Liễu Tộ Diệp đứng ở cuối hàng, chiều cao ngang với cậu bạn kế bên, đứng giữa đám con gái trông cứ như một cái gai cao chót vót.
Dương Hàn không thể không chú ý tới cô bạn này.
Cô nàng cố gắng kìm chế sự chú ý của mình hướng về phía Liễu Tộ Diệp, tập hết bài thể dục sáng bình an vô sự. Đang khi chuẩn bị trở về phòng, có người gọi Dương Hàn lại từ phía sau.
Dương Hàn đứng lại ngay ngắn, vắt hết óc cũng không tìm ra nổi hành động nào đáp lại tiếng gọi nọ.
Liễu Tộ Diệp vỗ vai cô nàng.
Tôi không biết đánh nhau à, Dương Hàn nghĩ thầm.
Liễu Tộ Diệp thấy bộ dạng rụt rè sợ sệt của Dương Hàn thoáng cau mày, nhếch môi như chế giễu, sau đó quẳng một thứ vào tay cô nàng.
Dương Hàn tập trung nhìn, mở to mắt.
“Rớt thẻ ăn.” Liễu Tộ Diệp cười xùy, nói: “Công chúa rộng rãi thế, thẻ ăn không thích vứt đi đâu thì vứt được đâu.”
Dương Hàn thấy khó chịu khắp cơ thể, vô cùng gượng ép đáp: “Cảm ơn.”
Liễu Tộ Diệp sượt qua người, tấm bùa phong ấn trên người Dương Hàn mới được bóc ra.
Cô nàng hít sâu một hơi, đang nhìn bóng lưng Liễu Tộ Diệp thì bị Hứa Gia vỗ cho một cái vào lưng.
Hứa Gia lên tiếng: “Làm gì ngơ ra thế?!”
Dương Hàn: “?”
Giọng Hứa Gia dần đi xa: “Cậu không chạy thì không còn đồ ngon mà ăn đâu —— “
Dương Hàn: “???”
Xung quanh rần rần mãnh liệt, mắt ai nấy đều toát lên ánh sáng của ham muốn và khát vọng cực độ, cứ như được trui rèn qua cơn đói chiếm cứ thần kinh, tỏa ra ánh sáng màu xanh sầm sì khiến người ta khiếp hãi.
Đoàn người cứ như Bách Điểu Trùng Phụng, điên cuồng lao vào nhà ăn. So với đám học sinh mới bị dựng đầu dậy uể oải còn tưởng mới được hồi sinh.
Hôm ấy, cuối cùng Dương Hàn cũng ghi nhớ sức chi phối khủng bố của “định luật đi sớm” với nhân loại trong căn tin trường học.
Đây là kiếp nạn thứ mấy của nhân loại vậy?
Dương Hàn ôm bát cơm không nghĩ thầm.
Thì ra nơi gió tanh mưa máu nhất của ngôi trường này không phải ở lớp học, mà phải là căn tin. Từ nhỏ tới giờ Dương Hàn chưa bao giờ tham gia cuộc chiến nào quy mô mà tàn khốc đến trình độ này.
Cớ sao ngôi trường thường thường bậc trung trên mọi mặt này lại có một nơi chênh lệch “giàu nghèo” quá lớn như căn tin. Nhìn bữa sáng bánh quẩy sữa đậu nành trứng luộc như bàn tiệc thịnh soạn của Hứa Gia, Dương Hàn xúc một muỗng cơm không, đầu biên ra bài văn tám trăm chữ.
Hứa Gia thanh nhã uống sữa đậu nành, chìa ngón út ra: “Thưa thái công chúa điện hạ, người phải hiểu, rằng nơi nào cũng có quy củ của nó. Căn tin sau giờ thể dục sáng là nơi đấu tranh khốc liệt nhất, thật thất lễ vì bổn cung không đưa đồ ăn sáng cho người. Nhưng quy tắc ngầm “cấm lấy nhiều”, “cấm chen hàng” giờ ăn sáng là điều cấm kỵ, phạm phải sẽ bị ánh mắt và tràng chửi hung tàn độc địa của người sau dìm vào mặc cảm mà chết.”
Dương Hàn: “…”
Hứa Gia rút giấy ăn chùi nhẹ miệng, ra vẻ nói: “Lần này xem như bổn cung dạy cho người một bài học, rút kinh nghiệm…”
Dương Hàn xen lời: “Cậu không muốn chữ ký nữa đúng không?”
Hứa Gia lập tức đổi thái độ: “… Thân phận của thái công chúa tôn quý, há nào lại áp dụng quy củ như chúng ta đây? Người xem ta còn một phần dưa muối và trái trứng luộc, mong người tạm nhận cho.”
Dương Hàn vừa tính trả lời, kế bên bỗng vang tiếng cười khẽ.
Dương Hàn ngoái đầu, kia là Lộc Duyệt Minh.
Lộc Duyệt Minh thấy thú vị, lịch sự cười: “Mấy cậu đang chơi đóng vai nhân vật à?”
Hứa Gia kéo cậu vào cuộc: “Tiểu Lộc, mau thỉnh an Thái công chúa.”
“Vâng.” Lộc Duyệt Minh cười giữ thẳng vai, chỉ vào chỗ trống cạnh Dương Hàn, hỏi: “Tớ ngồi đó được không.”
Dương Hàn đáp: “À, được chứ.”
Hứa Gia không uống sữa đậu nữa, lặng lẽ ngồi nhìn Lộc Duyệt Minh ngồi xuống.
Dương Hàn lấy dưa muối với trứng của Hứa Gia, nhai chỗ cơm tẻ ngắt nhạt nhẽo.
Lộc Duyệt Minh nhìn cô nàng, khẽ mĩm môi, đẩy bát canh của mình sang: “Khô khan lắm à? Cậu ăn canh đi.”
Dương Hàn vừa nghe bài chỉ giáo của Hứa Gia, biết rõ phải giành giật lắm mới có được bát canh này, nói ngày: “Thôi thôi thôi, cậu vất vả mới lấy được mà.”
Lộc Duyệt Minh cười: “Không sao, mình không ăn được.”
Dương Hàn đáp vội: “Ồ, thế thì ok.”
Hứa Gia: “…”
Lộc Duyệt Minh cố gắng tìm chủ đề: “Lần đầu tiên cậu ở lại đây à.”
Dương Hàn: “Ừm.”
Lộc Duyệt Minh: “Cậu quen chưa?”
Dương Hàn múc canh rưới lên bát cơm, để lại hơn nửa cho Lộc Duyệt Minh: “Ừm, tớ ngủ ngon lắm.”
Lộc Duyệt Minh cười cười.
Hứa Gia hút hết chỗ sữa đậu, nhìn vẻ mặt tươi rói như gió xuân của Lộc Duyệt Minh và ánh mắt nhìn Dương Hàn chăm chú kia: “…”
Sao Hứa Gia cứ thấy đầu mình hơi phát sáng.
Mặc dù trong mắt đồ ngốc Dương Hàn chỉ có cơm với chả canh.
Mọi việc phải được lên kế hoạch từ đầu ngày. Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng tưới tắm khuôn mặt từng bông hoa của tổ quốc, sức sống tràn trề ánh lên từ tia nắng sớm ấm áp này.
Tiết đầu tiên là môn toán.
Bông hoa tổ quốc héo úa.
Thầy giáo số học công bố điểm bài kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ. Lộc Duyệt Minh lọt vào tốp đầu bảng xếp hạng với số điểm 148, cả lớp rộ tràng vỗ tay nồng nhiệt, dù cho tổng điểm cả lớp chỉ xếp thứ hai từ dưới đếm lên.
Thầy số học nói, học sinh lớp mười giỏi nhất là mua vui trong bể khổ, dù phải đối mặt với khó khăn gì cũng giữ nguyên tinh thần lạc quan như thể kẻ thù không xé nổi mặt mình.
Phần lớn nguyên nhân khiến điểm kiểm tra thấp là do học sinh mới vô chưa phát huy tốt, nhất là bạn Dương Hàn, lọt vào danh sách điểm tên của thầy số học với số điểm 108. Dương Hàn thức đêm thức hôm cày fanfic đau khổ, đang khi hối hận không kịp đấm ngực giậm chân thề thốt từ nay sẽ phấn đấu học tập, thầy nói với Dương Hàn, từ hôm nay cô nàng với Lộc Duyệt Minh sẽ là ban cán sự lớp số học.
Cả lớp vang tiếng vỗ tay rần rần.
Dương Hàn: “?”
Cô nàng phát giác, gần đây Lộc Duyệt Minh có hơi gần gũi mình.
Đúng vậy, đến mức đầu gỗ Dương Hàn còn phát giác. Kẻ ngoài cuộc tỉnh táo là Hứa Gia như mẹ già rơi lệ.
Phát hiện ra cũng là tình cờ thôi.
Thầy số học biết phụ huynh Dương Hàn là lập trình viên nên thuyết phục cô nàng tham gia lớp đam mê lập trình. Trong lúc trò chuyện cô nàng mới biết Lộc Duyệt Minh cứ mập mờ khéo léo nhắc tên mình khen ngợi, vụ mình lên làm cán sự số học cũng do Lộc Duyệt Minh đề bạt mà ra.
Dương Hàn: “?”
Còn nữa, thỉnh thoảng giờ thể dục sáng Lộc Duyệt Minh sẽ đi kế Dương Hàn, cố tìm chủ đề nói chuyện.
Vì gương mặt nổi bật giữa đám đông này của Lộc Duyệt Minh, cậu sở hữu kha khá mấy cô bạn đam mê nhan sắc. Đôi lần trong lúc đi cùng Dương Hàn, nụ cười ôn hòa ngượng ngùng của cậu trong mắt mấy cô bạn nọ khá là chướng mắt.
Rốt cuộc, lúc Lộc Duyệt Minh tìm Dương Hàn hỏi cách giải đề, cô nàng không nhịn được hỏi ra miệng: “Có phải cậu có gì muốn nói với tớ không.”
Hứa Gia ngồi bên phun trà sữa ra đầy sách bài tập, Phương Gia với Thượng Học ngồi bàn sau cũng bị câu hỏi trắng trợn nợ hấp dẫn sự chú ý.
Lộc Duyệt Minh chỉ cười cười với Dương Hàn, đáp: “Câu này mình không biết làm thật.”
Hàn Thời Vũ hắt hơi một cái, đang ghi âm thì trượt tay gửi đi.
Dương Mạt hỏi: “Cảm à? Em nghe giọng mũi mình nặng chưa.”
Hàn Thời Vũ đáp: “Dạ đâu có, tối qua em ngủ không ngon thôi à.”
Dương Mạt: “Vậy hả.”
Hàn Thời Vũ xoa xoa mũi, chau mày: “Tự nhiên em có linh cảm xấu.”
Dương Mạt: “?”
Hàn Thời Vũ nói tiếp: “Kiểu như vườn nhà mình sẽ bị sinh vật lạ san phẳng vậy.”
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ: “Dạo này cải thảo nhà mình vẫn tốt ấy chứ hả anh?”
Dương Mạt nghi hoặc: “Cải thảo gì cơ?”
Hàn Thời Vũ đáp: “Là đồng chí Tiểu Dương đó.”
Dương Mạt trả lời: “Con nói con vẫn khỏe, ngày nào cũng gọi điện về… À phải rồi, từ nay con chỉ về cuối tuần thôi, ngủ lại.”
Hàn Thời Vũ: “Ồ.”
Vụ sáp nhập giữa Nghe Biển Music và Cực Tấn thành công tốt đẹp, người dùng ban đầu đều sử dụng Thú Địa, mang về cho Thú Địa lượng người dùng mới khá lớn.
“Chờ em giải quyết vụ này xong.” Hàn Thời Vũ nói, “Em dẫn anh với Tiểu Dương đi hóng gió biển.”
Dương Mạt trả lời: “Em xong rồi còn anh vẫn chưa xong. Muốn hóng gió thì ra ban công mà hóng.”
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Đại thần Starry, thần tượng giới trai thẳng IT trong tuyền thuyết ngày nào cũng tan nát tim gan tìm cách làm vừa lòng vị tổng giám đốc Cực Tấn nọ.
Trên công ty phải làm vừa lòng mớ ý tưởng khác thường của hắn bằng nền tảng kỹ thuật chuyên môn cực tốt.
Về nhà vừa chăm sóc Dương Hàn còn vừa phải làm vừa lòng đời sống về đêm của vị này.
Thật ra Dương Mạt cảm thấy Hàn Thời Vũ đang dần san sẻ bớt khối lượng công việc của anh, cũng đang bồi dưỡng nhân tài lập trình đủ khả năng làm trợ tá đắc lực cho anh.
Nhưng Dương Mạt là con người cực kỳ bướng bỉnh.
Hàn Thời Vũ cảm giác, hễ cứ mỗi lần muốn san sẻ thay phần anh, anh sẽ cương quyết kéo về phía bản thân một lần nữa.
Cảm giác ấy không khác gì Dương Mạt siết lấy cà vạt hắn, nện ập xuống một câu: “Công việc của ông đây em không phải để ý, chỉ cần lo việc xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chơi bời du sơn ngoạn thủy là được” vậy.
Hàn Thời Vũ thật sự băn khoăn, cứ luôn thấy rất áy náy, điều duy nhất có thể làm chỉ có đối xử với Dương Mạt thật tốt.
Mỗi ngày hắn đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ, yêu Mạt Mạt thương Mạt Mạt nhiều hơn hôm qua nữa nữa!
Thư ký: “Sếp Hàn, về việc chuyển nhượng 5% bản quyền cho bên Nghe Biển Music… Em đặt tài liệu trên bàn sếp, sếp xem qua thử, rồi giải quyết tiếp bên Thiên Tháp.”
Trái tim thiếu nữ của Hàn Thời Vũ bị thư ký đập nát bét.
Hàn Thời Vũ nghiêm mặt: “Được.”
Dương Hàn: “Ba, cuối tuần này bạn học rủ con đi xem phim.”
Dương Mạt: “Con đi với mấy bạn?”
Dương Hàn: “Một ạ.”
Dương Mạt: “Bạn cùng lớp à?”
Dương Hàn: “Dạ, là bạn tên Lộc Duyệt Minh ấy.”
Dương Mạt: “Con cứ chơi với các bạn nhiều lên, sau này trong lớp cũng có bạn bè giúp đỡ nhau.”
Dương Mạt im lặng một lúc, dường như nhận ra điều gì đó. Anh chậm rãi ngoái lại nhìn Dương Hàn: “Lộc Duyệt Minh, là cậu bạn giải đề trong phòng con à?”
Dương Hàn đáp: “Dạ.”
Dương Mạt hỏi tiếp: “Con trai?”
Dương Hàn kỳ lạ hỏi: “Ba không nhận ra hở?”
Hiển nhiên trọng điểm không nằm ở chỗ rốt cuộc Dương Mạt có nhận thấy vấn đề không.
Dương Mạt nhìn chằm chằm búp cải thảo mình nuôi lớn.
Ngày xưa, Dương Mạt là tên lưu manh “không gì là không giải quyết được bằng nắm đấm”, không sợ trời đất không tuân thủ quy tắc. Lúc ấy cậu thanh niên vẫn còn trong thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì.
Nếu đặt trong thời điểm ấy, nếu có ai bảo sau này anh vì lo con gái đi hẹn hò mà theo đuôi con. Anh sẽ khinh khỉnh cười giễu, ném tàn thuốc răn tên đó đạo lý làm người.
Một, anh không muốn có con, vướng víu.
Hai, đánh chết anh cũng không bao giờ có chuyện người như anh lại đi làm trò hèn theo dõi con gái.
Sự thật chứng minh, suy tưởng ngông cuồng của tuổi trẻ luôn nhảm nhí.
Dương Mạt mặc áo thun xanh đen có họa tiết màu đỏ với trắng, đội mũ lưỡi trai, giả bộ ngồi ở quán trà sữa uống nước. Trong lúc đó có mấy học sinh nữ đến muốn xin Wechat bị anh từ chối hết với lý do quên mang điện thoại.
Cô gái vừa rời đi, điện thoại Hàn Thời Vũ gọi đã mò tới.
Dương Mạt nghe máy: “Chuyện gì?”
Hàn Thời Vũ hỏi: “Anh xin nghỉ hả?”
Cô gái nọ quay đầu nhìn anh gọi điện thoại: “…”
Dương Mạt đáp: “Phần lõi anh viết xong rồi, các phần việc khác cũng đã giao cho cấp dưới, anh không còn việc gì.”
Đãi ngộ của Cực Tấn với phòng kỹ thuật lập trình rất đáng kể, đi làm tùy thời gian, nghỉ phép gần như chỉ cần nói là được thông qua, miễn là hoàn thành xong trách nhiệm. Nhưng với Dương Mạt không chỉ phải làm xong phần việc mình, mà còn phải giám sát mỗi thành viên trong phòng hoàn tất công việc mới xem như hết trách nhiệm.
Hàn Thời Vũ kỳ quặc: “Cơ mà đâu giống phong cách của anh… Anh có chuyện gì à?”
Dương Mạt nghiến răng: “Anh đến trông cải thảo của em, đề phỏng bị thó mất.”
Hàn Thời Vũ: “???”
Dương Mạt cúp máy.
Lộc Duyệt Minh từ xa đi tới, lên tiếng chào Dương Hàn đang đứng kia đợi. Dương Mạt phát hiện đồ Lộc Duyệt Minh mặc giống màu mình, cũng là một chiếc áo thun xanh đen, nhìn có vẻ rất giản dị.
Lộc Duyệt Minh cười với Dương Hàn.
Hai đứa nói gì Dương Mạt không nghe được, anh hơi nắm ngón tay đặt trên bàn. Thấy Dương Hàn với Lộc Duyệt Minh ra trước máy xuất vé lấy vé, ngồi đó nói chuyện một lát, sau khi nghe tiếng thông báo mới vào rạp.
Dương Mạt đứng dậy tính tiền, kéo vành mũ lưỡi trai xuống, bước ra ngoài.
Anh nói với nhân viên bán vé: “Bộ này, một vé.”
Bộ phim này rất hấp dẫn, gần như đã đầy rạp. Mấy hàng ghế cuối trống nhiều, Dương Mạt chọn đại một ghế rồi thanh toán.
Nhân viên bán vé rất nhiệt tình, chào mời anh mua đồ uống với bắp rang đắt muốn chết, Dương Mạt tiện tay mua một hộp.
Sau đó.
Dương Mạt nhìn Lộc Duyệt Minh sờ sờ trước mắt mình.
Rạp chiếu phim đã tắt đèn, ánh sáng trên màn chiếu dát lên gò má anh. Lộc Duyệt Minh kinh ngạc: “Chú?”
Dương Hàn ngồi trong ló đầu ra, trên mặt là vẻ ngạc nhiên không khác gì cậu: “Ba?”
Dương Mạt: “…”
Chết tiệt.
Xui rủi cỡ nào mới chọn trúng ngay ghế cạnh hai đứa.
Dương Mạt vờ như bình thường. Anh ngồi xuống, nhét bắp rang vào miệng, từ tốn đáp: “Ba nghe nói phim này nổi tiếng nên tới xem, trùng hợp thật.”
Dương Hàn nhìn Dương Mạt tám đời không vào rạp xem phim, xưa giờ không ăn đồ ngọt: “…”
Sao ba mình lại đi làm mấy hành vi của Hàn Thời Vũ thế này.