Em cũng thích anh sao?
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Hứa Gia Thời không phải hoàn toàn không có ý tưởng gì, đến cuối cùng đã đưa ra một đề xuất đúng với trọng tâm.
Bầu không khí giữa Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn không thích hợp để ngồi yên nói chuyện cho lắm, thế nhưng cũng có thể tạo cơ hội để cho hai người bọn họ mỉm cười mà xóa đi hận thù với đối phương.
Tiết thể dục vào hôm thứ tư, học sinh của cả hai lớp vẫn tiếp tục tập thể dục theo nhạc được phát trên đài, không có thời gian nào thừa ra để hoạt động tự do nữa.
Tạ Nhiên phát hiện Hứa Gia Thời ở lớp bên cạnh có chút thân thiết với Châu Triệt Ngôn, cặp hỏa nhãn kim tinh kia của cậu ấy giống như được lắp radar cứ thể theo dõi Hứa Gia Thời.
Đối với Tạ Nhiên mà nói, bạn bè đứng về phe nào là một điều rất quan trọng.
Châu Triệt Ngôn học cùng lớp với Hứa Gia Thời nên đã chiếm thế thượng phong, thế thì cậu ấy càng phải cố gắng nỗ lực hơn nữa để kéo Hứa Gia Thời về phe của mình, giống như lúc trước lôi kéo được Đào Ấu Tâm vậy.
Hai lớp gần như đồng thời tan học cùng một lúc, Tạ Nhiên không thèm để ý đến ánh mắt người khác, một mạch đi thẳng đến chỗ của Hứa Gia Thời.
“Thứ bảy là sinh nhật tôi, tôi mời mọi người đi hát, cậu có tới không?” Cậu ấy vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn không giống như là hai người mới quen: “Thất Thất và Đào Ấu Tâm đều muốn đi.”
Dưới ánh mắt tha thiết của cậu ấy, Hứa Gia Thời đã nhận lời.
Tạ Nhiên vô cùng vui vẻ đắc ý, bày ra vẻ mặt chuyện này đã nằm trong dự tính.
Cậu ấy biết chắc chắn Hứa Gia Thời không để Đào Ấu Tâm đi một mình được.
Hai người họ dường như đã đạt được thỏa thuận với nhau, Đường Quân ở gần đó nhìn thấy cảnh này lập tức quay sang phàn nàn với Châu Triệt ngôn: “Mẹ nó, Tạ Nhiên bị điên hả trời? Sao lúc nào cậu ta cũng đào góc tường nhà cậu thế.”
Châu Triệt Ngôn bình tĩnh quay đi: “Cũng không được tính là góc tường.”
Đường Quân nghiêng đầu nhắc nhở cậu ấy: “Cậu cẩn thận chút đi, tôi thấy quan hệ giữa cậu và Đào Ấu Tâm cũng khá tốt đó, đến lúc đó cậu ta sẽ cố ý bôi nhọ cậu cho mà xem.”
Châu Triệt Ngôn lại hết sức chắc chắn: “Sẽ không đâu.”
“Cái gì mà sẽ không chứ? Cậu ta đã khoe khoang mấy cái chuyện vặt vãnh nhạt nhẽo kia biết bao nhiêu lần rồi cơ chứ.” Ngay cả một người ngoài cuộc như cậu ấy cũng đã nghe nhiều đến mức ong cả tai, đau cả đầu.
“Ý của tôi là, cậu ấy sẽ không tin đâu.”
Lúc ở trong đội tuyển tập huấn, Đào Ấu Tâm đã vì cậu ấy mà đứng về phe đối đầu với Tạ Nhiên. Khi đến trường, cô cũng đã từng giúp đỡ cậu ấy ngay trước mặt của Tạ Nhiên.
Hơn nữa, đêm hôm đó cậu ấy đã giải thích rõ ràng nguyên nhân của toàn bộ sự việc với Đào Ấu Tâm, cô gái ấy là người biết phân biệt phải trái đúng sai, chắc chắn sẽ không tin những lời thêm mắm dặm muối của Tạ Nhiên.
“Ồ.” Đường Quân đột nhiên nghe ra được một chút ý tứ khác từ trong lời nói của cậu ấy: “Nghe có vẻ như gần đây hai cậu tiến triển rất tốt nhỉ?”
“Chỉ là xã giao bình thường thôi.”
“Hai cậu nói chuyện với nhau lúc nào, sao tôi lại không thấy?”
“Chúng tôi chat trên mạng.”
“Cậu được đấy.” Không ngờ cái tên đầu gỗ này thế mà lại âm thầm nói chuyện với con gái ở trên mạng, Đường Quân nheo mắt cười: “Thế thì cậu ấy nhất định sẽ đứng về phe cậu.”
Đường Quân quyết định giúp bạn bè đổ thêm dầu vào lửa, đề nghị: “Chi bằng hôm nay chúng ta đến chỗ của Hứa Gia Thời đi?”
Châu Triệt Ngôn không nói gì, cũng không phản bác lại.
Ở độ tuổi này, hầu hết tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn chơi với bạn cùng giới, nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Gia Thời lại không thèm để ý những điều này.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có không ít người bàn tán về mối quan hệ giữa anh và hai cô gái khác, thông qua những tiền tức được lan truyền từ các bạn học thời cấp hai của anh, tất cả mọi người đều biết Hứa Gia Thời có một mối quan hệ cực tốt với một cô gái là “thanh mai trúc mã”.
Đào Ấu Tâm vừa lấy cơm xong đang chuẩn bị đi tới bàn ăn thì bỗng phát hiện có liên tục hai, ba cô gái tiến lên hỏi có ý muốn ngồi chung nhưng đều bị Hứa Gia Thời từ chối.
Anh nghiêm chỉnh ngồi ở đó, giống như một nhà sư thanh tâm quả dục.
Đào Ấu Tâm đặt đĩa cơm của mình xuống bàn ăn, mỉm cười trêu chọc: “Anh Gia Thời, chúng ta thế này sẽ không cản trở vận đào hoa của anh đó chứ?”
Hứa Gia Thời nhướng mí mắt: “Anh cần cái đó sao?”
Cô bĩu môi, không muốn tự mình làm khổ mình: “Được rồi, anh chỉ có một lòng đọc sách thánh hiền, kiên quyết không nhiễm bụi trần.”
Trước đây nhỏ tuổi vô tri, cô thậm chí còn giúp hoa khôi học ở lớp bên cạnh và chị đại trường bên cạnh gửi thư tình và quà cho Hứa Gia Thời, kết quả không những bản thân bị anh trách mắng một trận đã đành, hơn nữa còn bắt cô phải tự mình đi trả lại đồ cho người ta.
Từ đó về sau, cô không còn dám tùy tiện giúp người khác chuyển đồ cho Hứa Gia Thời nữa.
Vừa mới ngồi xuống, Đường Quân cùng với Châu Triệt Ngôn bưng khay đồ ăn đi tới, trên mặt còn nở một nụ cười: “Chỗ bên này còn có người nào ngồi à?”
Hàm ý chính là: Chúng tôi có thể ngồi ở đây được không?
Nhìn thấy Châu Triệt Ngôn, Đào Ấu Tâm mở to hai mắt, vội vàng thay Khúc Thất Thất giữ người lại: “Không có không có, các cậu cứ ngồi đi.”
Đường Quân nháy mắt với Châu Triệt Ngôn, ý bảo cậu ấy sang ngồi bên cạnh Đào Ấu Tâm.
Châu Triệt Ngôn biết rằng khi ở trường cô và Khúc Thất Thất dường như luôn dính lấy nhau như hình với bóng, lo lắng mình bất lịch sự đi chiếm chỗ ngồi của người ta: “Bạn của cậu…”
Đào Ấu Tâm đã học được cách cướp lời: “Thất Thất đang xếp hàng, cậu ấy sẽ qua đây ngay ấy mà.”
Cô nhất định phải kể cho Thất Thất, Châu Triệt Ngôn thường ngày vốn trầm mặc ít nói, hôm nay thế mà lại chủ động lên tiếng hỏi cô, chứng tỏ đã tiền gần thêm được một bước tới thành công rồi.
Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, sau khi biết được thông tin Châu Triệt Ngôn lựa chọn ngồi ở bên cạnh Đường Quân.
Đường Quân thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô gái mà mình thích đang ngồi trước mặt thế mà Châu Triệt Ngôn cũng chẳng biết đường chủ động tấn công.
Cậu ấy nhấc đầu gối lên đẩy Châu Triệt Ngôn một cái, không cẩn thận đụng đến cả Hứa Gia Thời đang ngồi ở bên cạnh, hai chàng trai một người bên trái một người bên phải đồng thời nhìn về phía cậu ấy, ánh mắt của cả hai đều lạnh lùng thấu xương sắp bức cậu ấy đến phát điên.
“Hì hì, vô tình đụng phải thôi.” Đường Quân lúng túng cười cười, mãi cho đến khi Khúc Thất Thất đi tới, bầu không khí giữa họ mới bắt đầu trở nên sôi nổi hơn.
Đường Quân thích nói nhiều, cũng rất thích chơi đùa ham vui, trong lúc đang nói chuyện thuận tiện đưa ra lời mời: “Các cậu có muốn chơi CS người thật không?”
“Tôi chưa chơi bao giờ, có thể thử xem sao.”
“Gần đây có một câu lạc bộ bắn súng ngoài trời vừa mới ra mắt chế độ “bắn PUBG”, tôi rất muốn đi trải nghiệm thử, mọi người có rảnh không lập kèo mình cùng đi?”
“Tôi tham gia.”
Khúc Thất Thất là người đầu tiên đưa ra quyết định, cô ấy xoay người kéo Đào Ấu Tâm: “Tâm Tâm, còn cậu thì sao?”
“Tớ cũng tham gia.” Dứt lời, Đào Ấu Tâm lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Lúc gặp phải mấy loại rau củ không thích ăn, Đào Ấu Tâm vô thức gắp lên rồi nhét vào miệng dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Hứa Gia Thời.
Có điều, món canh bí đỏ hôm nay thật sự rất ngon, lúc ăn hết cơm thì canh cũng vừa vặn được cô ăn sạch sành sanh.
Hôm nay cô rất tự giác, không cần Hứa Gia Thời giám sát, kết quả vừa mới đặt đũa xuống thì lại phát hiện: “A, quên mang khăn giấy mất rồi.”
Hứa Gia Thời chẳng nói chẳng rằng, lấy ra một túi khăn giấy mới tinh đưa cho cô.
Đào Ấu Tâm cũng rất tự nhiên không chút khách sáo mà nhận lấy, cô hoàn toàn không chú ý tới Châu Triệt Ngôn đang ngồi theo đường chéo ở đối diện mình cũng có hành động tương tự.
Buổi tối, Châu Triệt Ngôn theo thói quen mở khung trò chuyện ra, sau khi cứ chỉnh đi sửa lại vài lần, cuối cùng vẫn lựa chọn gửi đi.
Chu: [Tôi nghe nói cậu và Hứa Gia Thời là thanh mai trúc mã phải không?]
Tiểu Đào Khí °O: [Chúng tôi không phải đâu! Cậu đừng nói lung tung! Tôi và cậu ấy chỉ là bạn học cùng lớp với nhau mấy năm thôi.]
Chu: [Ồ, không có gì đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi.]
Câu hỏi này quá thẳng thừng, Châu Triệt Ngôn sợ rằng đối phương sẽ phát hiện ra mục đích của mình, sau khi có được đáp án mình muốn, cậu ấy bèn nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, cũng là ngày sinh nhật của Tạ Nhiên.
Cậu ấy thích sôi nổi náo nhiệt nên đã gọi rất nhiều bạn bè đến chơi.
Phần lớn trong số đó đều là con trai, con gái chỉ có hai người là Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất.
Hai người họ đi cùng nhau, Tạ Nhiên nhìn trái rồi lại nhìn phải, hỏi: “Hai cậu thật sự đi tay không đến đấy à?”
Khúc Thất Thất học theo cậu ấy nói: “Chẳng nhẽ bọn tôi mang quà đến cho cậu thật?”
Đào Ấu Tâm đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười, lúc này Hứa Gia Thời mới xách theo đồ đi ra từ phía sau.
Sáng nay, anh vừa tham gia xong vòng bán kết cuộc thi vật lý.
Cậu Tạ cảm thấy rất thỏa lòng ưng bụng, ôm vai bá cổ Hứa Gia Thời gọi hai tiếng anh em, Hứa Gia Thời mặt không biểu cảm đẩy tay của Tạ Nhiên đang đặt trên người mình ra, duy trì khoảng cách.
Ba người trong phòng VIP đều là bạn học cùng lớp nên cũng chẳng ai thấy lạ.
Trong lúc mọi người đang rất nhiệt tình vui vẻ hát hò thì bỗng có một nam một nữ đẩy cửa vào, chàng trai cắt đầu đinh là lớp phó thể dục của lớp họ, còn cô gái với mái tóc dài bồng bềnh đang đi bên cạnh kia thì trông có vẻ rất lạ.
Cô gái kia mặc một chiếc váy hai dây dài, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống thắt lưng, từ bên cạnh nhìn sang, dáng người thon thả mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú thuần khiết, nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
“Trình Tử Gia, đây là bạn gái của cậu à?”
Trình Tử Gia chính là tên của lớp phó thể dục lớp họ.