Lúc anh ta đang muốn mở miệng cho hả giận, nhìn thấy Lương Vận đứng ở sau hai người bọn họ đang nhìn anh ta với một ánh mắt sát ý và lạnh lẽo.
Trong một chốc, lòng ham sống bị kích thích, nhanh chóng thu lại biểu cảm trên gương mặt, anh ta lập tức vỗ trán một cái, vội nói ngại quá, uống nhiều rồi, nhận nhầm người, lúc lén lút quan sát phản ứng của người khác còn không quên nhân cơ hội nói vài câu, “Không biết vị cô đây là gì của cô Lương…”
Lương Vận có sự tương phản mãnh liệt khi cười và không cười.
Thế này cũng giống Lương Quý Hòa và là đặc quyền của người có tướng mạo sáng láng như bọn họ, ánh mắt lạnh lùng ngậm ý cười càng khiến cho người ta kiêng kỵ ba phần.
Lương Quý Hòa nói một cách tự nhiên: “Cô ấy là người của Lương Thị tôi.”
Suy xét Trần Trì Vũ dẫn theo con gái mình ỷ lại ở trong nhà Lương Quý Hòa đã lâu, Lương Vận bán anh mặt mũi tại hiện trường, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt người kia, cười như không cười mà hỏi ngược một câu, “Khi nào phải giải thích chuyện nhà Lương Thị tôi với anh thế?”
“Ai! Không dám, không dám, tôi uống nhiều thì nói nhiều, nên phạt nên phạt…”
…
Lương Quý Hòa không có ý định tiếp tục nói chuyện với họ, quay đầu im lặng nhìn Trần Tử Dạ một ánh mắt.
Trước khi dẫn cô rời đi, anh dừng bước rồi quay sang nhìn đàn ông kia.
Trên gương mặt trước sau như một mang theo nụ cười mỉm khách khí, đáy mắt cũng không che giấu chán ghét, cắn chữ vừa ác vừa nặng, “Nên phạt thì phạt.”
—
Địa điểm tổ chức bữa tiệc được chọn ở Nguyệt Hà Tiểu Trúc dưới núi Nguyệt Minh, nơi này không lớn, gần sông và núi. Kết cấu bốn tầng lầu theo hình chữ hồi [1], tầng một là sảnh đãi khách, tầng hai là phòng bao, ngăn cách bằng cửa trượt làm bằng kính, tầng ba cung cấp số ít trà bánh và món ăn chay, sân thượng tầng bốn cung cấp cho việc cử hành hôn lễ quy mô nhỏ hoặc là lễ hội âm nhạc.
[1] Hình chữ hồi là chữ 回.
Trần Tử Dạ yên tĩnh đi sau anh, không nhịn được quan sát bóng lưng của anh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện.
Từ hôm xảy ra mâu thuẫn trong khách sạn xong, cô cũng không nói chuyện với Lương Quý Hòa nữa, lần nữa gặp lại lại là trường hợp lúng ta lúng túng như vậy.
Đến chờ thang máy, cô mới phát hiện anh không bấm tầng B1 bãi đậu xe.
Trần Tử Dạ muốn hỏi đi đâu, nhưng cuối cùng im lặng không nói chuyện.
Giống như đôi khi bị thuyết phục rằng không đoán trước được phương hướng, ngược lại là một chuyện tốt.
Thang máy dừng ở tầng bốn.
Có bốn, năm cái lều vải được dựng trên sân thượng, giăng đầy bóng đèn nhỏ màu vàng nhạt, nối thành một chuỗi, thỉnh thoảng có mấy bóng đèn tiếp xúc không tốt, luôn chớp tắt. Buổi chiều vừa cử hành một hôn lễ, cánh hoa mang theo cảm giác nghi thức có một không hai và mảnh giấy màu sắc rực rỡ nằm rải rác, lẻ tẻ rơi xuống đất.
Lương Quý Hòa cạnh lan can, nhìn ra xa, hít thật sâu hương hoa nhàn nhạt còn sót lại trong không khí.
Hai người đều giống như đang đợi đối phương mở miệng trước, không hẹn mà cùng nhìn núi xa, lại ăn ý chuyển mắt nhìn người bên cạnh.
Rốt cuộc là con gái dễ dàng mất kiên nhẫn, Trần Tử Dạ mở miệng trước.
Cắt từ chi tiết trông có vẻ không quan trọng nhưng lại rất đáng quan tâm, “… Cứ đi như vậy, bạn gái ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Lương Quý Hòa chắc chắn nói, nhìn chằm chằm chân mày cô nhíu chặt, đột nhiên cười, “Cô ấy cũng không phải bạn gái của tôi.”
Trần Tử Dạ nhướng mắt, không ngờ dễ như vậy mà đã có câu trả lời, “À…”
“Cô ấy là chị họ tôi.”
“Vậy cô ấy chính là cô Trần…” Trần Tử Dạ không tiếp tục nói.
Lương Quý Hòa buồn cười chọn đề tài nói chuyện, giọng điệu giễu cợt nói, “Thầy Trần? Hiện tại ai cũng làm thầy được ư.”
“… Là tôi quen gọi như vậy.”
Giọng điệu Lương Quý Hòa có chút nghiền ngẫm, “Vậy sao không thấy em gọi tôi một tiếng thầy Lương?”
Trần Tử Dạ nhìn anh, ánh mắt có một chút phức tạp, trong giọng nói không giấu được sự bất bình, “… Ngài mới không phải thầy, người cũng không nói xin lỗi với tôi.”
Lương Quý Hòa tạm dừng, dịu dàng nói: “Thật ra thì tôi nói rồi…”
“… Người không có.” Trần Tử Dạ bướng bỉnh xoay người đi, vịn lan can, tiếp tục về nhìn về phía trước.
Nếu như buộc phải trực tiếp nói chuyện, vậy anh dặn dò Trần Trì Vũ đưa mai trắng và chó vàng lớn đến thì quả thật không được tính.
Đại khái là lại đồng thời nghĩ đến chuyện xảy ra vào đêm đó tại khách sạn.
Thần sắc Lương Quý Hòa cũng thoáng có một chút thận trọng không cần nói cũng biết, những ngày qua anh làm việc liên tục, mười mấy tiếng đắm chìm trong bản cáo bạch không có manh mối, rảnh rỗi rồi cũng là lật xem đồ vật khó hiểu hơn, lúc phiền não thì nhìn cái gì cũng giống như những ký tự bị cắt xén..
Biết cô còn có một hàm nghĩa khác, Lương Quý Hòa lấy một cái hộp vuông nhung tơ trong túi áo ra.
… Hình như là đồ trang sức.
Cô đã nhận cây trâm hạt châu Mai Phi anh tặng, lần này cho dù là chúc mừng cô vào vòng cuối, cô cũng không thể nhận nữa.
Nhìn thấy gương mặt chứa đầy vẻ kiên quyết của Trần Tử Dạ, Lương Quý Hòa trực tiếp mở ra, một đóa hoa hồng màu vàng nằm ở trong đó, “Đây là thẻ kẹp sách ba tôi dạy tôi làm.”
Ba từng nói với anh ý nghĩa của hoa hồng vàng là xin lỗi, nói xin lỗi với người yêu thì nên sử dụng phương thức không mở miệng.
Trần Tử Dạ nghiêm túc từ chối: “Quá quý trọng, vậy tôi càng không thể nhận ạ.”
Lương Quý Hòa nói một chữ thì tạm ngừng một lát để nghiêm túc giải thích với cô, “Đây là hoa hồng vàng, lời xin lỗi của tôi. Lúc nhỏ nếu tôi gây họa chọc người nhà tức giận thì sẽ tặng cái này.”
“… Dạ.” Trần Tử Dạ không rõ nguyên do mà gật đầu, sự chú ý lệch đi, nhỏ giọng thì thầm, “… Ngài còn biết gây họa.”
Lương Quý Hòa cười một cái tựa như hiểu rõ, “Tôi cũng là người bình thường, yêu mà không có được thì sẽ ghen tị, cầu mong mà không có được sẽ thất vọng.” Anh không có ý chối bỏ trách nhiệm của bản thân, thật ra thì từ đầu tới cuối anh đều thoải mái đón nhận bản thân kìm lòng không đậu, không kháng cự lại nhịp tim của mình, “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi nên nói trực tiếp.”
“Trước giờ tôi không có bất cứ ý tứ coi thường em, lại càng không muốn nói đến chuyện xem em như thú cưng.”
Từ nhỏ xảy ra bất kỳ chuyện gì, trải qua mặt tình cảm thì cũng chưa có ai để ý đến quyết định trong lòng cô.
Đột nhiên bị anh xin lỗi như vậy, Trần Tử Dạ nhất thời cảm thấy tủi thân, “Tôi biết…”
Trừ đêm đó say rượu có cử chỉ mất lý trí, thật ra từ đầu đến cuối cô cũng không soi mói được cái không tốt và không thỏa đáng của Lương Quý Hòa.
Lời nói đã đến nước này, có một số việc giống như là nam châm thiết mà bài xích một cực khác, nhất định là đang hấp dẫn, cô bày tỏ hết suy nghĩ đúng sự thật, “Có lúc tôi thật sự không biết ngài nghĩ thế nào, tâm tình ngài bất định có phải có liên quan đến tôi hay không, nhưng rõ ràng nhìn ngài lý tính cực độ…”
Đừng nói Trần Tử Dạ nghi hoặc, khoảng thời gian này anh cũng không tốt hơn cô.
Lương Quý Hòa nghe xong thì cười khổ, kéo khóe miệng, “Tôi quả thật không phải là một người có cảm xúc bất định.”
Ngược lại, cảm xúc của Lương Quý Hòa người này cực kỳ ổn định, không nhìn ra gợn sóng chỉ là dụng ý của anh.
Trần Trì Vũ chung đụng với anh lâu nhất, dù hiểu tính cách của anh đến đâu, anh ta vẫn không thể phát hiện ra sự nhạy cảm và khả năng kiểm soát bản chất con người của anh, trong lĩnh vực kinh doanh anh là tác phong như băng và lửa va chạm nhau, khác ba anh một trời một vực, anh tôn trọng chuyện dẫn nước quay về biển cả, dẫn sóng ngầm biến mất giữa sóng gió.
“Nhưng không thể không thừa nhận người bình thường luôn có một vài lỗ hổng, một vài nơi ngài tầm kiểm soát của lí trí.”
Lương Quý Hòa có chút bừng tỉnh, những người phụ nữ anh từng tiếp xúc thuở nhỏ, trừ mẹ anh chính là Lương Vận, tính cách khác hẳn, nhưng họ đều có một điểm chúng. Họ đều rất thông minh và bị tổn thương, chưa bao giờ coi tình cảm ra gì. Phụ nữ tiếp xúc tại trường học, chốn làm việc có tính cách và có nhu cầu mang tính khái quát cao hơn.
Không ẩn giấu dục vọng, suy đoán chuẩn mực, không rõ minh bạch, không hành động, không quyết định là một loại lỗ hổng để an toàn thoát thân.
Nhưng Trần Tử Dạ không phải, cô không phải như thế.
Cô giống như con thỏ nhỏ trong rừng rậm đi lạc vào thị trấn, cô không biết ra vẻ, không biết đàm phán, tâm tư và cảm xúc đều viết ở trên mặt, Lương Quý Hòa nhìn cô, đột nhiên thư thái cười một cái, “Tôi cảm thấy tôi cần nói rõ ràng với em.”
Như đã đưa ra quyết định, ý nghĩa trịnh trọng trong lời nói khiến cho Trần Tử Dạ ngẩn ra, “… Dạ?”
“Đến tận bây giờ, chỉ có một việc là lí trí của tôi không cách nào trói buộc bản thân, mặc dù cảm giác mất khống chế cũng không tốt lắm, phải nói là một đống hỗn loạn, nhưng vừa nhìn thấy em…” Lương Quý Hòa đến gần một bước, đặt đóa hoa hồng vàng kia vào trong lòng bàn tay cô, tựa như cam chịu số phận tỏ tình, “Tôi nghĩ rằng, tôi thật sự thích em.”
“…”
Trần Tử Dạ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, cô không cách nào miêu tả loại cảm giác này được, giống như hoa sen trong ao đều biến thành đài sen, mưa to đầy trời chỉ là nấc thang nối liền trời và đất, thông với ngày xuân, lái đến bờ biển, cô cảm thấy giờ khắc này có chút không chân thật.
“Ngài nói… Ngài có chút thích tôi…” Trần Tử Dạ giống như đang nói với bản thân.
Lại bị Lương Quý Hòa cười chỉnh lại, “Tôi không nói.”
Vẻ mặt Trần Tử Dạ cứng đờ, sau một giây trầm mặc, “À…”
“Tôi không nói tôi có chút thích em, em không nên tự tiện làm phép trừ.”
“Nhưng… nhưng người giống như ngài, chắc hẳn có rất nhiều người thích… Sao sẽ…” Sao sẽ thích tôi được. Ngược lại, Trần Tử Dạ không phải là cảm thấy bản thân không đáng để được yêu, nhưng giống như là một chuyện nằm mơ trúng vé số, có vài người hô to trúng mấy trăm triệu là tốt nhất.
Nhưng người có loại tính cách này của Trần Tử Dạ sẽ cảm thấy… Có thể trúng là không tồi rồi!
Mười tệ cũng là siêu cấp may mắn.
Lương Quý Hòa lo lắng cô lại nghe không hiểu rõ, hoặc là không dám nghe hiểu, đến gần một bước, trán cũng sắp dán lên trán cô, nói một cách trịnh trọng và rõ ràng, “Bị bao nhiêu người thích, sớm nắng chiều mưa, trái ôm phải ấp như thế nào. Đối với tôi, những chuyện này không đáng nói, là không có ham muốn khai quật đối với đời người của bản thân cỡ nào mới có thể treo loại chuyện này ở mép miệng chứ.” Lời đến chỗ này, hơi ngừng lại, anh thay đổi ý nghĩ hỏi một chút: “Em biết tôi học gì không?”
Nghe Trần Trì Vũ đề cập tới, Trần Tử Dạ không xác thực được mà trả lời: “Luật pháp sao…”
“Là vật lý.”
“À…”
“Cho nên tôi thích khiến cho mọi người và sự tình kín đáo và rõ ràng.”
Trần Tử Dạ gật đầu, “Tôi có thể cảm giác được…”
“Nhà vật lý học tôi thích nhất tên Max Planck, ông đã sáng tạo Định luật Planck Phóng xạ vật đen, mọi người thảo luận về mối quan hệ giữa năng lượng phóng xạ của vật thể và nhiệt độ, các nhà khoa học khác đưa ra hai công thức để hình dung mô tả mối quan hệ này.”
Bắt đầu nghe không hiểu rồi…
Nhưng Trần Tử Dạ rất hứng thú, cô không được học nhiều giờ học Vật lý, mặc dù thầy Phạm sẽ mời giáo viên đến rạp hát bổ túc cho mọi người, nhưng phần lớn chỉ hoàn thành giáo dục định hướng thi cử, tất cả mọi người đều chọn môn khoa học xã hội, đều thuận lợi thông qua Hội thi toàn quốc Thành Mộ.
“Nhưng Max Planck thống nhất hai công thức này, bởi vì không thỏa mãn việc sử dụng hai công thức để giải thích cùng một loại hiện tượng.” Lương Quý Hòa vươn tay vén tóc cô bị gió thổi loạn trước mắt, cũng hóa giải sự hoang mang của cô, “Tôi học Luật học là vì không muốn tâm huyết của ba tôi bị người ta làm nhục, tôi học Vật lý là bởi vì tôi tôn trọng sự lãng mạn của nó, tôi thích một lời giải duy nhất, con người chỉ có trái tim, cho ai rồi thì chính là của người đó.”
Kể cả sự trung thành và sinh mạng.
Trần Tử Dạ mím môi, ấn đường nhíu lại, giống như một học sinh nghiêm túc học bù, “Tôi cũng cảm thấy con người chỉ đủ để yêu một người…”
“Tình yêu chỉ có thể là chuyện của hai người.”
Đây là ranh giới cuối cùng của Lương Quý Hòa.
Anh không tiếp tục nói nữa, chỉ nói đến đây thì ngừng lại, tình yêu không có chỗ có thể ẩn nấp, thoải mái nói ra có thể mang theo hết thảy cản trở của thế tục, lại không thể dính dáng đến bất kỳ người thứ ba nào, đó không chỉ là định nghĩa nghiêm khắc của anh đối với tình yêu thành kính, cũng là tôn nghiêm tự hào vì không dính bụi trần.
Lương Quý Hòa chạm nhẹ vào trán của cô, khiến cô hoàn hồn, “Cho nên… giao quyền quyết định cho em.”
Ngay cả giọng nói cũng biến thành thứ giống như kẹo hoa quế, dụ dỗ trái tim thiếu nữ đi ngang ngoài cửa sổ thủy tinh.