[Nhật ký quan sát thanh mai]
Hồi Đào Ấu Tâm mới chào đời, mặt mũi cô bé đỏ chót, mặt nhăn như đít khỉ. Mẹ Hứa bế Hứa Gia Thời – lúc đó cũng chỉ hơn hai tháng tuổi – đến bệnh viện thăm em gái.
Em gái mới chào đời khóc khàn cả họng. Hứa Gia Thời đanh mặt, quay đầu lại chui vào lòng mẹ mình.
Giọng Đào Ấu Tâm rất to, mỗi lần khóc cứ phải gọi là chấn động địa cầu. Hứa Gia Thời thì hoàn toàn trái ngược, từ khi chào đời cậu bé đã rất im lặng, tiếng khóc đầu tiên vẫn là do bị dì điều dưỡng đánh một phát vào mông. Từ đó có thể thấy được tính cách của hai đứa bé hoàn toàn trái ngược.
Mỗi ngày ba Đào mẹ Đào đều nhức hết cả đầu vì cô con gái rượu nhà mình. Mãi đến khi hết mẹ Đào hết ở cữ, mẹ Hứa bế Hứa Gia Thời sang nhà thăm hỏi, cô bé Đào Ấu Tâm mới hơn một tháng tuổi vừa thấy Hứa Gia Thời thì lập tức nín khóc.
Mới đầu họ đều không biết rõ nguyên do, mãi đến khi chuyện như vậy xảy ra một lần, hai lần, rồi lần thứ ba Đào Ấu Tâm ngậm miệng khi Hứa Gia Thời xuất hiện, mẹ Đào vui mừng quá đỗi, cuối cùng cũng tìm được khắc tinh để đánh bại con nhóc ác quỷ nhà mình.
“Tâm Tâm vừa thấy Gia Thời thì nín khóc ngay.”
“Chắc là tại Gia Thời im lặng quá nên con bé cũng bắt chước theo.”
“Tôi thấy hai đứa bé này có duyên với nhau lắm đấy.” Mẹ Hứa cầm bàn tay nhỏ bé trắng trẻo, mềm mại của Đào Ấu Tâm đặt bên cạnh bàn tay của con trai mình: “Tâm Tâm thích anh Gia Thời lắm, đúng không nào?”
Đào Ấu Tâm mới ba tháng tuổi còn chưa biết nói, lại mở to đôi mắt tròn xoe xinh đẹp như búp bê kia, há miệng cười toe toét.
Nhà họ Hứa và nhà họ Đào vốn thân nhau, sống cùng một khu chung cư. Từ sau lần đó, tần suất ghé sang thăm nhà của mẹ Hứa càng cao hơn.
Hứa Gia Thời là một cậu bạn nhỏ có cuộc sống rất kỷ luật, tối nào cũng đi ngủ lúc chín giờ, sáng hôm sau dậy lúc tám giờ, buổi trưa còn phải ngủ bù thêm một tiếng.
Đào Ấu Tâm lại thích gì làm nấy, “hành” cha mẹ đến mức mắt của hai ông bà thâm đen.
Ba Đào mẹ Đào thật sự hết cách rồi, đành phải sang nhà họ Hứa xin giúp đỡ: “Bà có thể… cho Gia Thời ngủ chung với con bé được không?”
Cái gọi là “ngủ chung”, tức là chờ đến khi Đào Ấu Tâm chịu ngủ thiếp đi rồi lại bế Hứa Gia Thời về nhà.
Mới đầu, Hứa Gia Thời cực kỳ không hài lòng khi thấy có một cô nhóc xuất hiện bên cạnh mình.
Dần dà, cậu bé đã quen với tiếng khóc biến thành tiếng cười, quen với bàn tay nhỏ bé hay nắm tay mình, mãi đến khi…
“Hu hu…”
Một tiếng khóc khác hẳn ngày thường vang lên trong phòng khách, hai bà mẹ lại gần xem, không ngờ đứa khóc lại là Hứa Gia Thời.
Đào Ấu Tâm – nay đã chín tháng tuổi – đang cai sữa nên miệng lúc nào cũng ngứa ngáy, núm v”ú cao su chuyên dùng để an ủi cô bé không biết bị rớt từ khi nào, lúc này cô bé đang ôm ngón tay Hứa Gia Thời m
út chùn chụt.
Cô bé không biết kiểm soát sức mạnh của mình nên làm Hứa Gia Thời đau.
“Đào Ấu Tâm!” Mẹ Đào vội bế con gái lên răn dạy: “Ai dạy con cắn anh thế hả?”
Hứa Gia Thời chỉ khóc hai tiếng rồi nín, mẹ Hứa bế con trai đi rửa tay, sau đó lại an ủi mẹ Đào đang xù lông nhím: “Không sao đâu, không sao đâu, bà đừng làm con bé sợ.”
Hứa Gia Thời không khóc nữa, ngồi trên sofa xem TV một mình.
Về phần Đào Ấu Tâm, dường như cô bé cũng biết mình đã phạm sai lầm, giãy dụa mấy lần cuối cùng cũng trốn thoát khỏi vòng tay của mẹ mình, bò đến bên cạnh Hứa Gia Thời, bàn tay nhỏ bé vừa tí hon vừa ngắn ngủn đặt lên mu bàn tay Hứa Gia Thời.
Hứa Gia Thời im lặng rút tay ra, không thèm để ý tới cô bé.
Cô bé chầm chậm ngẩng đầu, há miệng, thè chiếc lưỡi hồng hào: “Anh… Anh…”
Phát âm vừa thong thả vừa rõ ràng, khiến mẹ Đào giật mình đến mức làm rơi chùm nho xuống sàn nhà.
Mà Hứa Gia Thời vừa rồi còn bực bội một mình, lúc này ngoảnh đầu sang nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn đen láy của em gái, chậm rãi vươn tay ra một lần nữa.
…
Cụm từ đầu tiên mà Đào Ấu Tâm học được, là anh trai.
Đào Ấu Tâm – lúc này đã một tuổi – không cần người “ngủ chung” nữa. Thời gian ngủ của cô bé tăng vọt, đôi khi đang ăn cơm cũng ngủ gật được, ngồi trong xe đẩy em bé trề môi.
Sau đó, sẽ có một khuôn mặt tròn vo và tay nhỏ chân nhỏ mũm mĩm.
Lúc cô bé hai tuổi, mẹ Đào đưa con gái đến bệnh viện khám chỉ tiêu sức khỏe, bắt đầu kiểm soát thức ăn của cô bé. Đào Ấu Tâm không được ăn đồ ăn vặt thì cứ luôn miệng ê a ê a, há miệng lên án: “Con đói, muốn ăn.”
Mẹ Đào xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm của con gái: “Cục cưng của mẹ ơi, nếu con còn ăn tiếp thì sẽ biến thành đứa trẻ béo phì đấy.”
Không được ăn quà vặt, Đào Ấu Tâm chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Để phối hợp với con gái, mẹ Đào không dám ăn quà vặt trước mặt cô bé. Trên đường về nhà, ba Đào mua một con vịt nướng, hai vợ chồng nấp trong nhà bếp, ba Đào lén lút đưa vịt nướng cho vợ cứ như đặc công làm nhiệm vụ.
“Gần đây vì Tâm Tâm, em sắp đói đến mức sụt cân rồi.”
“Ăn nhiều một chút, sau này mỗi ngày tan làm anh sẽ mang đồ ăn về cho em.”
“Cảm ơn chồng.” Mẹ Đào nhón chân hôn lên má ba Đào một cái để bày tỏ lòng biết ơn.
Đào Ấu Tâm đi chân trần đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng ngời nhìn vào nhà bếp.
Khi ba Đào ngồi trên sofa xem TV, Đào Ấu Tâm trèo lên ghế sofa hôn má ba một cái. Ba Đào vừa mừng vừa sợ, lập tức bế con gái cưng nâng lên cao.
Thấy mình đã hôn má ba mà vẫn không được ăn quà vặt, Đào Ấu Tâm khẽ “hừ” một tiếng vào mặt ba mình, sau đó ôm búp bê barbie của mình về phòng, chỉ để lại ba Đào chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không rõ vì sao con gái cưng tự dưng lại giận mình.
Hôm sau, mẹ Hứa bận việc phải ra ngoài nên đưa con trai sang nhà họ Đào: “Gia Thời, trưa nay con ăn cơm ở nhà dì nhé. Chiều mẹ sẽ sang đón con.”
Hứa Gia Thời ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Hứa đưa bình sữa đã pha sẵn ở nhà cho cậu bé, sau đó trò chuyện với mẹ Đào mấy câu rồi xách túi xách rời đi.
Hứa Gia Thời đặt bình sữa màu xanh lam của mình lên bàn trà, sau đó ngồi một bên xem máy tính bảng, học chữ Hán với bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi.
Đôi mắt Đào Ấu Tâm xoay tròn một vòng. Tranh thủ lúc mẹ không chú ý, cô bé trèo lên sofa, hôn chụt một phát lên khuôn mặt sạch sẽ đẹp trai của Hứa Gia Thời rồi chỉ vào bình sữa của cậu bé: “Anh ơi, em muốn uống sữa.”