Chứng kiến toàn bộ quá trình, Kỷ Trì há hốc mồm đến mức không màng quan tâm đến bản thân đang chật vật trong đống kem.
Đàm Tu là ai cơ chứ? Anh ấy quen biết Đàm Tu từ lâu, chưa từng thấy anh chủ động giao lưu với con gái, thậm chí còn không cho phép người ta chạm vào người mình chứ đừng nói đến mặt.
Hiện giờ, Nhạc Dao không chỉ chạm vào, mà thậm chí còn ấn và sờ, ăn hết đậu hũ.
Còn Đàm Tu thì sao? Chỉ ngồi đó không thay đổi tư thế, tựa như ngầm cho phép cử chỉ của cô.
Mãi đến khi anh bạn “sát thủ phòng karaoke” kia ngừng hát thì phòng bao mới trở lại giây phút yên tĩnh, bấy giờ Đàm Tu mới cất tiếng: “Đủ rồi.”
Nhạc Dao ngượng ngùng rút tay về, nhoẻn cười nhìn anh nhe chiếc răng khểnh làm bại lộ tâm tư nhỏ của cô.
Điều khó thể tin là thái độ của Đàm Tu dành cho Nhạc Dao quả thật có thể nói là… nuông chiều.
Chơi đến tám giờ, mọi người chuẩn bị thu dọn về nhà.
Những người ở cách đây không xa đều tự bắt xe về, chỉ còn lại hai cô gái là Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt.
Kỷ Trì đang định hỏi Nhạc Dao sẽ về nhà bằng cách nào thì chợt thấy Nhạc Dao nói tạm biệt Lý Tây Nguyệt rồi chạy thẳng đến trước mặt Đàm Tu: “Đàn anh, em biết trạm xe gần đây ở đâu nè.”
“Ừm.” Sau đó, Đàm Tu vừa đút tay vào túi vừa đi cùng Nhạc Dao.
Tình cảnh này khiến Kỷ Trì thấy mà trợn mắt há mồm, chẳng phải Đàm Tu về cùng hướng với anh ấy sao? Sao lại đi cùng Nhạc Dao thế?
Thôi kệ đi, ngẫm lại mối quan hệ hiện tại giữa Nhạc Dao và Đàm Tu, đi riêng cũng rất bình thường mà.
Kỷ Trì quay lại nói với Lý Tây Nguyệt: “Tây Nguyệt, anh đưa em về nhà nhé.”
“Không cần đâu.” Lý Tây Nguyệt thẳng thừng từ chối, không có chút nhu mì nào của con gái.
“Tây Nguyệt, em còn giận anh à?” Kỷ Trì thở dài kèm theo vẻ mặt thành khẩn: “Chuyện cũ đã qua lâu rồi, lúc ấy anh còn trẻ ngu ngốc, nhưng anh thật sự xem em là bạn mà.”
Nhắc lại chuyện cũ, Lý Tây Nguyệt hít sâu một hơi: “Khi em bị những người được gọi là hồng nhan tri kỷ kia của anh chèn ép, anh đâu hề đứng về phía em, đúng không?”
Lời buộc tội bình thản của cô khiến Kỷ Trì chẳng có sức để phản bác.
Từ xưa đến nay, anh rất giỏi cúi đầu trước các cô gái: “Ban đầu là anh có lỗi với em.”
Lý Tây Nguyệt chậm rãi lắc đầu: “Không đâu, thật ra không phải lỗi của anh, có lẽ em nên cảm ơn anh, phúc họa liền kề, giúp em hiểu thế nào mới là bạn bè thật sự.”
Năm cô học cấp hai, gia đình cô xảy ra biến cố, cha mẹ ly hôn, mẹ ghẻ và em trai lén lút hà hiếp cô.
Khoảng thời gian đó, Lý Tây Nguyệt kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ khi san sẻ với Kỷ Trì cô mới có thể có được chút thời gian nghỉ ngơi mà thôi.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, mối quan hệ giữa cô và Kỷ Trì rước lấy sự ghen tỵ của một số người, để rồi những người đó bắt tay nhau cô lập và tẩy chay cô.
Tâm trạng của cô ngày càng tồi tệ, suy nghĩ ngày càng mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cũng bắt đầu nổi mụn do đến tuổi dậy thì, thế mà người bạn thân duy nhất cô tin cậy lại xa lánh cô vì những lời đàm tiếu nhảm nhí kia.
Tuy Kỷ Trì không nói rõ nhưng cô có thể cảm nhận được Kỷ Trì không thích đứng cùng với những người “xấu xí”.
Cô ngày càng tự ti, ngày càng thu mình lại. Rồi một ngày nọ khi cô đi trên đường, những người xung quanh cứ nhìn chòng chọc và cười nhạo cô.
Lý Tây Nguyệt không hề hay biết cho đến khi một chiếc áo khoác ấm áp được buộc quanh eo cô. Cô giật mình quay lại thì va phải một đôi đồng tử ấm áp và sáng ngời màu hổ phách.
Cô gái đó nói khẽ: “Suỵt, bạn tới ngày đèn đỏ rồi, mình vào nhà vệ sinh với bạn nha.”
Lần đầu tiên có kinh nguyệt, Lý Tây Nguyệt lo âu thấp thỏm, trong khi cô gái kia chạy đi mua băng vệ sinh rồi đích thân mang đến cho cô.
Khoảnh khắc ấy, Lý Tây Nguyệt thật sự muốn khóc.
Cô loay hoay trong nhà vệ sinh nửa ngày mới đi ra. Cô gái kia vẫn đứng bên ngoài đợi cô, như không nhìn thấy gương mặt “xấu xí” của cô và cũng không ngại cô làm dơ áo của cô ấy.
Lý Tây Nguyệt hỏi cô gái đó tên gì, định sẽ giặt sạch áo sạch rồi trả lại.
Cô ấy đáp: “Mình học lớp kế bên, tên Nhạc Dao.”
Nụ cười của cô gái tóc nâu buộc đuôi ngựa cao ấy dành cho cô, đôi mắt cong và chiếc răng khểnh nhỏ thật khiến người ta suốt đời khó quên.
Sau đó, cô và cô gái ấy học cùng trường cấp ba rồi trở thành bạn của nhau.
Nghĩ ngợi, Lý Tây Nguyệt đã một mình về đến nhà.
Chẳng bao lâu sau, cô nhận được tin nhắn báo bình an của Nhạc Dao: Về đến nhà rồi nha ~
Lý Tây Nguyệt nhớ lại những gì Kỷ Trì đã nói tối nay, hình như có nhắc tới nhà của Đàm Tu và Nhạc Dao không cùng hướng?
Xem ra Nhạc Dao sắp cầu được ước thấy rồi.
…
Ngày nghỉ trôi qua nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã đến mùa xuân.
Vào ngày đầu tiên tựu trường, lớp học náo động, bài tập và bài thi bay tứ tung.
Nhạc Dao cũng rất bận rộn, bận chào hỏi các bạn đã một tháng không gặp. Cô rất được yêu mến, chơi với ai cũng được, dĩ nhiên người có mối quan hệ tốt nhất với cô vẫn là cậu bạn chơi từ thuở nhỏ đến lớn, Lâm Viễn Châu.
“Châu Châu, sao cậu gầy rồi?” Nhạc Dao quan sát Lâm Viễn Châu từ trên xuống dưới rồi cảm thán.
Lâm Viễn Châu vỗ ngực: “Lớn cả rồi, phải chú trọng giữ gìn vóc dáng chứ.”
Khóe môi Nhạc Dao khẽ giật: “Cậu giữ gìn thành thế đấy hả?”
Lâm Viễn Châu nghẹn lời, phản bác lại: “Chuyện giảm cân gánh nặng đường xa, cậu không hiểu đâu.”
Đang trò chuyện thì có ba gương mặt mới bước vào lớp. Có người chỉ vào họ: “Bạn mới kìa.”
Học kỳ này có ba bạn học mới, hai nam và một nữ.
Lý Tây Nguyệt đang định xếp chỗ cho họ thì chợt thấy một cậu bạn có khuôn mặt nổi bật nhất trong số đó bước lên bục giảng và tự giới thiệu về bản thân một cách khá thú vị, cuối cùng nói với mọi người: “Mình tên là Tạ Dực Tu.”
Tạ Dực Tu cầm phấn viết tên mình trên bảng đen một cách phóng khoáng và mạnh mẽ nhưng trông nguệch ngoạc vô cùng.
Có thể nói, hành động này để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, chẳng hạn như cậu ta thích chơi trội. Nhưng cậu ta có ngoại hình tuyệt vời, cách nói chuyện dí dỏm thành ra màn giới thiệu cường điệu kia trở nên có cá tính hẳn.
Nhóm ba người bàn luận xôn xao.
Nhạc Dao âm thầm quan sát: “Con trai tên Tu nào cũng điển trai thế hả?”
Lý Tây Nguyệt khẽ đẩy mắt kính: “Chưa hẳn.”
Lâm Viễn Châu cứ nhìn qua nhìn lại: “Đại ca, cậu lại để ý người ta à?”
Nhạc Dao lườm cậu ấy: “Nói bậy, mình chung thuỷ lắm đấy biết chưa?”
Cô có ấn tượng với Tạ Dực Tu vì từ “Tu” đó chứ chẳng hề có suy nghĩ gì khác, vậy mà ông trời như cố ý gây rối cô, cho Tạ Dực Tu thành bạn ngồi cùng bàn mới của cô.
Học kỳ mới chọn chỗ ngồi theo thành tích. Tạ Dực Tu đúng lúc đứng sau Nhạc Dao, cậu ta nói không biết phải chọn thế nào nên quyết định ngồi cạnh Nhạc Dao.
Nhạc Dao có một bạn ngồi cùng bàn mới.
Bạn ngồi cùng bàn mới nói rất nhiều.
Bạn ngồi cùng bàn mới thi Vật lý được điểm tối đa.
Lúc bạn ngồi cùng bàn mới ra căn tin sẽ chủ động hỏi cô có muốn mua sữa chua vị dâu tây không.
“Ngày đầu đi học, cậu ấy nói chuyện hại em suýt nữa bị Diệt Tuyệt sư thái điểm danh, nhưng gần đây em phát hiện người ta cũng ổn phết.” Nhạc Dao ngồi trong phòng đọc sách thầm thì chia sẻ những chuyện lý thú mỗi ngày mình gặp được cho người đối diện.
“Nhạc Dao.” Đàm Tu cầm bút, đầu bút đặt trên trang giấy: “Những chuyện này liên quan gì đến anh?”
“Dạ…” Nhạc Dao sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng lại, sắc mặt lạnh lùng của Đàm Tu làm cô hơi sợ, hoàn toàn không đoán ra được cảm xúc của anh.
Cô cúi đầu, lén liếc sang hướng đối diện mấy lần rồi hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy em nói nhiều lắm sao.”
Đàm Tu cụp mắt, im lặng không đáp.
Hành động của anh như thừa nhận, thái độ lạnh nhạt bỗng chốc làm dâng lên sự tủi thân trong lòng Nhạc Dao.
Cô khẽ cắn cánh môi, thu dọn sách và bút trên bàn: “Em xin lỗi, em không nên làm phiền anh học bài, em đi trước ạ.”
Bóng dáng cô gái vội vã chạy khuất khỏi tầm nhìn của Đàm Tu. Anh nhìn cô đăm đăm, mà không hay biết đầu bút sắc nhọn đã ghim rách quyển vở.
Nhạc Dao đi rất nhanh, thậm chí quên cả chào dì quản lý.
Cô nghĩ lại từng chuyện một từ sau khi gặp Đàm Tu, dường như từ đầu đến cuối việc tiếp cận anh, ăn cùng anh và tìm mọi cách gặp gỡ anh đều là tự mình tình nguyện.
Cô chỉ cảm thấy mình dũng cảm không biết sợ, làm những gì mình muốn làm, mà chưa từng xem xét liệu người khác có cùng cảm xúc với mình hay không.
Chỉ vì Đàm Tu không dứt khoát từ chối cho nên cô mới luôn tự động viên mình phải kiên trì. Mãi đến hôm nay, cô đột nhiên nhớ tới khi Tạ Dực Tu muốn nói chuyện với cô, đôi lúc cô cũng sẽ cảm thấy dông dài, nhưng vì là bạn ngồi cùng bàn nên chưa bao giờ cô nói rõ ra.
Có lẽ Đàm Tu cũng đang chịu đựng cô chăng.
Một giọt nước rơi xuống trán đánh thức Nhạc Dao đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô chợt nhận ra bên ngoài trời đang mưa.
Nhạc Dao vội tránh xuống tầng dưới.
Phòng đọc sách cách toà nhà dạy học một quãng ngắn. Cô ngẩng đầu nhìn trời, thấy mưa không lớn lắm bèn ôm chặt sách định bụng lao ra.
“Nhạc Dao.”
Nhạc Dao đang trong tư thế sẵn sàng thì bỗng nghe có người gọi mình. Cô ngẩng lên nhìn hoá ra là người quen.
“Tạ Dực Tu?” Quả là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tạ Dực Tu cầm ô đi đến chỗ cô: “Cậu muốn về lớp hả? Đi cùng không.”
Nhạc Dao buột miệng hỏi: “Cậu từ đâu tới đây vậy?”
Tạ Dực Tu chỉ ra phía sau: “Nhà ăn, ăn xong ra ngoài thấy đã đổ mưa, thời tiết quỷ quái gì không biết.”
Nghe giọng điệu của cậu ta hình như đã sớm có chuẩn bị, Nhạc Dao không khách sáo nữa mà chui xuống dưới ô: “Cậu đi ăn mà còn mang ô theo à?”
Tạ Dực Tu bẻ ngón tay: “Tối qua mình xem thời tiết, tính là đến chiều hôm nay sẽ có mưa.”
Nhạc Dao bật cười bởi vẻ hài hước của cậu ta: “Tạ Dực Tu, cậu thông minh thật nha.”
Tạ Dực Tu “xì” một tiếng, run vai: “Quen biết mình một tháng nay rồi, còn gọi tên đầy đủ nữa à.”
Nhạc Dao nghiêng đầu hỏi: “Không gọi tên đầy đủ vậy gọi gì giờ?”
“À ừm…” Tạ Dực Tu nghiêm túc suy nghĩ: “Cậu có thể gọi mình là A Tu, trước đây bạn mình hay gọi mình vậy đó.”
“A Tu?” Nhạc Dao trố mắt.
Hai người che ô rời đi không hề quay đầu lại, thế nên không hay biết rằng ở nơi hành lang có một người đang siết tay thành đấm.
Cơn mưa này kéo dài liên tục suốt một tuần, thời tiết âm u cực kì giống với tâm trạng của Nhạc Dao.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cố nhịn không đến phòng đọc sách gặp ai kia, cứ như mọi ngày trò chuyện trên trời dưới đất với bạn bè, khi tan học thì đúng giờ về nhà.
“Dao Dao, đứng ở cửa suy tư gì đấy?” Thấy con gái đứng ở cửa cả buổi, cuối cùng Nhạc Gia Thành đành phải cất tiếng hỏi.
Ông cầm một hộp giày đi tới trước mặt con gái rồi nói như khoe của báu: “Mau tới đây xem đôi giày ba mới mua cho con nè.”
“Ố.” Nhạc Dao bất ngờ nhận được món quà, mở ra là một đôi bốt ngắn màu trắng, rất thích hợp cho mùa này.
Nhạc Gia Thành giục con gái đi thử giày: “Không phải hôm trước con nói giày cũ mang lạnh chân sao? Ba đặc biệt chọn cho con đấy, bảo đảm ấm áp luôn.”
Ba cô ghi nhớ lời phàn nàn tuỳ tiện ấy khiến Nhạc Dao cảm động đến nỗi ôm chầm lấy cánh tay Nhạc Gia Thành một cách rất trìu mến: “Cảm ơn ba ạ.”
Nhạc Gia Thành vui mừng ra mặt, đang định tiếp tục khoe khoang thì chợt nghe được nửa câu sau của con gái: “Con sẽ không mách mẹ chuyện ba giấu tiền riêng trong bình hoa ở phòng khách đâu.”
Nghe tiếng bước chân của Tiêu Tuệ Vân vang lên bên tai, Nhạc Gia Thành vội vàng bụm miệng con gái lại: “Con bé này, sao mắt con lại tinh thế hả!”
Nhạc Dao cười khúc khích, chạy qua một bên mang giày mới đồng thời còn đăng lên không gian khoe tình thương của cha.
Có thể gia đình họ không mấy giàu có nhưng cô thật sự là một cô công chúa nhỏ được ba mẹ nâng như nâng trứng.
Nhạc Dao nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong danh sách những ID bấm thích, thoáng chốc, cái tên đó lại biến mất tăm như thể đấy chỉ là ảo giác của cô.
Kể từ ngày tạm biệt ở phòng đọc, cô không gặp lại Đàm Tu nữa. Như đang thể hiện sự giận dỗi, cô không đến phòng đọc, lúc chào cờ cũng không đi ngang qua lớp 12A3 và không nhắn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon nữa, mà người ấy cũng chưa từng chủ động tìm đến.
Nhạc Dao lướt trang bạn bè, đờ người nhìn tên “X” kia.
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, Nhạc Dao nóng lòng xỏ đôi bốt trắng nhỏ mới tinh.
Tạ Dực Tu – bạn ngồi cùng bàn với cô – là người đầu tiên chú ý đôi giày dưới chân cô và không tiếc lời ca ngợi, khiến Nhạc Dao ngây ngất.
Vậy mà, chẳng bao lâu sau, cô không cười nổi nữa.
“Thời tiết quỷ quái gì vậy trời!”
Chiều thứ sáu, trời lại mưa to khiến nhóm học sinh sửa soạn về nhà bị mắc kẹt lại trong toà nhà dạy học.
Một nửa trong số họ có ô, còn nửa kia tin vào dự báo thời tiết nên bị hố.
Nhạc Dao nằm trong nửa số trước, cô che ô tạm biệt Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt tại cổng trường, nhưng vừa đi chưa được bao xa thì chợt đạp phải vũng nước.
“Bẩn quá…” Cô gái nhỏ ưa thích cái đẹp gần như không chịu nổi việc giày mình bị dính đầy bùn.
Vì vậy, những người đi ngang qua đã trông thấy cảnh một cô gái trong chiếc áo lông đang cầm ô, bước đi với tư thế chậm chạp và kì lạ.
Đôi giày nhỏ màu trắng hãm vào vũng bùn, Nhạc Dao bực bội ngồi xổm xuống, một tay cầm mặt trên gót giày khều ra.
Đi theo sau cô một lúc lâu, Đàm Tu không giữ nổi vẻ mặt băng giá nữa, thấy động tác vụng về và đáng yêu của cô gái, anh bèn rảo bước tới.
“Nhạc Dao.”
Chất giọng này nghe vừa trong vừa quen, Nhạc Dao – đang ngồi xổm dưới đất – ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Tạ Dực Tu.
Tạ Dực Tu đi quanh cô một vòng, vừa tò mò hỏi: “Cậu ngồi ở đây làm gì vậy?”
Nhạc Dao thành thật đáp: “Đạp trúng vũng bùn rồi.”
Tạ Dực Tu phá lên cười: “Rút giày ra đi, cậu hài thật đó trời.”
Cậu ta cười thái quá đến nỗi Nhạc Dao vờ như muốn đấm cậu ta.
Tạ Dực Tu nhanh chóng sửa miệng: “Nào, để mình che ô cho cậu.”
Vừa dứt lời, cậu ta dời ô qua, nhưng chợt có một chiếc ô đen to rộng khác ngăn lại rồi giành trước che trên đầu Nhạc Dao.
Tạ Dực Tu bối rối và Nhạc Dao cũng vậy.
Tiếng mưa nhỏ tí tách vang bên tai không ngớt, hồi lâu Nhạc Dao mới tìm lại được giọng nói của mình: “Đàn anh.”
Đàm Tu ngồi một gối xuống, chiếc ô màu đen rộng rãi bao phủ lấy hai người, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhìn vào mắt Nhạc Dao, anh hỏi: “Em không biết gọi tên sao?”
Nhạc Dao ngỡ ngàng chớp mắt: “Dạ?”
Anh vẫn ngồi yên không cử động, lặp lại: “Anh không có tên hả?”
Nhạc Dao khó hiểu. Dưới cái nhìn đăm chiêu đầy ẩn ý của anh, cô thật thà thốt lên hai từ: “Đàm, Tu?”
– ——————-
Lời tác giả:
Tiểu Tạ: Ai đó làm ơn lên tiếng giùm tôi với đi, nè a lô!