Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm


Chương 9


Chương 9: Cút về đây.

Edit+beta: Mẫn Mẫn.

Truyện chỉ đăng tại minyuee.wordpress.com và Wattpad @MnMn40, vui lòng không reup đi nơi khác, hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor!

Văn Từ do dự một lúc, sau đó mới nhận điện thoại.

“A Từ, mẹ và ba con định dẫn A Thanh đi nước ngoài chơi mấy hôm, con trở lại…”.

Văn Từ lập tức ngắt lời: “Con không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ.”

“Thằng bé này, sao lại vội từ chối như thế, người một nhà chúng ta đi du lịch, đương nhiên con cũng phải tới rồi.”

“Con phải đi làm, lần sau đi.”

“Đi làm? Con tìm công việc rồi à?”.

Văn Từ ậm ừ cho qua chuyện, không nói nhiều lời.

Mẹ Văn dịu dàng nói: “Lúc này công ty ba con thiếu nhân viên, con trở về tiếp tục giúp đỡ ba đi. Ba cũng có lòng muốn giao công ty lại cho con, khoảng thời gian này con có thể nhân cơ hội luyện tập, đến lúc tiếp nhận công ty rồi đỡ phải bận rộn sứt đầu mẻ trán.”

Văn Từ ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Văn Thanh thì sao?”.

Trong tình tiết ban đầu của tiểu thuyết, mẹ Văn hoàn toàn không có ý định giao công ty lại cho Văn Từ, hơn nữa thái độ của bà đối với cậu cũng thay đổi rất nhiều, bà cho rằng cậu mơ ước chiếm đoạt thứ không thuộc về mình.

“Ngay từ đầu công ty đã quyết định người thừa kế là con rồi mà. còn A Thanh… mẹ với ba con đã thương lượng xong xuôi cả rồi, nếu A Thanh muốn mở công ty thì ba mẹ sẽ giúp thằng bé.” Mẹ Văn đáp.

Mẹ Văn vừa nói xong, đầu dây bên kia điện thoại bỗng vang lên một giọng nói, “Mẹ, anh hai sẽ về quản lý công ty ạ?”.

Văn Từ vừa nghe là biết giọng điệu mềm yếu nhu nhược kia là của Văn Thanh.

Mẹ Văn vừa khó xử vừa căng thẳng, lên tiếng giải thích: “A Thanh, con cũng có công ty của mình.”

Văn Từ thở dài, cậu cúp điện thoại, gửi cho mẹ Văn một tin nhắn, “Văn Thanh thích hợp quản lý công ty hơn con.”

Trong tiểu thuyết, Văn Thanh không những gia nhập vào ngành giải trí, sau khi nổi tiếng còn tiếp nhận công ty nhà họ Văn.

Mặc dù bây giờ ba Văn muốn giao công ty lại cho cậu, nhưng phỏng chừng không bao lâu nữa cũng sẽ đưa cho Văn Thanh thôi.

Cậu không muốn lún sâu vào trong đó, cậu không muốn làm một công cụ để cho người khác lợi dụng, cuối cùng cũng không giữ lại cho mình được thứ gì.

Rửa mặt xong, Văn Từ xoa xoa cái bụng hơi đói của mình, cậu thật sự không muốn gọi đồ ăn bên ngoài nữa, vì vậy đi vào bếp nấu cháo ăn.

Khá tốt, ít ra nấu cháo trắng không cần kỹ thuật gì, làm một lần là thành công ngay.

Nhìn bát cháo trắng bốc khói nghi ngút, Văn Từ chụp một tấm hình, tiện tay đăng lên news feed.

Lý Thạnh Thừa vốn đang ngồi buồn đời trên sofa, đột nhiên lướt thấy bài viết của Văn Từ vừa đăng lên news feed, cậu ta ngồi bật dậy, lập tức gửi cho Văn Từ ba mươi nghìn tệ, “Anh em tốt, cậu ăn cháo trắng luôn rồi à, vậy là nghèo cỡ nào đây.”

Văn Từ chuyển tiền trả lại cho cậu ta, “Nghèo chưa chết là được.”

“Hay là cậu về lại nhà họ Văn đi.” Lý Thạnh Thừa gọi điện thoại đến, tiếp tục khuyên bảo Văn Từ, “Mình lo cậu mà cứ tiếp tục như thế là cạp đất ăn thật đấy.”

Văn Từ: “Không về, mình có công việc rồi.”

“Cậu tìm được việc rồi à? Quay phim hả?”.

“Livestream.”

Lý Thạnh Thừa khiếp sợ: “Cậu đi livestream á?? Với điều kiện của cậu vào giới giải trí cũng có cơ hội đấy chứ, sao không vào ngành giải trí mà lại đi làm streamer?”.

Văn Từ đáp: “Không có hứng thú với giới giải trí.”

“Vậy sao lúc đầu cậu lại chọn ngành biểu diễn.”

Văn Từ nghĩ một lát, nói: “Đăng ký đại thôi.”

Lý Thạnh Thừa thở dài, “Có chuyện gì thì tìm mình, đừng có cậy mạnh.”

Văn Từ ừ một tiếng.

Cúp máy xong, Lý Thạnh Thừa quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào mà ba Lý đã ngồi bên cạnh nhìn cậu ta chằm chằm, Lý Thạnh Thừa khiếp hồn khiếp vía.

“Khi nãy con gọi điện thoại cho Văn Từ à?” Ba Lý hỏi một câu.

Bình thường ông ấy đã không thích Văn Từ, ba Lý cho rằng Văn Từ quá bướng bỉnh, rất có thành kiến với Văn Từ, nhưng ông vẫn luôn nhịn cậu cũng chỉ vì Văn Từ mang họ Văn.

Lý Thạnh Thừa không nói gì, ba Lý lại nói tiếp: “Chuyện nhà họ Văn chắc con biết rồi đúng không? Nếu biết rồi thì cách xa Văn Từ ra đi, bớt chơi với nó lại, có thời gian thì chi bằng tiếp xúc với Văn Thanh nhiều hơn, thằng nhóc đó mới là con ruột nhà họ Văn, Văn Từ chỉ là thứ hàng giả mà thôi.”

Nghe ba Lý khinh thường chế giễu bạn mình như thế, Lý Thạnh Thừa không vui nói, “Ba à, Văn Từ là bạn của con, ba đừng nói như vậy. Vả lại sao ba còn quản con chơi với ai thế, con có còn là con nít nữa đâu.”

Ba Lý lạnh lùng lên tiếng: “Chắc chắn bây giờ Văn Từ đang cuống cuồng tìm cách để ở lại nhà họ Văn, thứ người như thế, có cái gì hay để quen thân đâu.”

Phần lớn mọi người đều nghĩ Văn Từ như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên khi biết chuyện, Lý Thạnh Thừa cũng từng cho rằng Văn Từ nên nghĩ cách ở lại nhà họ Văn.

Nhưng Văn Từ không làm như vậy, cậu lựa chọn rời khỏi nhà.

Lý Thạnh Thừa cũng thấy điểm này vô cùng đáng nghi, nhưng cậu ta cũng chẳng muốn giải thích gì đó với ba mình, Lý Thạnh Thừa xoay người định bụng trở về phòng.

“Ngày mai con mua ít đồ đến nhà họ Văn thăm hỏi Văn Thanh đi, nghe nói thằng nhóc đó nhát gan, con nhớ dẫn nó đi dạo loanh quanh làm quen.” Ba Lý nhắc nhở cậu ta.

Lý Thạnh Thừa “Ờ” một tiếng, hoàn toàn không để trong lòng, trái lại còn vì lời nhắc nhở đó của ba Lý mà nhớ đến Văn Từ, cậu ta nài nỉ Văn Từ để lấy địa chỉ rồi mua một ít đồ gửi sang bên đó cho cậu.

*

Nhà họ Văn rơi vào bầu không khí kỳ lạ, dì Hoàng thật cẩn thận dọn thức ăn lên, chỉ sợ tạo ra chút tiếng động nào đó.

Văn Thanh cúi đầu, hắn căng thẳng túm chặt quần áo, dù cho mẹ Văn ngồi trước mặt nói cái gì, hắn cũng đều không lên tiếng.

“A Thanh, con đừng nghĩ nhiều, ba mẹ đều thương hai đứa, sẽ không bất công với các con.” Mẹ Văn càng lo lắng hơn.

Văn Thanh lắc đầu, “Con biết. Nhưng con nghĩ, nếu như con không trở về thì mọi thứ đều là của anh hai, nhưng bây giờ con lại trở về, con cướp đi những thứ nên thuộc về anh hai, có phải như vậy là không tốt không.”

Câu này của hắn làm cho ba Văn vừa mới cầm đũa lên lại tức giận ném xuống, “Con đang nói cái gì thế? Văn Từ lại không phải con ruột của ba, sao mọi thứ có thể là của nó được.”

Dì Hoàng bị giật mình, bà muốn nói vài lời, nhưng nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của ba Văn, bà vội vàng đóng cửa đi ra ngoài.

Văn Thanh cũng dọa, nghe thế thì ngẩng đầu lên ngây người nhìn ba Văn, trông như bị giật mình phát ngốc luôn vậy.

Cứ vài lần như thế, ba Văn cũng mệt mỏi, ông xua tay, bất đắc dĩ thở dài, “Mặc dù A Từ không phải là con ruột của ba, nhưng trong mắt ba thằng bé không khác nào con ruột cả. A Thanh, con đừng cứ mãi cho rằng mình thấp kém hơn người ta một bậc, con và Văn Từ không hề khác nhau, hai con đều là con trai cưng của ba mẹ. Con tự ti quá mức, như vậy sẽ không tốt cho con, hiểu không?”.

Văn Thanh nhận ra ba Văn đã bắt đầu có phản cảm, hắn khép hờ hai mắt, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, ba, là lỗi do con, lần sau con sẽ không nói bậy bạ chọc giận ba nữa.”

“Ăn cơm, ba không có giận, đây cũng không phải là lỗi của con, lại quên lời ba nói rồi à?”

“Vâng, con nhớ rồi.” Văn Thanh vội đáp.

Mẹ Văn gắp cho hắn một miếng cá, Văn Thanh nhìn miếng cá đó, khuôn mặt lộ vẻ chần chừ.

“Sao vậy con?” Mẹ Văn thấy hắn không đúng, bèn hỏi.

“Không có gì ạ, chỉ là nhìn thấy miếng cá này, con nhớ hồi nhỏ bị hóc xương cá, khó chịu những một tuần thôi.” Văn Thanh gắp miếng cá đó lên ăn, hai mắt chợt đỏ.

Mẹ Văn nghe mà đau lòng, viền mắt cũng nóng lên theo, “Con yên tâm, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa đâu.”

Văn Thanh cúi đầu, lẳng lặng ăn cơm, không nói gì nữa.

Ăn cơm xong, hắn trở về phòng.

Văn Thanh đóng cửa lại, hắn ngồi trên ghế bập bênh rồi nhắm mắt, ngón tay thỉnh thoảng gõ lên thành ghế.

Tình tiết không đúng, mà những chỗ bất thường lại có rất nhiều.

Không bình thường nhất chính là thái độ của ba Văn và mẹ Văn đối với Văn Từ, đáng lẽ họ phải hoài nghi chán ghét tên đó mới đúng, sao lại trở thành luyến tiếc Văn Từ rồi, không những thế, bọn họ còn dự định giao công ty cho Văn Từ, thứ mà đáng lẽ phải thuộc về hắn.

Còn nói những lời lẽ gì mà Văn Từ và hắn đều là người nhà họ Văn, đúng là nói năng không có chuẩn mực.

Sao Văn Từ có thể giống như hắn, cũng là người nhà họ Văn được cơ chứ.

Nghĩ đến đây, Văn Thanh chợt mở mắt, tầm mắt lấp loáng sự khinh thường.

Điện thoại rung lên hai lần, Văn Thanh cầm lên xem.

Đạo diễn trước đây kết bạn với hắn mời hắn đi thử vai, bên kia hỏi Văn Thanh có hứng thú diễn nam chính của bộ phim đó không.

Văn Thanh nhìn tin nhắn một hồi lâu, sau đó mới hỏi tại sao lại tìm mình.

“Vô tình thấy được ảnh của cậu, cảm thấy cậu cực kỳ hợp với vai này.”

Văn Thanh nhấn mở phần giới thiệu của bộ phim do bên kia gửi tới, thì ra là một bộ phim đam mỹ.

Nam chính còn lại đã có người chọn rồi, mặc dù trong đó không viết là ai, nhưng Văn Thanh biết, đó là Thẩm Hà Nhứ.

Nhớ đến Thẩm Hà Nhứ, Văn Thanh nhướng mày, bất chợt nở nụ cười, “Không cần, tôi không có hứng.”

“Mặc dù là phim đam mỹ, nhưng rất có tiềm năng trở thành siêu phẩm, cậu xác định không suy xét thử xem sao à?”.

“Không đâu.” Văn Thanh block người kia, sau đó gọi điện thoại cho Văn Từ.

Văn Từ tắt nguồn điện thoại.

Văn Thanh lại kéo người nọ ra khỏi danh sách đen, gửi phương thức liên lạc và ảnh chụp của Văn Từ cho vị đạo diễn đó: “Người này còn thích hợp hơn cả tôi.”

Bên kia: “Đây không phải là game streamer mới lên hot search hai ngày trước hay sao? Tôi thấy cậu này không thích hợp làm nam chính cho lắm.”

Văn Thanh mở Weibo, hắn nhìn thấy tiêu đề “Game streamer đá xéo người khác” nằm ở top 7 hot search, Văn Thanh nhấn vào xem.

Khi nhìn thấy gương mặt trong video đó, Văn Thanh bật cười ra tiếng, hắn cũng tải app livestream về, sau khi tìm thấy trang chủ của Văn Từ, hắn nhấn theo dõi.

Một giây sau, vừa hay Văn Từ cũng bắt đầu phát trực tiếp.

Văn Thanh nhấn vào xem, ánh mắt hắn trở nên sâu xa, Văn Thanh lập tức chuyển tiếp liên kết đó sang cho mẹ Văn.

Vài phút sau, hắn lại gửi thêm một tin nhắn, “Mẹ, con gửi nhầm, mẹ đừng nhấn vào nhé, đó là link rác đấy, nhấn vào thì điện thoại sẽ bị nhiễm virus!”.

Mẹ Văn vốn không muốn xem, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ “link rác”, bà liếc mắt xem thử, chợt có cảm giác ảnh bìa trong đó nhìn thế nào cũng thấy rất giống Văn Từ, mẹ Văn nhấn vào thì phát hiện là một buổi phát sóng trực tiếp.

Phòng livestream có rất nhiều người đang mắng chửi, Văn Từ thì đang chơi game, thỉnh thoảng lại tương tác với mọi người, thấy bình luận mắng chửi mình mà cậu cũng không có phản ứng gì, làm cho phòng phát trực tiếp càng thêm “đông vui”.

Mẹ Văn nhìn những lời lẽ khó nghe đó, bà giận cực kỳ, lên tiếng gọi ba Văn.

Phòng khách truyền đến tiếng cãi vã không hề nhỏ, Văn Thanh nghe được tiếng thở hổn hển của ba Văn: “Nó đang nghĩ cái gì vậy? Rốt cuộc là nó đang nghĩ cái gì? Bảo nó về nhà nó không về, bảo đến công ty cũng không đến, vậy mà giờ lại đi làm streamer? Đã vậy còn bị người khác mắng chửi nữa? Phát trực tiếp cho mất mặt à?”.

“Ông nhỏ giọng lại chút đi.” Mẹ Văn nói, “Có khi A Từ lại thích phát trực tiếp thì sao, cái này cũng có làm sao đâu. Tôi nói với ông là muốn hỏi ông có định giúp thằng bé một tay hay không thôi mà, tôi thấy mấy người đó mắng nhiếc khó nghe quá.”

“Giúp cái gì mà giúp!” Ba Văn giận đỏ mặt, ông la lên, “Tôi hỏi bà, nó làm như thế là mất mặt ai. Nhà họ Văn chúng ta có công việc mà không làm, chạy ra ngoài làm streamer, bây giờ bà bảo nó mau về đây cho tôi!”.

Mẹ Văn khuyên: “Thằng bé cứ bị người khác mắng chửi như thế đúng thật là không tốt, từ nhỏ A Từ đã được chúng ta chiều chuộng, chưa từng bị mắng như thế bao giờ. Nhưng ông cũng biết tính thằng bé bướng bỉnh mà, tôi nói chưa chắc thằng bé đã nghe. Ông bớt giận đi, đừng để A Thanh nghe thấy rồi lại buồn lòng. Chuyện này là do A Thanh không cẩn thận gửi nhầm nên tôi mới biết đấy.”

“Bướng bỉnh thì cũng phải về cho tôi! Tôi không cho phép nó làm streamer!” Ba Văn nghe xong càng giận hơn, ông vỗ bàn thật mạnh, “Chắc chắn A Thanh đã sớm phát hiện ra rồi, nếu không phải thằng bé không cẩn thận gửi cho bà thì không biết nó còn định giấu chúng ta đến khi nào, có khi Văn Từ không cho thằng bé nói với chúng ta thì có. Bà mau gọi nó cút về đây cho tôi, nói với nó, nếu thật sự không muốn về thì mãi mãi cũng đừng về nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN