Hai người họ quần áo bất chỉnh ôm nhau nằm trên giường.
“Ai nói tôi không thể có được anh ấy?”
Tôi kìm nén sự vui sướng của bản thân, quay đầu liền nói với bạn thân: “Có thể thu lưới rồi”.
1
Sau 10 ngày bị giam giữ, tôi đến đón Giang Dị.
Tại trước cửa đồn cảnh sát liền nhìn thấy Hà Mạn, thư ký của anh ấy.
Cô ta co ro đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy tôi, liền trốn dịch sang bên một chút.
Tôi cụp mắt phớt lờ cô ta.
Giang Dị sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, việc đầu tiên là lập tức lao tới chỗ tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
“Sơ Sơ, em đến rồi, anh rất nhớ em.”
Tôi nhìn qua vai Giang Dị liếc về phía Hà Mạn.
Cô ta nhìn chằm chằm về phía chúng tôi với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nức nở hét lên: “Giang Dị…”
Thân thể Giang Dị cứng đờ trong giây lát, anh ấy nắm lấy tay tôi, không thèm nhìn cô ta một cái liền đi đến ven đường bắt taxi.
“Chúng ta trước tiên trở về nhà. Hôm nay em muốn ăn ở nhà hay ra ngoài ăn…”
“Giang Dị, Giang Dị…” Hà Mạn bước từng bước đi theo, liên tục kêu tên Giang Dị.
Liền giống như bốn năm qua, tên của cô ta luôn đứng giữa tôi và Giang Dị.
Giang Dị vẫn luôn không đáp lại, chỉ là bàn tay nắm lấy tôi của anh ấy đột nhiên siết chặt hơn.
“Hay là chúng ta lát nữa đi chợ mua cua nhé, không phải em thích ăn chúng nhất sao…?”.
“Giang Dị…” Hà Mạn vẫn cứ gọi.
“Sao cô không biết thức thời vậy! Không phải tôi không nghe thấy mà là cố ý không để ý tới cô!”
“Có thể đừng đi theo tôi được không? Vợ tôi đang ở đây, cô có cần mặt mũi hay không?”.
Giang Dị nhịn không được quay lại mắng Hà Mạn.
Hà Mạn đứng ở đó, nhìn Giang Dị bằng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi như mưa.
“Em chỉ muốn cảm ơn anh, muốn đưa cho anh sợi dây bình an.”
Cô ta mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một sợi dây màu đỏ.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi đánh người đàn ông đó không liên quan gì đến cô, tôi chỉ không nhìn được việc anh ta đánh phụ nữ! Dù hôm đó có là ai, tôi cũng sẽ giơ tay ra giúp! Cô có thể cút đi rồi!”
Giang Dị dường như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, sau khi hét lên, anh ấy trực tiếp kéo tôi lên xe.
Tôi nhìn bàn tay đỏ bừng bị anh ấy kéo mạnh, cụp mắt xuống.
Hà Mạn vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn luôn chạy theo sau xe chúng tôi.
Tài xế nhìn thấy lúc sau liền hỏi chúng tôi: “Phía sau hình như có người phụ nữ chạy theo mọi người, có cần tôi dừng lại không?”.
Giang Dị tức giận nói: “Không cần! Cô ta thích đuổi theo thì để cho cô ta đuổi!”.
Sau đó anh ấy nắm lấy tay tôi và nói tiếp: “Chúng ta đi mua thêm sườn nhé. Em muốn sườn ướp tỏi hay sườn xào chua ngọt?”
Có vẻ như anh ấy đang nghiêm túc bàn chuyện nấu nướng với tôi.
Nhưng anh ấy không biết rằng mắt anh ấy đã liếc nhìn gương chiếu hậu không biết bao nhiêu lần, tay anh ấy vô thức xoa xoa mu bàn tay tôi.
Đây là một hành động tiềm thức mỗi khi anh ấy cảm thấy bồn chồn.
Tôi cũng nhìn vào gương chiếu hậu, Hà Mạn vẫn cứ chạy theo phía sau xe.
Chắc do đuổi theo quá nhanh nên bất ngờ bị ngã.
“Dừng lại!” Giang Dị hét lên.
2.
Xe còn chưa dừng lại hoàn toàn, cánh cửa bên cạnh đã bị mở ra.
Giang Dị sải bước lớn đi về phía Hà Mạn, thậm chí còn không thèm đóng cửa xe lại.
Trong gương chiếu hậu, Giang Dị đỡ Hà Mạn từ dưới đất lên.
Hạ Mạn ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn anh ấy, không biết nói cái gì, nhưng mà vẫn ngừng khóc.
Giang Dị dừng lại một chút, đưa tay lau nước mắt cho cô ta.
Hà Mạn trực tiếp nắm tay anh ấy, đeo sợi dây bình an vừa mới mang theo cho anh ấy.
Mà Giang Nghị cũng không có ý định rút tay lại.
Tôi quay mặt đi, đóng cửa xe đang mở lại: “Bác tài, chúng ta đi thôi.”
Trái tim một bên thật hoang vắng.
Mười ngày trước, sau khi nhận được cuộc gọi đó, tôi mơ hồ nhận ra giữa tôi và Giang Dị dường như có điều gì đó đã thay đổi.
Tôi đang làm việc trong công ty thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của Giang Dị.
“Giang tổng xảy ra chuyện rồi, chị dâu mau đến đây!”
Tim tôi lỡ nhịp, xin phép sếp nghỉ phép rồi đến thẳng công ty của Giang Dị.
Khi đến nơi, phát hiện Giang Dị đang đẩy một người đàn ông xuống đất và đánh anh ta.
Bộ dạng nóng nảy cùng vẻ mặt tức giận là điều mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Giống như một Giang Dị hoàn toàn xa lạ.
Người đàn ông nằm trên mặt đất đã bị đánh đến chảy máu không thể cử động.
Nhưng nắm đấm của anh ấy vẫn không dừng lại.
Lại đánh tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Tôi ở bên cạnh hét lớn tên Giang Dị, nhưng anh ấy hình như không nghe thấy.
Tôi chỉ có thể đi tới kéo anh ấy lại: “Giang Dị, đừng đánh nữa.”
“Cút!” Anh ấy trực tiếp đẩy tôi ra.
Tôi mất cảnh giác ngã xuống đất, khuỷu tay và đầu gối bị bầm tím, đau đớn đến chảy nước mắt.
Vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy Hà Mạn khóc lóc lao ra khỏi đám đông.
“Giang Dị, đừng đánh nữa!”
Chỉ một tiếng, Giang Dị liền dừng lại.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, cơn đau ở khuỷu tay và đầu gối trong dây lát dường như tăng lên, kích thích tuyến lệ của tôi khiến tôi bật khóc.
Hà Mạn đi tới kéo Giang Dị đứng dậy, sờ vào chỗ sưng tấy bầm tím trên mặt anh ấy, đôi mắt đỏ hoe.
“Đau không?”
Giang Dị hất tay cô ta ra như thể thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đáp lại:
“Không đau, cô khóc cái gì? Vốn dĩ đã xấu, bây giờ còn xấu hơn.”
Lúc này, họ có vẻ giống một cặp đôi hơn.
Còn tôi thì như một chú hề ngã xuống đất.
Sự ớn lạnh và bất an trong lòng tôi lan rộng.
Có người nhắc nhở Giang Dị: “Giang tổng, chị dâu của đến rồi.”
Giang Dị quay lại nhìn thấy tôi, sự hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy.
Anh ấy chạy tới đỡ tôi đứng dậy: “Em đến đây từ khi nào? Sao lại ngã? Có đau không?”
Tôi chợt muốn cười, nhưng nước mắt lại càng chảy ra dữ dội hơn.
Trước đây, Giang Dị dù có mất khống chế đến đâu, chỉ cần tôi xuất hiện, anh ấy cũng sẽ nghe lời tôi và bình tĩnh lại.
Anh ấy từng ôm tôi nói: “Sơ Sơ, mỗi khi anh kích động, ai gọi anh anh cũng không nghe thấy, nhưng lại chỉ nghe được âm thanh của em.” Anh ấy nói: “Thật may mắn khi có em”.
Nhưng bây giờ.
Hiện tại.
Người đó, sao lại biến thành Hà Mạn rồi?
Một người mà trước mặt tôi anh ấy luôn tỏ sự khinh thường trong suốt bốn năm qua.
3.
Hà Mạn đã làm trợ lý cho Giang Di được bốn năm.
Năm đầu tiên cô ta đến, tôi cùng Giang Dị vẫn chưa kết hôn.
Còn Hà Mạn khi đó cũng đã có vị hôn phu (Chồng sắp cưới).
Năm đầu tiên, tôi luôn có thể nghe thấy Giang Dị mắng cô ta.
“Ngay cả việc thu thập dữ liệu đơn giản cũng không biết, lại còn tốt nghiệp đại học, cũng không biết cô ta làm sao mà tốt nghiệp được.”
“Nhắc nhở cô ta rất nhiều lần, khi cùng đi gặp khách hàng cần ăn diện một chút, vốn dĩ đã xấu rồi, lại còn không muốn trang điểm, như vậy chỉ khiến công ty mất mặt!”.
“Anh không có biện pháp nào chấp nhận một trợ lý ngu ngốc không chú ý đến hình ảnh của mình như vậy. Ngày mai anh sẽ thông báo với bộ phận nhân sự để sa thải cô ta.”
…nhưng Hà Mạn vẫn ở đó.
Năm tiếp theo, tôi cùng Giang Dị kết hôn.
Hôm đám cưới Hà Mạn không có tên trong danh sách khách mời.
Sau đám cưới, lúc Giang Dị đang tắm, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại của anh ấy đặt trên bàn, hiện tin nhắn của Hà Mạn.
Sau khi do dự một lúc, tôi bấm vào đọc.
Hà Mạn gửi tin nhắn: “Giang tổng, hôm nay tôi cùng anh ta hủy bỏ hôn ước rồi.”
Tôi cau mày, không lý giải nổi sao trợ lý hủy hôn ước lại phải báo cáo cho cấp trên biết
Tình cờ chọn đúng ngày tôi cùng Giang Dị kết hôn.
Giang Dị từ phòng tắm đi ra.
Tôi cầm lấy điện thoại di động hỏi anh ấy: “Hà Mạn hủy bỏ hôn ước tại sao lại phải nói cho anh?”.
Giang Dị lúc đó không nói nên lời: “Anh làm sao mà biết được, cô ta chắc không có việc gì làm, não có bệnh.”
Anh ấy cầm lấy điện thoại, xem lịch sử trò chuyện rồi ném đi, ghét bỏ nói: “Bộ dạng trông bình thường thì cũng thôi đi, mắt nhìn cũng vậy, chồng sắp cưới của cô ấy là một tay cờ bạc, khi không có tiền thì anh ta suốt ngày đến công ty suốt ngày tìm cô ta, làm cho công ty chướng khí mù mịt.”
Nhìn thấy giọng điệu ghét bỏ của anh ấy, năm đó tôi cũng không có để tâm đến Hà Mạn.
Nhưng mọi chuyện dường như đã lặng lẽ thay đổi.
Hà Mạn làm việc năm thứ ba, một đêm nọ, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp của Giang Dị: “Chị dâu, chị nhớ chú ý đến cô ta một chút.”
Tôi nhìn thấy trong ảnh người mà Giang Dị đang ôm chính là Hà Mạn.
Giang Dị đưa cho tôi xem bức ảnh chụp mấy đồng nghiệp nữ trong công ty của bọn họ.
Hà Mạn đặt ở nơi có rất nhiều cô gái trẻ đẹp, tố diện triêu thiên* (Chỉ phụ nữ không son phấn, lôi thôi lếch thếch không chú ý đến hình tượng.), nước da tái nhợt, bình thường không thể bình thường hơn.
Không phải Giang Dị chưa từng bị người khác theo đuổi.
Anh ấy tốt nghiệp đại học, lớn lên không tồi, vừa có khí chất lại có công việc tốt, người theo đuổi anh ấy không phải là có công việc tốt thì cũng lớn lên xinh đẹp.
Anh ấy đều không thèm để tâm.
Sau khi kiên quyết từ chối họ, anh ấy ôm tôi nói: “Vợ anh là nhất”.
Tất nhiên, điều kiện bản thân tôi quả thực không tệ, tôi tốt nghiệp trường 985, có công việc và ngoại hình xứng được với anh ấy.
Vì thế tôi nghĩ việc anh ấy yêu Hà Mạn là điều không thể.
Hơn nữa, trước đó Giang Dị cũng đã thông báo với tôi rằng công ty của anh ấy đang tổ chức tiệc tối, muốn chơi trò đại mạo hiểm hoặc nói thật.
Tôi nghĩ chắc đây là hình phạt của anh ấy sau khi thua đại mạo hiểm.
Nhưng sự việc này vẫn như một cái gai nhỏ đâm vào trái tim tôi.
Vì vậy sau đó tôi cũng đã đến công ty của Giang Dị.
Hà Mạn giống hệt như trong ảnh, không ăn diện, mặc áo phông chữ T và quần jean đơn giản, không trang điểm và nước da hơi vàng.
Cô ta đang ngồi giữa một số cô gái trẻ xinh đẹp, thực sự không hề đẹp chút nào.
Hạ Mạn nhìn thấy tôi liền co rúm người lại, trốn thật xa, giống như chuột gặp mèo.
Khi cô ta đến rót trà cho tôi, tay cô ta run đến nỗi trà đổ ra bàn.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe vì sợ hãi, cô ta nghẹn ngào liên tục xin lỗi tôi: “Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư, tôi không cố ý…”
Giang Dị nhìn thấy liền mắng cô ta: “Chân tay vụng về, việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt. Ra ngoài đi!”
Hà Mạn khóc rồi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Trước đến giờ Hà Mạn luôn là người bị mắng.
Cô ta nhút nhát, bình thường, không có điểm sáng, khuôn mặt đặt ở nhóm người liền mờ nhạt.
Tôi tưởng Giang Dị thực sự chán ghét cô ta.
Nhưng tại sao, tại năm thứ tư.
Giang Dị liền sẽ vì Hà Mạn mà mất đi lý trí, ra tay đánh người.
Tôi lý giải những chuyện đã xảy ra.
Người bị đánh là vị hôn phu đã hủy hôn của Hà Mạn tên Trần Nam, bởi vì chơi cờ bạc thua rất nhiều nên đến gặp Hà Mạn để xin tiền.
Hà Mạn không cho.
Vì thế hắn trực tiếp tát Hà Mạn, khiến mặt cô ta sưng tấy.
Khi Giang Dị phát hiện ra, anh ấy lập tức lao ra muốn đánh chết anh ta.
Trần Nam không dễ chịu liền báo cảnh sát, Giang Dị bị phạt hành chính tạm giữ 10 ngày.
Trước khi đi vào, Giang Dị ôm chặt lấy tôi nói: “Sơ Sơ, không phải như em nghĩ đâu, đợi anh đi ra, anh sẽ cho em một lời giải thích.”
…
Nhưng mà lời giải thích dành cho tôi thì sao?
Chính anh là người bỏ rơi tôi trong hoảng loạn khi thấy Hà Mạn ngã xuống
Hay là việc anh đang đeo sợi dây bình an cô ta đưa cho?
Tôi ngồi một mình trong xe, nước mắt chảy dài trên mặt trước khi tôi kịp nhận ra, lòng tôi như chết lặng.
Về đến nhà, trên bàn vẫn còn đồ ăn tôi đã chuẩn bị sẵn.
Tôi ngồi tại bàn ăn, từ sáng đến tối, ngắm nhìn chúng từ ngon đến dở.
Nhưng rốt cuộc không đợi được Giang Dị.
Tôi nằm xuống nghỉ ngơi, Giang Dị rất muộn mới trở về.
Anh ấy tiến tới ôm tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Sơ Sơ, Sơ Sơ…”
Tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Anh ấy đi vào phòng tắm.
Tôi mở mắt ra nhìn thấy sợi dây bình an trên cổ tay anh ấy.
Giang Dị ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động reo.
Chắc tưởng tôi đã ngủ nên anh ấy ở tại trong phòng hạ giọng trả lời: “Có chuyện gì?”
Phòng ngủ tối tăm yên ắng, tôi có thể nghe thấy giọng nói của người gọi.
Đó là đồng nghiệp cũng như bạn bè của Giang Dị, Dương Đức: “Hà Mạn đã từ chức, để không khiến chuyện đó ảnh hưởng đến cậu.”
“Cô ấy vì cậu mà hủy bỏ hôn ước. Tôi nghe nói cô ấy vì chuyện này mà bị vị hôn phu của mình quấy rầy.”
“…Cô ấy thích cậu, tôi không tin cậu không thể nhận ra.”
“Cô ấy đã làm rất nhiều điều cho cậu, cậu đừng cô phụ cô ấy.”
Giang Dị im lặng hồi lâu.
Liền đến khi tôi tưởng anh ấy đã cúp máy từ lâu.
Sau đó tôi nghe anh ấy nói: “Biết rồi.”
4.
Nửa còn lại của chiếc giường bị lún xuống.
Giang Dị cũng nằm xuống giường.
Bình thường anh ấy sẽ tiến lại ôm tôi nhưng giờ đây chúng tôi liền quay lưng lại với nhau, khoảng trống giữa chúng tôi giống như một khe núi.
Không thể lấp đầy được.
Điện thoại của anh ấy sáng lên suốt đêm.
…
Buổi sáng, sau khi Giang Dị ra ngoài, tôi không có đi làm.
Vì bụng hơi khó chịu nên tôi xin nghỉ phép để đến bệnh viện.
Ở đó tôi tình cờ gặp Dương Đức, bạn của Giang Dị.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
“Uống một tách cà phê nhé! ” Tôi nói.
Dương Đức thẳng thắn nói: “Không cần uống cà phê, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, về Hà Mạn đúng không?”
“Người không đẹp bằng cô, không giàu có bằng cô, không ưu tú bằng cô.”
“Nhưng, cô ấy nấu ăn cho Giang Dị, giúp cậu ấy uống rượu, rất nhiều lần khi tâm trạng Giang Dị không tốt đều ở bên cậu ấy. Đó không phải là điều mà một người đàn ông mong muốn sao?”
“Còn cô lại tạo áp lực cho Giang Dị, gia thế của cậu ấy không bằng cô, lại lo lắng bị cha mẹ cô ghét bỏ, cho nên chỉ có thể làm việc chăm chỉ, chu cấp cho cô như một công chúa.”
“Cho nên, đừng hỏi tại sao, cô trước tiên nên suy xét lại chính mình.”
Tôi không tin vào những gì mình nghe được.
Đúng là gia cảnh của tôi khá giả hơn Giang Dị, nhưng bố mẹ tôi thấy anh ấy là người ổn trọng cầu tiến, nên khi chúng tôi kết hôn, họ không yêu cầu anh ấy phải có xe hơi hay nhà cửa. Sau này, còn hỗ trợ anh ấy rất nhiều trong công việc, cả về tài chính lẫn các mối quan hệ. Có thể nói, nếu không có sự ủng hộ của bố mẹ tôi, Giang Dị sẽ không thể thành công như ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ, lại oán giận rằng tất cả những điều này là áp lực?
Lúc đọc lời thề khi hôn nhân, anh ấy cũng thề rằng sẽ không bao giờ để tôi phải chịu bất cứ sự bất công nào, xem tôi như trân bảo mà nâng niu.
Hiện tại, cũng thành áp lực của anh ấy.
Nỗi chua chát trong lòng lan rộng, tôi cười lớn.
Lái xe từ bệnh viện về.
Về đến nhà, Giang Dị tình cờ đang nghe điện thoại.
Khi nhìn thấy tôi, trên mặt anh ấy hiện rõ vẻ áy náy, gần như lập tức quay người đi ra ban công nghe điện thoại.
Vài phút sau, anh ấy bước vào và nói với vẻ mặt bực bội nói: “Điện thoải của trợ lý mới tuyển dụng, gọi điện thoại cho anh để hỏi các vấn đề công việc.”
Tôi cụp mắt xuống.
Thực ra tôi đã nghe thấy nó.
Điều anh ấy đang nói đến là…lý lịch…tìm việc làm.
Hiện tại cần tìm công việc chỉ có Hà Mạn.
Nhưng không ngờ hồ sơ lý lịch của Hà Mạn lại được nộp cho công ty tôi.
Khi các đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự nhìn thấy sơ yếu lý lịch của cô ta, họ đã khen ngợi: “CV của người này thực sự được làm rất tốt”.
Lần đầu tiên nhìn thấy bản lý lịch, tôi đã biết nó là do Giang Dị làm.
Phối màu và bố cục, mọi khía cạnh đều có thói quen cá nhân của anh ấy.
Giang Dị làm lý lịch rất tốt, tất cả các bản lý lịch đầu tiên bản thân tôi tự làm, sau đó anh ấy giúp chỉnh sửa và trau chuốt lại.
Lúc đó tôi đã nói đùa: “Anh có muốn làm nghề tay trái là chỉnh sửa sơ yếu lý lịch cho người khác không? Chắc hẳn sẽ kiếm được tiền”.
Anh ấy mỉm cười nhéo mặt tôi: “Thời gian của anh rất quý giá, ngoài sơ yếu lý lịch của em ra, anh không có thời gian làm cho người khác.”
Giờ đây tất cả những gì còn lại chỉ như một trò đùa.
Tôi cụp mắt xuống và nảy ra một ý tưởng trong đầu.
Khi trả lại hồ sơ cho cô nàng phụ trách tuyển dụng, tôi giả vờ bình thường và nói: “Cô ấy trông khá ổn”.
Người nghe có tâm.
Hà Mạn liền như vậy được nhận vào công ty tôi.
Cô ta vẫn để mặt mộc, nước da tái nhợt, đến làm việc với chiếc áo phông quần jean bình thường.
Trên cổ tay còn có một sợi dây bình an màu đỏ.
Giống hệt cái của Giang Dị.
Khi nhìn thấy tôi, cô ta không mấy ngạc nhiên chào hỏi: “Thẩm tiểu thư.”
Tôi liếc nhìn cô ta.
Sau đó chúng tôi gặp nhau ở phòng trà, ngoài tôi và Hà Mạn còn có chị Bân rất nhiệt tình giới thiệu với người khác.
“Tiểu Mạn vẫn chưa có bạn trai phải không? Để tôi giới thiệu cho cô một người, cậu ấy có công việc khá tốt.”
Hà Mạn do dự một chút, nói không cần thiết.
Nhưng khi nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi, thái độ cũng vậy.
Cô ta mỉm cười và đồng ý: “Cảm ơn chị Bân, tôi sẽ gặp mặt một lần.”
Cà phê nóng tràn ra khỏi cốc, tôi chưa kịp phản ứng thì Hà Mạn đã lấy khăn giấy ra che tay tôi lại: “Thẩm tiểu thư, cẩn thận bị bỏng.”
Khi cô ta nói ra những lời quan tâm, trên khuôn mặt cô ta có một chút rục rịch lẫn đắc ý.
Tôi cau mày.
Buổi tối trong lúc ăn, Giang Dị đang chơi điện thoại di động, lơ đãng ăn uống.
Đột ngột thình lình, anh ấy đập điện thoại xuống bàn, tức giận nói: “Phụ nữ sợ không lấy được chồng nên ngày ngày đi xem mắt à?”
Xem mắt.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Hà Mạn và chị Bân trong phòng trà.
Tôi cũng không hỏi anh ấy đang nói đến ai mà chỉ nói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả đến tuổi hẹn hò không phải rất bình thường à? Sao anh lại tức giận như vậy?”
Giang Dị nghẹn ngào, gắp rau vào bát của tôi, sau đó đột ngột đổi chủ đề: “Ăn nhiều rau đi, rất tươi đó.”
Khoảng mười giờ tối, điện thoại di động của Giang Dị có cuộc gọi đến.
Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách cùng nhau xem phim, điện thoại di động của anh ấy ở trên bàn cà phê.
Vừa mở điện thoại lên, tôi liếc nhìn đã nhìn thấy chữ Hà Mạn.
Giang Dị xấu hổ sờ mũi cúp điện thoại chửi rủa: “Buổi tối muộn rồi còn gọi cho anh làm gì, có bệnh!”.
Vừa nói, anh ấy vừa đưa tay nhấc điện thoại lên, tắt tiếng rồi lại nhét vào túi.
Anh vẫn cùng tôi ngồi trên sofa xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Mười phút sau, anh ấy đột nhiên đứng dậy nói: “Anh nhớ ra hôm nay còn có một email chưa xử lý, em xem trước đi, anh đi xử lý đã.”
Tôi siết chặt chiếc điều khiển từ xa và nói”Ừm.”
Vì phòng làm việc của chúng tôi được cách âm đặc biệt nên Giang Dị không bao giờ đóng cửa khi làm việc ở đó.
Anh ấy nói: “Anh sợ sẽ không nghe thấy khi em gọi cho tôi”.
Nhưng bây giờ cánh cửa đã đóng lại.
Vài phút sau, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Dị cầm điện thoại, kìm nén tức giận nhìn tôi: “Anh đã nói với em là anh cùng Hà Mạn không có gì cả, sao em còn làm như vậy?!”
Tôi không hiểu “Em đã làm cái gì?”
“Bản thân em tự rõ!” Nói xong, anh ấy đóng sầm cửa đi ra khỏi nhà.
5.
Tôi không rõ.
Tôi không làm gì cả, vậy tại sao tôi lại phải chịu đựng sự tức giận vô cớ như vậy?
Tôi theo Giang Dị ra ngoài, theo anh ấy đến quán bar.
Tôi nhìn thấy Hà Mạn đang ngồi xổm bên đường.
Hôm nay cô ta có vẻ khác với thường ngày, đặc biệt ăn diện, thay vì mặc áo thun cùng quần jean, cô ta lại mặc một chiếc váy không tay màu đỏ.
Mặt cô ta có trang điểm một chút, chân đi giày cao gót.
Nhìn thấy Giang Dị xuống xe, cô ta lập tức đứng dậy, chạy tới ôm anh ấy khóc.
Khi bước đến bước cuối cùng, chân cô ta vấp ngã và rơi thẳng vào vòng tay của Giang Dị.
Giang Dị thuận tay đỡ lấy cô ta rất tự nhiên.
Trông giống như một cặp đôi đang ôm nhau bên đường.
Hà Mạn nức nở trong ngực anh ấy “Muộn như vậy em không nên quấy rầy anh và Thẩm tiểu thư, nhưng anh ta sờ mó em, em thực sự rất sợ hãi…”
Giang Dị cởi áo khoác khoác cho Hà Mạn: “Sau này có chuyện gì đều cứ đến tìm tôi, bất luận khi nào.”
Tôi cảm thấy như mình đang bị ghim tại chỗ.
Gió từ mọi hướng thổi vào tôi, cái lạnh từ tận đáy lòng lan đến tứ chi.
Tôi gọi anh ấy “Giang Dị.”
Cả hai cùng lúc quay lại nhìn tôi.
Hà Mạn mở to mắt, đẩy Giang Dị ra, sau đó nức nở giải thích với tôi: “Thẩm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Giang tổng thật sự không có quan hệ gì.”
“Tôi quá hoảng loạn và không biết phải gọi ai nên bất đắc dĩ gọi cho anh ấy…”
“Đừng trách Giang tổng, muốn trách cứ trách tôi là được.”
Cô ta vừa nói vừa khóc càng dữ dội, bộ quần áo đang mặc tuột xuống, lộ ra vết đỏ rõ ràng trên cánh tay do bị véo.
Khi Giang Dị nhìn thấy tôi, anh ấy vẫn cảm thấy tội lỗi lẫn hoảng hốt.
Nhưng khi nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay Hạ Mạn, ánh mắt anh ấy lập tức lạnh lùng.
Anh ấy đưa tay khoác áo khoác cho Hà Mạn, bảo vệ cô ta ở phía sau, “Cô không cần phải xin lỗi cô ấy, nếu không phải cô ấy giới thiệu cho cô một gã đàn ông cặn bã như vậy, tôi nay cô cũng không bị người khác ức hiếp.”
“Nếu muốn xin lỗi thì cũng là cô ấy xin lỗi cô.”
Tôi khó tin nhìn Giang Dị, sau khi hiểu được nguyên nhân tối nay anh ấy đột nhiên tức giận, tôi chợt cảm thấy buồn cười.
Vậy là anh ấy tức giận Hà Mạn đi xem mắt, giận tôi vì giới thiệu một kẻ cặn bã cho Hà Mạn, hay là giận Hà Mạn bị người khác ức hiếp?
Hay cả ba đều có.
Tuy nhiên, anh ấy sai rồi, ba cái này không liên quan gì đến tôi.
Gió làm mắt tôi đau.
Tôi hít một hơi thật sâu kiềm chế cảm xúc của mình, “Không phải em…”
“Thẩm tiểu thư không có giới thiệu anh ta cho em, là em muốn làm quen với anh ta.” Hà Mạn nói trong nước mắt.
Cô ta đi tới nắm tay Giang Dị, nhìn anh ấy với đôi mắt rưng rưng đáng thương: “Em biết công ty đang đồn thổi việc anh giúp em đánh Trần Nam. Thẩm tiểu thư cũng vì chuyện này mà không vui nên em nghĩ nhanh chóng kết hôn thì sẽ không bị người khác chỉ trích.”
Giang Dị nói: “Cô không cần lo lắng lời đồn đãi ở công ty, cũng không cần thay cô ấy nói chuyện.”
“Trước khi cô ấy giới thiệu ai đó với cô, không hiểu rõ nhân phẩm của đối phương, hại cô tối nay bị người ức hiếp là lỗi của cô ấy.”
Giang Dị nhìn tôi: “Sơ Sơ, em cùng Hà Mạn xin lỗi đi.”