Sau khi a huynh ta trở về nhà với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, ta phát hiện ra rằng giữa huynh ấy và Đoạn Thừa Thanh dường như có một sự hòa hợp kỳ lạ.
Cả hai đều đang chuẩn bị cho kỳ thi đình.
A huynh bảo ta đừng quấy rối Đoạn Thừa Thanh nữa, ta cũng xấu hổ lắm, thế nên không đến gặp Đoạn Thừa Thanh nữa.
Khi mang đồ ăn cho a huynh, ta sẽ ném một bông hoa vào bình cạnh cửa sổ phòng Đoạn Thừa Thanh như một lời xin lỗi.
Lượm được cái gì thì ném cái đó.
Chiếc bình của huynh ấy đầy ắp hoa nhưng ta đoán huynh ấy còn chẳng để ý.
Ngày thi đình cuối cùng cũng đã tới.
Ta căng thẳng đến mức ban đêm không ngủ được, cũng không dám đến Quốc tử giám làm phiền a huynh, kết quả là ta thức đến tận lúc trời hửng sáng mới không nhịn nổi nữa ôm chăn ngủ mất.
Tiếng chiêng trống rộn rã bắt đầu vang lên ngoài đường phố, hòa cùng tiếng reo hò của mọi người.
Ta lật người lại trùm chăn lên đầu.
Có tiếng gõ cửa sổ, sau đó âm thanh “cạch cạch” vang lên, cửa sổ mở ra.
Gió xuân thổi vào mang theo hơi ấm.
Ta uể oải mở mắt, nhìn thấy một bóng đen mờ ảo với một bông hoa lụa ngoại cỡ treo trên ngực.
Cái này là gì đây…
“Ôi chao? giờ này rồi còn chưa dậy?”
Giọng nói sao nghe quen quá ta…
Người đứng trước mặt cười nhẹ: “Chậc, lần này đến lượt ta giày vò nàng.”
(từ đây Cá đổi xưng hô ta- nàng nhé)
Ta xoay người ngồi dậy, ôm lấy mái tóc rối bù chưa chải của mình.
“Đoạn Thừa Thanh???”
Chàng hơi nhướng mày, từ trong tay áo lấy ra một tờ hôn thư: “Thiếu gia ta tuân thủ lời hứa, thi đình kết thúc rồi, đến hỏi cưới nàng.”
Ta vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu óc có chút hỗn loạn.
Lời hứa nào cơ? Cái gì cưới cơ?
Đoạn Thừa Thanh ngồi xổm bên giường, lấy hộp mực đỏ trong tay áo ra, ấn tay ta vào đó.
Ta ngơ ngác nhìn bông hoa lụa ngoại cỡ trên ngực chàng: “Chàng giành Trạng nguyên rồi à?”
“Chẳng thế thì sao?” Đoạn Thừa Thanh mở tờ hôn thư bằng gấm trải ra trên giường, “Ấn chỉ tay của nàng vào đây.”
Ta mơ màng ấn vào, xong lại tiếp tục hỏi: “A huynh ta thì sao?”
“Giành Thám hoa, Bảng nhãn là một thư sinh phương Bắc – ngựa ô của kì thi năm nay.” Đoạn Thừa Thanh hài lòng cất tờ hôn thư, “A huynh nàng không đeo hoa theo chúng ta diễu hành trên phố, hẳn là đang trốn vào đâu đó khóc thầm rồi.”
Vậy là bảng nhãn cũng không lấy được?
Ta hơi thất vọng, có vẻ như a huynh không thể thực hiện được tâm nguyện của mình rồi…
Đoạn Thừa Thanh đứng dậy sờ đầu ta: “Thức dậy tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tươm tất rồi ra sảnh trước nhé”
“Ah?”
Ta chớp mắt ngơ ngác.
“Hướng Trình thượng thư cầu thân.” Đoạn Thừa Thanh giơ tờ hôn thư trong tay lên, “Lễ vật đã được mang tới, thiếu gia ta cũng đã xin bệ hạ ban hôn, chỉ còn chờ nàng thôi. “
Ta:”???”
13.
Chưa thức dậy đã tự bán mình đi rồi.
Đoạn Thừa Thanh trèo ra ngoài qua cửa sổ, ta vừa tắm rửa vừa bực mình.
Đúng là báo ứng!!!
Hình ảnh Đoạn Thừa Thanh quần áo không chỉn chu dưới ánh trăng lại hiện lên trong đầu, cảm giác ở tay cũng khá tốt.
Vậy nếu chúng ta kết hôn rồi, ta có thể danh chính ngôn thuận mà sờ đúng không?
Lắc đầu nguầy nguậy, ta đang nghĩ cái gì thế này!!!
Đến sảnh trước.
Trong sân chứa đầy những lễ vật hứa hôn, lụa là, ngọc bích sang trọng và những báu vật quý hiếm không biết từ đâu tới.
Bệ hạ, cha, a huynh, Đoạn Thừa Thanh đều đã ngồi xuống trò chuyện.
Nhìn thấy ta, Đoạn Thừa Thanh hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười.
Ta vẫn còn choáng váng, huynh ấy, huynh ấy thật sự muốn cưới ta à!!!
Cha rót trà cho bệ hạ: “Lão thần cũng cảm thấy cách này không tồi, vừa hay có thể để Thanh Dương rèn luyện một chút.”
Ta bước vào, hành lễ đúng chuẩn rồi hỏi: “A huynh muốn làm gì ạ?”
Cha đáp lời: “Bệ hạ đã quyết định mở một phân hiệu của Quốc tử giám ở Giang Nam, a huynh con sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn ở đó.”
Ta sửng sốt cùng hào hứng hỏi ngay: “A huynh có thể vào Quốc tử giám được sao?”
“Hahaha, cái đó phải hỏi Trạng nguyên gia.”
Bệ hạ vuốt râu cười hiền:
“Ban đầu Trẫm không có ý định xếp đệ nhất tiến sĩ năm nay vào Quốc tử giám.
“Nhưng Đoạn Thừa Thanh đề nghị mở một phân hiệu của Quốc tử giám ở Giang Nam, Đoạn gia sẽ bỏ tiền ra chi trả.
“Ở phía nam sông Dương Tử có rất nhiều nhân tài, thành lập phân hiệu để chiêu mộ nhân tài cho triều đình cũng là một ý kiến hay.”
Hóa ra là vậy…
Ta nhìn Đoạn Thừa Thanh, chàng cũng hơi nhướng mày nhìn ta.
Có điều a huynh ta vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào tờ hôn thư trong tay Đoạn Thừa Thanh.
Bệ hạ lại cười nói: “Hôm nay Trạng nguyên gia nhờ Trẫm làm mai mối. Nhìn vẻ mặt này của Trình gia cô nương Trẫm đoán nàng sớm đã bằng lòng rồi. Vậy trẫm ân chuẩn!”
Cha vội vàng quỳ xuống nói: “Cảm tạ bệ hạ.”
Sau khi bệ hạ rời đi, a huynh đen mặt về phòng khăn gói đồ đạc, chuẩn bị xuôi Nam.
Ta đi theo a huynh.
Có thể đoán được sự hòa hợp kỳ lạ mà hai người họ đạt được trước đây có lẽ liên quan đến phân hiệu Quốc tử giám chuẩn bị được mở ra này.
Nhưng a huynh ta lại cảm thấy ngột ngạt trong lòng nên thể hiện không tốt, chỉ đạt hạng ba chứ không phải hạng nhì.
Ta bật chế độ vỗ mông ngựa: “A huynh tuyệt vời nhất! Sau này nhất định sẽ tỏa sáng ở Quốc tử giám!!!”
Huynh ấy dừng tay, vẫn quay lưng về phía ta: “Muội muội, ta thừa nhận mình có tham vọng nhưng không đủ tài. Có điều sao muội lại tự mình ấn tay vào hôn thư chứ? Muội không cần vì ta mà thỏa hiệp với Đoạn Thừa Thanh.”
Như thể đã quyết định điều gì đó, a huynh xoay người kéo lấy tay ta: “Ta không làm công việc này cũng được, không thể để tên Đoạn Thừa Thanh kia lợi dụng muội. Bây giờ ta sẽ đưa muội đến gặp bệ hạ hủy bỏ hôn ước.”
“Này này…” Ta ôm lấy a huynh, “Là muội tình nguyện…”
A huynh lập tức choáng váng.
Ta bước tới thì thầm:
“Còn chưa biết ai chiếm hời của ai đâu ~”
“Đoạn Thừa Thanh đẹp trai, gia tộc lại giàu có.
“Mấu chốt là, huynh không biết làn da của chàng sờ vào thích thế nào đâu!!!”
Lông mày của a huynh nhướn lên một góc.
Một lúc lâu sau, huynh ấy mới bật ra được một câu: “Muội muội, muội là nữ tử, hãy… dè dặt hơn một chút.”
Có tiếng gõ cửa.
Đoạn Thừa Thanh dựa vào cửa, lười biếng nói: “Hai vị huynh muội nói chuyện đủ chưa?”
Sau đó, chàng ném tới một mặt dây chuyền ngọc, a huynh bắt được nó.
Đoạn Thừa Thanh nói: “Ở Giang Nam nếu cần tiêu tiền, chỉ cần đến phủ Đoạn Thừa Thanh đưa gia nhân xem mặt dây chuyền ngọc này là được.”
A huynh: “…”
Có cảm giác như mình đang được em rể chăm sóc vậy…
Đoạn Thừa Thanh nhướng mày nhìn ta: “Vị hôn thê, hôm nay nàng chưa tặng hoa cho ta à?”
14.
Sau khi a huynh ta đến Giang Nam, Đoạn Thừa Thanh giữ chức Hộ bộ Thị lang.
Tưởng chàng sẽ bận rộn lắm, kết quả ngày qua ngày từ sáng sớm chàng đã đánh thức ta dậy ra ngoài chơi với chàng.
Ngủ không đủ giấc, ngủ không đủ giấc chút nào!!!
Quả nhiên là chàng đang trả t/h.ù ta, mỗi ngày đều tra t.ấ?n ta…
Cha ta ở nhà tiếc hận, vốn dĩ ông ấy hy vọng Đoạn Thừa Thanh sẽ làm việc ở Công bộ.
Trên triều nói rằng Đoạn Thừa Thanh tài giỏi, làm việc hiệu quả, ngay cả Thượng thư Hộ bộ nổi tiếng khó tính cũng không khỏi khen ngợi.
Lúc này ta đang ngồi trên một chiếc thuyền ở giữa hồ.
Thân thuyền lắc lư nhẹ nhàng theo gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, ánh nắng chiếu vào người khiến ta cảm thấy ấm áp và buồn ngủ.
Ta ngáp một cái, dựa vào mạn thuyền, ngơ ngác nhìn Đoạn Thừa Thanh.
Trên thuyền chỉ có hai chúng ta, chàng đang liên tục quạt tay chèo.
Trời bắt đầu nóng lên.
Chiếc áo choàng mỏng màu chàm thêu những bông hoa nhài mùa đông màu vàng tươi, rất bắt mắt nhưng lại cực hợp với chàng.
Kể từ khi được ban hôn, chàng ăn mặc còn lòe loẹt hơn..
Theo chuyển động chèo thuyền, cổ áo hơi mở, lộ ra một phần làn da trắng nõn.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, Đoạn Thừa Thanh cười nhẹ, nghiêng người, che một phần ánh nắng mặt trời, phủ bóng lên người ta.
Khóe môi chàng hơi nhếch lên: “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, sao phải giấu diếm như vậy?”
Đường viền cổ áo hơi rũ xuống, ta chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở nhỏ.
Thật sự… tràn ngập xuân sắc…
Ta không nhịn được mà chạm vào vòng eo thon gọn săn chắc của chàng qua lớp quần áo.
Ha ha…
Đoạn Thừa Thanh này, làm thế nào chàng có thể trông hơi gầy khi mặc quần áo nhưng lại đầy đặn săn chắc khi cởi ra vậy?
Trong mắt mang theo ý cười, chàng cúi người nói: “Đồ cưới đã may xong, nàng muốn đi xem một chút không?”
“Muốn!”
PHIÊN NGOẠI
Đêm tân hôn.
Ta nằm trên giường chăm chỉ nghiên cứu những bức tranh xuân cung đồ.
Đoạn Thừa Thanh mặc hỉ phục, thoang thoảng mùi rượu, ném tập sách xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.
“Nàng xem chăm chú thế là có ý gì?”
Ta chớp mắt: “Chàng hình như không quá rành chuyện này, nên ta chỉ đành học thôi…”
“Thiếu gia ta không rành?” Mặt chàng tối sầm lại, gằn từng chữ.
“Chàng vừa hôn ta chưa được thành thục lắm…” Ta cúi xuống nhặt tập sách nhỏ lên, tiếp tục tự mình xem.
“Trước đây chàng tán tỉnh người khác mượt mà như thế, phong lưu thành tính, ta cứ tưởng chàng giỏi việc đó lắm chứ ~”
Đoạn Thừa Thanh hít sâu một hơi: “Thiếu gia ta không phải kẻ phong lưu, trước đây chỉ là dẻo miệng, Giang Nam chúng ta gọi là tài tử phong lưu.”
“Ồ.” Ta gật đầu hiểu ý, “Bề ngoài chàng lãng mạn nhiều lời nhưng bên trong ngây thơ lắm phải không?”
Đoạn Thừa Thanh: “…Ừ.”
Ta cầm tập sách lên đưa cho chàng một bản: “Vậy chúng ta cùng học.”
Đoạn Thừa Thanh: “…”
Một giây tiếp theo, rèm giường bị kéo xuống, bức tranh xuân cung đồ trên tay chàng rơi xuống đất.
Đoạn Thừa Thanh nghiêng người c ởi quần áo, đè ta dưới thân.
“Không cần.
“Thiếu gia ta tự học thành tài!”
(HOÀN)