Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa - Chương 150: C150: Chương 150
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa


Chương 150: C150: Chương 150


Gần đây Kinh thành có nhiều việc xảy ra nhưng nổi nhất vẫn là trận chiến giữa Lục Vương gia và Phó đại nhân. Đôi khi có những việc rất khó để nói thẳng ra rốt cuộc ai đúng ai sai, cũng như ngày ấy chứng kiến hai người từ đấu văn đến đấu võ ở Ngu gia, còn chưa được mấy ngày hai người lại đánh tiếp.

Mà việc đánh lần này là bắt nguồn từ Phó Thời Hàn. Phó Thời Hàn đáng thương biết bao, hắn vẫn còn chưa xuất hiện trong cuộc chiến của hai người nhưng lại thành tiêu điểm bàn tán nhiều nhất.

Lại nhắc tới ngày ấy Lục Vương gia nhìn thấy A Cẩn đánh Phó Thời Hàn thì thấy rõ Phó Thời Hàn khổ sở không dễ dàng gì. Đối với người con rể tương lai này lại càng cảm thông gấp mười hai mươi nghìn lần. Bởi vì cảm thông quá mức nên lúc ăn uống không nhịn được nói thêm vài câu. Dễ thấy, say rượu thất thố, dễ biểu hiện ra ngoài. À, cũng không được coi là thất thố, nói đúng hơn là uống rượu vào thì không giữ được bí mật chính là nói việc này. Lục Vương gia cảm thấy Phó Thời Hàn đáng thương quá, lúc uống say còn không ngừng cảm thán. Người con rể này, nếu như A Cẩn không vui thì nó sẽ không đáp trả, tìm đâu ra được một đứa trẻ tốt mặc đánh mặc mắng như vậy.

Lục Vương gia cảm thấy cảm động nhưng người nghe chính là Phó Tướng quân lại không chịu được. Đó là con trai của ông ta, nghe nói Gia Hòa Quận chúa là người bạo lực, sao ông ta có thể đồng ý được, nhất định phải bác bỏ điều này, nhưng Phó Thời Hàn sẽ không quan tâm tới ông ta. Còn Lục Vương gia… Phó Tướng quân càng nhìn Lục Vương gia càng tức, trong lúc nhất thời lại nghẹt thở.

Phó Tướng quân tìm cớ sao Lục Vương gia lại không ứng chiến. Người như ông ấy không sợ nhất là chuyện này. Trong lúc nhất thời, Phó Tướng quân đại chiến Lục Vương gia triển khai khí thế hừng hực. Thậm chí có người mở ra đánh cuộc, bọn họ muốn đoán cuối cùng ai có thể thắng lợi, nhưng hiệu quả thực sự không như mong đợi. Ngươi hỏi vì sao ấy à? Ha ha ha! Mọi người đều muốn đánh cuộc Lục Vương gia thắng chứ sao! Hầu như xưa nay ông ấy chưa bao giờ thua!

À, đương nhiên cũng không phải là chưa thua bao giờ, ít nhất, ít nhất vẫn còn chuyện với Phương Chí Uẩn, coi như là ông ấy thua. Nhưng nhìn lại thì Phương Chí Uẩn đã thăng chức rồi, hắn cũng không còn là Huyện lệnh nữa. Bây giờ người ta đã bị Hoàng Thượng điều đến Lễ bộ rồi còn đâu. Nghĩ thấy cũng đúng, Phương Chí Uẩn này chính là Thám hoa trẻ tuổi nhất, chưa chắc đã thật sự là tốt mã giẻ cùi.

Sát khí lớn nhất của Lục Vương gia chính là ném phân vào người khác, lần này cũng không ngoại lệ. Mỗi ngày ông ấy đều chặn trước cổng nhà Phó Tướng quân kêu gào. Phó Tướng quân cũng là người nóng tính, hai người lập tức đối chọi gay gắt. Cũng may cái mùi thối kia hun ngợp trời chính là lợi khí trợ trận rất sắc bén. Nhưng thật ra cũng không giội thẳng lên trên người. Nếu như vậy thì tình cảnh lại càng thêm khó coi.

Hai người này ở đây huyên náo ầm ầm, còn bên Tứ Vương phủ cũng loạn cả lên.

Mọi người không ngừng cảm thán, Tứ Vương gia, Lục Vương gia đúng là một đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ, ai mà tưởng tượng được tình hình lại thành như vậy.

Cẩn An tiểu Thế tử ở Tứ Vương phủ phải đưa vào trong cung cho Ngu Quý phi nuôi. Một hài tử khỏe mạnh, có phụ thân có mẫu thân lại bị bế tới cho một Ngu Quý phi không hề có quan hệ gì để nuôi, nhắc đến cũng làm cho người khác thấy kì lạ. Nhưng nghĩ lại đây cũng không hẳn là một chuyện xấu, có lẽ đây là một loại bồi thường mà Hoàng Thượng dành cho Ngu Quý phi. Ngu Quý phi không có hài tử, mà Tứ Vương gia cũng đồng ý đưa hài tử vào trong cung để nuôi dưỡng, đúng là một công đôi việc.

Nhưng mà cái đôi việc này lại chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của Hứa U U, Hứa U U không vui, cực kỳ không vui. Nhưng nàng ta không thể công khai làm loạn với Hoàng Thượng và Ngu Quý phi được! Chỉ có thể nhịn, nhịn không được thì náo loạn với Tứ Vương gia ở phạm vi nhỏ trong phủ.

Vốn dĩ đứa nhỏ này phải bị bế đi, náo loạn thì náo loạn cũng chỉ trong khuê phòng thôi, cũng sẽ không lan truyền ra ngoài. Nhưng chuyện này lại bị truyền ra ngoài sinh động như thật, hình dung các loại sắc mặt của Hứa U U vô cùng kỹ càng.

Từ đó, bung bét ra hết.

Thế này chẳng phải là có ý không đặt Hoàng Thượng vào trong mắt sao?

Trong lúc nhất thời, tại Kinh thành có đủ loại lời đồn bay đầy trời.

Mỗi ngày A Cẩn đều nghe A Bích báo cáo tình hình chiến sự, quả thực vô cùng thỏa mãn. À, nàng thật sự không phải là người cười trên sự đau khổ của người khác! Chỉ là, chỉ là một quần chúng đứng ngoài xem thôi.

Chuyện như vậy, đổi thành người khác thì có ai không tò mò đâu!

Mọi người vừa quan tâm Hoàng Thượng và Ngu Quý phi sẽ đối xử với Tứ Vương phủ như thế nào, đối xử với Tứ Vương phi Hứa U U mới lên chức ra sao. Cũng lại quan tâm bên phía Lục Vương gia và Phó Tướng quân sẽ làm loạn đến mức nào, hai người kia làm loạn lên cũng rất thú vị.

Còn lúc này trong Tứ Vương phủ, Hứa U U đã đập nát rất nhiều chiếc bình. Hôm trước con trai của nàng ta đã bị ôm vào trong cung, bây giờ nàng ta ngoài việc nhớ nhung Khánh ca nhi thì còn phải tìm ra chuyện này rốt cuộc do người nào gây nên.

Nàng ta âm thầm làm loạn với Tứ Vương gia thì sao lại để cho người khác biết, việc này vốn dĩ không hợp tình hợp lý. Cứ nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta cực kỳ oán giận.

Việc phát tán ra là có tiểu nhân muốn nhằm vào nàng ta, đương nhiên phải ở trong phủ. Bây giờ nguyên Tứ Vương phi đã bị giam lại, ngay cả Minh Ngọc cũng không gặp bà ta, người bên ngoài lại càng không có cơ hội gặp bà ta. Hứa U U không nghĩ là bà ta làm chuyện này. Tại sao bên cạnh bà ta lại có thể có người tâm phúc như vậy chứ?

Nói tới tâm phúc, Hứa U U cảm thấy cuộc đời bà ta đúng là vô cùng bi ai, lớn tuổi như vậy rồi mà ở bên cạnh ngoài một bà vú thì cũng chẳng còn người trung thành nào cả. Còn bà vú kia, từ lúc Hứa U U sinh xong thì đã có ý định phải loại trừ người này rồi.

Con trai của Hứa U U sinh non, người này cũng là một trong những đồng lõa, Hứa U U sẽ không để cho ả được sống sót. Mà bây giờ, Khánh ca nhi của nàng ta đã bị ôm vào trong cung, nàng ta không thể nào cứu vãn được nữa. Việc nàng ta có thể làm chỉ là cố gắng lấy lòng Hoàng Thượng và Ngu Quý phi, không thể để cho họ vì việc liên quan đến mình mà lạnh nhạt với Khánh ca nhi. Còn mấy người trong phủ kia, ánh mắt Hứa U U tối sầm lại mấy phần, ngoại trừ Minh Ngọc thì chỉ còn Minh Y. Chắc chắn không ai ngoài hai tỷ muội này.

Đương nhiên, hiềm nghi về Minh Ngọc lớn hơn mấy phần, nàng ta cực kỳ căm ghét nữ tử Minh Ngọc này, thực sự là vụng về ác độc giống như mẫu thân của nàng ta. Tiện nhân kia đối xử với nữ nhi Minh Ngọc rất tốt. Còn Minh Ngọc thì sao, biết bà ta xảy ra chuyện, vì bo bo giữ mình mà không chịu đến thăm, hoàn toàn không giống như lúc huênh hoang ương ngạnh. Có thể thấy được Minh Ngọc này ngoài vụng về ác độc còn không có tình thân.

Hứa U U phẫn hận bóp móng tay, nghĩ xem phải làm thế nào.

Ma ma đắc lực bên cạnh Hứa U U cuối cùng cũng trở về, bà ta ghé sát vào bên tai Hứa U U nói: “Chủ nhân, lão nô đã điều tra xong, chuyện này quả nhiên là truyền ra từ chỗ của Minh Ngọc Quận chúa. Nghĩ đến tiện nhân kia, dù bề ngoài không đối chọi gay gắt với chúng ta nhưng sau lưng vẫn không ngừng đâm lén. Nếu không thì cũng không truyền tin tức ra ngoài như thế.”

Nghe xong điều này, Hứa U U càng bấm chặt móng tay dài của mình đến gãy, nàng ta căm hận: “Tiện nhân này, tiện nhân này! Ta biết ngay ả không có lòng tốt gì mà.”

Ma ma tiếp tục nói: “Ngài không biết đâu, còn có việc khác nữa. Lão nô còn tìm hiểu được Vạn Tam bên cạnh Vương gia, trước khi Vương gia tiến cung đã từng gặp Minh Ngọc Quận chúa. Sau đó nói là Minh Ngọc Quận chúa đã tỉnh ngộ rồi, còn muốn giúp ả cầu xin thân phận Quận chúa với Hoàng Thượng một lần nữa. Ngài nghĩ xem, Minh Ngọc Quận chúa là kẻ huênh hoang ương ngạnh khiến người khác ghét bỏ, lại là người không còn tấm thân trong trắng. Vương gia lẽ ra không nên quan tâm tới nàng ta mới phải, nhưng vì sao lại làm thế, liệu có phải… có phải ả đã đưa ra chủ ý gì hay không?”

Hứa U U không thể tin được ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn lão ma ma hỏi: “Mấy lời ngươi nói đều là sự thật?”

Ma ma gật đầu: “Đương nhiên là thật. Vương phi ngài cũng biết, gia chủ nhà ta và Vạn Tam là họ hàng xa, mặc dù cách xa nhưng Vạn Tam gặp ta vẫn sẽ nể mặt một chút. Lúc gia chủ nhà ta mời tiệc hắn, Vạn Tam uống rượu say lơ đãng nói ra. Lúc đó ta cũng ở đấy, tất nhiên nhớ rõ ẩn ý trong lời nói của hắn. Hắn nói với chúng ta đừng có đắc tội Minh Ngọc Quận chúa, có vài cô nương nhìn không đơn giản như vậy đâu.”

Hứa U U cắn môi, gần như điên cuồng, mắt nàng ta đỏ tươi: “Tiện nhân này, ả dùng con trai ta để làm hòn đá kê chân cho ả, ta nói rồi, ta đã nói rồi mà! Đang yên đang lành sao Hoàng Thượng lại nhớ tới việc đưa Khánh ca nhi vào cung ở, Vương gia nói cái gì mà vì tốt cho Vương phủ, chó má! Có cái gì quan trọng hơn chuyện ta và con trai được ở bên nhau? Dù sao…” Hứa U U đè thấp giọng nói xuống, nàng ta ác độc nói: “Dù sao hắn cũng không lên được ngôi vị Hoàng Đế, con trai của ta không cần phải đi lấy lòng Hoàng Thượng và Ngu Quý phi kia. Chẳng trách, chẳng trách Vương gia sẽ giúp ả cầu xin vị trí Quận chúa, hóa ra là vì việc này. Tiện nhân, đúng là tiện nhân!”

Hứa U U tức giận không ngừng mắng nhưng cũng bất lực, nàng ta cắn môi đến chảy máu, chỉ những người làm mẫu thân mới biết hài tử chính là điểm mấu chốt của nàng ta. Nghĩ đến đây, Hứa U U hỏi Trần ma ma bên cạnh: “Ma ma, gia chủ nhà ngươi có thể nói chuyện với Vạn Tam được không?”

Trần ma ma lập tức nói: “Đương nhiên là được. Tuy là họ hàng xa nhưng nhà chúng ta cũng có ân tình với nhà bọn họ. Nhớ năm xưa phụ thân của Vạn Tam đến Kinh thành phải nương nhờ nhà chúng ta, mà người gia chủ kia lại thật thà chất phác, không hề làm khó dễ chút nào, đối xử với bọn họ vô cùng tốt. Cho nên hắn rất tôn trọng nhà chúng ta. Nếu không cũng sẽ không nói ra chuyện này. Hắn đang biến tướng nhắc nhở chúng ta cẩn thận Minh Ngọc Quận chúa đấy!”

Hứa U U: “Vậy nghĩ một biện pháp để ta và Vạn Tam cùng về một phe, trước đó ta đã lôi kéo hắn mấy lần nhưng hắn đều không bị dao động. Các ngươi đã có mối quan hệ như vậy thì ngươi giúp ta một chút, ta muốn nói chuyện rõ ràng với hắn.”

Nếu như có thể cấu kết được với Vạn Tam, vậy thì có rất nhiều việc sẽ thay đổi. Hứa U U cảm thấy cho dù Vạn Tam không cùng một phe với nàng ta thì mọi việc cũng phải giúp đỡ nàng ta vài phần, dù sao hắn cũng là tâm phúc của Vương gia. Chỉ có như vậy nàng ta mới xử lý được đôi mẫu tử tiện nhân kia. Đặc biệt là Triệu Minh Ngọc chết tiệt này!

Trần ma ma trả lời: “Lão nô sẽ cố gắng hết sức.”

Nhận được tin tức của Trần ma ma, trong lòng Vạn Tam âm thầm đắc ý nhưng trên mặt lại biểu lộ khá do dự. Mặc kệ đôi phu thê Trần ma ma nói rất nhiều lời hay, cuối cùng mới đồng ý đi gặp Hứa U U, nhưng cũng cẩn thận gấp ngàn lần.

Mặc dù Hứa U U quản lý Tứ Vương phủ rất tốt, thứ nhất là bởi vì bên cạnh nàng ta có ma ma tương đối đắc lực, thứ hai là vì bối cảnh của nàng ta hùng hậu. Mà khi đó Tứ Vương phi lại quá ngu xuẩn, đủ để làm nàng ta nổi bật lên.

Nhưng những điều này đối với Vạn Tam thực ra cũng không tính là cái gì. Nữ tử hậu trạch cũng chưa từng va chạm nhiều, chỉ cần hắn ta hơi dùng thủ đoạn một chút là có thể đạt được thứ mình muốn.

Chỉ cần Hứa U U giết chết Minh Ngọc, vậy coi như hắn ta đã đạt được thứ mình muốn.

Thời gian gần đây, Minh Y luôn luôn không dám đối chọi gay gắt với Minh Ngọc, cực kỳ đáng thương. Vạn Tam nhìn mà thấy đau lòng không thôi.

Minh Y là một cô nương tốt như vậy, giống như một đóa sen trắng vậy nhưng lại bị tỷ tỷ ác độc của nàng bắt nạt, sao Vạn Tam có thể nhịn xuống được.

Nàng toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, sao hắn ta có thể để cho Minh Y thất vọng.

Nghĩ như vậy, Vạn Tam nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị kỹ càng gặp Hứa U U.

Dường như giống với suy nghĩ của Vạn Tam trước đó, Hứa U U đúng là tiểu thư khuê các, cho dù có tính toán nhưng nếu thật sự muốn hại chết người thì nàng ta vẫn có chút kiêng dè. Đương nhiên điều này có thể là vì Minh Ngọc là một Quận chúa, là con gái của Tứ Vương gia.

Tuy Vạn Tam không nói rõ ràng cho Hứa U U nên làm thế nào mà chỉ ám chỉ cho Hứa U U rằng Minh Ngọc đã làm gì. Tương tự, hắn ta cũng ám chỉ Tứ Vương gia đã phế bỏ một Tứ Vương phi thì sẽ không phế thêm lần nữa, nghĩ như vậy, trong lòng Vạn Tam cảm thấy thoải mái.

Tạm biệt Hứa U U, hắn ta lặng lẽ lẻn vào trong phòng của Minh Y. Minh Y đang ở trong phòng trang điểm, vừa nhìn thấy Vạn Tam đến đã nhảy nhót xông đến: “Vạn Tam ca.”

Vạn Tam kéo Minh Y ngồi xuống mép giường: “Nàng đang làm gì vậy?”

Minh Y cười: “Đương nhiên là nhớ huynh!” Thật sự là ngọt ngấy.

Vạn Tam cười trầm thấp. Lẽ ra tuổi của Minh Y có thể làm con gái của hắn ta nhưng hắn ta lại rất thích tính tình mềm mại của Minh Y như vậy, trong mắt toàn bộ đều là nàng ta. Ban đầu, trong lòng hắn ta, Minh Y chỉ là một tiểu cô nương rất đáng thương, cha không thân, mẹ không yêu, tỷ tỷ lại kiêu ngạo bắt nạt nàng ta.

Sự thương cảm ấy không biết từ lúc nào đã dần dần sinh ra biến hóa, đến giờ hắn ta thực sự không thể không có Minh Y.

“Hôm nay Hứa U U tìm ta.” Hắn ta lập tức nói tin vui này cho Minh Y.

Minh Y vui vẻ ngẩng đầu, nàng ta không thể tin được mà hỏi: “Có thật không? Ả tìm huynh? Nói vậy thì kế hoạch của huynh sắp thành công rồi?”

Vạn Tam gật đầu: “Cũng gần như là vậy, ta nghĩ ả biết cái gọi là chân tướng rồi thì nhất định sẽ muốn giết Triệu Minh Ngọc. Bây giờ cứ xem xem ả có thể nhẫn nhịn được đến khi nào. Có điều ta cũng đã ám chỉ cho ả, cho dù bây giờ ả có giết chết Triệu Minh Ngọc, chắc chắn không được Hoàng Thượng đối xử tốt nhưng nếu nói thật sự phế bỏ chức Tứ Vương phi của ả thì cũng không được. Trong thời gian ngắn phế bỏ hai Tứ Vương phi, Hoàng Thượng sẽ không làm chuyện như thế, thật sự vô căn cứ.”

Minh Y vui vẻ: “Nếu đã như vậy cũng nói lên chúng ta vẫn có thể đạt được kết quả mà mình mong muốn. Vạn Tam ca, thật hi vọng ả có thể ra tay sớm một chút! Huynh không biết Minh Ngọc ỷ vào việc bắt được nhược điểm của chúng ta mà càng ngày càng hống hách, suốt ngày chỉ nghĩ đến dằn vặt ta, sai khiến ta như thế nào.” Dừng lại một chút, Minh Y vuốt mặt Vạn Tam nói: “Vạn Tam ca, nếu như Minh Ngọc dùng ta để áp chế huynh, nhất định đừng để ý tới tỷ tỷ. Tỷ ấy là một kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm được!”

Vạn Tam cảnh giác hỏi: “Nàng ta lại muốn làm cái gì? Nàng mau nói cho ta biết, mọi thứ không được giấu ta, biết không? Ta không muốn nàng phải chịu những đau đớn này. Thực ra ta cũng đã nghĩ, nếu nàng ta biết chuyện của chúng ta thì không thể nào không dùng chuyện này để áp chế ta. Minh Y, là nàng, là nàng ngăn cản nàng ta có đúng không? Nàng đồng ý cái gì với nàng ta rồi?”

Vạn Tam đau lòng không thôi nhìn Minh Y.

Minh Y lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, ngay sau đó cong cong khóe môi, cười kiên cường: “Ta không đồng ý cái gì cả, ta chỉ nói là chỉ cần tỷ tỷ không gây sự với chàng, ta đồng ý làm tất cả cho tỷ ấy. Tỷ tỷ bảo ta làm cái gì cũng được. Cho dù là… Cho dù là giết chết Khánh ca nhi. Chắc là tỷ ấy thấy thái độ của ta vô cùng kiên quyết nên mới không tìm huynh.”

Không phải Minh Y lừa gạt Vạn Tam, đúng là nàng ta đã nói như vậy với Minh Ngọc. Nhưng lời này của nàng ta quả thật có hai tầng dụng ý. Thứ nhất là nàng ta để cho Minh Ngọc nghĩ rằng đã bắt được nhược điểm lớn của nàng ta làm cho Minh Ngọc không nghi ngờ về mục đích Minh Y bám vào Vạn Tam, mà để cho Minh Ngọc cảm thấy hai người có tình cảm chân thành nhằm mê hoặc Minh Ngọc. Một mặt khác chính là bên phía Vạn Tam, nàng ta có thể dùng chuyện này để Vạn Tam đau lòng cho mình, càng đối xử với mình tốt hơn, càng xử lý Minh Ngọc nhanh hơn.

Nhìn vẻ mặt trong nhu có cương của Minh Y, Vạn Tam không nhịn được ôm chặt Minh Y vào trong lòng: “Nha đầu ngốc, nàng đúng là nha đầu ngốc. Nàng biết không? Nàng như vậy sẽ không làm cho ta an tâm được mà càng làm ta đau lòng, làm ta đau lòng đến chết, nàng đúng là nha đầu ngốc.”

Van Tam hận không thể khảm Minh Y vào trong thân thể của mình. Hắn ta cảm thấy Minh Y đúng là một cô nương làm cho người khác phải đau lòng, bọn họ không đối tốt với nàng cho nên mới không biết là nàng đối xử với người khác chân thành như thế nào.

Vạn Tam ôm Minh Y, sau đó, hắn ta nghiêm túc nói: “Minh Y, hay là nàng rời khỏi Kinh thành đi!”

Minh Y lập tức ngẩn người, nàng ta nhìn Vạn Tam, không hiểu mà hỏi: “Rời khỏi Kinh thành? Vạn Tam ca, huynh nói gì thế? Sao ta có thể rời khỏi Kinh thành?”

Vạn Tam nghiêm túc nói: “Hiện tại Kinh thành đang là thời buổi rối loạn, Minh Ngọc lại cắn chặt lấy chuyện của chúng ta không buông tha. Nàng rời khỏi kinh thành sẽ không có áp lực lớn như vậy nữa. Vừa nãy ta đã nghĩ rồi, nàng nói là nàng đi cầu phúc. Đừng ở những chùa miếu trong Kinh thành, ngoại ô cũng không được, không thể để nàng có cơ hội hồi phủ được. Chỗ thích hợp nhất chính là Chùa Đại Chiêu ở huyện Thanh Viễn. Nên nhớ rằng năm xưa Thái hậu cũng từng ở Chùa Đại Chiêu ba năm để cầu phúc cho Hoàng thất. Nàng cũng có thể noi theo.”

Minh Y nhíu mày: “Nhưng tại sao phải làm thế? Nếu như ta rời khỏi, chắc chắn Minh Ngọc sẽ như con quỷ hút máu mà cuốn lấy huynh! Đến lúc đó sao ta có thể yên tâm được? Hơn nữa ta rời khỏi phủ, có một chút thế lực hiện có không phải sẽ biến mất sạch không còn gì sao?” Nói những điều này xong, Minh Y cắn môi rơi lệ: “Càng quan trọng hơn là rời khỏi đây thì ta không thể gặp được huynh nữa. Mặc dù bây giờ cũng không phải ngày nào ta cũng nhìn thấy huynh, nhưng ta đi lại nhiều ở trong sân có lẽ cũng sẽ nhìn thấy bóng dáng huynh đi gặp phụ thân, có thể nhìn thấy bóng dáng của huynh là ta đã cảm thấy thỏa mãn. Vạn Tam ca, đừng cướp đoạt đi ấm áp duy nhất của ta được không?”

Nàng ta nói như vậy thực sự là chọc đau trái tim của Vạn Tam, nhưng nói như vậy lại làm hắn ta càng thêm kiên định: “Không, nàng nhất định phải đi. Nàng đi rồi ta ở đây mới yên tâm làm việc. Hơn nữa, nàng đi rồi thì có chuyện gì xảy ra với Triệu Minh Ngọc cũng sẽ không liên lụy đến nàng.” Thấy Minh Y lại định nói gì, Vạn Tam ngăn lại, nói: “Điều ta sợ là Hứa U U không quyết đoán, không ra tay ngay lập tức. Nếu như vậy, nàng vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của Minh Ngọc. Đi thôi, đi tới chùa Đại Chiêu cầu phúc chính là việc làm thỏa đáng nhất. Mặc dù không ở Kinh thành nhưng khoảng cách đến Kinh thành cũng không hoàn toàn xa. Tính ra muốn đi qua đó khoảng chừng mất lộ trình bốn đến năm này. Nếu như ta muốn gặp nàng, ra roi thúc ngựa, chỉ khoảng bốn ngày là có thể đến nơi. Nàng đi rồi ta mới có thể yên tâm đối phó với Minh Ngọc. Ta biết người chúng ta cần phải đối phó có rất nhiều nhưng giai đoạn hiện tại chúng ta phải xử lý việc nguy cấp hơn, Minh Ngọc nhất định phải chết. Ngày mai nàng đi gặp Tứ Vương gia, cứ nói là đi cầu phúc vì Tứ Vương phủ bị ức hiếp, vì tiểu Thế tử. Ta nghĩ nếu như vậy nàng không những có thể đứng ngoài cuộc mà còn có thể đạt được thiện cảm của Vương gia và Hứa U U. Không cho Minh Ngọc cơ hội để gặp nàng, ta sẽ nghĩ cách để Trần ma ma bên cạnh Hứa U U luôn luôn theo sát nàng. Sáng sớm ngày hôm sau lập tức xuất phát để cho nàng ta không có cơ hội nói với nàng bất cứ lời gì.”

Minh Y nghe xong, cuối cùng cũng gật đầu.

“Vậy thì… huynh phải tới thăm ta!”

Vạn Tam nói: “Đương nhiên ta sẽ tới thăm nàng.”

Nói xong, hai người lại lăn vào cùng nhau.

Minh Y thấy thật may mắn, may mắn vì lúc trước bị Vạn Tam phát hiện ra bộ mặt thật của mình, chính bởi vì Vạn Tam phát hiện ra gương mặt thật nên nàng ta mới phải bất đắc dĩ quyến rũ Vạn Tạm, mà sự thực đã chứng minh, Vạn Tam rất hữu dụng. Trong rất nhiều thời điểm, mức độ hữu dụng của Vạn Tam đã vượt qua chính nàng ta. Nàng ta là kiểu nữ tử ở trong khuê phòng, nếu thật sự muốn tính kế người khác quả nhiên vẫn chênh lệch mấy phần, nhưng có Vạn Tam thì không giống nữa.

Nghĩ như vậy, Minh Y càng dùng tất cả thủ đoạn của mình để quyến rũ Vạn Tam để đạt được kết quả mong muốn của mình.

Ngày hôm sau.

Minh Y lập tức đi gặp Tứ Vương gia theo lời của Vạn Tam. Tứ Vương gia nghe nói Minh Y muốn đi cầu phúc cho Tứ Vương phủ, cầu phúc cho ông ta, cầu phúc cho tiểu Thế tử Khánh ca nhi thì hết sức vui mừng. Đương nhiên là đồng ý cho nàng ta ra ngoài.

Đợi đến khi Minh Ngọc biết được chuyện này đã là buổi chiều. Trong lòng nàng ta cáu giận vô cùng, cảm thấy cái nha đầu chết tiệt này cố ý muốn chạy trốn. Nhưng khi nàng ta hùng hổ đến gặp Minh Y thì lại phát hiện ma ma bên cạnh Hứa U U đi theo Minh Y. Tuy không biết rốt cuộc tại sao nhưng cuối cùng Minh Ngọc cũng không nói nhiều lời.

Đêm khuya, Minh Y lặng lẽ tiến vào trong phòng Minh Ngọc, Minh Ngọc bị nàng ta dọa cho hoảng sợ, đang định kêu lên thì bị Minh Y bịt miệng lại, Minh Y đè thấp giọng nói: “Tỷ tỷ tuyệt đối đừng kêu to, ta có lời muốn nói với tỷ tỷ!”

Minh Ngọc nửa tin nửa ngờ gật đầu, Minh Y thả tay ra, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ta lén chạy tới, bên kia có người theo dõi ta, ta nói ngắn gọn, tỷ nghe là được.”

Minh Ngọc ngờ vực nhìn Minh Y: “Mày muốn nói cái gì?” Cũng có nhiều cảnh giác.

Tốc độ nói của Minh Y cực nhanh: “Là ta truyền chuyện của Hứa U U ra ngoài. Vốn dĩ ta định đạp đổ ả nhưng lại để cho ả biết, bây giờ ả nằng nặc đòi phụ thân phải đưa ta đi chùa cầu phúc. Buổi sáng ngày mai ta phải đi rồi, lần này đi cũng không biết có thể trở về hay không, tỷ tỷ phải bảo trọng nhé. Mặt khác, tỷ nhất định phải bớt chút thời gian tìm cách đi gặp mẫu thân một chút, tỷ nói cho bà ấy, lần trước ta nói những lời đó trước mặt bà ấy đều là cố tình diễn cho Hứa U U xem, chỉ có như vậy ta mới có thể giữ được chữ tín với Hứa U U, mới có thể chậm rãi diệt trừ hài tử. Xin bà ấy đừng trách ta lúc đó ăn nói xằng bậy.”

Minh Ngọc nửa tin nửa ngờ: “Thật sự là mày làm?”

Minh Y gật đầu: “Đúng, đương nhiên ta không sợ nói cho tỷ tỷ, là ta. Sau khi ta đi rồi, có thể sẽ bị Hứa U U hại chết ở bên ngoài, cho dù không chết thì chắc cũng không có được ngày tháng tốt lành gì, một mình tỷ ở trong phủ nhất định phải cẩn thận. Còn Vạn Tam, nếu như tỷ có việc gì thì cứ tìm Vạn Tam, hắn sẽ giúp tỷ. Ta và Vạn Tam yêu nhau thật lòng.”

Minh Ngọc hừ lạnh: “Mày là thân thể ngàn vàng, thế mà lại thích một hạ nhân, đúng là đáng thương đáng tiếc.”

Minh Y lặng lẽ rơi lệ: “Thực ra tỷ tỷ vẫn luôn hiểu lầm ta, chuyện lần trước, chuyện lần trước không phải ta muốn hại tỷ tỷ, là do Vạn Tam, là huynh ấy cảm thấy tỷ tỷ đối xử với ta không tốt nên mới xuống tay như vậy. Thực ra sau đó ta vẫn luôn sợ hãi, nhưng ta yêu huynh ấy, ta chỉ có thể theo lời huynh ấy nói. Tỷ tỷ, tất cả đều là do ta không tốt. Nếu như tỷ muốn oán hận thì hãy hận ta đi. Đừng oán hận huynh ấy.”

Nhìn sắc trời bên ngoài, Minh Y không cho Minh Ngọc có cơ hội tiếp tục nói chuyện: “Ta đi đây, nếu ta đi lâu sẽ bị phát hiện.”

Minh Y bò qua cửa sổ, nhanh chóng rời đi.

Minh Ngọc nhìn bóng dáng của Minh Y, nghiền ngẫm lời nói của nàng ta, lại tin.

Còn về phần Minh Y, sau khi nàng ta đi ra khỏi, vòng về tới cửa viện đã thấy Vạn Tam đứng đó canh gác cho nàng ta, thấy nàng ta đi ra, Vạn Tam hỏi: “Nàng có nói cho nàng ta như ta dặn nàng không? Nhất định phải làm cho Minh Ngọc đi gặp mẫu thân nàng, chỉ có như vậy thì Hứa U U mới càng tin là nàng ta làm.”

Minh Y gật đầu: “Nói rồi, chúng ta đi thôi!”

Trong lòng Minh Y lặng lẽ tự nghĩ, ngay cả những điều càng không nên nói, ta đều nói ra hết rồi. Vạn Tam ca, huynh cũng đừng trách ta, ta chỉ dựng lên cho mình thêm một lớp bảo hộ nữa thôi. Lớp bảo hộ này để đánh cược nếu như Triệu Minh Ngọc không chết thì làm sao mới có thể tạm thời ổn định nàng ta. Nghĩ đến đây, nàng ta hơi cong khóe miệng lên.

Tin tức Minh Y rời khỏi Kinh thành làm mọi người giật mình mấy phần, nàng ta gần như không có dấu hiệu gì đã đột ngột rời đi. Nghe nói là đi cầu phúc cho người khác nhưng A Cẩn thật sự cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nàng quả quyết không tin, lúc trước xuống tay dứt khoát, tàn nhẫn với tỷ tỷ mình như vậy mà giờ Triệu Minh Y lại đột nhiên rời khỏi Kinh thành.

Suy nghĩ hồi lâu cũng đến lúc ăn cơm tối, A Cẩn nói trên bàn cơm: “Ta đoán, Tứ Vương phủ sắp có chuyện lớn xảy ra.”

Lục Vương phi liếc nàng một cái, nói: “Con đừng có nói vớ nói vẩn, tỷ tỷ của con không xem bói giờ lại đến lượt con nói mê có đúng không?

Mấy ngày nay Oánh Nguyệt bận rộn học này học kia, bận rộn tính toán việc kết hôn quả thực là bận tối mắt, căn bản không có nhiều thời gian đi xem bói. Nếu nói bây giờ trong phủ ai bận nhất thì tất nhiên là Oánh Nguyệt! Ngay cả Cẩn Ngôn Thế tử cũng không bằng.

Nhưng vừa bị mẫu thân nhắc đến, Oánh Nguyệt lập tức lên tiếng: “Nói như vậy cũng đúng, lâu rồi con không xem bói, có chút ngứa tay. Lát nữa ăn cơm xong con tính một quẻ xem Tứ Vương phủ có phải thật sự không tốt lắm không.”

Lục Vương phi trừng mắt nhìn nàng một chút: “Con rảnh rỗi không có việc làm đúng không? Học thêu thùa xong chưa, ta bảo sư phụ dạy thêu buổi tối tới dạy cho con.”

Khuôn mặt nhỏ của Oánh Nguyệt như khóc tang mà cảm thán: “Mẫu thân đừng như vậy! Con tính một quẻ cũng không mất bao nhiêu thời gian, người không thể để cho con nghỉ ngơi một chút sao?”

A Cẩn nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của tỷ tỷ nhà mình, bênh vực lẽ phải: “Đúng vậy đúng vậy, không thể để cho tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút sao? Con cảm thấy mấy thứ thêu thùa này chỉ cần tấm lòng là được rồi. Chẳng lẽ tân nương gả đi thật sự phải thêu một giường chăn sao? Đúng là quá đáng sợ đấy!”

A Cẩn chẹp chẹp thở dài.

Oánh Nguyệt tìm được đồng minh, lập tức kéo nàng lại cho xem tay của mình: “A Cẩn, muội xem tay ta này, toàn là lỗ kim, rất đau. Hu hu, thật là, thêu cái khăn tay không phải là được rồi sao? Lúc tẩu tẩu thành thân cũng không làm những cái này, hu hu hu hu! Ta thật là đáng thương!”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, kiếm mảnh lụa hình vuông thêu hai con vịt nước biểu thị trăm năm hòa hợp là được rồi!”

Con… vịt… nước…

Cẩn Ngôn không nhịn được: “A Cẩn, con vịt nước… là cái gì? Thành thân thêu cái đó để chơi à? Hơn nữa, sao vịt nước lại đại biểu cho trăm năm hòa hợp được!”

Lục Vương phi nói sâu xa: “Vịt nước trong lời nó chính là uyên ương!”

Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, A Cẩn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Ý của con là thế!”

Cẩn Ngôn bị sự hình dung của muội muội làm cho khiếp sợ, hắn thở dài nói: “Mặc dù biết như thế này là không được nhưng đôi khi con cũng thấy may mắn. May mắn vì tương lai A Cẩn gả cho người không có mẫu thân, nếu không cho dù mẹ chồng tốt thế nào cũng bị muội ấy làm cho phát điên.”

A Cẩn chống nạnh: “Có ca ca nào nói lời như vậy sao? Ta làm sao có thể làm cho người ta tức điên được, ta là sát thủ đối với phụ nữ trung niên đấy.”

Cái gì!!!

Sát thủ!!!

Mọi người đều nhìn nàng.

A Cẩn giải thích: “Nghĩa là phụ nữ trung niên đều rất thích ta, giống như mẫu thân, như Ngu Quý phi, như Nhị bá mẫu, như Cảnh phu nhân, bọn họ đều rất thích ta, ta thanh xuân vô địch, đáng yêu vô địch!”

A Cẩn huênh hoang đắc ý nói, Cẩn Ngôn “Ọe” một tiếng, không cẩn thận phun ra ngoài!

A Cẩn ngẩn người.

Mọi người cười vang.

Cẩn Ngôn ngại ngùng: “À… Gần đây ta cảm thấy không thoải mái, không phải, không phải là cười nhạo muội nha!”

Lúc này rốt cuộc A Cẩn cũng phản ứng lại, nàng nổi giận: “Ca ca bắt nạt người khác!” Đúng là tiếng rống giận rung trời!

Nha hoàn vội vàng lên thu dọn, lúc này mọi người cũng đều ăn xong, là lúc kết thúc bữa ăn. A Cẩn ôm khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm Triệu Cẩn Ngôn, cực kỳ không vui.

Cẩn Ngôn bị nàng nhìn chằm chằm thì lúng túng, giải thích: “A Cẩn đừng nhìn ta như vậy, thật sự không phải ta cố ý phun ra.”

A Cẩn che mặt: “Hu hu hu. Ca ca ta không thương ta, ca ca ta bắt nạt ta, ca ca ta không thích ta, ca ca ta cười nhạo ta, ta muốn rời nhà trốn đi, ta muốn khóc lớn, ta muốn lên án…”

A Cẩn căm giận không thôi.

Lục Vương gia vừa vào cửa đã thấy dáng vẻ này của A Cẩn, ông ấy giật mình sau đó cẩn thận nói: “Mọi người trêu nó?”

Cẩn Ngôn vô tội buông tay, giải thích lại mọi chuyện vừa xảy ra một hồi.

Lục Vương gia nhìn A Cẩn, lại nhìn Cẩn Ngôn, đột nhiên gầm lên: “Có ai bắt nạt muội muội như con sao? Hả? Có ai như con sao? Đúng là ta không mở miệng thì các con không biết trong nhà ai là chủ nhân có đúng không? Mau xin lỗi cho ta!”

Mọi người: “…”

Thế này… là đang theo chiều gió nào vậy?

“Mau xin lỗi.”

Cẩn Ngôn vội vàng: “Muội muội, ta sai rồi. Ta thật sự không cố ý, sao ta có thể buồn nôn vì muội được, chuyện này chắc chắn là không thể. Không tin muội hỏi tẩu tẩu muội, gần đây khẩu vị của ta thực sự là không tốt.”

Tố Vấn mỉm cười phụ họa: “A Cẩn đừng buồn, ca ca muội nói đều là sự thật.”

Nghe được lời của Tố Vấn, A Cẩn buông tay xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi: “Sức khỏe của ca ca không ổn sao?”

Đây là hỏi Lý Tố Vấn, cực kỳ nghiêm túc.

Tố Vấn gật đầu: “Gần đây đang giao mùa, sức khỏe của ca ca muội có hơi suy yếu, có điều mọi người cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho huynh ấy thật tốt.” Tố Vấn và Cẩn Ngôn cầm tay nhau đứng một bên, sắc mặt đong đầy tình cảm.

Từ khi mang thai, Lý Tố Vấn không còn mang vẻ mặt băng sương như trước đây, thường xuyên cười dịu dàng.

A Cẩn nghĩ, bé con trong bụng của nàng ấy nhất định là một người cực kỳ dịu dàng.

Lục Vương phi nói: “Con cũng là phụ nữ đang mang thai, chăm sóc Cẩn Ngôn thì cũng phải quan tâm đến mình nữa, đừng làm bị thương bản thân và hài tử, việc gì có thể giao cho người khác thì giao cho người khác, đừng tự tay làm tất cả mọi việc.”

Tố Vấn lắc đầu: “Sức khỏe của Cẩn Ngôn, con nhất định phải tự quan tâm. Người khác tận tâm cũng không bằng con tận tâm, mẫu thân người yên tâm, con sẽ không đùa giỡn bằng sức khỏe của mình và hài tử. Con sẽ chăm sóc tốt cho Cẩn Ngôn, cũng sẽ chăm sóc tốt cho mình và hài tử.”

Lục Vương phi cảm động gật đầu, mặc dù ngay từ đầu rất nhiều người đều không coi trọng người con dâu này, ngay cả bản thân bà cũng ôm thái độ hoài nghi. Nhưng sự thực đã chứng minh, nàng ấy là một nữ tử rất thích hợp với Cẩn Ngôn. Có thể nàng ấy không phải là nữ tử có gia thế tốt nhất, cũng không phải nữ tử đẹp nhất càng không phải là người có tính cách tốt nhất, những tất cả những điều này đều không quan trọng, quan trọng là nàng ấy rất thích hợp với Cẩn Ngôn.

Lục Vương gia thấy A Cẩn khôi phục lại bình thường thì trộm thở ra một hơi, may là ông ấy ra tay kịp thời, nếu không, nó mà ra tay với Cẩn Ngôn, xem cái thân thể của Cẩn Ngôn kia thì sao chịu được để nó đánh đây!

Phó Thời Hàn dáng vóc cao lớn khỏe mạnh mà con bị A Cẩn đánh đến mức không thể đánh trả là đủ thấy được sức mạnh bộc phát của nữ nhi ông ấy như thế nào.

Chà chà, thực sự rất là đáng sợ!

May mà có mình, may mà có mình nhanh trí. Lục Vương gia yên lặng tự khen ngợi bản thân!

Ông ấy cẩn thận: “Mọi người biết không? Hôm nay cũng coi như ta giành được thắng lợi giai đoạn này.”

Có ý gì?

A Cẩn đã quên mất: “Cuối cùng người vẫn mang phân ra ngoài giội người ta?”

Lục Vương gia nắm lấy tay A Cẩn một cái: “Quả nhiên là con gái ruột của ta, con nói đúng. Ha ha ha! Nhưng đúng là lão già này có chút công phu, ta không giội hắn nhưng mà con sư tử bằng đá trước cửa lớn nhà bọn họ gặp vận rủi. Ha ha ha!”

Thật ra, A Cẩn rất buồn bực: “Người làm loạn ở cổng nhà người ta như thế mà Phó gia lại không đi cầu kiến Hoàng Thượng, đúng là kỳ quái! Bọn họ nên cáo trạng chứ!”

Lục Vương gia vô cùng đắc ý: “Ta vô lý như vậy, cho dù làm nhiều việc không biết xấu hổ như thế, nhưng Ngự sử cũng chẳng buồn kết tội ta. Đãi ngộ không giống nhau như vậy, bọn họ có sao? Bọn họ còn cần thể diện đấy! Vì chuyện này mà kéo tới chỗ Hoàng Thượng cũng khó coi chứ! Dù sao hắn cũng không nói ra được tại sao ngày nào ta cũng tới cửa nhà bọn họ mắng.”

Lục Vương gia nói chuyện đến đây thì vẫn còn tức giận lắm!

Mà nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy Lục Vương gia ngày ngày tới trước cửa làm loạn chính là lúc ấy Lục Vương gia nói Phó Thời Hàn bị đánh, Phó Tướng quân không nhịn xuống được nên lấy chén rượu trong tay ném lên đầu Lục Vương gia, càng không cẩn thận là lần này còn làm rớt tóc giả của Lục Vương gia!

Không sai, chính là tóc giả!

Ha ha, đó là tóc giả màu đen dùng để che đi tóc bạc của Lục Vương gia!

Từ đó kết mối thù khắc cốt!

Lục Vương gia cảm thấy nhất định là Phó Tướng quân biết ông ấy đội tóc giả nên cố ý làm như vậy, hình tượng oai nghiêm của ông ấy đấy! Như thế không tính là thâm cừu đại hận thì là cái gì? Là cái gì? Nhất định phải khai chiến!

Thấy vẻ mặt căm giận của Lục Vương gia, A Cẩn cảm thấy nàng có hơi đau răng!

Ha ha, không sâu răng mà lại đau răng như thế!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN