Thanh Hoan Độ - Chương 14: C14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Thanh Hoan Độ


Chương 14: C14: Chương 14


Edit + Beta: Hayin

Chuyện Thẩm Giác đến phủ Thuận Thiên đưa Liễu Như Vân trở về nhanh chóng được lan truyền. Có người tán thưởng Thẩm Giác có tình có nghĩa, yêu thương người nhà của mình. Cũng có người khâm phục thủ đoạn Liễu Như Vân rất hay, mặc dù đang ở trong ngục nhưng vẫn có thể khiến cho Thẩm Giác thương nhớ đến mình. Tuy nhiên còn có một lời đồn khác xem lẫn trong đó, là vì Thẩm Giác đã bị lộ chuyện nên mới mau chóng đón đồng phạm của mình về để tránh bị lộ tẩy. Mà chuyện này chính là đi bắt phu nhân Triệu gia để trả thù Triệu gia.

Thẩm Giác và Triệu Nhĩ Đông đều làm quan trong triều, hai người đều xuất thân từ võ tướng nên bình thường không tránh được chuyện tranh giành lợi ích. Lần trước hai người cùng xuất chinh thì đã xảy ra tranh chấp trong doanh trại. Rồi sau đó Thẩm Giác được bổ nhiệm nhậm chức Binh Bộ thị lang, Triệu Nhĩ Đông nhiều lần dâng tấu đức hạnh của Thẩm Giác không tương xứng với chức vị. Từ đó hai người trở mặt thành thù.

Tin đồn Thẩm Giác là kẻ chủ mưu càng ngày càng nghiêm trọng, đến cả Triệu gia cũng nghe được. Hơn nữa sau khi hạ nhân thám thính trở về, báo rằng là Thẩm Giác đích thân đến phủ Thuận Thiên đón Liễu Như Vân về, phu nhân Triệu gia lại càng thêm chắc chắn. Hai phu thê Triệu gia đều là người có tình tình nóng nảy, chỉ muốn xách đao lên để đi thăm hỏi Thẩm Giác ngay lập tức. May là có Triệu nhị lão gia khuyên nhủ. Vì không có bằng chứng rõ ràng nên hai người họ không thể dùng chuyện này để tố cáo Thẩm Giác được, chỉ đành phải nhẫn nhịn trước đã.

Tô Tinh biết chắc chắn phu nhân Triệu gia sẽ không chịu làm kẻ thua cuộc nên đã âm thầm sắp xếp cho người ở cạnh nàng ta, lúc cần thiết thì sẽ thêm dầu vào lửa. Ngày thứ ba sau khi Liễu Như Vân hồi phủ, phu nhân Triệu gia đã ra tay.

Tiệm rèn của Liễu gia ở thành Tây, ban ngày thật sự rất nào nhiệt, nhưng đêm xuống thì lại hơi vắng vẻ. Bởi vì gần đây cha Liễu không khoẻ nên mẹ Liễu ở nhà chăm sóc, do đó việc quản lý tiệm rèn hằng ngày đều do đệ đệ của Liễu Như Vân là Liễu Như Long đảm nhận. Không biết hôm nay bị làm sao. Tiệm rèn đang làm ăn rất tốt, đợi đến khi các cửa hàng xung quanh đóng cửa hết thì khách hàng mới lần lượt rời đi. Lúc này đã là canh ba, Liễu Như Long vội vàng khoá tiệm cẩn thận rồi mới trở về nhà. Trên đường vắng lặng đến lạ thường, ngay cả gió cũng hơi lành lạnh, dường như còn hoà lẫn với mùi hương hoa. Liễu Như Long cảm thấy hơi lạnh, vội vàng bước nhanh hơn.

Một cơn gió thoảng qua, trước mặt Liễu Như Long đột nhiên xuất hiện bốn hắc y nhân.

“Các ngươi là ai…á…” Bốn người trước mặt cũng không trả lời câu hỏi của Liễu Như Long mà trực tiếp dùng bao tải bắt hắn lại. Một cơn đau nhức ập tới, Liễu Như Long dần mất đi ý thức.

Quá nửa đêm Liễu Như Long mới được tìm thấy. Hắn được tìm thấy ở hẻm sau trong tình trạng đầu bị trùm bao tải. Mà cửa hàng sắt của Liễu gia đã bị đốt thành tro. Người phóng hoả rất cẩn thận. Cả phòng có tới năm ngọn lửa, mọi thứ trong phòng đều bị tưới dầu và rượu, tất cả đều bị thiêu rụi.

Láng giềng trên phố đều truyền tai nhau, Liễu gia này đã đắc tội ai đó rồi.

Sau khi cha Liễu biết được chuyện này thì bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Chuyện này khiến cho Liễu Như Vân còn đang giữa tháng lo lắng không thôi. Ả nhanh chóng lấy của cái trang sức bán lấy tiền rồi đưa đến trợ cấp cho Liễu gia, thế nhưng vẫn chỉ như muối bỏ biển.

Sau khi đón về thì Thẩm Giác không còn đặt chân đến Tây Uyển nữa. Nghe hạ nhân trong phủ nói, gần đây hắn nạp một nha hoàn thông phòng mới. Vốn là năm mới này nha hoàn kia sẽ nhập phủ, nghe nói từng học trong một gánh hát hơn hai ngày, có một chất giọng rất hay, cất tiếng hát lên thì lảnh lót như chim hoàng anh, rất êm tai. Từ khi Thẩm Giác nạp nàng ta thì cả ngày chỉ ở trong phòng của nàng ta. Liễu Như Vân biết rõ là Thẩm Giác rất sủng ái nha hoàn này, e là ít ngày nữa sẽ lập tức nâng nàng ta lên thành di nương.

Bên Liễu Như Vân vẫn còn chuyện chưa được giải quyết, phía Liễu Như Long lại tiếp tục gây chuyện. Ỷ vào danh hiệu đại tướng quân của anh rể, rồi lại đi tranh giành tình cảm với người ta ở kỹ viện. Hắn và một vị công tử đánh nhau vì tranh giành hoa khôi. Đây không phải là lần đầu tiên Liễu Như Long làm ra chuyện vô sỉ như vậy. Những tranh chấp trước kia đều được thổi gió bên gối, nhờ Thẩm Giác dùng quyền thế ép xuống. Không ngờ vị công tử lần này lại là con của thiếp thất Trung Dũng hầu phủ. Tuy con của thiếp thất không được coi trọng, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu quan gia. Người hầu của hầu phủ vừa thấy chủ tử xảy ra chuyện thì thẳng tay trói Liễu Như Long lại rồi lôi đến chỗ quan phủ, bây gời đang bị nhốt ở trong ngục.

Liễu Như Vân biết mình không thể cứu được Liễu gia, chỉ đành chạy đi cầu xin Thẩm Giác. Nhưng lúc này Thẩm Giác đang si ngốc trong phòng của nha hoàn thông phòng Tử Yên, không muốn nhìn thấy ả ta. Trong phòng hai người đang vành tai chạm tóc mai (*), liên tục hát ê ê a a, để cho một mình Liễu Như Vân còn chưa sang tháng hứng gió lạnh.

(*) chỉ sự thân mật gần gũi, gắn bó khăng khít.

Thẩm Giác chưa bao giờ lạnh nhạt Liễu Như Vân như thế. Tuy ả có chút tình ý với Thẩm Giác, nhưng cũng đã bị hành động trong hai ngày nay của hắn mài mòn không còn lại gì. Có điều ả biết rằng, tuy ả đã chết tâm với Thẩm Giác, nhưng vẫn cần phải nhờ hắn cứu Liễu Như Long, cứu toàn bộ Liễu gia.

Hôm đó Thẩm Giác vừa mới hạ triều thì đã háo hức đến chỗ Tử Yên nghe khúc mới. Đi qua tiền sảnh, lại nhìn thấy Đoàn Nhi bên cạnh Liễu Như Vân đang lén la lén lút cầm thứ gì đó đi ngang qua.

“Đoàn Nhi.”

“A, lão gia.”

Vừa nhìn thấy Thẩm Giác thì Đoàn Nhi đã hoảng sợ, mọi thứ đang cầm trong tay rơi hết xuống đất.

“Ngươi lấy nhiều dược liệu như vậy để làm gì.”

“Hồi bẩm lão gia, gần đây di nương không được khoẻ, bây giờ nô tỳ ra ngoài lấy mấy loại dược liệu này để bồi bổ cho di nương.”

“Cảm thấy không khoẻ thì mời đại phu tới khám là được rồi, cần gì phải ra ngoài bốc thuốc. Lại còn phải lén lút mang vào làm gì.”

“Hồi bẩm lão gia…” Đoàn Nhi cắn c ắn môi dưới, khẽ đáp: “Là…là lão phu nhân nói, di nương bệnh lâu không khỏi, nói nàng quá đen đủi nên không cho mời đại phu đến xem. Nhưng gần đây di nương thật sự không khoẻ lắm, nên nô tỳ mới ra ngoài bốc chút thuốc để bồi bổ cơ thể cho di nương.”

Thẩm Giác nghe được lời này của Đoàn Nhi thì trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hơi áy náy. Dù sao Liễu Như Vân cũng đã sinh con gái cho hắn, mà lâu rồi hắn cũng chưa tới Tây Uyển. Hơn nữa vì chuyện của Liễu Như Long nên hắn không muốn nhìn thấy ả, đúng thật là không còn gì để nói.

Trong lòng Thẩm Giác dịu xuống, đành theo Đoàn Nhi tới Tây Uyển.

Trong phòng Liễu Như Vân thật sự có mùi thuốc nhàn nhạt, ngoài ra còn hoà lẫn cùng với một vài mùi hương khác lạ, làm cho tâm trí của Thẩm Giác dao động.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Liễu Như Vân ở phía sau màn trướng từ từ đứng dậy, gọi một tiếng Đoàn Nhi.

Đoàn Nhi đã biết điều lui ra ngoài từ sớm. Thẩm Giác vén tấm màn trướng lên, chỉ thấy Liễu Như Vân dịu dàng, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng lại làm cho người khác muốn cưng chiều. Vẫn là cái dáng vẻ yêu kiều mỏng manh ngày nào.

“Lão gia, sao ngài lại tới đây.”

“Lâu rồi ta không tới nên hôm nay qua đây thăm nàng.”

Liễu Như Vân khẽ cười, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Giác.

Tối nay Thẩm Giác ở lại Tây Uyển.

Dạo này Tô Tinh bên Đông Uyển có hơi lười biếng. Ngoại trừ ngày hôm qua đến phủ của Quận chúa Thanh Hà nói mấy câu, còn lại thì chẳng chịu làm gì cả. Lúc này nàng đang mở bàn cờ rồi chơi cờ một mình.

“Tiểu thư, hôm nay cô gia ở lại Tây Uyển.”

“Nằm trong dự liệu, nhưng cũng hơi sớm đấy. Sợ là ngày mai Liễu Như Long cũng sẽ được thả ra. Đánh tiếng với người bên phu nhân Triệu gia đi. Đêm dài lắm mộng, có một số việc nên làm sớm chút thì tốt hơn.”

Đúng như dự đoán của Tô Tinh, buổi chiều hai hôm sau Liễu Như Long đã được thả ra. Chỉ là sau khi Liễu Như Long được thả ra thì lại trở thành một kẻ ngốc, cứ liên tục la hét nói muốn đi, thậm chí còn đập phá đồ đạc của Liễu gia.

Dường như ở trong ngục Liễu Như Long đã gặp phải điều gì đó cực kỳ kinh hãi, cứ lẩm bà lẩm bẩm trong miệng, nói rằng có người muốn giết hắn, khăng khăng bắt Liễu nhị lão gia phải dọn ra sống ở ngoài thành. Liễu nhị lão gia không lay chuyển được hắn, chỉ đành nhờ người khẩn cấp truyền tin cho Liễu Như Vân.

Liễu Như Vân đang vội vàng tranh sủng nên dĩ nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng. Ả chỉ muốn sớm này có thai, sinh con trai cho Thẩm Giác.

___

Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN