Trans: Khánh Khánh
Trước cửa đồn cảnh sát rất yên tĩnh, không người qua lại, gió đêm gào thét ở Irkutsk cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe rõ bốn câu này của Thu Tuỳ.
Vào lúc đó, Thu Tuỳ thậm chí còn cảm thấy mắt và não mình đang có một cuộc đối thoại khá kỳ lạ.
Mắt: “Người này đang nói về cái gì vậy?”
Não: “Tôi không hiểu, nhưng tôi bị sốc.”
Mắt: “Vậy bây giờ muốn khóc hay không?”
Não: “Đừng hỏi tôi, không có tác dụng đâu.”
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, nước mắt cô đột nhiên ngừng rơi như thể bị nhấn một công tắc.
Chỉ còn sót lại vài vệt nước mắt đọng lại trên hai bên má cô.
Cảm xúc trong lòng cô lẫn lộn, có một cảm giác khó tả không nói nên lời.
Trong khi lo lắng về vết thương, xen lẫn sự suy sụp bất lực và sự hoài nghi, Thu Tuỳ nghi ngờ rằng trong trạng thái này, cô có thể đang nghe thấy ảo giác.
Thu Tuỳ hơi ngẩng đầu lên, nghe được trong cổ họng mình thốt ra lời nói: “Anh nói cái gì?”
Thẩm Tấn tiến lên một bước.
Ánh đèn đường chiếu rọi thân hình mảnh khảnh của hắn, Thẩm Tấn hơi cúi đầu, bóng dáng của anh nhẹ nhàng bao phủ lấy thân thể Thu Tuỳ, tạo cho cô một cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Giây tiếp theo.
Cô nghe thấy Thẩm Tấn lười biếng nói.
“Sao vậy?”
“Không khóc nữa?”
“Khóc nhiều hơn đi.”
Ngay sau đó, cô nhìn thấy mí mắt của Thẩm Tấn không chút để ý rũ xuống, ngón tay cái của anh đang lau đi những giọt nước mắt trên má Thu Tuỳ.
Thu Tùy toàn thân run lên, gần như đứng yên tại chỗ, không thể cử động, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Cô vô thức bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tấn, nhìn thấy những cảm xúc trong mắt Thẩm Tấn mà cô không thể diễn giải được.
“Cho dù cô có khóc thảm thế nào”, Thẩm Tấn trên môi nở một nụ cười vui vẻ, giọng điệu tựa như đang dỗ dành, vẻ mặt không hề có chút miễn cưỡng hay đau khổ, “Tôi sẽ lau nước mắt cho cô, tiếp tục khóc. Nếu cô cần, tôi có thể chụp ảnh để cô ghi lại khoảnh khắc này”.
Khóe môi Thu Tuỳ cứng đờ, trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Nghe thử xem!!!
Chết tiệt!!! Có phải đó là điều người ta nói không?!!
Trương Gia Ninh là đồ lừa đảo!!!
Không biết người đàn ông nào khi nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương khóc lóc, còn có ý chí sắt đá nói ra những lời như thế này????
“Không cần chụp ảnh”, Thu Tuỳ không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Tấn, giọng điệu lãnh đạm bình tĩnh như thể nhìn thấu hết mọi chuyện, “Chỉ là ảnh thôi, trên bia mộ của tôi tự nhiên sẽ có một tấm ảnh đen trắng.”
Cô âm thầm thở hắt ra, cảm thấy sớm muộn gì mạng sống của mình cũng sẽ bị rút ngắn bởi Thẩm Tấn đang sống sờ sờ như hiện tại.
“Cô đang nói cái gì vậy?” Khóe môi Thẩm Tấn vô thức mím chặt, anh còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lại bị tiếng bước chân vội vã cắt ngang.
Một người đàn ông Nga cầm điện thoại di động trong tay vội vàng chạy về hướng họ đang đứng, khi đi ngang qua họ, người đàn ông Nga vô thức dừng lại, nhìn vào màn hình điện thoại di động, rồi lại nhìn Thẩm Tấn.
Ba giây sau, Thu Tuỳ nghe thấy người Nga hét vào mặt Thẩm Tấn bằng tiếng Trung chuẩn: “Anh Thẩm?”
Thu Tuỳ sửng sốt, cô không biết nên thắc mắc người Nga này có thể nói tiếng Trung chuẩn, hay nên tò mò về mối quan hệ của anh ta với Thẩm Tấn.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Thu Tuỳ đã cảm thấy cổ tay mình nhanh chóng bị tóm lấy.
Thẩm Tấn siết chặt cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
Cô loạng choạng mấy bước, đi theo sức mạnh của Thẩm Tấn, lại bị Thẩm Tấn kéo lại, đứng ở phía sau Thẩm Tấn.
Đầu óc của Thu Tuỳ không có thời gian để phản ứng, vì vậy cô vô thức nắm lấy chiếc áo khoác màu xanh trên vai Thẩm Tấn và dựa vào đó để giữ vững bản thân. Khi cô vô tình chạm vào lưng Thẩm Tấn, cô nghe thấy một tiếng rít cực kỳ yếu ớt.
Cô đột nhiên nhớ tới vết thương của Thẩm Tấn, tự hỏi liệu mình có chạm vào vết thương trên lưng anh hay không.
Thẩm Tấn đứng giữa cô và người Nga xa lạ, thân hình cao gầy của anh dễ dàng che khuất tầm nhìn của cô, dường như kéo cô vào một khu vực đủ an toàn.
Sau khi cô đứng vững, Thẩm Tấn nhanh chóng rút tay ra khỏi cổ tay cô.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Thẩm Tấn quay mặt về phía người Nga xa lạ, dùng giọng điệu lãnh đạm hỏi bằng tiếng Trung: “Anh là ai?”
Thu Tùy chớp mắt, Thẩm Tấn không biết người Nga này sao?
Người Nga tự giới thiệu mình bằng tiếng Trung rất trôi chảy: “Tôi là luật sư do thư kí Trần Duệ thuê. Tôi là người Nga, thông thạo tiếng Trung. Đây là tin nhắn và ảnh của anh do thư kí Trần Duệ gửi cho tôi. Anh có thể xem qua, xin hỏi hiện tại anh có cần gì từ tôi không?”
Thu Tuỳ trốn sau lưng Thẩm Tấn, nhướn mày.
Cô thò cái đầu nhỏ từ phía sau lưng Thẩm Tấn, gật đầu với người Nga: “Ừ.”
Sau khi xác nhận đối phương là luật sư do Trần Duệ thuê, sẽ không gây tổn hại gì, Thẩm Tấn không nói thêm gì nữa, áp suất không khí xung quanh rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều, anh trực tiếp kéo Thu Tuỳ từ phía sau ra ngoài.
“Luật sư này”, Thu Tuỳ giải thích, “Là Trần Duệ mời khi tôi gọi cho anh ấy ở trong xe cảnh sát.”
Thẩm Tấn: “Vậy à?”
“Vậy”, Thu Tuỳ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu, vẻ mặt trong sáng và tò mò, mái tóc dài xõa sang một bên áo choàng, “Luật sư này giờ mới đến, anh làm thế nào để giao tiếp với cảnh sát lúc ở đồn cảnh sát?”
Vẻ mặt của Thẩm Tấn vẫn không thay đổi: “Hỗn tạp giữa tiếng Trung và tiếng Anh.”
Thu Tuỳ cười khẩy trong lòng.
Diễn.
Anh liền diễn.
Cô muốn xem Thẩm Tấn dự định biểu diễn trong bao lâu.
Thu Tuỳ thầm thở ra một hơi, quay người hỏi người Nga đang bối rối: “Anh Thẩm hiện tại không sao rồi, tôi không làm phiền anh nữa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm một câu, bệnh viện lớn gần nhất ở đâu? “
Người Nga bối rối một lúc, nhưng anh thành thật trả lời: “Gần đây nhất có hai bệnh viện, cả hai đều lớn và chuyên nghiệp. Cách đây khoảng một cây số, nhưng hai hướng khác nhau, một là bệnh viện phía nam và một phía bắc. Cô muốn đi chỗ nào? Tôi có thể dẫn đường.”
Thu Tuỳ mím môi dưới, quay đầu tham khảo ý kiến của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn tay trong túi nhàn nhã bước đi vài bước, thân hình cao lớn dừng lại bên cạnh Thu Tuỳ, ánh mắt lười biếng liếc nhìn cô.
“Muốn tôi đến bệnh viện?”
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Thẩm Tấn không nói gì, ánh mắt rơi vào cô hồi lâu, sau đó cong môi.
“Được rồi”, anh nói với giọng bình tĩnh, như thể đang nói về điều gì đó không liên quan tới mình. “Có một điều kiện.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô đang đưa Thẩm Tấn đi bệnh viện, vậy tại sao Thẩm Tấn lại phải ra điều kiện cho cô?!!!!
Thẩm Tấn đây đến từ đâu!!!
Thu Tuỳ mím môi dưới.
Đừng bận tâm.
Thẩm Tấn là ân nhân cứu mạng cô nên mọi điều anh nói đều đúng.
Thu Tùy im lặng một lát: “Anh cứ nói.”
Thẩm Tấn ngước mắt nói: “Tôi cùng anh ấy đến bệnh viện, cô về khách sạn.”
Thu Tuỳ:?
Đây là loại yêu cầu gì???
Hơn nữa, không biết Thẩm Tấn bị thương đến mức nào, làm sao có thể an tâm trở về khách sạn.
Phản ứng đầu tiên của Thu Tuỳ là lắc đầu từ chối: “Không.”
Thẩm Tấn nhìn cô không nói nên lời.
“Thu Tuỳ”, Thẩm Tấn mặt không thay đổi nói, “Sau lưng tôi có vết thương.”
Thu Tuỳ hiểu rõ, lúc bị Thẩm Tấn kéo đến núp sau lưng, cô vô tình chạm vào lưng Thẩm Tấn, mới phát hiện ra lưng anh hẳn là bị thương.
Nhưng cô vẫn không hiểu việc này có liên quan gì đến việc không cho cô đi bệnh viện: “Vậy à?”
Ánh mắt Thẩm Tấn có chút khó đoán: “Cho nên, tôi cần cởi quần áo trong bệnh viện.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô mơ hồ đoán được Thẩm Tấn sẽ nói gì tiếp theo.
Đúng như dự đoán, Thẩm Tấn đã không làm cô thất vọng.
“Tôi đã nói với cô từ trước rồi”, Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Đừng lúc nào cũng có cơ hội nhìn lén cơ thể trần trụi của tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
“Chờ bác sĩ chữa trị cho anh”, Thu Tuỳ nói với giọng chân thành, “Tôi sẽ rời khỏi phòng khám.”
Thẩm Tấn khẽ nghẹn nói: “Tôi không tin.”
Thu Tuỳ: “Cho dù tôi vô tình nhìn thấy thì cũng chỉ là phần trên thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”
Thẩm Tấn dùng giọng điệu thực tế nói: “Đương nhiên sẽ có ảnh hưởng, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Khi Thẩm Tấn mặc áo choàng tắm rộng mở cửa cho cô, tại sao anh lại không tuân theo quy tắc của đàn ông như vậy????
Cô mím môi dưới, bế tắc với Thẩm Tấn, nhưng cô thực sự lo lắng cho vết thương của Thẩm Tấn.
“Tôi sẽ về khách sạn, không đến bệnh viện,” Thu Tuỳ thở dài, nhượng bộ trước, “Anh đồng ý đến bệnh viện à?”
Thẩm Tấn gật đầu: “Ừ.”
Thu Tuỳ bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy tôi về khách sạn, anh muốn đến bệnh viện nào?”
Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Bệnh viện phía nam.”
Bệnh viện phía nam và khách sạn nằm trên một con đường, Thẩm Tấn bị thương nên luật sư người Nga làm tài xế đưa Thu Tuỳ tới cửa khách sạn trước.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, vẫn có chút lo lắng, nghiêng người hỏi người Nga ngồi ở ghế lái: “Anh có WeChat không? Có thể thêm WeChat không?”
Người Nga chưa kịp trả lời thì đã bị Thẩm Tấn ở một bên cắt ngang.
“Cô muốn làm gì với WeChat?”
Thu Tuỳ thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Khi anh đi khám bác sĩ, tôi có thể hỏi thăm tình hình của anh.”
“Cô muốn anh ta làm trung gian, lén lút chụp ảnh thân thể trần trụi của tôi chứ gì” Thẩm Tấn hừ mũi, “Muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Bây giờ cô ấy bị PTSD* vì từ trần trụi.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương PTSD là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ. (nguồn: betterheath)
Vấn đề thêm người Nga trên WeChat đã bị bỏ qua và không có thêm thông tin tiếp theo nào, Thu Tuỳ sau đó tháo dây an toàn, vội vàng mở cửa xe.
Vừa xuống xe, cô đã nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm có của Thẩm Tấn vang lên bên tai: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Thu Tuỳ đang định rời đi thì dừng lại một chút, vô thức cúi người nhìn Thẩm Tấn qua cửa sổ xe: “Hả?”
Thẩm Tấn liếc nhìn cô, nhẹ nói thêm: “Không phải sáng mai là buổi phỏng vấn cuối cùng cho phiên dịch viên tạm thời của ông Antip sao? Tương lai tươi sáng của cô gắn liền với ông ấy.”
Thu Tuỳ sửng sốt, mấp máy môi, sau đó nhìn thấy cửa sổ ô tô từ từ nâng lên và chiếc ô tô phóng nhanh qua.
Gió lạnh ẩm ướt thổi qua, Thu Tuỳ đứng ở cửa khách sạn, cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một chút, ý thức của cô dần dần trở lại vị trí ban đầu.
Không cho cô đi theo anh đến bệnh viện để buổi tối cô có thể nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn phiên dịch viên cuối cùng vào ngày hôm sau?
*
Trong bệnh viện sáng đèn suốt đêm, luật sư người Nga cùng Thẩm Tấn vào phòng khám của bác sĩ.
Thẩm Tấn cởi áo ra, để lộ một vùng da rộng lớn bị bầm tím và sưng tấy trên lưng.
Bác sĩ khám cho Thẩm Tấn rồi nói với luật sư Nga: “Vết thương của bạn anh ở lưng chỉ bị ngoài da, nhìn có chút nghiêm trọng. Vết máu trên mặt cần được yêu cầu xử lí khẩn cấp một chút, vết thương ở lưng chỉ cần chú ý nghĩ ngơi tốt là được.”
Luật sư Nga dịch lời này thành thật cho Thẩm Tấn, nhưng Thẩm Tấn lại lắc đầu: “Xin bác sĩ kê cho tôi một ít thuốc, tốt nhất là thuốc mỡ cách ngày hoặc mỗi ngày cần phải bôi.”
Hiếm có bệnh nhân nào lại quan tâm đến cơ thể mình đến vậy mà kiên trì uống thuốc, bác sĩ nhìn thấy rất vui mừng, không ngần ngại kê mấy hộp thuốc cho vết thương trên lưng Thẩm Tấn, ông cũng cẩn thận hỏi thăm luật sư người Nga ghi lại những lưu ý đối với từng loại thuốc bao gồm lượng thuốc nên bôi hàng ngày cùng thời gian và tần suất.
Sau khi xử lý những vết thương khác, Thẩm Tấn nhìn vào điện thoại.
Đã mười giờ tối rồi.
Thu Tuỳ hiển nhiên vẫn còn tỉnh, mấy phút trước cô đã gửi tin nhắn hỏi thăm vết thương của anh.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm tin nhắn đầy lo lắng cùng quan tâm dày đặc trên màn hình, môi dưới hơi nhếch lên.
Anh liếc nhìn người Nga đang ôm túi thuốc: “Anh còn nhớ những gì tôi vừa nói không?”
Người Nga gật đầu: “Nhớ kỹ, anh Thẩm yên tâm.”
“Ừm”, Thẩm Tấn vẻ mặt rất bình tĩnh, trong giọng điệu không có chút cảm xúc nào, “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của anh đã kết thúc, anh đi nhận lương từ Trần Duệ.”
Thẩm Tấn phải rất lâu mới khôi phục lại tinh thần, Thu Tuỳ lơ đãng nhìn thông tin trước mắt, cắn môi dưới, đơn giản lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ: [Gia Ninh, nói cho tớ biết, trong hoàn cảnh nào một người đàn ông sẽ nhìn người phụ nữ mình thích khóc mà không phản ứng gì?]
Điều cô không ngờ tới là Trương Gia Ninh, một con cú đêm, mặc dù bị lệch múi giờ nhưng vẫn trả lời trong vài giây.
Trương Gia Ninh: [Ở trên giường.]
Thu Tuỳ: [……]
Thu Tùy: [Còn có tình huống nào khác không?]
Trương Gia Ninh: [Có.]
Trương Gia Ninh: [Muốn phát triển địa điểm khác sao?]
Trương Gia Ninh: [Là Thẩm Tấn à?]
Trương Gia Ninh: [Vậy tớ phải hỏi, hai người dự định phát triển những địa điểm mới nào? Nói tớ nghe một chút?]
Thu Tuỳ: [……]
Cô sai rồi.
Cô không nên hỏi Trương Gia Ninh.
Không có cách nào tiếp tục nói chuyện ngày hôm nay.
Thu Tuỳ giận dữ tắt điện thoại, ở ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa nhịp nhàng.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Tấn và luật sư người Nga ở cửa qua mắt mèo, Thu Tuỳ vội vàng mở cửa.
Cô liếc nhìn Thẩm Tấn với miếng băng dán trên mặt, mím môi dưới, lo lắng hỏi luật sư người Nga: “Anh ấy thế nào rồi? Anh ấy có sao không?”
“Không sao đâu”, luật sư người Nga lắc đầu và đưa cho Thu Tuỳ một túi nhựa trong suốt chứa đầy thuốc, “Chỉ là lưng của anh Thẩm cần được bôi thuốc kịp thời.”
Thu Tuỳ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa trong suốt đung đưa trước mắt: “Ý anh là gì?”
Luật sư người Nga nghiêm túc giải thích: “Công việc của tôi đã xong, ngày mai tôi còn phải giải quyết những công việc khác. Sau đó, xin nhờ cô bôi thuốc lên vết thương ở lưng cho anh Thẩm hàng ngày. Tôi đã ghi lại số lượng và thời gian mỗi loại trên hộp thuốc.”