Cảnh Xuân Lãng Phí - Chương 11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Cảnh Xuân Lãng Phí


Chương 11: Chương 11


nào ánh mặt trời sáng ngời cũng chiếu vào làm Đàm Thiếu Tông tỉnh sớm.

Kim Khiết phát hiện ra anh thiếu ngủ. Buổi chiều có lịch quay chụp, Đàm Thiếu Tông ngáp ngắn ngáp dài, chẳng kiên nhẫn với người mẫu như trước. Nhóm người mẫu chụp mấy ngày nay đều từng hợp tác cùng Đàm Thiếu Tông, quen với bộ dạng cà lơ phất phơ của anh, Đàm Thiếu Tông đột nhiên không cười khiến họ chưa kịp thích ứng. Người mẫu không thả lỏng được, tạo dáng và biểu cảm càng đơ cứng, sắc mặt Đàm Thiếu Tông càng khó coi, trường quay hoàn toàn rơi vào một vòng lặp chết.

Thành quả cuối cùng vậy mà không tồi. Đàm Thiếu Tông tàn nhẫn hạ quyết tâm chiến đấu đến chết với người mẫu, biểu cảm, động tác, tóc tai, áo quần chỗ nào không hài lòng là làm lại từ đầu hết, phong độ hôm nay không tốt thì ngày mai chụp lại. Quản lý nào cũng kêu ca với Kim Khiết: “Sếp nhà các cô mà nghiêm túc lên là thực sự không theo nổi.”

Đây là lần đầu tiên Kim Khiết thấy trạng thái vừa tốt vừa không tốt này của Đàm Thiếu Tông.

Trước đây Đàm Thiếu Tông nói nói cười cười, phong cách làm việc thoải mái, thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối không làm khó bản thân. Kim Khiết thích nhất là đi kể với người khác rằng sếp cô làm việc vì đam mê, là người vô cùng vui vẻ, không có dã tâm, anh không thích lịch trình quay chụp dày đặc, dù minh tinh nổi tiếng đến đâu, tạp chí có máu mặt đến thế nào, cứ muốn từ chối là từ chối. Dạo này tần suất Đàm Thiếu Tông nhíu mày rất cao, lúc tức giận mang vẻ mặt người sống chớ gần, người sáng suốt đều nhận ra tâm trạng anh không tốt, ấy thế mà nhiệt huyết công việc của anh lại tăng vọt, trong vòng một tuần giam mình trong studio 3 ngày, chụp ngoại cảnh 3 ngày, thành phẩm gửi cho công ty quản lý và tạp chí không cần chỉnh sửa lần nào.

Một tạp chí muốn mời Đàm Thiếu Tông chụp trang bìa cho số mùa xuân, luôn giục Kim Khiết trả lời sớm. Đàm Thiếu Tông đang trao đổi với chuyên viên trang điểm về việc điều chỉnh màu son của người mẫu nữ sao cho phù hợp với các loại ánh sáng khác nhau, Kim Khiết buộc phải chặn Đàm Thiếu Tông trong phòng trang điểm, nếu không lát nữa anh lại dành cả buổi chiều trong trường quay, không hỏi được.

Đàm Thiếu Tông nhận tập tài liệu từ Kim Khiết, đó là những lời mời hợp tác gần đây mà cô đã sắp xếp. Lật tới trang thứ ba, Đàm Thiếu Tông nhìn thấy cái tên quen thuộc, anh dừng lại ở trang này một lát, sau đó xem hết tài liệu rồi lại quay về trang ba. Nhìn quanh không thấy cây bút viết nào, anh tiện tay cầm cây son bút chì màu đỏ bên cạnh, vẽ một dấu x lên trang giấy rồi đưa tập tài liệu cho Kim Khiết: “Nhận hết, trừ tờ đã đánh dấu, cô sắp xếp thời gian với họ đi.”

Kim Khiết vừa mở ra đã thấy, đây là lời mời béo bở nhất lần này, trang bìa tạp chí kỳ mùa xuân kết hợp cùng diễn viên đang nổi, cô không nhịn được nghi hoặc hỏi lại: “Chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ với tổng biên tập tạp chí này mà? Với cả nghe nói nhiếp ảnh gia nào làm việc với Tùng Dương xong cũng thích ảnh.”

Đàm Thiếu Tông không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài và nhắc lại một lần: “Không chụp.”

Chuyên viên trang điểm nhỏ giọng nhắc nhở Kim Khiết: “Lúc trước Tùng Dương và Kỷ Ức Dương từng có tin đồn.”

Bấy giờ Kim Khiết mới muộn màng nhận ra, biểu hiện của Đàm Thiếu Tông chẳng giống người đã kết hôn chút nào, cô cũng chưa từng nhìn thấy Kỷ Ức Dương, vậy nên lúc xem tin tức đó cô không hề liên tưởng đến chuyện nhân vật chính là nửa kia của sếp.

Cuối cùng Đàm Thiếu Tông vẫn quyết định gặp Ngô Xuyên thêm lần nữa.

Anh không đặt lịch qua phòng khám mà gọi thẳng vào số điện thoại cá nhân trên danh thiếp của Ngô Xuyên. Điện thoại vừa kết nối Đàm Thiếu Tông đã vào thẳng vấn đề rằng anh muốn hẹn lịch tư vấn, thế nhưng Ngô Xuyên lại nói rằng anh ta từ chức rồi, sắp tới sẽ nghỉ ngơi rất lâu.

Đàm Thiếu Tông hỏi: “Do chi phí hay là do gặp vấn đề với đối tác? Tôi có thể trả thẳng phí cho anh.”

Ngô Xuyên không đáp, Đàm Thiếu Tông lo lắng báo giá tăng dần mấy lần liền. Ngô Xuyên cắt lời anh, nói: “Không phải do vấn đề chi phí. Được rồi, lúc trước anh nói không muốn kể những chuyện chưa kể bao giờ cho người mới quen như tôi, rất kỳ lạ, tôi cũng không muốn giấu giếm nguyên nhân với anh, tôi đã quá đồng cảm với một câu chuyện tôi nghe được, vậy nên dạo này tôi phải tạm ngưng công tác.”

“Đồng cảm không phải là bình thường à?” Đàm Thiếu Tông hỏi.

“Không, lắng nghe câu chuyện ấy khiến tôi thích người kể, điều này đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Xin lỗi, tôi thực sự không thể tiếp tục tư vấn cho anh, nhưng tôi có thể giới thiệu một đồng nghiệp tôi vô cùng tin tưởng.”

Đàm Thiếu Tông im lặng một lát, hỏi: “Anh không thích tôi chứ?”

“Không,” Ngô Xuyên hiếm khi bật cười thành tiếng, nhẹ nhõm hơn đôi chút vì câu đùa của Đàm Thiếu Tông: “Yên tâm, không phải anh.”

Đàm Thiếu Tông nói: “Vậy thì có vấn đề gì đâu, lúc làm việc với tôi anh không vi phạm đạo đức nghề nghiệp mà, tôi thực sự không muốn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho một người khác. Nếu anh bận tâm chuyện đạo đức nghề nghiệp thì có thể coi tôi như bạn bè? Đương nhiên, tôi vẫn sẽ trả phí như bình thường.”

Ở đầu dây bên kia, Ngô Xuyên băn khoăn một chút rồi trả lời: “Thiếu Tông, tôi rất vui lòng được làm bạn với anh, cứ nói chuyện trả phí mãi thì khách sáo quá, hay là chúng ta ăn tối cùng nhau đi?”

Ngô Xuyên cắt tóc, thoạt trông còn giàu sức sống hơn trước, dường như không bận tâm nhiều chuyện tạm dừng công tác, ngược lại, trạng thái của Đàm Thiếu Tông rõ ràng không bằng lần gặp mặt trước.

Nhà hàng do Ngô Xuyên chọn, không gian yên tĩnh và riêng tư, nhân viên phục vụ dẫn họ đi qua hành lang quanh co, tiến vào phòng riêng. Sau khi đồ ăn lên, họ ra hiệu phục vụ tạm thời không làm phiền.

Đàm Thiếu Tông nhìn Ngô Xuyên nói: “Lúc trước tôi từng nói với anh rồi nhỉ, chuyện xưa còn có nửa sau.”

Ngô Xuyên nhìn ra dù đang trong bữa tối riêng tư, Đàm Thiếu Tông còn không thả lỏng bằng khi ở phòng khám, trước tiên trấn an anh: “Bây giờ tôi không làm việc, anh đừng coi tôi là bác sĩ, cũng đừng kể chuyện như hoàn thành nhiệm vụ, nếu nói ra khiến anh thoải mái hơn thì cứ nói.”

Đàm Thiếu Tông cúi đầu nhìn bàn đồ ăn bày biện tinh xảo: “Thực ra không khó mở lời đến thế, chỉ là đôi khi tôi cảm thấy dù bây giờ có nói tiếp cũng chẳng ý nghĩa gì, chuyện đã làm sai thì dù kể lại 100 lần cũng đâu thể sửa lại cho đúng. Lần trước nói đến đâu rồi? Sau khi xem phim đúng không? Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi về khách sạn, mặt trời lặn, trời dần tối, dọc đường đầy khách du lịch và dân địa phương đi hội Songkran, lúc tới khách sạn quần áo ướt hết cả, khi ngang qua bể bơi dưới tầng, anh ấy chợt hỏi tôi ngày mai có thể ăn tối cùng nhau không, anh ấy biết một nhà hàng nhìn ra sông Mê Kông rất đẹp.”

Lúc ấy, toàn bộ sự chú ý của Đàm Thiếu Tông đang dồn lên áo quần ướt đẫm, vải vóc dán vào da rất khó chịu, cậu chỉ muốn nhảy thẳng xuống bể bơi cho thoải mái. Suốt đường đi hai người chẳng nói năng gì, Kỷ Ức Dương đột nhiên lên tiếng làm Đàm Thiếu Tông có phần lo lắng.

Vườn hoa và bể bơi được đèn chiếu sáng sủa, lúc nói chuyện Kỷ Ức Dương trông vô cùng nghiêm túc, còn hơi có ý cười, đó là biểu cảm Đàm Thiếu Tông chưa từng thấy qua, khiến Đàm Thiếu Tông cảm thấy Kỷ Ức Dương cực kỳ muốn nghe cậu nói đồng ý.

Đàm Thiếu Tông biết mình im lặng rất lâu, bởi vì mu bàn trái của cậu đã bị muỗi đốt sưng vù, cậu giấu hai tay sau lưng, tay phải không kiềm được sờ sờ vết ngứa nho nhỏ nhô lên. Cậu chưa bao giờ biết Kỷ Ức Dương là người kiên nhẫn đến vậy, không thúc giục cũng không mất kiên nhẫn, cứ dịu dàng như thế, một chút nắm chắc thắng lợi, một chút lo lắng thấp thỏm, nhìn cậu, chờ câu trả lời của cậu.

Trong lúc im lặng Đàm Thiếu Tông cũng chẳng tự hỏi ra được điều gì có ích, suy nghĩ của cậu lùi về đôi chút, trở lại buổi chiều lúc chưa ra khỏi cửa, hồi tưởng một hồi mới cảm thấy cậu và Kỷ Ức Dương đã trải qua khoảng thời gian thật kỳ lạ.

Cuối cùng Đàm Thiếu Tông cũng gật đầu rất nhẹ, không nói gì. Kỷ Ức Dương không so đo, trước khi tạm biệt chỉ nhắc nhở cậu: “Vậy cậu tuyệt đối đừng đến muộn, tuy rằng tôi có thể chờ cậu, nhưng tôi không thể ngăn mặt trời lặn.”

Ngô Xuyên từng xem vài cuộc phỏng vấn của Kỷ Ức Dương, rất khó tưởng tượng Kỷ Ức Dương ung dung khéo léo trên màn ảnh và nhân vật trong câu chuyện của Đàm Thiếu Tông là cùng một người. Ngô Xuyên nhớ Đàm Thiếu Tông từng nói “làm sai”, lúc Đàm Thiếu Tông tạm dừng, anh ta suy đoán: “Hôm sau anh không đi?”

Đàm Thiếu Tông lắc đầu: “Có lẽ còn quá cả không đi, tôi nói với chị hai là Kỷ Ức Dương hẹn bả.”

Hôm sau, Kỷ Ức Dương ra ngoài từ sáng sớm, lúc chuẩn bị đi bơi, Đàm Thiếu Tông nghe thấy tiếng phòng đối diện đóng cửa, cậu đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng Kỷ Ưc Dương biến mất ngoài vườn hoa mới dám xuống tầng, tuy rằng chẳng hiểu tại sao mình lại muốn trốn Kỷ Ức Dương.

Buổi trưa, Kỷ Ức Dương nhắn tin gửi địa chỉ nhà hàng và giờ hẹn, Đàm Thiếu Tông không trả lời. Cậu dựa vào lan can ban công nhìn xuống bể bơi dưới tầng, ban công bên cạnh truyền tới tiếng Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy trò chuyện, có lẽ là tâm sự thiếu nữ kích động nên họ không khống chế âm lượng, Đàm Thiếu Tông nghe thấy rất rõ ràng.

Đầu tiên họ nói tới những mẫu túi mới ra mắt của một hãng túi cao cấp, và làm thế nào để Đàm Khang cho thêm tiền mua sắm; khi ấy Đàm Thiếu Hinh đã học đại học, khuyên Đàm Thiếu Nhụy nhắc chuyện du học đại học với bố mẹ, học đại học trong nước nhàm chán, tuần nào về nhà cũng phải nhìn thấy Đàm Thiếu Tông, rất xúi quẩy; cuối cùng là Đàm Thiếu Nhụy nói sau khi tốt nghiệp sẽ tỏ tình với Kỷ Ức Dương.

Giọng Đàm Thiếu Hinh vốn to nay lại cao thêm nữa, hỏi: “Em thích cậu ta thật à?”

Dường như Đàm Thiếu Nhụy đã cười đùa với chị gái thêm một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Sao lại không thích? Cậu ấy có khuyết điểm gì ư? Hình như là không có đâu, chị, ở trường có con trai theo đuổi em nhưng so sánh với cậu ấy thì chẳng đáng để vào mắt, lúc trước bố tinh mắt dùng một nửa số tiền mặt trong tay mua nhà, nhất cự ly, nhì tốc độ, em phải tận dụng cho tốt.”

Nếu bình tĩnh suy xét, thực ra tâm sự chân thành của thiếu nữ rất cảm động, nhưng đó cố tình là Đàm Thiếu Nhụy, là Đàm Thiếu Nhụy ngoa ngoắt kiêu căng.

Đàm Thiếu Tông tính toán, bắt taxi từ khách sạn tới nhà hàng Kỷ Ức Dương hẹn, tính cả thời gian tắc đường, mất khoảng 40 phút, cậu lục vali từ 4 rưỡi, soi gương thử hết tất cả quần áo mang theo, cuối cùng chọn áo sơ mi trắng đơn giản nhất. Chất tóc cậu rất mềm, ngày thường luôn mềm mại phủ trước trán, cậu lung tung thử vuốt thật nhiều nước lên nhưng vẫn khó tạo kiểu.

Thay quần áo xong, cậu mang mái tóc nửa khô nửa ướt ra ban công đứng, ánh nắng chiếu xuống bể bơi dưới tầng, sóng nước lấp lánh sắc vàng, mấy cây chuối cảnh xung quanh xòe tán lớn, tối qua Kỷ Ức Dương đứng đó hỏi cậu.

Đàm Thiếu Tông đứng như vậy một lát rồi quay vào thay áo ngủ rộng thùng thình, gõ cửa phòng Đàm Thiếu Nhụy bên cạnh.

Đàm Thiếu Nhụy vừa trông thấy cậu đã bày ra vẻ mặt chán ghét mất kiên nhẫn, Đàm Thiếu Tông làm như không thấy, nói vài câu: “Kỷ Ức Dương mời chị ăn tối, hôm qua về muộn quá em quên nói. 6 giờ rưỡi, em vừa gửi địa chỉ nhà hàng cho chị rồi.”

Trên mặt Đàm Thiếu Nhụy là biểu cảm mừng rỡ, kinh ngạc và tức giận đan xen, chắc chắn là cô ta muốn mắng Đàm Thiếu Tông, nhưng lại lo lãng phí thời gian làm trễ hẹn. Đàm Thiếu Nhuỵ nhanh chóng nhốt Đàm Thiếu Tông ngoài cửa, vội vàng lục tìm túi đồ trang điểm và chiếc váy mới mua hôm qua.

Đàm Thiếu Tông về đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm, cậu vo áo sơ mi trắng trên giường thành một cục rồi ném vào vali, trùm chăn, phòng không bật điều hòa, cả người cậu toát mồ hôi không thể ngủ được, 6 giờ 15, phòng bên cạnh có tiếng đóng cửa.

Lúc mặt trời lặn, Đàm Thiếu Tông bơi đủ 10 vòng ở bể bơi dưới tầng, hai mắt đeo kính bơi luôn nhìn đáy hồ mosaic* màu xanh dương, lúc lấy hơi cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem khung cảnh mặt trời lặn rốt cuộc là ra sao.

Mãi đến sáng hôm sau cậu mới gặp Đàm Thiếu Nhụy, biểu cảm của Đàm Thiếu Nhụy chẳng có vẻ gì là không vui, lúc nhìn thấy cậu còn bớt mấy phần giễu cợt thường ngày, xem ra dù có đột ngột đổi bạn hẹn Kỷ Ức Dương cũng không trở mặt tại chỗ, bữa tối vẫn vui vẻ ấm áp. Kỷ Ức Dương biến mất cả ngày, đến tối Đàm Thiếu Tông mới biết y đã về nước.

“Lý do là gì? Không biết, chắc là tôi không dám, thực ra tôi đã thay quần áo đâu ra đấy rồi, nhưng vẫn không ra ngoài được. Hay là muốn trả thù? Có lẽ là có một chút, Đàm Thiếu Nhụy rất tệ với tôi. Dạo này ưu tiên đẩy lùi bạo lực học đường mà, lúc tôi dọn vào nhà họ Đàm, suốt một khoảng thời gian rất dài, Đàm Thiếu Nhụy đã đổi nhiều biện pháp đa dạng để tra tấn tôi. Thực ra cũng đoán được, Kỷ Ức Dương không phải loại người sẽ làm khó con gái trước mặt mọi người, sao tôi có thể trả thù bằng một bữa cơm chứ?”

Ngô Xuyên hỏi: “Vậy anh không nghĩ như thế còn tổn thương Kỷ Ức Dương nhiều hơn sao?”

“Sao anh lại cảm thấy là sẽ tổn thương anh ấy?”

“Rõ ràng là anh ta thích anh, không cần kiến thức chuyên nghiệp tôi cũng đoán ra được. Tuy khi kể chuyện người ta thường thêm ý kiến chủ quan, lúc nãy anh cũng miêu tả biểu cảm, giọng điệu của anh ta, những điều ấy là chủ quan, nhưng kể cả có bỏ qua những chi tiết đó, sau khi mơ màng hôn nhau anh ta đã hẹn anh đi ăn nhà hàng, ngắm cảnh đẹp, ngoài thích ra làm gì còn câu trả nào khác.”

Đàm Thiếu Tông cười, không biết có phải do ánh sáng trong phòng ăn riêng không, nụ cười này trông thật ảm đạm, anh nói: “Anh xem, người thông minh sẽ hiểu ngay lập tức, nhưng tôi thực sự vô cùng chậm chạp. Chắc anh sẽ thấy khó tin, một thời gian sau, nghĩ đi nghĩ lại mãi, tôi mới nhận ra hình như anh ấy thích tôi nên mới hẹn tôi đi ăn. Nguyên một ngày sau buổi tối ấy, tôi thật sự không nghĩ tới hướng đó, hoặc đúng hơn, tôi không dám nghĩ.”

“Vì sao không dám?”

“Vì sao? Vì anh ấy là Kỷ Ức Dương chứ sao, một người không bao giờ mắc lỗi, đang yên đang lành quay ra thích tôi làm gì? Tôi cứ tưởng anh ấy lại hứng thú nhất thời.”

Ngô Xuyên không ở phòng khám nhưng vẫn duy trì thói quen chuyên nghiệp, lập tức nắm bắt mấu chốt, hỏi Đàm Thiếu Thông: “Lại?”

“Anh nói rất đúng, lúc đó tôi cũng biết làm vậy là có lỗi với anh ấy, nhưng anh ấy cũng đâu hoàn toàn vô tội. Lần đầu gặp nhau tôi cứ tưởng anh ấy không giống những người đó, nhưng thực ra cũng chẳng khác là bao. Ngày đầu tiên tôi đến nhà họ Đàm, buổi chiều anh ấy và mẹ đến nhà chơi, Đàm Khang không cho tôi xuống tầng nhưng anh ấy đi nhầm phòng, hẳn là muốn tìm Đàm Thiếu Nhụy, thế mà lại gõ cửa phòng tôi. Khi đó, rất lâu rồi không có ai nói chuyện với tôi, sau khi mẹ tôi qua đời, Đàm Khang để tôi ở khách sạn, cho tôi rất nhiều tiền, ngày ba bữa cơm gọi phục vụ tận phòng, chắc là ông ta cần thời gian thương lượng với bà Đàm, qua hai tuần tôi mới tới nhà họ Đàm, vào nhà chẳng ai để ý đến tôi. Kỷ Ức Dương là người đầu tiên nói chuyện với tôi.”

Rõ ràng là đi nhầm phòng, thế nhưng Kỷ Ức Dương không hề tỏ ra kinh ngạc hay coi thường cậu nhóc lạ lẫm trước mắt, cư xử cứ như thể họ quen biết đã lâu, Kỷ Ức Dương nhìn sách giáo khoa mới trên bàn rồi nói với Đàm Thiếu Tông: “Em nhỏ hơn anh một lớp, phải gọi anh là anh.”

Đàm Thiếu Tông đột nhiên thấy có người nói chuyện với mình, nhất thời chẳng màng gì hết, người ta vừa dứt lời cậu đã vội vàng gọi: “Anh ơi.”

Kỷ Ức Dương rất hài lòng với xưng hô này, bình luận với Đàm Thiếu Tông về từng món đồ trong căn phòng, mà thứ gây hứng thú nhất là mô hình thuyền đặt trên đầu giường Đàm Thiếu Tông. Đó là mô hình Đàm Thiếu Tông mua hồi mới lên lớp 6, không rẻ, nhưng khi ấy hàng tuần Đàm Khang cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt.

“Người ta dễ dàng chờ mong người khác như vậy đấy, hơn nữa ngày đầu tiên đến trường anh ấy đã chờ tôi đi chung. Hôm đó tôi có chuyện đột xuất, trễ hẹn 20 phút nhưng anh ấy vẫn chờ. Tôi đã nghĩ hay là kết bạn với anh ấy, lúc học tiểu học tôi có rất nhiều bạn, nhiều tiền tiêu vặt nên tôi có nhiều đồ chơi mới. Con trai chơi với nhau chẳng phải bắt đầu từ khoe đồ chơi ư, hôm sau tôi dậy từ sớm, đợi anh ấy trước 10 phút, trong cặp sách có mô hình thuyền anh ấy ngắm nghía trong phòng tôi hồi lâu, tôi đã nghĩ là mình cho anh ấy luôn cũng được. Rồi Đàm Thiếu Hinh và Đàm Thiếu Nhụy đi tới, lúc ngang qua tôi họ cười rất to, tôi sang nhà anh ấy, nghe thấy anh ấy nói tuyệt đối không bao giờ đi học với tôi nữa.”

Đó là sự kiện rất lớn ư? Hoàn toàn không phải. Dư Giảo Giảo 16 tuổi nghe chuyện cũng từng phê bình hai người ấu trĩ. Nhưng lúc ấy Đàm Thiếu Tông mới 12 tuổi, vẫn còn nhiều ảo tưởng về quan hệ giữa người và người, cuộc đời mới biến động, ước mong được lần nữa nắm chặt thứ gì đó, hy vọng nhanh, thất vọng cũng rất nhanh.

Về sau Đàm Thiếu Tông luôn tránh gặp Kỷ Ức Dương, nếu chẳng may đụng mặt cậu sẽ lập tức xoay người, tuyệt đối không chào hỏi, cũng không bao giờ chủ động kể với người khác rằng mình và Kỷ Ức Dương là hàng xóm. Đàm Thiếu Nhụy thường mời nhiều bạn bè đến nhà dự tiệc sinh nhật, bao gồm cả Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông sẽ lang thang ngoài đường đến 10 giờ đêm, dẫu sao cũng chẳng ai quan tâm chuyện cậu về trễ.

Cứ vậy mãi đến khi Kỷ Ức Dương tốt nghiệp cấp 2, một năm sau Đàm Thiếu Tông lại học cùng trường cấp 3 với Kỷ Ức Dương, rồi Kỷ Ức Dương tốt nghiệp cấp 3, suốt 5 năm đó, trừ một lần trời xui đất khiến ở chung phòng trong chuyến tham quan toàn trường, còn lại họ chỉ là bạn cùng trường xa lạ, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đàm Thiếu Tông từng nhiều lần băn khoăn, lúc thay quần áo, lừa Đàm Thiếu Nhụy đến nhà hàng, không phải là anh hoàn toàn không có ác ý với Kỷ Ức Dương. Có lẽ giống như rất nhiều người bình thường khác, anh muốn người không bao giờ thua cuộc kia trải nghiệm cảm giác thất vọng của những người bình thường.

Ngô Xuyên không nói gì, anh ta không nghĩ Đàm Thiếu Tông và Kỷ Ức Dương có liên hệ sâu xa đến thế, hoàn toàn không giống báo chí đưa tin, câu chuyện cũ đã bắt đầu từ rất lâu trước buổi chiều hôm đó, chỉ là dường như mọi điểm mấu chốt đều thiếu một bước.

Đàm Thiếu Tông nói: “Chẳng phải các chuyên gia tư vấn tâm lý như anh rất thích nói chuyện gốc gác gia đình à, chắc anh thấy vấn đề của tôi cũng do nguyên nhân gia đình mà ra. Nhưng thực ra gia đình chân chính của tôi trước năm 12 tuổi thực sự rất hạnh phúc. Lúc đầu tôi không hề biết Đàm Khang không kết hôn với mẹ tôi, chỉ cho rằng ông ta bận rộn hơn bố của các bạn tôi, cuối tuần nào tôi cũng rất vui khi ông ta tới, biểu hiện của ông ta cũng cực kỳ giống một người bố đủ tư cách. Nên nói thế nào đây, trước khi mẹ tôi qua đời, ông ta rất tốt với tôi vì ông ta yêu mẹ tôi, sau khi mẹ tôi qua đời, ông ta không tốt với tôi nữa vì ông ta đã quyết định quay đầu yêu bà Đàm.”

Đến người bình thường như Đàm Khang còn có thể kiểm soát chuyện yêu hay không yêu tự do như thế, Kỷ Ức Dương hẳn sẽ còn thuần thục hơn. Đàm Thiếu Tông từng ngã ở chỗ Kỷ Ức Dương một lần, 5 năm sau đối mặt với lời mời dùng bữa tối, ngắm mặt trời lặn, cuối cùng cũng chỉ dám nhẹ nhàng cười cợt, kết thúc bằng một trò đùa dai.

Ngô Xuyên không đồng tình với phỏng đoán của Đàm Thiếu Tông về chuyên gia tư vấn tâm lý: “Thực ra anh không cần suy đoán phản ứng của người đối thoại, xin lỗi, để tôi nói rõ hơn, sự thật là anh đang xây một bức tường an toàn cho bản thân bằng cách dự đoán phản ứng của tôi, anh muốn tự thuyết phục chính mình. Tôi từng nói vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vấn đề của hai người cần cả hai người cùng giải quyết, thay vì ngẫm nghĩ về bóng ma thời thơ ấu và những vấn đề tâm lý ở đây, tốt hơn cả là hai người nên ngồi xuống trò chuyện với nhau. Anh không cần giải quyết vấn đề, anh chỉ cần cho người kia biết rằng anh có những vấn đề ấy.”

Đàm Thiếu Tông gật gật đầu: “Tôi biết mà, đâu phải là tôi chưa bao giờ cố gắng, tôi từng kích động đi máy bay mười mấy tiếng để mặt đối mặt nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng làm người không được đến muộn, đến muộn một lần đã sai, huống chi đến muộn hết lần này đến lần khác. Thực ra tôi đã từ bỏ rồi, thế mà về sau anh ấy lại nói muốn kết hôn, hình như anh ấy luôn luôn như vậy, cách mấy năm lại nổi hứng một lần. Đáng lẽ tôi không nên đồng ý, một khi anh đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất là sẽ không thể nào chiếm được, sau đó anh sẽ luôn luôn mong ngóng thời cơ đã bỏ lỡ ấy, nếu hoàn toàn không thể đã khác, tra tấn người ta nhất chính là bốn chữ: đáng lẽ có thể.”

Đàm Thiếu Tông ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thực ra nói ra với anh đã khiến chuyện tốt hơn rất nhiều, thật sự đó, bác sĩ Ngô, anh không cần phân tích cho tôi, dường như bây giờ tôi tạm thời không có dũng khí nghe anh chẩn bệnh.”

Ngô Xuyên thực sự coi Đàm Thiếu Tông là bạn, không nhịn được lườm anh một cái: “Lúc trước anh hỏi tôi có tiêu chí định lượng nào để đánh giá tình yêu không, sao phải lãng phí thời gian làm mấy câu hỏi chọn đáp án đúng làm gì? Tôi không biết chuyên gia tư vấn tâm lý hay bác sĩ tâm thần nào đề xuất cho anh, nhưng với tư cách là bạn bè, tôi đề nghị anh cứ hành động bốc đồng đi, nỗ lực thất bại một lần thì sao, lần này anh không đến muộn là được.”

Đàm Thiếu Tông rầu rĩ: “Tôi không muốn làm loạn lên mà không có lý do.”

Ngô Xuyên đùa giỡn: “Anh muốn lý do thì cứ tìm đại một lý do là được, cuối năm công ty hàng không mở khuyến mãi có phải là lý do không? Sáng nay tôi nhận được nhiều thư lắm, anh cứ hào phóng mua vé máy bay cho anh ta, bay hẳn đến Bangkok đi, lần này anh hẹn anh ta ăn tối, dạo thăm chốn cũ, làm hết những việc trước đây không làm được. Một thời cơ đã qua, không thể thay đổi điều đã bỏ lỡ, nhưng vẫn còn tốt hơn hối hận hai lần vì bỏ lỡ thời cơ tiếp theo.”

Hai người cứ nói chuyện mãi, đồ ăn trên bàn đã nguội hết, Ngô Xuyên rung chuông gọi phục vụ hâm lại thức ăn.

Bữa ăn kết thúc, Ngô Xuyên nói với Đàm Thiếu Tông: “Anh có nhận ra là anh rất ít khi gọi thẳng tên Kỷ Ức Dương không? Hầu như chỉ dùng ngôi thứ ba.”

“Chắc là thói quen của tôi. Tôi cũng kể chuyện này cho người khác nữa, nhưng không dám nhắc tên anh ấy, giống như người trong chuyện và Kỷ Ức Dương bây giờ không phải là một.”

Sau khi gặp Ngô Xuyên, Đàm Thiếu Tông luôn không kiềm được mà mở web du lịch xem vé máy bay trong giờ giải lao. Mùa đông là mùa cao điểm du lịch Đông Nam Á, giá vé cũng không khuyến mãi nhiều như lời Ngô Xuyên nói.

Lời đề xuất tùy tiện không đàng hoàng của Ngô Xuyên vậy mà vô cùng hấp dẫn lòng người, đi Bangkok với Kỷ Ức Dương thêm lần nữa và nói rõ mọi chuyện, hẳn là sẽ không tệ đâu, không thể tệ hơn hiện tại được, sau khi cãi nhau ở Hựu Chỉ, chẳng ai thèm liên lạc với ai.

Trong lúc Đàm Thiếu Tông mải suy nghĩ miên man, Kỷ Ức Dương gọi điện tới, dùng giọng điệu công việc thông báo cho anh: “Tối thứ tư tuần sau Hựu Chỉ có buổi gặp mặt thường niên, tôi sẽ gửi thời gian và địa chỉ cho cậu sau.”

————————-

Lời tác giả:

Đàm Thiếu Tông, người không dám gọi tên Kỷ Ức Dương, từng viết trong nhật ký những năm đầu đời:

“Hôm nay xem Harry Potter, Voldemort thực sự rất phiền.

Kỷ Ức Dương có thể đóng Voldermort.”

BGM: “Anh vừa đẹp vừa vĩ đại vừa khảng khái/ Em ngạc nhiên khi được đổi xử tốt đến vậy.”

(Bài hát《我不好愛》của Eason Chan)

————————-

Chú thích:

Mosaic: một trường phái nghệ thuật mà tác phẩm được tạo nên từ việc tập hợp những mảnh ghép nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN