Hàn Thời Vũ bị nhấn chìm trong cái nhìn nọ, mở tủ lạnh, lục nước chanh, đóng tủ lạnh. Hắn ngoái đầu nhìn cả hai, lạ lùng hỏi: “Hai người nhìn em làm gì.”
Hàn Thời Vũ đến sô pha, cầm xấp tuyển tập 56 bài văn mẫu lên đọc lướt rồi ngả người ra sau.
Dương Mạt cũng cúi xuống đọc văn.
Một lát sau, cả hai cùng thưởng thức xong.
Hàn Thời Vũ nghiêm túc xoa xoa cằm, nói: “Bố thấy viết cũng ổn ghê.”
Dương Hàn đốp chát: “Lương tâm bố ở đâu?”
“Chỗ này là bài thi văn à?” Hàn Thời Vũ quay lại hỏi: “Bài con đâu? Chắc chắn con cũng phải viết, lấy ra đây cho bố xem nào.”
Dương Hàn ôm chặt cặp: “Bố nằm mơ!”
Dương Mạt ngồi trên sô pha, đối diện là con thú đực đang cự lộn với con mình ồn cả cái nhà. Dương Mạt đã quá quen nhắm mắt làm ngơ, dời mắt sang bài văn của Thượng Học.
“… Mọi sinh vật đều có ham m,uốn sinh sản, nhưng trí tuệ nhân tạo khuyết thiếu ham muố,n ấy. Cho dù chúng có khả năng tự nhận thức và chức năng si.nh lý độc lập, song định nghĩa chúng là một loài sinh vật vẫn là điều khiên cưỡng. Tuy vậy ý tưởng “xưng bá địa cầu” của Hàn Thời Vũ đã lấp đầy khoảng trống ấy. Chúng ta giả sử rằng Cực Tấn là một hệ thống trí tuệ nhân tạo khổng lồ và phức tạp, mà Hàn Thời Vũ là người quản lý có quyền hạn tối cao, là người có thể dung nhập tư tưởng nhận thức vào Cực Tấn. Nếu hệ thống trí tuệ của Cực Tấn mô phỏng nó là một địa cầu, vậy Hàn Thời Vũ hoàn toàn xứng đáng là bá chủ giới sinh vật…”
Dương Mạt: “…”
Anh ngẩng đầu nhìn bá chủ giới sinh vật không đánh lại con gái kia.
Dương Hàn ôm cặp không buông tay, tố cáo: “Ba! Ba nhìn Lão Hàn kìa!”
Dương Mạt chau mày, giáo huấn: “Hàn Thời Vũ em có con nít không chứ hả.”
Hàn Thời Vũ buông đồ vừa cướp được của Dương Hàn ra, bấy giờ cô nàng mới thở phào một hơi.
Dương Mạt đưa bài văn nọ cho Dương Hàn, nói: “Con có thể thuyết phục bạn học này đi viết tiểu thuyết —— Nếu bạn thích.”
Dương Hàn: “Ồ.”
Hàn Thời Vũ sửa sang nếp nhăn trên quần áo. Hắn không phục, đứng dậy lao rầm rầm vào phòng đọc sách xách một xấp tài liệu ra, vừa đi vừa lục lọi kiếm gì đó.
Hắn tới trước sô pha, đặt hai tấm ảnh có chữ ký lên bàn, bày vẻ “Ông cho mi một triệu mi có tự nguyện không”, nói với Dương Hàn: “Con nói đi, con có viết về bố không.”
Dương Hàn lập tức nhào tới mà Hàn Thời Vũ nhanh lẹ cầm lên, Dương Hàn vồ hụt.
Hàn Thời Vũ nói: “Tính đánh lén cơ à?”
Người này dám lấy ảnh chữ ký của Mộc Tô Lưu ra uy hiếp mình, Dương Hàn tức đỏ thành trái cà chua, thế là quay sang cầu cứu Dương Mạt: “Ba ơi…”
Dương Mạt hết sức bất đắc dĩ: “Lúc ba sang đã phát hết ảnh có chữ ký rồi, hai tấm này bố giữ lại cho con đó.”
Dương Hàn như dân đen nhỏ nhoi bị áp bức, nhìn tên địa chủ cười cợt càn rỡ trước mắt mình, hít một hơi sâu kìm nén. Rồi cuối cùng vẫn đành khuất phục trước quyền uy thống trị.
Cô nàng nặng nề nộp bài thi cho Hàn Thời Vũ, Hàn Thời Vũ cũng đưa ảnh chữ ký cho cô nàng cùng lúc, quá trình tiền trao cháo múc này hết sức dài dặc.
Giao kèo xong, không cho Dương Hàn cơ hội phản pháo, Hàn Thời Vũ tức khắc chạy vụt vào phòng đọc sách, khóa trái cửa.
Dương Hàn: “…”
Theo một khía cạnh nào đó, mạch não của Hàn Thời Vũ và Thượng Học rất giống nhau, theo cái kiểu nhảy nhót hết sức kỳ lạ.
Không ai đoán được con người này sẽ làm gì tiếp theo, đến cả Dương Mạt ở với hắn bao nhiêu năm qua cũng không tìm được quy luật vận hành trong suy nghĩ của hắn.
Tư duy của Dương Mạt là một chương trình chặt chẽ, mà của Hàn Thời Vũ có thể nhảy bug bất kỳ lúc nào.
Dương Mạt nghĩ thầm.
Dương Hàn đứng trong phòng khách, cô nàng vừa tỉnh mộng, bùng nổ.
Dương Hàn cứ nghĩ chuyện thi văn vài ngày trước sẽ qua đi như thế.
Nhưng cuộc đời này cho Dương Hàn biết rõ, nhóc con vui vẻ sớm quá rồi.
Dương Hàn héo úa nhìn bức thư pháp treo trên tường.
Nét thư pháp mạnh mẽ như một con rồng đáng kinh sợ, cứng cáp xuyên thẳng qua mặt sau giấy hệt xương gân rắn chắc, bên phải là con dấu bắt mắt và tên vị tác giả khá có tiếng. Đó là bạn Hàn Thời Vũ, bức thư pháp này là tặng theo yêu cầu của hắn.
Trên đó viết.
“Hàn Thời Vũ là một doanh nhân trẻ xuất sắc, phẩm chất như ánh mặt trời soi rọi con đường dẫn đến tuổi trẻ rực rỡ cho thanh niên chúng ta.”
Trích từ bạn học Dương “Thanh niên nên thực hiện giá trị nhân sinh thế nào”.
Tác phẩm này treo chễm chệ quang minh trong phòng khách sáng sủa, để khi vừa bước vào, ánh sáng mặt trời chiếu vào ô cửa kính như đang phát sáng.
Dương Hàn: “…”
Dương Mạt: “…”
Dương Hàn nhìn Dương Mạt đứng cạnh.
Dương Mạt cũng cúi đầu nhìn Dương Hàn.
Dương Hàn gào khóc thảm thiết: “Ba ơi.”
Dương Mạt an ủi: “Thôi thì, con chịu khó nhường bố…”
Hôm ấy, Lục Hữu Khí đến nhà họ chơi, vừa bước vào cửa đã thấy mấy chữ to tướng phát ra ánh sáng. Ngạc nhiên đờ ra hồi lâu.
Anh ta sợ hãi ngồi phịch xuống, nhận tách trà Dương Mạt đưa tới, chỉ vào ba chữ “Hàn Thời Vũ” chệm chệ bên trên hỏi: “Cái tên đó có mặt mũi không vậy?”
Dương Mạt lắc đầu thở dài, hỏi: “Cậu đến đây có chuyện gì không.”
Lục Hữu Khí đáp: “Tôi vào Dược Tín làm rồi, tới báo cậu một tiếng.”
Dương Mạt: “Chúc mừng.”
Lục Hữu Khí cười: “Sau này chúng ta là đối thủ cạnh tranh.”
Hai người trò chuyện với nhau.
Dương Hàn vừa dậy mặc đồ ngủ đi ra. Đây là cuối tuần cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ. Gần đây Dương Hàn ôn tập rất chăm chỉ, ngủ không đủ nên cuối tuần tranh thủ ngủ bù.
Cô nàng dụi mắt, gọi: “Ba ơi, có chừa đồ ăn sáng cho con không ạ…”
Cô nàng thình lình trông thấy Lục Hữu Khí đầu vàng, “A” một tiếng rồi chui vào phòng: “Có khách à ba… Con vào chải đầu…”
Lục Hữu Khí nhìn cô nàng, cười cười, sau đó hỏi Dương Mạt: “Cô bé này ở đâu ra đây?”
Dương Mạt đáp: “Con gái tôi.”
Lục Hữu Khí quay sang nhìn Dương Mạt, mừng rỡ: “Hả, cậu có con gái rồi à, chúc mừng nhé.”
Nói xong không khí chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát.
Não Lục Hữu Khí chậm chạp phân tích, sau đó phun ra: “… Cậu với ai?”
Dương Mạt thản nhiên: “Hàn Thời Vũ.”
Đồng tử con lai tám nước ngồi phía đối diện dần rã rời, như thể đang chứng kiến vũ trụ ở thời hồng hoang, cập nhật toàn bộ thế giới quan trong đầu.
Lục Hữu Khí thốt lên: “Cậu sinh hả?!”
Dương Mạt: “Cút ra ngoài.”
Hôm nọ, Chu Dịch đến nhà họ chơi, vừa vào cửa đã thấy mấy chữ to tướng như phát ra ánh sáng. Anh ta thoáng kinh ngạc, nhưng nhìn mãi thành quen rồi, bước vào ngồi xuống.
Hàn Thời Vũ rót cho anh ta một tách trà. Chu Dịch nhấc ly uống một ngụm, quét mắt nhìn hắn: “Cậu có mặt mũi không vậy?”
Hàn Thời Vũ kiêu ngạo: “Đồng chí Tiểu Dương viết đó.”
Chu Dịch: “Ồ.”
Anh ta đặt tách trà xuống, nói: “Tết năm nay tôi không đi được đâu.”
Hàn Thời Vũ hỏi: “Năm nay nhiều việc à.”
Chu Dịch gật đầu.
Hàn Thời Vũ đáp: “Ok.”
Ba người nhà họ và ba người nhà Chu Dịch cùng đi du lịch là thủ tục mỗi năm không thể thiếu mỗi dịp tết đến, họ duy trì mối quan hệ bí mật này rất tốt đẹp.
Chu Dịch nói: “Dạo này chúng ta ít qua lại, không hiểu sao cánh truyền thông để ý lắm.”
Hàn Thời Vũ nhìn anh ta, trong mắt ánh vẻ thê lương lạnh lẽo.
Chu Dịch lấy làm kỳ lạ: “… Làm sao?”
“Anh biết anh nói chuyện này.” Hàn Thời Vũ đau lòng: “Tổn thương người ta cỡ nào không?”
Chu Dịch “?”
Chu Dịch cũng được xem như thanh niên tài tuấn, chỉ là hình tượng đoàn thể Dược Tín rất nghiêm túc, thường anh ta cũng không lên topic lắm như Hàn Thời Vũ, cho nên độ nổi tiếng với giới trẻ không cao.
Thậm chí khi anh ta và Hàn Thời Vũ cùng lên hotsearch, có nhiều người không biết anh ta là ai.
Nhưng cũng có cái hay là “thế hệ” tổng giám đốc này có giá trị nhan sắc quá xuất chúng, lại khởi nghiệp dễ dàng, mấy cô nàng không cần lần tìm trong giới giải trí nữa, cứ gặm thẳng tổng giám đốc hàng thật giá thật đây này.
Có nền tảng nhan sắc, cộng thêm thành tích quá xuất sắc của Cực Dược. Cực Dược mở ra con đường chèo lái cp giới thương nghiệp đầy huy hoàng, một thành tựu vĩ đại trước không có ai mà sau cũng chẳng có ma nào trong giới fanfic.
Nổi bật với “Như nghẹn ở cổ họng” của tác giả Cực Quang Bắc Dược đã viết trong mục ghi chú trong văn học Thú Địa thế này.
“Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”.
Lan đi khắp giới, cảm động trời đất.
Giữa kỳ qua đi, cuối cùng Hàn Dương cũng chui đầu khỏi công cuộc học hành bận rộn. Cô nàng đột nhiên nhớ ra, hình như từ sau vụ Nghe Biển thì không thấy mặt mũi Nhạc Khảo trong trường đâu.
Nghe ngóng lung tung một phen, Dương Hàn mới hay người ta chuyển trường rồi. Nghe người ta kể Nhạc Khảo sống chết không nghe lời cha mình, không chấp nhận đi xin lỗi, khăng khăng đòi chuyển trường giữ thể diện.
Xem ra bản thân tên đó không có ý định thay đổi, sau này có tái phạm không, hay là vì vụ việc vừa qua mà thu mình bớt lại, mấy cô nàng không bao giờ biết được.
Dương Hàn đọc đề toán trong sách, thở dài.
Thấy cô nàng than vắn thở dài, Lộc Duyệt Minh ôn hòa hỏi han: “Có chuyện gì sao?”
Thi giữ kỳ xong, cô chủ nhiệm đổi chỗ, bây giờ cô nàng ngồi đằng trước Lộc Duyệt Minh.
“Cậu nói xem.” Dương Hàn cầm sách bài tập ngoái lại nhìn cậu, ra vẻ nghiêm túc thảo luận: “Con người lớn lên sẽ thay đổi à.”
Lộc Duyệt Minh nhìn cô nàng, sau đó mỉm cười: “Ừ.”
Cậu đáp: “Kinh nghiệm sống và kiến thức không ngừng lớn lên cũng sẽ không ngừng mãi giũa tính cách con người. Khách quan mà nói, người khác sẽ cảm nhận được sự thay đổi thông qua quá trình kết nối với nhau; còn ở phương diện chủ quan, khi nhìn lại quá khứ, chúng ta sẽ nhận ra có nhiều điều mà ngày xưa mình nghĩ khác hoàn toàn bây giờ.”
“Nhưng mà, mọi người mọi sự vật sự việc xung quanh chúng ta đều thay đổi. Mà bản thân cậu ở trong môi trường ấy, nói một cách tương đối thì cũng có thể không phải thay đổi đâu.”
Dương Hàn không ngờ Lộc Duyệt Minh sẽ trả lời mình nghiêm túc như thế. Cô nàng ngẫm nghĩ một lát, tò mò hỏi: “Vậy trước đây cậu thế nào? Cậu thấy bản thân có thay đổi không.”
Lộc Duyệt Minh sững người, cậu chớp mắt, cười đáp: “Đương nhiên là có rồi.”
Cậu nói: “Hồi trước… mình bốc đồng lắm.”
Dương Hàn không tưởng tượng nổi vẻ bốc đồng của Lộc Duyệt Minh. Cô nàng nhướng một bên mày, bỗng cảm thấy tò mò lạ, đang định hỏi thì Lộc Duyệt Minh nói: “Cậu biết ngày xưa chú Dương Mạt thế nào không, thời đại học ấy?”
Dương Hàn nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cậu bạn: “…”
Hứa Gia bỗng gõ bàn một cái. Lộc Duyệt Minh và Dương Hàn lập tức nghiêm trang, chau mày suy nghĩ bài toán trên giấy, còn thỉnh thoảng đưa bút chỉ trỏ. Thầy số học lướt qua hai người, thấy cả hai cùng thảo luận một bài toán thì hài lòng vỗ tay, để cả lớp ngừng trao đổi.
Dương Hàn im ắng ôm sách quay đầu lại.
Hứa Gia đã đặt ảnh có chữ ký lên bàn, dán tận mấy lớp băng dính bảo vệ nó từ lớp bọc ngoài, thành kính cúng bái.
Hứa Gia lạ lùng nói: “Mấy cậu không nhân dịp được thảo luận mà đi nói xấu, lại đi đàm đạo nhân sinh à… Tại hạ bội phục.”
Dương Hàn: “…”
Dương Hàn cau mày, vẫn chưa rời khỏi câu chuyện ban nãy.
Cô nàng thật sự không biết ngày xưa Dương Mạt và Hàn Thời Vũ là người thế nào.