Chương có nội dung bằng hình ảnh
Editor: HThanh346
__________________
Đồ trang trí và nội thất đập vào mắt rất quen thuộc, hình như căn nhà này không thay đổi gì từ khi Đàm Thiếu Tông dọn đi. Đâu đâu cũng là hồi ức, tuy rằng không phải tất cả đều có thể coi là tốt đẹp.
Bây giờ không phải giờ làm của dì giúp việc, tầng một vô cùng yên tĩnh, Đàm Thiếu Tông thấp thỏm đi lên tầng trên.
Trước khi đến đây Đàm Thiếu Tông đã tưởng tượng ra vô số chuyện ngoài ý muốn, lúc mở cửa phòng ngủ anh mới biết nhân vật chính chỉ về nhà ngủ mà thôi.
Cảm giác xấu hổ hòa tan sự vội vàng, Đàm Thiếu Tông dừng chân trước cửa, hình như định xoay người đi luôn. Nhưng anh lại chợt nhớ ra gì đó, cảm thấy không thể hoàn toàn yên tâm. Anh rón rén tới bên giường, đưa tay thăm dò hơi thở của Kỷ Ức Dương. Đúng lúc này người đang ngủ bỗng mở mắt, Đàm Thiếu Tông sợ đến mức suýt buột miệng thốt ra lời th ô tục.
“Rốt cuộc bao giờ anh mới sửa được thói giả vờ ngủ?”
Kỷ Ức Dương mới tỉnh giấc, nói chuyện vẫn mang giọng mũi ngái ngủ: “Anh chỉ ngủ tỉnh thôi, với cả… chẳng phải em nói em thích những thứ không thay đổi à.”
Đàm Thiếu Tông kịp thời che tai đúng lúc y nói hai chữ “em thích”.
Kỷ Ức Dương ngồi dậy: “Sao tự nhiên em lại đến đây?”
“Không liên lạc được với anh, trợ lý của anh cũng nói không biết tin tức của anh, em sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Đàm Thiếu Tông nói rất nghiêm túc, Kỷ Ức Dương không đùa nữa, y lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đúng là màn hình hiện đầy tin nhắn mới và cuộc gọi nhỡ.
Kỷ Ức Dương ít khi ngủ say đến thế, y giải thích với Đàm Thiếu Tông: “Tuần vừa rồi mỗi ngày anh chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng, hôm nay đột nhiên thả lỏng, vừa nằm xuống là không biết gì nữa.”
Nhìn kỹ, thực ra gương mặt y vẫn lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng, dáng vẻ này có phần xa lạ với Đàm Thiếu Tông. Đàm Thiếu Tông hỏi y: “Vì chuyện dạo này báo chí liên tục đưa tin à?”
Kỷ Ức Dương gật gật đầu.
“Có khó khăn lắm không?”
“Hơi hơi, thủ tục pháp lý rất phức tạp, yêu cầu nhiều báo cáo với cả nội bộ lẫn bên ngoài.”
“Giao dịch thuận lợi có giải quyết được rắc rối của anh không?”
“Rắc rối của anh?” Kỷ Ức Dương hỏi ngược lại, y nhanh chóng nhớ tới cuộc điện thoại sáng nay: “Suýt quên không hỏi em, em liên hệ luật sư gửi tiền cho anh làm gì?”
Đàm Thiếu Tông không ngờ y sẽ hỏi thẳng chuyện này, cũng không nghĩ luật sư ly hôn truyền tin cho y nhanh đến thế. Anh suy nghĩ một chút, không biết nói thẳng có làm tổn thương lòng tự trọng của Kỷ Ức Dương không, nhưng trong chốc lát anh không tìm ra lý do thoái thác nào thích hợp, chỉ có thể trả lời đúng sự thật: “Không phải anh đang thiếu tiền à?”
Nói tới đây, gương mặt Đàm Thiếu Tông lộ vẻ lo lắng sốt ruột: “Không có nhiều tiền mặt lắm, chắc phải mất một thời gian nữa mới chuyển lại được số tài sản lưu động anh chuyển nhượng trước đó, luật sư nói nếu xử lý theo diện tặng quà thì sẽ gặp vài vấn đề về thuế, cổ phần còn phức tạp hơn nữa.”
Kỷ Ức Dương cố gắng nén cười: “Hình như đây là lần đầu tiên em cho anh thứ gì đó.”
Đàm Thiếu Tông lập tức lên tiếng phản bác: “Em vốn định tặng anh mô hình thuyền em thích nhất.”
Đàm Thiếu Tông nhắc đến chuyện năm 12 tuổi, vừa nói ra đã hối hận: Rõ ràng anh định không nhắc về quá khứ nữa.
Mô hình thuyền đó là món đồ chơi Đàm Thiếu Tông yêu thích nhất trong rất nhiều bộ sưu tập, trùng hợp là hình như Kỷ Ức Dương cũng hứng thú với nó. Trên bàn ăn tối trước khai giảng một ngày, bà Đàm nói hôm sau Kỷ Ức Dương nhà bên sẽ dẫn Đàm Thiếu Tông đến trường, sau đó dặn Đàm Thiếu Tông không được nói những lời không phù hợp với người ngoài. Về phòng, Đàm Thiếu Tông do dự hồi lâu mới đặt mô hình thuyền vào cặp sách, thực ra tặng món đồ yêu thích nhất cho người khác rất là đáng tiếc, nhưng nếu có thể đổi lấy một người bạn mới thì cũng có lãi.
Nhưng hôm sau Đàm Thiếu Tông không có cơ hội đưa món quà ấy, mô hình thuyền lại quay về phía trên đầu giường, không bao lâu sau, Đàm Thiếu Hinh lỡ tay làm rơi vỡ mất.
Kỷ Ức Dương cũng nhớ rõ mô hình đó, lúc giới thiệu nó, gương mặt Đàm Thiếu Tông hiếm khi lộ ra một chút kiêu ngạo. Y không biết Đàm Thiếu Tông từng định cắn răng tặng y món đồ yêu thích nhất. Y cố gắng hết sức bỏ qua những hối hận và nuối tiếc, tự an ủi bản thân và an ủi Đàm Thiếu Tông: “Em còn nhớ tên mô hình không? Bây giờ trên mạng có nhiều cửa hàng đồ cũ lắm.”
“Không nhớ rõ,” Đàm Thiếu Tông đã không còn hứng thú với mô hình thuyền từ lâu: “Dù có nhớ rõ và mua lại như anh nói thì cũng phải đổi tên thành thuyền Theseus* mất.”
“Còn có một con thuyền Theseus khác, lần trước em đến công ty, Hạ Tử Tuấn từng cho em xem một dự án, dự án đó bị xóa rồi.”
Đàm Thiếu Tông suy nghĩ mất một lúc mới hiểu y nhắc đến chuyện gì.
“Đúng là anh đã để ý rất nhiều năm,” Kỷ Ức Dương nói, “Sau khi công bố dự án thực tế ảo, rất nhiều ý tưởng đã được gửi đến, mọi người có vô số loại hình hối hận và tiếc nuối. Ai cũng biết đấy là giả, là ảo ảnh, nhưng vẫn muốn có chút gì đó an ủi. Bây giờ nghĩ lại, nếu có thể trở về quá khứ thay đổi dấu mốc giữa chúng ta, thì thực ra ngắm mặt trời lặn cũng chẳng quan trọng, lần đầu tiên em đến New York có khi anh vẫn bỏ lỡ không nhận ra em, anh sẽ chọn quay lại ngày đầu tiên em đi học ấy, anh nhất định sẽ vào hẳn trong nhà chờ em để em có thể đeo đôi giày thoải mái tới trường.”
Đàm Thiếu Tông không đáp.
“Cảm động không?”
Lúc học cấp ba, Đàm Thiếu Tông từng than vãn với Dư Giảo Giảo là Kỷ Ức Dương vô cùng ấu trĩ, bây giờ xem ra Kỷ Ức Dương vẫn ấu trĩ như thế, bản thân anh gần như đã quên mất trải nghiệm bi thảm với đôi giày đó rồi: “Không sao đâu, em đã qua cái tuổi tin vào Doraemon và cỗ máy thời gian rồi. Hơn nữa kính trên nhường dưới là truyền thống tốt đẹp, anh có suy nghĩ như vậy là tốt rồi.”
“Em hoàn toàn không muốn quay trở về làm lại bất cứ khoảnh khắc nào à?”
Đàm Thiếu Tông im lặng suy nghĩ một lát: “Trước giờ thi đại học môn toán, nếu như em có thể ghi nhớ đáp án 12 câu hỏi trắc nghiệm trước khi quay về.”
Kỷ Ức Dương đã quen Đàm Thiếu Tông nói chuyện không theo kịch bản. Y nhảy về chủ đề trước đó, giải thích hiểu lầm của Đàm Thiếu Tông: “Anh không thiếu tiền, anh bán cổ phần không phải vì gặp rắc rối.”
Y cẩn thận nói hết với Đàm Thiếu Tông tất cả tâm sự y chưa thể chia sẻ trước bố, luật sư, các quản lý ở công ty và Hạ Tử Tuấn, từ khi hạ quyết tâm sở hữu một công ty riêng trong căn hộ ở New York, đến khi dời Hựu Chỉ về nước, bốn vòng gọi vốn, lần đầu tiên phát hành ra công chúng và vì sao y có ý định rút lui trên đỉnh vinh quang.
“Bây giờ nhìn lại, thực ra anh đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm. Lúc cân nhắc phát hành ra thị trường, có người đề nghị nên tách doanh nghiệp nhưng anh không nghe. Sau đó có rất nhiều việc đã không còn tự do như trước. Hôm ký thỏa thuận ấn định giá, người của ngân hàng đầu tư nói chắc sau này mỗi ngày anh phải dành ít nhất bốn tiếng nhìn chằm chằm giá cổ phiếu. Lúc đầu anh thực sự để ý rất nhiều, khi mới phát hành ra công chúng, phía truyền thông cũng theo dõi chặt chẽ, giá cả tăng giảm với biên độ rất lớn và có người hỗ trợ tính toán mức tăng hoặc giảm giá trị thị trường và giá trị ròng ngay lập tức, sau đó anh dần trở nên tê liệt, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc những con số đó có ý nghĩa gì. Năm ngoái giá đã tăng gần gấp ba giá mở cửa, ai biết tin cũng nói chúc mừng nhưng lòng anh chẳng có chút cảm giác thành tựu nào. Giá cổ phiếu trở thành thứ quan trọng nhất trên đời, hễ giá giảm là lại có những cuộc họp vô tận với các nhà phân tích. Lúc phòng thí nghiệm AR bắt đầu thực hiện dự án đầu tiên, anh đã làm giả danh tính để lập trình cùng Hạ Tử Tuấn, giúp một cô bé gặp lại chú chó đã qua đời, khi ấy anh mới cảm thấy mình đang làm đúng. Có một khoảng thời gian anh luôn nhớ đến lúc em bọc bìa sách mỹ thuật, em nói…”
Đàm Thiếu Tông chỉ sợ y diễn giải quá đà: “Anh đừng phóng đại quá, em chưa bao giờ gắn triết lý đao to búa lớn cho sách mỹ thuật. Em thích mỹ thuật vì đó là môn học nhẹ nhàng không cần động não, em không thích làm khó bản thân. Phiền não của anh không giống môn mỹ thuật, anh đã đạt được quá nhiều thứ, sao phải thắc mắc khi đấu tranh cho điều mình muốn.”
“Hay là em thẳng thắn chỉ trích anh tham lam đi.”
“Em chỉ trích anh làm gì?” Đàm Thiếu Tông nói, “Huống chi tham lam chưa chắc đã xấu, nhân tài của tư bản ắt có lòng tham. Nếu em nói giá cổ phiếu tăng vọt sau khi studio niêm yết khiến em cảm thấy rất trống rỗng, người khác chẳng đời nào nghĩ em tham lam mà sẽ chỉ cho là em nằm mơ.”
“Giá mà anh học được cách thả lỏng như em thì tốt biết mấy, thật đấy.”
“Em á? Em rất dễ căng thẳng, mơ thấy thi toán là tỉnh dậy em sợ hãi cả ngày,” Đàm Thiếu Tông chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn: “Anh ngủ từ sáng đến giờ chưa ăn gì à?”
Đàm Thiếu Tông vào bếp tìm thức ăn có thể chế biến nhanh, lúc Kỷ Ức Dương tắm rửa xong và bước xuống tầng, anh đang phết sốt húng quế lên bánh sandwich. Diệp Sùng Diễn gọi điện thoại rất đúng lúc, trong mấy tiếng Kỷ Ức Dương ngủ, một phiên bản mới của hợp đồng chuyển nhượng đã được đề ra, anh ta chọn những điều khoản thương mại quan trọng nhất để hỏi ý kiến Kỷ Ức Dương.
Khi cuộc điện thoại ngắn kết thúc, Đàm Thiếu Tông đã làm xong sandwich được mười phút, Kỷ Ức Dương ngắt máy, nhìn Đàm Thiếu Tông đứng quay lưng về phía y mày mò máy pha cà phê trên đảo bếp*, âm thanh máy móc hoạt động và tiếng nước chảy khiến lòng người thả lỏng và bình yên đến bất ngờ.
Kỷ Ức Dương buột miệng thốt ra lời y muốn nói từ lâu: “Nếu em đồng ý thì dọn về đây đi.”
Đàm Thiếu Tông chẳng bao giờ vội vàng, chưa kể anh còn cảm thấy tình trạng quan hệ hiện tại rất vừa vặn. Anh cầm cốc cà phê ngồi xuống trước mặt Kỷ Ức Dương, hỏi: “Chẳng lẽ cứ hẹn hò là anh mời người khác đến nhà sống chung à?”
Kỷ Ức Dương trả lời: “Anh rất dễ mất kiên nhẫn trước em.”
Đàm Thiếu Tông không phân biệt được câu này là khen hay chê, anh cắn một miếng sandwich: “Vậy anh cứ nuôi dưỡng kiên nhẫn với em từ việc này đi.”
Lúc rửa bát, Kỷ Ức Dương thật lòng cảm thán: “Hình như hôm nay chúng ta còn nói chuyện nhiều hơn cả tất cả những ngày còn lại trong căn nhà này cộng lại.”
Đàm Thiếu Tông không đồng ý ngủ lại cũng không đồng ý dọn về, mặt không đổi sắc, lòng không dao động trả lời đúng sự thật: “Câu này không đúng, thực ra chúng ta đã nói không ít chuyện trên giường.”
Kỷ Ức Dương nhận yêu cầu nuôi dưỡng lòng kiên nhẫn, bởi vậy y chỉ có thể rút bớt thời gian từ lịch trình kín mít để đến gặp Đàm Thiếu Tông. Kim Khiết đã bắt gặp Kỷ Ức Dương chờ Đàm Thiếu Tông dưới sảnh lớn lúc sáu giờ đúng rất nhiều lần, cô hỏi thăm Đàm Thiếu Tông: “Tiền bán cổ phần không giải quyết được vấn đề của ngài Kỷ à?”
Sự thật là Kỷ Ức Dương đã bắt đầu quản lý cả tập đoàn nhà họ Kỷ và Hựu Chỉ, hầu như lần nào ăn tối cùng Đàm Thiếu Tông xong y cũng phải quay về công ty.
Y chọn một ngày cuối tuần khá nhàn rỗi đưa Đàm Thiếu Tông đi bắn súng. Đàm Thiếu Tông không mấy hứng thú với súng, anh thử vài lần, nhận về kết quả thường thường rồi nhanh chóng từ bỏ, ngồi xuống làm khán giả. Sau khi Kỷ Ức Dương bắn xong 50 phát súng và tháo bịt tai ra, chuyện đầu tiên Đàm Thiếu Tông báo cáo y là: “Có chuyện lạ, mẹ anh vừa gọi cho em hỏi dạo này anh và em thế nào.”
Kỷ Ức Dương không để ý, đến bữa tối y nhận được cuộc gọi từ Sầm Mỹ Luân, giọng Sầm Mỹ Luân hiếm khi nghiêm túc: “Con về đây ngay lập tức.”
Ở nhà, ngoài bố mẹ ra còn có anh họ cả của y. Ba người ngồi thẳng, nhìn Kỷ Ức Dương bằng ánh mắt đầy dò xét. Kỷ Chính Huân có vẻ không vui, chờ Kỷ Ức Dương ngồi xuống, ông hừ lạnh một tiếng: “Cảnh Dương, cháu nói cho nó xem cháu đã nghe được gì.”
Người được gọi tên là anh họ cả của Kỷ Ức Dương, anh ta không ngờ Kỷ Chính Huân lại gọi anh ta tới để xác nhận trực tiếp với Kỷ Ức Dương, ánh mắt Kỷ Ức Dương khiến anh ta hơi bất an, anh ta hắng hắng giọng, nói: “Anh cũng chỉ nghe nói thôi, bây giờ đồn đại vớ vẩn chẳng biết đâu mà lần, anh nghe nói mấy tháng trước chú và Đàm Thiếu Tông đã đi New York ly hôn.”
Trên đời không có bức tường nào kín gió, Kỷ Ức Dương chưa bao giờ trông chờ có thể giấu giếm tin tức y và Đàm Thiếu Tông ly hôn. Kỷ Ức Dương trông rất bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng hốt chột dạ khi bị vạch trần, y giải thích như đã chuẩn bị sẵn: “Đúng là đã ly hôn, mấy tháng trước công ty gặp vấn đề, hơn nữa em vốn có kế hoạch chuyển nhượng cổ phần từ lâu nên đã tạm thời ly hôn và phân chia tài sản cho thuận tiện nhiều việc*, bao giờ xử lý xong chuyện chuyển nhượng cổ phần bọn em sẽ đi New York đăng ký lại.”
Những rắc rối kiện tụng và dư luận của Hựu Chỉ lúc trước cùng chuyện chuyển nhượng cổ phần hiện tại đều được đưa tin công khai, thoạt nghe đây có vẻ là lý do khá chính đáng.
Kỷ Cảnh Dương ngượng ngùng: “Anh đã bảo là không phải ly hôn thật mà, thời buổi này toàn tin đồn vớ vẩn. Hai đứa vẫn ổn là được.”
“Lần sau có chuyện gì tò mò quá anh cứ hỏi thẳng em, đừng làm phiền bố mẹ em.”
Kỷ Chính Huân không quen giọng điệu này của y: “Con nói chuyện với anh cho tử tế. Được rồi, Cảnh Dương, không làm mất thời gian của cháu nữa, cháu nghe tin đồn từ ai thì nói lại với người đó một câu, đừng lan truyền lung tung nữa.”
Sau khi Kỷ Cảnh Dương rời đi, Sầm Mỹ Luân im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Vừa nãy người ngoài nên mẹ mới giữ mặt mũi cho con, con có thể lấy lý do linh tinh để lừa gạt người khác, nhưng bây giờ con phải nói rõ ràng từ đầu cho mẹ, ly hôn từ bao giờ và vì sao lại ly hôn?”
Sầm Mỹ Luân ít khi nghiêm túc như thế, nhưng một khi đã tức giận, bà còn đáng sợ hơn cả hai bố con cộng lại.
Kỷ Ức Dương không định giấu bố mẹ, nhưng cũng không muốn kể hết khúc mắc tình cảm đó giờ giữa y và Đàm Thiếu Tông: “Đầu năm bọn con đi New York làm thủ tục…”
Y mới nói được nửa câu Sầm Mỹ Luân đã cắt ngang: “Đầu năm? Thế mà nó vẫn còn về đây rất nhiều lần để diễn cảnh hòa bình giả tạo hộ con?”
“Lúc đó con đã thỏa thuận là không công khai tin ly hôn. Đúng là không phải ly hôn vì chuyện công ty, cũng không vì lý do chính đáng gì, chỉ là con lầm tưởng con có thể buông bỏ. Nhưng bây giờ bọn con thực sự lại đang ở bên nhau rồi, trước khi đến đây con còn đi ăn tối với em ấy, đến thời điểm thích hợp bọn con sẽ đi New York lần nữa.”
Y nói rất chân thành nhưng vẫn không xoa dịu được Sầm Mỹ Luân: “Từ khi con bắt đầu đi học, không biết đã có bao nhiêu người nói hâm mộ mẹ, nói con làm gì cũng trầm ổn cẩn thận, bố mẹ chẳng bao giờ phải lo lắng, không ngờ lúc gặp chuyện lớn con lại làm bừa như thế. Con muốn yêu ai, kết hôn với ai, dù là nam nữ già trẻ, bố mẹ có bao giờ phản đối không? Tất nhiên con chẳng cho bố mẹ cơ hội phản đối, đến chuyện quan trọng như hôn nhân cũng phải chờ con về nhà thông báo. Con không nói mẹ cũng đoán được, Đàm Thiếu Tông cũng đang chờ con thông báo đúng không? Lúc ấy con mới chia tay cậu MC đài truyền hình kia được bao lâu? Thế mà đã máu dồn lên não vội vàng đi New York kết hôn với Đàm Thiếu Tông ngay lập tức, làm bố mẹ tưởng cuối cùng con cũng tìm được người con thực sự thích, vậy đấy, cuối cùng hóa ra con chỉ coi hôn nhân là trò đùa!”
Kỷ Ức Dương không thể phủ nhận kết hôn và ly hôn đều là kết quả của cảm xúc bốc đồng, kể cả lúc quyết định bắt đầu lẫn lúc quyết định kết thúc y đều không nghiêm túc suy nghĩ kỹ, cứ thế ngang ngược buộc Đàm Thiếu Tông phải gánh chung hậu quả.
Hôm ở bệnh viện Đàm Thiếu Tông từng nói một câu, anh chèn câu nói ấy giữa một đoạn dài, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như thể chẳng quá quan trọng. Nhưng Kỷ Ức Dương nghe rõ: Đàm Thiếu Tông vốn không có ý định kết hôn.
Đàm Thiếu Tông đã chứng kiến ý định kết hôn có thể khiến người ta bất hạnh đến nhường nào, vậy nên anh luôn suy xét chuyện ấy nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác. Bản thân Đàm Thiếu Tông chính là sản phẩm từ những thay đổi thiếu đạo đức của bố ruột trong hôn nhân, nếu có ý định tiến tới hôn nhân, anh hy vọng đó là quyết định cẩn trọng và lâu dài.
Nhưng sự thật là một ngày nọ đột nhiên Đàm Khang gọi anh tới, đưa cho anh một đề nghị kết hôn, bắt anh phải quyết định có đồng ý hay không trong vòng 40 phút. Đàm Thiếu Tông liên tục hỏi Kỷ Ức Dương có thực sự muốn kết hôn hay không, khi đang bước lên bậc thang trước tòa thị chính anh cũng vẫn hỏi, nhưng Kỷ Ức Dương chỉ ngắt ngang điện thoại hoặc quay người rời đi. Họ chưa từng trải qua giai đoạn tìm hiểu, lúc nào cũng lấy đá chọi đá, tuy nhiên vào lần đầu tiên Kỷ Ức Dương nhắc đến ly hôn, Đàm Thiếu Tông đã từng có nỗ lực cứu vớt, anh hỏi Kỷ Ức Dương có muốn hẹn cố vấn hôn nhân không.
Nhưng Kỷ Ức Dương chỉ coi đó là câu nói đùa không nghiêm túc.
“Con từng coi đó là trò đùa,” Kỷ Ức Dương nói với Sầm Mỹ Luân, giọng điệu trịnh trọng như tuyên thệ: “Nhưng con đã đồng ý với em ấy, lần này con sẽ kiên nhẫn hơn.”
– ——————-
Chú thích:
1) Thuyền Theseus: Trong thần thoại Hy Lạp, anh hùng Theseus sở hữu một con thuyền mang tên mình cho cuộc hành trình từ đảo Crete đến Athens. Sau một trận chiến lớn, con tàu được giữ lại tại một bến cảng để bảo tồn. Năm tháng trôi đi, một số phần gỗ của con thuyền được thay thế để nó luôn mới. Hơn một thế kỷ sau hay lâu hơn không rõ, tất cả các bộ phận của con thuyền đều được thay thế. Vậy thì con thuyền của Theseus có còn thực sự là chính nó hay không? Hơn thế nữa, nếu tập hợp mọi bộ phận cũ của nó lại, với giả sử rằng chúng chỉ cũ chứ không bị mục rỗng hư nát, tạo nên một con thuyền mới nhằm mục đích đem ra trưng bày cho dân chúng chẳng hạn thì bản chất của nó là gì? Nó có phải là chính con thuyền ban đầu của Theseus hay là một con thuyền khác hoàn toàn? Nói ngắn gọn, giữa con thuyền thay thế và con thuyền tái tạo, đâu mới thực sự là con thuyền của Theseus, và đâu là con thuyền mới hoàn toàn?
2) Đảo bếp: (hay còn được gọi là bàn đảo), là một phần của tủ bếp nhưng khác với tủ bếp thường thiết kế áp tường, đảo bếp là dạng bàn bếp được đặt tách rời riêng biệt để người dùng có thể tiếp cận và làm bếp ở cả bốn hướng, đảo bếp thường được đặt ở vị trí chính giữa, cân đối với không gian bếp, tùy theo diện tích căn phòng mà có kích thước lớn, nhỏ khác nhau. Đảo bếp có vai trò quan trọng đối với phòng bếp gia đình, không chỉ là nơi “trung chuyển” thức ăn hay đồ đạc, đảo bếp còn có thể là nơi sơ chế, ăn nhẹ, quầy bar…
3) Ly hôn để tẩu tán tài sản: đại khái là khi sắp vỡ nợ, phá sản, hoặc bị điều tra tài sản chẳng hạn; người vỡ nợ có cách lách luật trốn tránh trách nhiệm, nghĩa vụ dân sự là ly hôn và sang tên hết tài sản cho vợ/chồng cũ. Như vậy về mặt pháp luật người đó sẽ trở thành người trắng tay, hoặc có rất ít tài sản, không thể trả nợ hay bỏ tiền ra làm gì được nữa.
Nhưng vì là ly hôn giả vờ, vợ/chồng cũ vẫn cùng một giuộc nên thực ra về tình số tiền ấy vẫn là của người đó (của cả hai người họ). Sau khi sóng gió qua, họ có thể tìm cách kết hôn lại và happy ending như thường. (?)
Tuy nhiên CẦN NHỚ, ly hôn để tẩu tán tài sản, trốn tránh nghĩa vụ dân sự là hành vi vi phạm pháp luật; trong truyện hai nhân vật chính cũng không làm thế thật. Bạn đọc thông thái đừng làm theo:>