Bốn tiểu cô nương mặt lập tức liền sáng lên, đến trước gương đồng ngắm nghía, sau đó tươi cười vui vẻ, chạy ra khoe khoang với cha nương.
Phỉ Thúy nghĩ, còn có một tỷ tỷ, cho dù biết nàng cũng xuyên không như mình, nhưng có thể trở thành người một nhà, cũng là một loại duyên phận.
Nàng xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy nàng ấy mặc một thân màu xám tro gọn gàng toát ra hào quang nữ chủ.
Khóe miệng liền co giật, quả nhiên trong tiểu thuyết nói không sai, không hổ là nhân vật dám quát tháo cả hai giới hắc bạch, nhìn bộ dáng tinh anh này, quả thực chính là hạc giữa bầy gà.
“Nhị tỷ!”
Phỉ Thúy đưa tay, khi nàng ấy chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng kéo tay nàng ấy.
Tuy cảm giác được thân thể đối phương trực tiếp cứng ngắc, nàng cũng coi như không phát hiện, cười híp mắt nói: “Đi cùng ta.
“
“Ta không rảnh.
“
Minh Châu đang chuẩn bị tới sân sau luyện một bộ quyền pháp, không chút do dự cự tuyệt.
“Không làm chậm trễ nhiều thời gian của ngươi đâu, mau vào đi.
” Nói xong, Phỉ Thúy kéo nàng đi vào trong phòng.
Minh Châu hít sâu một hơi, hiện tại nàng không phải Thượng Quan Minh Châu tiếng tăm lừng lẫy trước kia, mà chỉ là Tần Minh Châu, một tiểu nông nữ nghèo khó, cũng không còn là cô nhi mà có một nhà thân nhân, phải làm quen.
“Nhị tỷ, ngươi nhìn xem, ngươi thích bộ nào? Dáng người của ta và tỷ không khác nhau nhiều lắm.
“
Phỉ Thúy bày mấy bộ quần áo trên giường, nói với Minh Châu.
“Đều không thích.
” Minh Châu nhìn lướt qua, nói chuyện không chút lưu tình, “Nếu không có việc gì, ta đi đây.
“
“Chờ một chút.
“
Phỉ Thúy lại kéo đối phương, “Nhị tỷ, tỷ đã không chọn, vậy ta sẽ giúp tỷ chọn, cái màu hồng đào này thế nào? Ừ, không tệ, gần sang năm mới rồi, mặc màu đỏ sẽ có không khí vui mừng.
“
Khuôn mặt lạnh lùng của Minh Châu khẽ co giật, quần áo của nàng cơ bản đều là màu tối, màu sắc tươi đẹp như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng mặc qua, vừa muốn cự tuyệt, đã bị đối phương kéo tới, “Nhị tỷ, ngươi thử xem, khí chất của ngươi tốt, dáng dấp cũng được, mặc vào khẳng định đẹp mắt.
“
“Không mặc.
” Lại từ chối lần nữa.
“Nhị tỷ, mặc đi, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài chúc tết, tỷ muội chúng ta đi cùng nhau, ta mặc đẹp như vậy, tỷ mặc xám như vậy, người khác sẽ nói ta không có lương tâm.
” Phỉ Thúy lại nói một lần nữa.
“Miệng mọc trên thân người khác.
“
Minh Châu nhíu mày, còn phải đi chúc tết, thật phiền người.
“Ta biết, nhưng ta thấy không thoải mái, năm mới không phải nên vui vẻ sao?” Phỉ Thúy chớp mắt nhìn đối phương.
Nhìn tam muội trước mặt, nàng thở dài, “Được, chỉ lần này thôi.
“
“Ừ.
“
Phỉ Thúy cười tủm tỉm gật đầu, có lần đầu thành công, nàng sẽ không lo lắng về lần thứ hai.
Minh Châu cầm quần áo, nhìn Phỉ Thúy.
“Được, ta đi ra ngoài.
“
Lần này Phỉ Thúy rất hiểu ý, ra khỏi phòng, còn tri kỷ mà đóng cửa phòng lại.
Động tác của Minh Châu vô cùng lưu loát, Phỉ Thúy thấy nàng mở cửa, lập tức đẩy nàng vào, “Vẫn còn việc khác?”
“Lại đây, nhị tỷ, ngươi ngồi xuống đi, nếu đã mặc quần áo xinh đẹp, nên trang điểm một chút, tỷ muội chúng ta xinh đẹp đi ra ngoài.
” Phỉ Thúy nói.
“Hư vinh.
“
Mặc dù ngoài miệng Minh Châu nói như vậy, nhưng cũng không phản kháng hành động của nàng, nhìn muội muội hăng hái bừng bừng sờ tới sờ lui trên mặt nàng, cuối cùng vẫn không nói gì, tùy ý nàng làm càn.
“Nhị tỷ, ta biết ngươi thích ăn mặc gọn gàng, ngươi nhìn xem, như vậy có đẹp hơn không.
“
Bím tóc xinh đẹp trên trán, đuôi ngựa buộc thật cao, trên đầu chỉ có đồ trang sức chính là khăn tay bằng lụa màu hồng đào được buộc thành nơ bướm, tóc mặc dù có chút khô, nhưng có khí chất tổng tài cao lãnh bá đạo chống đỡ, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, xinh đẹp cực kỳ.
Minh Châu tùy tiện soi gương, “Ừ, không tệ.
“