của cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, đã biết đối mặt với dạng người nào thì nên dùng thái độ như thế nào.
 
Giống như đối với loại nữ sinh kiêu ngạo như Mạnh Lan, phải trực tiếp đáp trả, không được mềm mỏng nhượng bộ, bằng không lần sau cô ta sẽ còn đến khi dễ cô.
 
Đường Uyển Tâm xoay người, đi về phía trước.
 
Mạnh Lan ở phía sau, tức giận đến nghiến răng khèn khẹt.

 

 
Kì thi tháng đã trôi qua, cũng đã đến ngày mỗi tháng đổi chỗ một lần theo thông lệ. Mạnh Lan không tham gia kì thi, đương nhiên không tư cách ngồi phía trước, cô ta bị chuyển tới dãy bàn phía sau.
 
Lấn này thành tích của Lục Phong Châu không tồi, được giáo viên sắp xếp cho ngồi phía sau Đường Uyển Tâm. Lần này Lưu Môn Đình thi không tốt, vị trí không có thay đổi, bạn ngồi cùng bàn biến thành một nam sinh khác.
 
Trong lòng cậu ta vừa tủi thân vừa hâm mộ, nếu cậu ta cũng có thể ngồi sau Tiểu Đào thì thật tốt. Như vậy cậu ta tuyệt đối sẽ càng nỗ lực học tập.
 
Từ khi Lục Phong Châu ngồi phía sau Đường Uyển Tâm, trong tiết tự học liền biến thành học sinh chăm học thích học hỏi, có cái gì không biết, sẽ chọc chọc lưng của Đường Uyển Tâm ngồi phía trước, “Cho tôi hỏi câu này.”
 
Mỗi lần như vậy, Đường Uyển Tâm đều nghiêm túc giảng bài cho cậu, giáo viên thấy vậy thì rất vừa lòng, bọn họ rất thích những học sinh nỗ lực tiến bộ.
 
Mạnh Lan bị chuyển tới dãy bàn sau thì càng không thèm học tập gì nữa, vị trí hạng hai từ dưới lên ngàn năm bất biến của Lục Phong Châu giờ chuyển thành danh hiệu của cô ta.
 

 
Đảo mắt đã đến tháng bảy, kì thi tháng kết thúc, các học sinh nghênh đón kì thi cuối cùng trước khi nghỉ hè —— thi cuối kỳ.
 
Kết quả của lần thi này sẽ được dùng để phân lớp cho nên tất cả mọi người đều chong đèn thức khuya học tập, Lục Phong Châu cũng như vậy. Đã mấy lần trong lúc ăn cơm còn bắt gặp cậu đang đọc sách, Lưu Môn Đình tỏ vẻ, trời đổ mưa máu chẳng qua cũng chỉ như thế.
 
Lục Phong Châu đáp trả cậu ta một chiêu Lăng Ba Vi Bộ, “Cút con mẹ mày đi.”
 
Ngày mùng 5 tháng 7, kì thi cuối kỳ bắt đầu.
 
Không khí ngày đầu tiên của kì thi cũng không tệ lắm, đề không quá khó, mọi người cơ bản đều biết làm. Ngày hôm sau thì lại xảy ra vấn đề.
 
Bởi vì đây là kì thi cuối kỳ, các giáo viên trong trường học đều tương đối coi trọng nó, nghiêm cấm mọi hành vi gian lận. Vốn dĩ mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp, không ngờ có người ném đá giấu tay, mém một tờ giấy lên bàn của Đường Uyển Tâm, cô còn chưa kịp xem, đã bị giám thị cầm đi.
 
Giám thị lạnh lùng trừng mắt, “Thật không thể ngờ, trò lại gian lận.”
 
Đường Uyển Tâm đứng lên: “Cô ơi, cô có thể tra camera trước không ạ?”
 
Cô giám thị thu bài thi của Đường Uyển Tâm lại, bảo cô đi ra bên ngoài chờ.
 
Đường Uyển Tâm cũng không giận, càng trong những loại thời điểm thế này, thì càng phải trầm tĩnh mà chống đỡ. Trước khi cô đi ra khỏi phòng học, còn quét mắt nhìn Lục Phong Châu, ánh mắt ý bảo: Cậu thi tốt nhé, cố lên.
 
Cô giám thị đứng ngoài hành lang đối chất với Đường Uyển Tâm, lời trong lời ngoài, nói rất khó nghe.
 
Đường Uyển Tâm lạnh mặt, “Chữ viết trên tờ giấy không phải của em, cô lại không đi kiểm tra camera, dựa vào cái gì mà cho rằng em gian lận? Hơn nữa, với khả năng của em còn cần gian lận sao?”
 
Cô giám thị tức đến tím mặt. Đám học sinh bây giờ quả thật là không quản được, cô giáo vừa mới nói một câu, học sinh đã cãi xong mười câu. Cô giám thị đang chuẩn bị báo cáo tình huống với lãnh đạo thì chủ nhiệm giáo dục đi tới, gọi Đường Uyển Tâm đi, lý do là, “Ủy ban lãnh đạo phòng giáo dục gặp học sinh Đường Uyển Tâm, người đã mang nhiều vinh dự về cho nhà trường.”
 
Đường Uyển Tâm đến văn phòng của hiệu trưởng, đại khái ngồi ngây người hết một tiết, trước khi thời gian thi hoàn toàn kết thúc thì được thả ra khỏi phòng hiệu trưởng.
 
Lục Phong Châu vẫn luôn đứng dựa vào tường chờ cô, thấy cô đi ra liền hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
 
Đường Uyển Tâm lắc đầu, “Không có việc gì.”
 
Lục Phong Châu: “Chuyện này giải quyết như thế nào?”
 
Đường Uyển Tâm trầm tư trong chốc lát, quyết định nói cho Lục Phong Châu, “Lãnh đạo ở ủy ban kia là chú của mình, sau đó, chú mình tự đi tra camera.”
 
Lục Phong Châu: “……”
 
Vài giây sau, cậu hỏi: “Ai làm?”
 
Đường Uyển Tâm: “Còn có thể là ai? Mạnh Lan.”
 
Lục Phong Châu: “Vậy em định thế nào?”
 
Đường Uyển Tâm: “Thi xong rồi nói.”
 
Đường Uyển Tâm hoàn hảo không tổn hao gì trở về lớp, điều này thực sự khiến Mạnh Lan hoảng sợ, sao cô có thể không có việc gì? Không có khả năng.
 
Vì vậy, cho tận đến lúc kết thúc kì thi, Mạnh Lan cũng không dám manh động lần nữa, không thể dễ dàng ra tay.
 


 
Ngay hôm sau khi kì thi kết thúc, Mạnh Lan bị kêu đi, khi cô ta trở về, đôi mắt đã đỏ ửng, cô ta đứng trước mặt Đường Uyển Tâm, “Là do mày làm.”
 
Đường Uyển Tâm mím môi cười, “Đó là do mày tự làm tự chịu.”
 
Sau đó tất cả mọi người đều biết chuyện, Mạnh Lan gian lận trong kì thi đổ tội cho bạn học, còn qua lại với dân xã hội, khi dễ bạn học trong trường……
 
Đến giờ nghỉ ngơi giữa các tiết, Lục Phong Châu chọc chọc bả vai Đường Uyển Tâm, “Chuyện của Mạnh Lan, sao em làm được?”
 
Đường Uyển Tâm: “Có tâm thì chuyện gì cũng có thể làm được, hơn nữa chuyện này cũng là do cô ta cho mình cơ hội.” Trong tay cô vẫn còn giữ mấy tấm ảnh chụp kia, hơn nữa gần đây luôn có vài người không đứng đắn tới tìm Mạnh Lan, bảo vệ của trường đều biết rõ ràng. Đương nhiên ngoại trừ những chuyện này, thì nữ sinh lần trước bị khi dễ cũng đứng ra làm chứng.
 
Hơn nữa trên camera theo dõi cũng quay được hình ảnh rõ ràng, tờ giấy đó là do cô ta ném tới, tất cả mọi chứng cứ được bày ra, Mạnh Lan thành công bị cho thôi học.
 
Bây giờ, cảm giác của Lục Phong Châu với Đường Uyển Tâm không chỉ có yêu thích mà vòn có chút thưởng thức, nhìn đôi môi đỏ bóng loáng của cô, trái tim cậu lại hoảng loạn, ý loạn tình mê, thật muốn hôn lên đó một cái.
 
Chẳng qua, lúc này cậu đã học được chữ nhẫn, thời cơ chưa tới, hôn sẽ hỏng việc.
 
Đường Uyển Tâm: “Nhìn mình chằm chằm thế làm gì?”
 
Lục Phong Châu: “…… Em thật đẹp.”
 
Đường Uyển Tâm đỏ mặt, “Cậu… Không có thuốc chữa.”
 
Lục Phong Châu: “Vậy em có thuốc không?”
 
Đường Uyển Tâm híp mắt, “Có đấy, cậu muốn sao?”
 
Lục Phong Châu gật đầu.
 
Đường Uyển Tâm lặng lẽ cầm lấy quyển sách trong ngăn bàn, đánh lên cánh tay cậu một cái.
 
Lục Phong Châu mỉm cười, “Ngay cả trong lúc tức giận, dáng vẻ của em vẫn xinh đẹp như vậy.”
 
Đường Uyển Tâm: “……”
 
Người đâu, mau đưa tên lưu manh này đi!
 

 
Hôm sau, điểm thi được công bố, bảng thông được dán ở hành lang, mọi người đều vây quanh xem, Đường Uyển Tâm không đi, cô vẫn đang làm đề hóa học.
 
Lục Phong Châu cũng không đi, cậu đang xem Đường Uyển Tâm làm đề.
 
Tiểu Đào hưng phấn chạy ra chạy vào, “Tâm Tâm, cậu lại xếp vị trí đầu tiên.”
 
Lưu Môn Đình: “Anh Châu, thành tích của anh tăng thêm năm hạng liền.”
 
Lục Phong Châu cũng khá vừa lòng với kết quả của lần thi này, trời mới biết, trong khoảng thời gian này, cậu vất vả học tập đến mức nào. Chẳng những mời gia sư tới nhà, mỗi ngày còn học đến tận khuya.
 
Nói thật, số lượng giờ học và công sức học tập trong một tháng này của cậu đã vượt qua cả năm trước kia.
 
Cậu cũng thành kiểu nam sinh vì theo đuổi bạn gái mà khom lưng.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN