Khi nàng nhìn thấy Chu Lâm Uyên thì chàng đang ăn mặc rất chỉnh tề đứng ở bên cạnh bàn, trên tay cầm bút nhưng lại chần chừ không viết. Vân Kha đứng cách chàng ba bước chân và chẳng có ai mở lời cả. Ngoài ánh đèn lập loè của ngọn nến ra, trong phòng chẳng còn chút động tĩnh gì nữa. Vân Kha đứng yên trong chốc lát, sau đó thì xoay người muốn rời đi.
“Nàng đoán được rồi ư.” Chu Lâm Uyên đặt chiếc bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn bóng hình của Vân Kha, trong đôi mắt in lên ánh lửa mờ nhạt của ngọn nến nhưng lại chẳng có sức sống là mấy.
Vân Kha hít một hơi thật sâu, tiếp đó nàng mở lời: “Chàng nghĩ thế nào?”
Chu Lâm Uyên không đáp lời mà đi về phía nàng, ôm chầm lấy nàng từ phía sau: “Lúc trước ta đã thấy nàng mỏng manh, không ngờ lại gầy yếu thế này.” Trong giọng nói là sự dịu dàng và thương tiếc đến luyến lưu, thế mà trong tim Vân Kha chỉ có thể cảm nhận được từng cơn rùng mình. Đây là lần đầu tiên hai người họ gần nhau đến vậy, thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập trong trái tim của nhau.
“Chu Lâm Uyên, chàng có dám đi cùng ta không?” Vân Kha quay người lại, cố chấp nhìn vào đôi mắt của Chu Lâm Uyên.
“A Kha, tuổi nàng vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu…” Chu Lâm Uyên vươn tay vuốt nhẹ lên tóc mai của nàng, đôi mắt chẳng chút dao động.
Vân Kha lớn tiếng ngắt lời chàng: “Đúng đấy, ta không hiểu, ta cũng không muốn hiểu. Không muốn hiểu cuộc liên hôn sẽ liên quan đến sự an nguy và tình
hữu nghị của hai nước, ta không muốn hiểu rằng nếu như từ chối sẽ rất có thể tạo nên một cuộc chiến loạn. Chu Lâm Uyên, ta chỉ muốn biết là chàng rốt cuộc…” Nói đến đây thì nước mắt cũng bất giác tràn mi.
“A Kha, về đi.” Chu Lâm Uyên buông nàng ra, quay người đi trở về cạnh bàn.
Vân Kha đứng đấy một lúc, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi. Nàng ngẩng đầu, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Được, ta sẽ quay về, đợi đến lúc Lũng Tây Vương thành thân thì đừng quên gọi ta đến uống một ly rượu mừng.”
Có thể nhìn ra được quốc chủ đã chuẩn bị rất chu đáo, ngày hôm sau bèn cử hành buổi lễ sách phong cho Lũng Tây Vương. Vân Dược trước giờ vẫn luôn thích náo nhiệt mà lúc này lại đang ở Lạc Vân Lâu cùng với Vân Kha.
“A Tỷ…” Vân Dược muốn tìm gì đó để nói, mượn cớ để phân tán sự chú ý của Vân Kha.
Vậy mà mới mở lời thì đã bị Vân Kha cắt ngang: “Tiểu Dược, đệ có biết là tại sao lúc đầu tỷ lại cố chấp chọn Lạc Vân Lâu làm tẩm cung không?”
Vân Dược bỗng nhiên bị hỏi đến, bèn có chút khó hiểu.
“Bởi vì mẫu hậu từng nói rằng nơi đây được xây nên khi phụ hoàng cưới bà làm vợ, điều đó tượng trưng cho tình yêu độc nhất vô nhị mà phụ hoàng dành cho mẫu hậu. Tỷ hy vọng phu quân của mình trong tương lai cũng có thể giống như phụ hoàng, ba ngàn con sông nhưng chỉ múc một gáo nước*.” Vân Kha nói xong thì trong đôi mắt chợt dâng lên chút ảm đạm.
“A Tỷ thích Chu Lâm Uyên và muốn cùng hắn bên nhau cả một đời, chuyện này thật ra đơn giản vô cùng. Đệ đã điều tra rõ danh sách đoàn sứ giả của Mặc Lịch Quốc rồi, chỉ cần mang vị công chúa hòa thân kia…”
“Chuyện liên quan đến hoà bình hai nước, đệ không được phép tự ý làm càn. Tỷ và chàng, và kể cả Lũng Tây Vương đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”
“A Tỷ, hôm qua đệ nghe mẫu hậu nói rằng đại hôn đã được định vào giữa tháng ba. Sau khi đại hôn kết thúc, hắn ta sẽ dẫn theo tân nương về đất phong.”
“Đi cùng với ta đến Quỳnh Hoa Lầu trong thành uống rượu đi, đã lâu lắm rồi không uống rượu hoa quỳnh ở nơi đó.”
– —-
[Chú thích]
*Ba ngàn con sông nhưng chỉ múc một gáo nước – 三千弱水只取一瓢饮: Câu nói được bắt nguồn từ một câu chuyện trong kinh Phật, mang nghĩa là trong bể nước mênh mông, chỉ cần một gáo nước cho mình là đủ. Nó cũng dùng để chỉ sự chung thuỷ, sắt son trong tình yêu. Trong Hồng lâu mộng, Giả Bảo Ngọc cũng mượn câu này để nói với Lâm Đại Ngọc: tỏ ý bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ, ta chỉ yêu mình nàng là đủ.