Trans: Khánh Khánh
Một lúc sau, Thu Tuỳ nghe thấy yêu tinh nói.
“Cô nhìn tôi lâu như vậy”, Thẩm Tấn lười biếng nói, “Đánh giá về thẩm mỹ của chính mình?”
Thu Tuỳ nhất thời không chắc chắn liệu Thẩm Tấn muốn cô bình luận về quần áo hay con người.
Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định chọn câu hỏi dễ hơn.
“Logo khá lớn”, Thu Tuỳ kết luận bằng giọng điệu khéo léo nhưng chân thành, “Có thể thấy rằng nó rất đắt tiền.”
Thẩm Tấn liếc nhìn cô với ánh mắt có chút khó đoán: “Trừ logo ra, chiếc áo này toàn màu xanh.”
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi nói: “Thật trùng hợp, quần áo của cô, ngoại trừ logo ra, cũng là màu xanh.”
Thu Tuỳ: “…”
Không hiểu sao cô cảm thấy có chút áy náy, Thu Tuỳ chớp mắt, không thay đổi sắc mặt trả lời anh: “Quần áo của anh đều là đen hoặc trắng, nhìn thoáng qua không thể hiện được logo sang trọng, không thể hiện ra khí chất cao quý của anh. Thật trùng hợp, chỉ có chiếc áo màu xanh này mới làm được.”
Thu Tuỳ không có đủ tự tin, cũng không có ý định nói thêm về chuyện này, cô nhìn đồng hồ nói: “Đã gần bảy giờ, có thể đi được rồi.”
Trung tâm thương mại nhỏ cách khách sạn không xa, Thu Tuỳ và Thẩm Tấn không lái xe, chậm rãi đi bộ năm phút mới đến nơi.
Kệ tủ rượu ở vị trí rất dễ thấy trong trung tâm mua sắm, Thu Tuỳ không biết Thẩm Tấn muốn mua chai rượu nào, cô vô thức dịch sang tiếng Nga và dự định giới thiệu các loại rượu cho Thẩm Tấn.
Cô quay đầu lại định nói thì thấy Thẩm Tấn lấy điện thoại ra chụp ảnh một chai rượu.
Thu Tuỳ:?
Cô mím môi dưới, không nhịn được hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Tấn: “Chụp ảnh.”
Thu Tuỳ: “Sau đó?”
Giọng điệu của Thẩm Tấn rất có lý: “Cho ảnh vào phần mềm dịch thuật và dịch ra.”
Thu Tuỳ: “…”
Theo giọng điệu của Thẩm Tấn, có vẻ như anh thực sự không biết tiếng Nga.
Nhưng.
Có một phiên dịch viên tiếng Nga là cô bên cạnh, Thẩm Tấn thế nhưng thực sự muốn nhờ trợ giúp về phần mềm dịch thuật?!!!
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Anh đây là đang khinh thường ai vậy!!!
Hơn nữa, theo phương pháp dịch thuật của Thẩm Tấn, với nhiều rượu như vậy trên kệ tủ rượu, cô có thể sẽ phải cùng Thẩm Tấn dùng phần mềm dịch thuật dịch đến tận ngày mai.
Thu Tùy nhắc nhở anh: “Anh có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Vừa nói, cô vừa tò mò Thẩm Tấn đang sử dụng phần mềm dịch thuật nào, vô thức nhìn sang điện thoại của Thẩm Tấn.
Trên màn hình điện thoại của Thẩm Tấn là bức ảnh chụp chai rượu anh vừa chụp, phía sau có dòng chữ tiếng Nga dày đặc.
Thu Tuỳ hơi nheo mắt, vô thức tiến thêm vài bước về phía Thẩm Tấn, cô tự nhiên chỉ vào màn hình bắt đầu dịch: “Câu này có nghĩa là…”
Cô còn chưa nói xong đã thấy tay Thẩm Tấn như trượt đi, ngón tay vô tình chạm vào màn hình, hình ảnh chai rượu trong cuốn album lướt qua, sau đó chuyển sang một bức ảnh khác——
Đó là bức ảnh chụp Thẩm Tấn và cô trong phòng, cùng nhau nhìn ra cửa sổ sát đất.
Trong ảnh, cô đang ngồi và Thẩm Tấn đang đứng, cả hai đều mặc áo khoác màu xanh lam, đều nhìn ra cửa sổ.
Thẩm Tấn cầm điện thoại di động trong tay phải và chụp ảnh ở cửa sổ sát đất.
Chiếc điện thoại di động che mất nửa dưới khuôn mặt của Thẩm Tấn, nhưng cửa sổ sáng sủa phản chiếu rõ ràng hình dáng của cô.
Họ giống như hai nhân vật chính trong một bộ phim, an tĩnh không nói gì, không có bất kì một câu lời thoại nào.
Nhưng tất cả những cảm xúc chôn sâu trong lòng dường như đều được phản ánh một cách sống động trong bức ảnh này.
Tất cả những gì Thu Tuỳ muốn nói đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bức ảnh này xem như là lần đầu tiên cô và Thẩm Tấn chụp ảnh cùng nhau——
Nếu loại trừ ảnh tập thể như ảnh tốt nghiệp cấp 3.
Cô do dự vài giây, nhưng không nhịn được nói: “Khi nào có thời gian hãy gửi bức ảnh này cho tôi.”
Thẩm Tấn nói một tiếng, dứt khoát từ chối: “Không.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn hỏi: “Tại sao không? Tôi cũng có mặt trong bức ảnh này.”
Thẩm Tấn nhướng mày, có vẻ khó hiểu nói: “Vậy à? Không có bán hay triển lãm kiếm lời, tôi không xâm phạm quyền ảnh chân dung của cô. Đừng nghĩ đến việc phổ cập cho tôi kiến thức pháp luật của cô.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô mím môi dưới và đang nói trong đầu, nhưng cô nghe thấy một vài lời nhận xét bằng tiếng Nga trầm thấp từ phía sau.
“Cặp đôi trước tủ rượu kia ngọt ngào quá! Giống như một cặp song sinh dính nhau, cô gái đang treo trên tay chàng trai!!!”
“Họ còn đang mặc đồ đôi!!! Nhưng tại sao họ lại chọn rượu lâu như vậy?”
“Cậu thì biết gì? Tại sao một cặp vợ chồng trẻ lại đến mua rượu? Đương nhiên là muốn uống rượu trợ hứng trước khi lâm trận!!! Chắc chắn phải chọn chai rượu ngon rồi!!!”
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ.
Cô theo bản năng quét mắt bốn phía, đáng tiếc phát hiện trước tủ rượu chỉ có hai người – cô và Thẩm Tấn.
Khuôn mặt của Thu Tuỳ gần như nóng bừng ngay lập tức.
Cô chớp mắt, giả vờ nhìn mình và Thẩm Tấn một cách bình tĩnh và thản nhiên.
Không nhìn thì không biết nhưng khi nhìn vào sẽ bị sốc.
Lúc đầu cô chỉ muốn xem tiếng Nga trên chai rượu trong điện thoại của Thẩm Tấn, sau đó cô muốn xin Thẩm Tấn tấm hình ở cửa sổ sát đất, vô tình, cô càng ngày càng gần với Thẩm Tấn.
Và bây giờ.
Đầu cô cơ bản vùi vào trong ngực Thẩm Tấn, nếu không cô nhìn không rõ trong ảnh rốt cuộc là cái gì.
Hai tay cô vô thức nắm lấy cổ tay áo khoác màu xanh của Thẩm Tấn – nếu không cô sẽ không thể kiễng chân đứng vững được.
Thu Tuỳ không biết Thẩm Tấn có nhận ra được điều gì không ổn hay không.
Anh không đẩy cô ra mà chỉ để cô tựa cằm vào cánh tay anh, cầm điện thoại ở bên khuỷu tay, tựa đầu vào ngực anh, đưa mắt nhìn trước màn hình, nhìn không ra biểu tình có vui hay không.
Thu Tuỳ phản ứng, hơi thở trở nên dồn dập.
Cô nhanh chóng lùi lại như bị điện giật, kéo xa khoảng cách với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ cảm thấy có chút thiếu tự tin, khi cô nhận ra ánh mắt Thẩm Tấn đang nhìn mình, cô nghiến răng nghiến lợi, ngước mắt nhìn Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn lười biếng đứng lên, ánh mắt hơi cụp xuống, khóe môi hơi nhếch, tựa hồ tâm tình rất tốt.
“Mặt của cô”, Thẩm Tấn hơi ngước mắt lên, có chút ý tứ hỏi: “Sao đột nhiên lại đỏ lên?”
Giọng điệu của Thu Tuỳ vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Nóng quá.”
Thẩm Tấn nâng cằm, giọng điệu ân cần nói, như đang đưa bậc thang cho cô bước xuống: “Hệ thống sưởi trong trung tâm thương mại quả thực khá đầy đủ.”
Thu Tuỳ thở phào nhẹ nhõm, thầm thắc mắc tại sao lần này Thẩm Tấn lại đột nhiên thay đổi tính tình, sau đó cô nghe được câu hỏi tiếp theo của Thẩm Tấn.
“Nhân tiện”, Thẩm Tấn thản nhiên hỏi: “Có phải hai người Nga đó vừa nói xấu chúng ta sau lưng không? Hãy dịch và nghe họ nói gì đi.”
Thu Tuỳ: “…”
Đầu óc cô nhất thời choáng váng, chỉ để lại một câu hỏi –
Thẩm Tấn không hiểu tiếng Nga phải không?
Không sao nếu đã không hiểu.
Cô có thể nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc như cô muốn.
“Họ nói”, Thu Tuỳ nói mà không thay đổi vẻ mặt, “người đàn ông này thật keo kiệt.”
Thẩm Tấn:?
Thu Tuỳ: “Anh ta không chịu gửi ảnh cho cô bé bên cạnh. Kẻ keo kiệt như vậy sẽ bị gạt sang một bên và chết một mình ở Nga.”
Thẩm Tấn: “…”
Im lặng vài giây, anh thản nhiên chế nhạo: “Làm sao hai người Nga có thể hiểu được tiếng Trung của chúng ta?”
Thu Tùy quả nhiên gật đầu: “Không phải như anh đã nói sao?”
Thẩm Tấn:?
Thu Tuỳ: “Cả thế giới đều nói tiếng Trung Quốc.”
Thẩm Tấn: “…”
Thu Tuỳ mặc kệ anh, quay lại công việc của mình, dịch từ tiếng Nga sang tiếng Trung cho Thẩm Tấn, nhanh chóng chọn ra vài chai rượu ngon.
Khi đi đến quầy thanh toán, Thu Tuỳ liếc nhìn các kệ khác và đột nhiên sững người——
Cô quên mua sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh.
Một ít sản phẩm chăm sóc da mà Trương Gia Ninh muốn không thể mua được ở các trung tâm mua sắm nhỏ, họ phải đến một trung tâm mua sắm lớn cách khách sạn một khoảng xa để mua.
Ngày mốt cô phải đến địa điểm để tham dự buổi phỏng vấn cuối cùng cho phiên dịch viên tạm thời, chắc chắn sẽ không có thời gian, kết quả là ngày mai cô phải dành chút thời gian để đến một trung tâm mua sắm lớn và mua hết các món trong danh sách dành cho Trương Gia Ninh.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ lấy điện thoại di động ra, định xem danh sách mua sắm mà Trương Gia Ninh gửi cho cô, nhưng lại bị sốc khi thấy tin nhắn WeChat do Giản Nghiên gửi ——
Quản lý Chu uỷ thác tôi chuyển một số tài liệu cho cô, 6 giờ chiều mai gặp nhau.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm nơi Giản Nghiên hẹn cô gặp mặt, trong lòng có chút kỳ quái, Chu Lăng Vi có tài liệu gì không thể tự mình đưa cho cô, đành phải giao cho Giản Nghiên?
Nhưng nhớ tới trước khi đến Irkutsk, Chu Lăng Vi vẫn nuôi hy vọng cô và Giản Nghiên sẽ giải quyết mâu thuẫn, cho nên Chu Lăng Vi làm như vậy cũng không có gì lạ.
Thu Tuỳ tính toán trong đầu rằng địa điểm này khá gần trung tâm mua sắm lớn, nơi cô muốn mua sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh, cô chỉ cần lấy giấy tờ và mua sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh.
Cô c ắn môi dưới, đáp lại Giản Nghiên: “Được.”
Nhận ra người phía sau không đi theo, Thẩm Tấn dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Thu Tuỳ tỉnh táo lại, đi mấy bước mới đuổi kịp anh: “Không có gì, tôi chợt nhớ ra ngày mai mình phải đến một trung tâm thương mại khác mua một ít sản phẩm chăm sóc da cho Trương Gia Ninh.”
Thẩm Tấn gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Người xếp hàng tính tiền hơi dài, trong khi chờ đợi, Thẩm Tấn cúi đầu nhìn cô, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Cô biết nhiều về rượu à?”
Trong khi dịch thuật, Thu Tuỳ đã quen thuộc với tất cả các loại rượu Nga, như thể cô là một người bán rượu.
Thu Tuỳ mím môi dưới.
Cô có khả năng uống rượu rất tốt, ngàn chén không say, tuy nhiên đây là bí mật mà chỉ Trương Gia Ninh mới biết.
Khi có người khác ở xung quanh, Thu Tuỳ luôn khẳng định mình không phải là người uống rượu giỏi, sau khi uống rượu tính tình rất kém, sau ba ly sẽ say.
“Tôi đã đến Nga nhiều lần như vậy, đương nhiên có hiểu biết về rượu”, Thu Tuỳ trả lời cho có, “Nhưng tửu lượng của tôi không tốt.”
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lát, trong giọng nói mang theo ghét bỏ: “Uống không được thì đừng uống.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô chỉ uống rượu ở nhà với Trương Gia Ninh. Khi ra ngoài rất hiếm khi uống rượu, đồng nghiệp cũng đều cho rằng cô sẽ say trong vòng ba ly.
Đến lúc thanh toán, Thu Tuỳ đưa tay tìm thẻ UnionPay trong túi xách, chưa kịp tìm thì đã thấy Thẩm Tấn đi trước cô một bước và đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân.
Thu Tuỳ:?
Môi cô mấp máy, có chút không hiểu: “Không phải tôi đã đồng ý trả tiền rượu cho anh sao?”
Thẩm Tấn nghiêng đầu nhàn nhã nói: “Người đàn ông quá keo kiệt sẽ bị gạt sang một bên, chết một mình ở Nga. Chẳng phải tôi lo lắng mình sẽ chết một mình sao?”
Thu Tuỳ: “…”
Cô do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy tôi còn nợ anh không?”
Thẩm Tấn nhận lấy thẻ ngân hàng trong tay nhân viên thu ngân, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên nhếch môi: “Đương nhiên là cô nợ rồi.”
Anh bưng mấy chai rượu đi ra ngoài, Thu Tuỳ vội vàng đi theo: “Vậy anh tính số tiền tôi nợ anh thế nào?”
“Cô nợ tôi cái gì”, Thẩm Tấn cụp mắt xuống, thâm ý nói: “Cô có thể trả tôi bằng cách khác.”
Sau khi trở về khách sạn, Thu Tuỳ nhận được tin tức từ Trương Gia Ninh.
Trương Gia Ninh: [Tùy Tùy, cậu mua xong danh sách mua sắm của tớ chưa?]
Thu Tuỳ:……
Cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì trọng sắc khinh bạn.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, chợt nhớ đến hình ảnh trên màn hình điện thoại của Thẩm Tấn khi cô ở trong trung tâm mua sắm.
Thẩm Tấn vẫn luôn không đồng ý gửi nó cho cô.
Thu Tuỳ do dự một lúc.
Cô luôn cảm thấy trong chuyến đi tới Irkutsk này, mối quan hệ của cô và Thẩm Tấn đã trải qua một số thay đổi chỉ có thể tưởng tượng chứ không thể giải thích được.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Những thay đổi này diễn ra một cách trôi chảy nhưng không ai có thể nhìn thấy được.
Giống như bóng dáng của cả hai được phản chiếu trên cửa sổ sát đất, những thay đổi này tuy im lặng nhưng thực sự đã xảy ra, cô và Thẩm Tấn đều không thể phủ nhận, cũng không thể nói rằng chúng chưa từng tồn tại.
Thu Tuỳ chợt nhớ tới lúc ở trong trung tâm mua sắm, cô đã treo trên tay Thẩm Tấn như một con kangaroo.
Dù đã xa nhau nhiều năm nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ với những cử chỉ thân mật như vậy, cảm giác rất tự nhiên, như đã khắc sâu vào xương tủy, như thể cô đã thực hành nó hàng ngàn lần trong giấc mơ.
Đối với những giấc mơ.
Thu Tuỳ không khỏi nghĩ đến giấc mơ khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, khiến cô mất ngủ đến tận nửa đêm.
Người ta đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Thu Tuỳ chớp mắt, ngón tay dừng lại trên không trung vài giây, sau đó hít một hơi thật sâu, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, như thể đã đưa ra quyết định nào đó.
Thu Tuỳ: [Ngày mai tớ sẽ mua cho cậu.]
Thu Tuỳ: [Gần đây tớ có một người bạn đang gặp rắc rối.]
Cô thay mình và Thẩm Tấn thành một người bạn và một người đàn ông vô danh, đồng thời kể cho Trương Gia Ninh những gì đã xảy ra ở Irkutsk một cách ngắn gọn và súc tích.
Thu Tùy: [Nói cho tớ biết, người đàn ông này có hứng thú với bạn tớ không? 】
Trương Gia Ninh im lặng một lát, một tin nhắn lớn đột nhiên hiện lên.
Trương Gia Ninh: [Tớ nghĩ là không có người bạn nào ở đây.]
Trương Gia Ninh: [Theo tớ, Thẩm Tấn không chỉ quan t@m đến cậu, anh ấy còn nhớ cậu và yêu cậu nhiều đến mức không thể sống thiếu cậu!!!]
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Trương Gia Ninh, người đang phấn khích đến mức điên cuồng spam tin nhắn, có chút không nói nên lời.
Cô chỉ đơn giản dừng lại và đợi Trương Gia Ninh kết thúc spam.
Trong lúc tạm dừng, Thu Tuỳ thoáng thấy tin nhắn WeChat của Thẩm Tấn hiện lên ở phía trên màn hình——
[hình ảnh.]
Mí mắt Thu Tuỳ giật giật, cô mơ hồ đoán được hình ảnh đó là gì.
Cô dùng ngón tay dừng lại rồi vội vàng chuyển sang giao diện WeChat của Thẩm Tấn.
Quả nhiên, đó chính là bức ảnh cửa sổ sát đất mà Thẩm Tấn đã chụp trước đó.
Đây cũng là bức ảnh đầu tiên của cô và Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc trước khi gửi tin nhắn cho Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ: [Anh đang làm gì vậy?]
Sau khi gửi đi, Thu Tuỳ lại dừng lại, gõ chậm rãi và nói thêm: [Tại sao anh đột nhiên có lòng gửi cho tôi bức ảnh này?]
Chưa kịp gửi câu thứ hai, Thu Tùy đã thấy hai tin nhắn mới của Thẩm Tấn hiện lên.
Thẩm Tấn: [Uống rượu.]
Thẩm Tấn: [Trợ hứng.]