Trợ lý gõ cửa đi vào, trong tay còn xách theo rất nhiều túi nilong, tổng tài nói muốn ăn cháo, nhưng lại không nói muốn ăn loại cháo nào, vì vậy anh ta đành phải mua mỗi loại một phần.
Tiểu Đào nhìn mấy túi cháo, mở to mắt, làm gì vậy?
Tính toán mở cửa hàng bán cháo sao?
Trợ lý giải thích: “Lưu tổng, tôi không biết La tiểu thư thích ăn khẩu vị gì, nên đành phải mua mỗi loại một phần.”
Lưu Môn Đình cho anh ta một ánh mắt tán dương.
Trợ lý vui sướng lui ra ngoài.
Lưu Môn Đình mở túi ra, “Muốn ăn loại nào?”
Tiểu Đào nhìn nhìn, “Cháo gạo kê.”
Lưu Môn Đình lấy ra một phần cháo gạo kê, mở sẵn nắp ra, lấy cái thìa, chậm rãi quấy.
Tiểu Đào: “Để tôi tự mình làm đi.” Cô không có thói quen để người khác đút cơm cho mình, những thứ đó thuộc về phúc lợi của nhóm tiểu công chúa kiêu ngạo, còn cô ấy à, chỉ là một nhánh cỏ dại, không chịu được cảnh người khác chăm sóc.
Lưu Môn Đình lắc đầu, “Tay em không tiện.”
Tiểu Đào: “Tôi vẫn còn một tay khác.”
Lưu Môn Đình: “Anh muốn đút cho em ăn.”
Một câu thành công chặn họng mấy câu nói kế tiếp của Tiểu Đào.
Tiểu Đào: “……”
Được rồi, anh muốn đút thì cứ để anh đút đi.
Cô há mồm.
Lưu Môn Đình cúi đầu thổi vài cái, rồi mới đưa thìa cháo đến bên miệng cô, anh đút rất cẩn thận, sợ cô bị nóng.
Còn cô lại ăn thật nhanh, sợ anh sốt ruột.
Hai người đều yên lặng đứng trên lập trường của đối phương để suy xét vấn đề.
Ai có thể nói bọn họ không yêu nhau?
Ai dám nói bọn họ không yêu nhau?
Một chén cháo gạo kê, ăn hết trong vòng mười phút.
Lưu Môn Đình lấy khăn giấy tới, Tiểu Đào nhận lấy, loại chuyện lau miệng này, để cô tự mình làm thì hơn.
Lưu Môn Đình nhìn khăn giấy bị lấy đi, kỳ thật anh vẫn muốn giúp cô lau.
Thôi, lần sau đi.
Màn đút cơm kết thúc, Lưu Môn Đình cũng tùy tiện ăn một phần cháo.
Khác với khi còn đi học, hiện tại anh thật sự thành một người đàn ông rụt rè có lễ nghi có khí chất, đến ăn cơm cũng lộ vẻ thong thả ung dung.
Dư quang nơi khóe mắt Tiểu Đào ngó qua, cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn, giống như cực nam cực bắc vậy, chỉ sợ cả đời này cũng không có cơ hội ở bên nhau.
Khóe môi cô trề xuống, không tiếng động thở dài.
Lưu Môn Đình không biết ý nghĩ của Tiểu Đào.
Lúc này anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là anh tuyệt đối không thể bỏ lỡ người con gái này.
Anh muốn theo đuổi cô lại một lần nữa.
Anh muốn cô yêu anh.
Lưu Môn Đình điều chỉnh ánh đèn, “Thời gian không còn sớm, em nhanh chóng ngủ một lát đi.”
Tiểu Đào: “Thời gian không còn sớm, anh vẫn nên trở về đi.”
Lưu Môn Đình: “Không được, anh muốn ở chỗ này trông em.”
Tiểu Đào: “Tìm hộ công là được.”
Lưu Môn Đình: “Thời gian quá muộn rồi, hơn nữa ngày mai là em đã có thể xuất viện, không cần tìm hộ công.”
Anh còn có một câu giấu trong lòng không nói, tìm anh là được.
Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì.
Tiểu Đào cố tình gây sự đáp: “Nếu đã như vậy, anh càng không cần ở lại đây, tự tôi cũng có thể lo cho bản thân mình.”
Nếu đến bây giờ Lưu Môn Đình còn không nghe ra cô đang đuổi người, thì coi như anh sống uổng phí hơn hai mươi năm rồi.
Anh cũng không che giấu tâm tình, trực tiếp hỏi: “Không thích anh ở lại đây đến thế sao?”
Tiểu Đào: “……!Cũng không phải.”
Lưu Môn Đình: “Như vậy là được rồi, quyết định thế đi, đêm nay anh ở lại đây với em.”
Tiểu Đào: “……”
Không phải, cô còn chưa nói xong đâu.
Sao người này có thể cắt câu lấy nghĩa, còn có thao tác như vậy à??
Lưu Môn Đình đè bả vai cô xuống, “Ngủ đi.”
Tiểu Đào do do dự dự hỏi: “Vậy còn anh?”
Lưu Môn Đình: “Chờ em ngủ rồi, anh sẽ đi ngủ.”
Tiểu Đào không nói nữa, nếu anh nhất quyết muốn ở lại thì cứ để anh tùy ý ở lại đi.
Dù sao mấy năm nay cô vì nhớ anh cũng đã vượt qua không biết bao nhiêu đêm mất ngủ, hôm nay đến lượt anh trông cho cô.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể và tâm trạng đều thoải mái không còn khó chịu như trước, ngược lại bây giờ cô còn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng cong lên là minh chứng.
Lưu Môn Đình chờ Tiểu Đào ngủ say, giơ tay phủ lên mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt v e, trong mắt toàn là tình nùng ý mật.
Anh nhớ lại có một lần anh làm vật lý trị liệu, cảm giác lúc đó quá thống khổ, đau giống như muốn chết đi.
Khoảnh khắc khi ngất xỉu đó, hình như anh thấy được một bóng người.
Thiếu nữ vui vẻ nhảy nhót, trên mặt là nụ cười xán lạn tràn đầy sức sống.
Cô nhảy rất cao, vừa nhảy vừa hừ ca.
Ca từ lúc này anh đã không còn nhớ rõ, chỉ biết tóm lại là rất êm tai.
Anh chính là dựa vào một chút kí ức này chống đỡ đến cuối cùng.
Đôi khi anh cũng phải tự hỏi chính mình, đáng giá sao?
Trong những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết có một tình yêu trong sáng, sau đó lại vì kia đoạn tình yêu trong sáng đó trả giá nhiều như vậy, đáng giá sao?
Mỗi một lần tự hỏi, đáp án đều là đáng giá.
Đáng giá, kí ức thời thanh xuân của bọn họ còn đáng giá hơn bất kì thứ gì.
Chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau, đó chính là đáng giá.
Không phải chỉ là bị thương ở chân thôi sao?
Còn không phải chỉ là đau chân thôi sao?
Dù sao cũng tốt hơn đau lòng.
Nếu trái tim đau đớn, chỉ sợ là đời này khó có thể trị liệu.
……
Tiểu Đào thức dậy đi tiểu đêm, giải quyết với WC xong, cô nhìn đến bóng người cuộn tròn trên sô pha, trong lòng có chút rung động.
Cô lặng lẽ đến gần, ngón tay lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh, bọn họ đã rất nhiều năm không gặp, anh đã trưởng thành, trở nên thực thành thục hơn, thành thục đến mức có thể cho người khác cảm giác an toàn.
Ngón tay cô dừng lại trên môi anh, nhìn nhìn, chậm rãi ghé đầu lại gần, bỗng nhiên, Lưu Môn Đình mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên.
Tiểu Đào sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay mất tự nhiên vén sợi tóc bên thái dương, “Anh, anh tỉnh rồi?”
Lưu Môn Đình nhìn cô, “Vừa rồi em muốn làm gì?”
“Không, tôi không muốn làm gì cả.” Tiểu Đào nhìn chiếc chăn rơi bên chân anh, “À, tôi định đắp chăn lên cho anh.”
Dù sao phát hiện cô định đắp chăn lên cho anh còn hơn là cô muốn hôn anh đi.
Lưu Môn Đình: “Phải không?”
Tiểu Đào gật đầu, “Đúng vậy.”
Lưu Môn Đình có tí ti thất vọng, “Anh còn tưởng em muốn hôn anh.”
“Khụ khụ.” Tiểu Đào che miệng ho khan hai tiếng, “Ai, ai muốn hôn anh.” Cô bò dậy khỏi mặt đất, chạy chậm đến trước giường bệnh, xốc chăn lên chui vào.
A a a, mất mặt quá nha.
Cái bản mặt già của cô.
Cô chôn cả người vào trong chăn, nằm nghiêng, động cũng không dám động.
Không bao lâu, phía sau vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần.
Lưu Môn Đình ngồi bên mép giường, giống như ôm cả người cả chăn vào trong lòng ngực, “Đừng trốn nữa, bên trong thiếu không khí.”
Tiểu Đào đã đang hấp hối, thiếu không khi cô cũng không muốn chui ra.
Lưu Môn Đình vươn tay, túm lấy một góc chăn, kéo xuống, lộ ra phần đầu của Tiểu Đào, mặt cô bị tóc che khuất, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi.
Đôi môi lúc trước còn tái nhợt vì bị bệnh giờ đã hồng hào phấn nộn trở lại
Lưu Môn Đình nhìn nhìn, tay khẩy khẩy từng sợi tóc của cô, vén chúng đến bên tai, đối diện với đôi mắt cô, giọng điệu lưu luyến, “Anh muốn hôn em.”
Tiểu Đào: “Cái gì?”
Câu hỏi này vừa dứt, đôi môi ấm áp của người đàn ông đã hạ xuống.
Tròng mắt Tiểu Đào chuyển động vài cái, hàng mi dài không ngừng rung động.
Lưu Môn Đình giơ tay, che mắt cô lại, làm nụ hôn này sâu thêm.
Tiểu Đào nắm chặt góc chăn, trong lòng có khẩn trương cũng có chờ mong, cô đã từng mơ thấy cảnh hai người hôn nhau trong giấc mơ rất nhiều lần, nhưng sau khi tỉnh lại luôn phải đối mặt với sự thật mất mát.
Lần này, cô rốt cuộc cũng được hôn người thật rồi.
À, là người còn sống đó.
Là người có thể chạm đến.
Thật tốt, thật tốt.
Hôn môi đôi khi là phương thức hữu hiệu để có thể kéo gần quan hệ đôi bên, ít nhất tình cảnh sau đó đã thành như vậy ——
Lưu Môn Đình vẫn nằm ngủ trên ghế sô pha, dáng người của người đàn ông quá cao lớn, ghế sô pha lại quá nhỏ, thật sự rất không tiện.
Tiểu Đào cắn góc chăn rối rắm một hồi lâu, nói với Lưu Môn Đình: “Anh lại đây.”
Lưu Môn Đình: “Làm gì?”
Tiểu Đào: “Ngủ cùng nhau.”
——oOo——.