Có người đã đăng một bức ảnh trong khu bóc phốt.
Thoạt nhìn bức ảnh được chụp từ một góc không có chủ ý, dáng người của nam sinh thon gầy, khí chất lưu manh, cậu đội chiếc mũ lưỡi trai, dù đã che khuất gần hết khuôn mặt nhưng vẫn nhận ra được đối phương là người rất đẹp trai, lúc này cậu hơi cúi thấp cổ, động tác nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của nữ sinh, ánh mắt cưng chiều đến khó tin.
Nữ sinh có mái tóc dài đến ngang eo, đang ngước đầu nhìn nam sinh, nước mắt chảy dài trên hàng lông mi đen, một giọt nước mắt lăn xuống vết bớt hình bươm bướm màu đỏ nhỏ giọt trên hổ khẩu* của nam sinh.
*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Người trong bức ảnh chính là Ban Thịnh và Lâm Vi Hạ.
Trong một thời gian ngắn, giống như có người ném một viên đá lửa xuống mặt hồ phẳng lặng, độ sôi bốc cháy đến mức cao nhất. Đầu tiên, có người chia sẻ đường link này cho bạn bè trên wechat, một đồn mười, mười đồn một trăm, mọi người khổ nỗi không có chỗ để cùng nhau thảo luận, thế là dồn dập tụ tập đến trang web này để bắt đầu bát quái.
Bởi vì trang web Y C H là diễn đàn tự do ngôn luận, cộng thêm mạng ảo mang lại cảm giác an toàn, khiến mọi người có thể tự do phát biểu. Thêm vào đó, sự việc này đã phóng đại điểm hưng phấn của thần kinh con người, khiến mọi người sôi nổi theo dõi bài viết, tất nhiên trong đó cũng không thiếu người cố ý nói ra những thứ ác ý.
[Ngày mai ăn cái gì 787878]: WOC, đây là quả dưa kinh thiên động địa. Học sinh F vậy mà có thể hẹn hò với học sinh A, đối phương còn là Ban Thịnh, tuyệt vời, nữ sinh này có chút thủ đoạn đấy.
[823333AAAA]: Cái người Lâm Vi Hạ này không phải là chị em tốt của Liễu Tư Gia sao? Cướp nam sinh mà chị em thích? Tôi không nhìn lầm chứ.
[Cùng nhau ăn cơm không]: Bình thường khá phiền cái nhóm kết bè phái của Liễu Tư Gia, kiêu ngạo thành cái loại gì, nhưng lúc này vậy mà có chút thương mến cô ấy.
[Người họ Z là thần tượng của tôi]: Xin lỗi các vị chuyển chủ đề một chút. Ban Thịnh đẹp trai quá, thật biết kháng máy ảnh, đẹp trai 360 độ không góc chết. Nữ sinh này thoạt nhìn cũng rất xứng đôi với cậu ấy, tôi nói trước tôi là người nghiện sắc đẹp.
[Pinocchio không có mũi]: Cướp nam sinh mà bạn thân thích? Xin lỗi, tôi không chấp nhận nỗi. Nếu như có loại người như vậy bên cạnh mình, mọi người còn có thể làm bạn thân với cô ta không?
[Mèo con mang ủng cao]: Các vị, nhân phẩm của Lâm Vi Hạ không tốt, đề nghị mọi người cách xa loại người này.
[Chó con có tiền]: Vẫn may tôi không bao giờ làm bạn với học sinh F.
Bài viết có tận hàng trăm bình luận, trong đó có một người [Chiếc hộp pandora] cũng bình luận bài viết: Dáng vẻ này của các người thì được xem là gì? Thẩm phán? Đây không phải là bạo lực mạng trá hình à?
[Chiếc hộp pandora]: Các vị, không thấy kỳ lạ sao? Bình thường đều không có ai đến trang web này, đột nhiên lộ ra một bức ảnh, cảm giác rất giống như đang thu hút lượng truy cập vào trang web nhỏ này, hơn nữa còn lan truyền sự việc theo đám đông, còn không có chứng cứ cơ bản nhé.
Phát ngôn tỉnh táo đánh trúng trọng điểm này rất nhanh đã bị nhấn chìm trong hàng trăm hàng nghìn bình luận, bọn họ bàn luận sôi nổi, chỉ trích Lâm Vi Hạ, sự hưng phấn của đầu dây thần kinh đạt đến đỉnh điểm.
Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ đến lớp học, vừa bước vào lớp, bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ, trong nháy mắt lại khôi phục về sự náo nhiệt. Cô phát hiện ra sự khác biệt của lực từ, giống như sự cạnh tranh lãnh thổ giữa các động vật, mỗi người canh giữ một trại quân, phân chia vương quốc thuộc về riêng mình.
So với ngày đầu tiên cô chuyển đến, từ trường hiện tại dường như trực tiếp loại trừ cô ra bên ngoài.
Vẻ mặt của Lâm Vi Hạ không thay đổi, đến vị trí của mình ngồi xuống, rất nhanh, tiếng chuông tiết đọc buổi sáng vang lên, các bạn học bắt đầu đọc sách, âm thanh lưa thưa, lão Lưu cau mày dùng thước gõ vào bục, nói: “Các em chưa ăn sáng hả? Âm thanh lôi thôi, hòa thượng đọc kinh còn rõ hơn các em.”
Trong lúc đang phê bình đám học sinh này, lão Lưu nhìn thấy từng làn hơi nóng bốc lên từ hàng ghế sau của học sinh, nhưng chồng sách trên bàn của bọn họ quá cao, giá sách bị che khuất, căn bản không nhìn thấy ai là người đầu teo thói xấu, thế là càng tức giận:
“Ai đang ăn sáng ở bên dưới!”
Ninh Triều lắc lư giơ tay lên: “Báo cáo! Là Khâu Minh Hoa đang ăn lẩu tự sôi!”
Cả lớp cười phá lên, lão Lưu tức giận làm rơi kính cận, cuối cùng bắt Khâu Minh Hoa ra ngoài đứng phạt.
Mọi thứ đều không thay đổi, nhưng lại giống như đã thay đổi.
Sự thay đổi luôn bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt, người trong lớp bắt đầu né tránh Lâm Vi Hạ, đến cả những việc nhỏ như mượn cây bút đều tránh cô không kịp, như thể cô là nước lũ và thú dữ.
Khi Lâm Vi Hạ thu bài tập, mỗi tổ đều soạn sẵn vở đặt trên bàn của mình, đến mi mắt còn không thèm nhấc lên, khác hẳn với thái độ nhiệt tình mượn vở ghi chép của cô trước đây.
Lúc tập thể dục giữa giờ, chỉ có Phương Mạt khoác cánh tay của Lâm Vi Hạ cùng cô đi xuống lầu, hai cô đi qua hành lang dài, mỗi người đều cầm cốc nước đến trước máy lọc nước.
Lâm Vi Hạ đang cầm cốc thủy tinh uống nước, đột nhiên nghe thấy tiếng cười đùa nũng nịu của một đám nữ sinh, giọng nói của Lý Sanh Nhiên khá êm tai, móc tay một cái: “Phương Mạt phải không? Qua đây một chút.”
“Hả, gọi tớ đó.” Phương Mạt mở to mắt, âm thanh ngạc nhiên.
Đám nữ sinh mặc đồng phục học sinh thắt nơ màu đỏ đứng đầu là Liễu Tư Gia, đặt tay lên người Phương Mạt, tạo cho người khác cảm giác thân mật, bọn họ nghiêng người nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô.
Phương Mạt tương đối thấp, ngước đầu nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt từ ngượng ngùng lại chuyển sang do dự và cứng ngắc.
Lâm Vi Hạ nuốt một ngụm nước ấm. Biểu tình trên mặt không chút thừa thãi, cô thậm chí còn có thể dự đoán được sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Không lâu sau, hai má của Phương Mạt đỏ ửng như quả táo, âm thanh kinh ngạc vui mừng: “Liễu Tư Gia nói cuối tuần mời tớ đến tham gia bữa tiệc của bọn họ.”
Sự vui mừng của Phương Mạt là thật.
Học sinh A không bao giờ làm bạn với học sinh F, bởi vì có nguồn tài nguyên được ông trời ưu ái, cho nên thái độ luôn cao hơn người khác một bậc, bọn họ ở trong trường nói toạc ra là, tích cực tham gia các hoạt động trong trường, hết lòng trổ hoa.
Học sinh F thì sao, hiện có sự quý mến của những kẻ mạnh, cũng khát vọng một ngày nào đó có thể trở thành bọn họ. Cho nên lúc trước Lâm Vi Hạ được mời đến sinh nhật của Lý Sanh Nhiên, Phương Mạt đã thật lòng thốt lên âm thanh của sự ngưỡng mộ.
“Nhưng là… … bọn họ bảo tớ phải cách xa cậu… … nói cậu… …” Những lời ở phía sau Phương Mạt nói không được, cũng không nỡ nói ra.
Phương Mạt giơ tay vén mái tóc ngắn ở bên tai, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn vào lúc này: “Nhưng Vi Hạ cậu yên tâm, mỗi việc mà bọn họ nói tớ đều sẽ không làm!”
Nhìn sắc mặt do dự và quá mức lo sợ của Phương Mạt, Lâm Vi Hạ biết cô ấy không chỉ nhận được lời mời mới thế này, cô ấy có lẽ đã bị đe dọa bằng một hành vi nào đó.
Nữ sinh trung học đều là một nhóm động vật sống, nằm ở thời kỳ trưởng thành nhạy cảm, đối với thế giới này có một loại năng động liều lĩnh, nhưng cũng là những động vật ngây thơ, có tính yếu đuối, sợ nhất là bị chơi trò cô lập.
“Phương Mạt, nếu không cậu đi với bọn họ trước đi, tớ nhớ ra tớ còn phải đợi một người.” Lâm Vi Hạ vỗ vai cô ấy.
Cô không muốn Phương Mạt bị khó xử, cô không quan tâm mình chỉ có một mình.
“À, được thôi.” Phương Mạt gật đầu, nhưng rõ ràng đã thở một hơi nhẹ nhõm.
Lâm Vi Hạ đặt cốc thủy tinh lại trước máy lọc nước, đang chuẩn bị đi xuống, đột nhiên có người nắm nhẹ đuôi tóc của cô, quay đầu nhìn lại, Ban Thịnh một tay bỏ vào túi đứng trước mặt cô, sau đó đưa tay lên xoa đầu cô:
“Đi thôi.”
Học sinh ra vào đều nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt dò xét hoặc nhỏ tiếng bàn tán. Ban Thịnh một mặt không quan tâm, cậu từ trước đến nay không để tâm cách nhìn của người khác.
Cậu chỉ để tâm Lâm Vi Hạ.
Hai người thuận theo dòng người sánh vai đi xuống cầu thang, mắt thấy Lâm Vi Hạ sắp bị người chạy xuống lầu đâm trúng, cậu kéo cánh tay của cô, thờ ơ mở miệng, nhưng trong lời nói hiện lên sự hung ác:
“Tôi có thể chặn trang web đó lại.”
Lâm Vi Hạ lên tiếng: “Đừng.”
“Khi muốn chỉ trích cậu, đâu chỉ dựa vào mỗi diễn đàn nhỏ, lại đợi xem phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.” Giọng nói của Lâm Vi Hạ bình tĩnh, cô thậm chí trông có vẻ không hề bị ảnh hưởng bởi những người này.
Sau khi bị cô lập, đi học tan học hoặc tham gia các hoạt động ngoại khóa, tiếp xúc nhiều nhất với Lâm Vi Hạ là Ninh Triều và Ban Thịnh. Đôi khi học tiết thể dục cả ba người sẽ đi cùng nhau.
Người qua đường nhìn thấy liền há mồm kinh ngạc, bọn họ thở dài nói Ban Thịnh đây là bị kéo xuống khỏi điện thờ, cả ngày chỉ ở cùng với đám học sinh F.
Những lời bàn tán rất nhanh đã thay đổi chiều hướng, từ mắng chửi “Đạo đức của Lâm Vi Hạ có vấn đề” đổi thành “Ồ, hóa ra là một con điếm, mày xem nó chỉ chơi cùng với nam sinh.”
Đám nữ sinh này thay đổi cách để chỉnh Lâm Vi Hạ, muốn cô chịu đau khổ, ghi nhớ bài học, để cô đừng lại gần Ban Thịnh.
Cục khí tượng gửi tin nhắn, dự báo cuối tuần có cơn bão đến gần, sẽ có mưa giông lớn, các đơn vị chú ý công tác điều hành.
Sáng sớm thứ tư, Lâm Vi Hạ mặc đồng phục Thâm Cao, khuôn mặt ửng hồng vội vàng đến trường học, cô ngồi trên ghế hé mở cánh miệng thở hổn hển, đến cặp sách còn không kịp tháo ra.
Không lâu sau, Ban Thịnh thản nhiên bước vào lớp, hai má cử động, nhai kỹ miếng ăn sáng cuối cùng, ánh nắng của tháng năm gấp khúc từ cửa sổ, chiếu vào cột sống đang nhô lên sau gáy của nam sinh, cậu cúi người xuống, tạo thành một bóng người, tư thế lười biếng như cũ.
Mọi người nhìn thấy cậu từ từ đưa cho Lâm Vi Hạ hộp sữa bò mà mỗi ngày cậu nhất định phải uống.
Một phần đãi ngộ duy nhất.
Ánh mắt của Liễu Tư Gia lập tức thay đổi.
Ban Thịnh quay về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã bị người khác gọi đi.
Một lúc sau, có người đến thúc giục Lâm Vi Hạ nộp ghi chép môn tiếng anh hàng tuần. Giáo viên quy định, ghi chép tiếng anh hàng tuần nửa năm phải nộp một lần.
Lâm Vi Hạ cúi đầu tìm vở bài tập trong cặp sách, thuận tay đặt quyển vở vào giữa bàn, sau đó âm thanh kéo khóa của cặp sách phát ra tiếng “xịt xịt”.
Cô ngẩng đầu, cầm vở bài tập nằm trên bàn lên, nhưng quyển vở bất động, giống như bị thứ gì đó dính chặt lại, cô lại dùng lực cầm lên, một tiếng “xoạt”, vở ghi chép tiếng anh hàng tuần màu xanh lá nằm trong tay bị xé thành đôi.
Một tiếng “ha” phát ra từ cổ họng của một nữ sinh nào đó, sau đó những tiếng cười càng lúc càng lớn, tạo thành một lưỡi dao châm biếm.
Lâm Vi Hạ cúi đầu thu dọn những giấy vụn bị dính trên mặt bàn, trên bàn bị bôi keo 502, chẳng mấy chốc các ngón tay đã dính đầy keo, các ngón tay bị dính chặt vào nhau, chất lỏng bắt đầu đông lại, đến cả da ngón tay cứng rắn cũng bị xé toạc.
Lâm Vi Hạ luôn không nói chuyện này, đến khi hai người ăn cơm trưa cùng nhau, Ban Thịnh mới phát hiện.
*
Ở nhà ăn trên tầng hai căn tin phía đông, một nhóm nữ sinh ngồi với nhau, bọn họ đeo thắt nơ màu đỏ, vừa dùng thìa đảo phần cơm thịt bò Curry vừa phát ra những tiếng cười nũng nịu.
“Tư Gia, cậu lúc sáng có nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của cô ta không, thật sự rất buồn cười.” Có nữ sinh nói.
“Ha, loại người như cô ta rất nhát gan, làm sao dám phản kháng.”
Một đám nữ sinh đang vui vẻ nói chuyện, Liễu Tư Gia hầu như không nói chuyện, tùy ý kéo khóe miệng. Lúc kết thúc, một đám người rời khỏi nhà ăn, không có ai để ý lúc cô ta ăn cơm dường như không hề động đũa, chỉ uống ly cà phê.
Liễu Tư Gia bị người khác khoác tay kéo ra ngoài, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh lúc trước Lâm Vi Hạ ép mình ăn cơm.
Từ nhà ăn đi đến tòa nhà dạy học còn cách một đoạn, một nhóm người đánh thắng trận, tâm tình rất tốt, nhưng lúc nhìn thấy hai người cách đó không xa nụ cười trên khóe miệng liền đông cứng lại.
Ở trước dãy vòi nước nằm gần tòa nhà dạy học, một nam một nữ đứng cùng nhau, Ban Thịnh đứng về phía mặt trời thiêu đốt chắn hết phần lớn ánh mặt trời cho nữ sinh.
Nam sinh cúi người xuống, lưng cong thành một hình vòng cung, cậu nắm lấy tay của Lâm Vi Hạ đặt dưới vòi nước, dòng nước trắng ào ào chảy xuống, thái độ thờ ơ, nhưng hành động lại rất nghiêm túc, cậu đang giúp cô rửa sạch vết keo dính trên tay.
Ánh mặt trời quá gắt khiến thị lực của con người trở nên mơ hồ không rõ, có thể lờ mờ nhìn thấy ngón tay có các khớp xương rõ rệt của Ban Thịnh và bàn tay trắng nõn đang chạm vào nhau, bị dòng nước cuốn vào, bắn ra những tia nước nhỏ để lộ sự thân mật mà không ai hay biết.
Cách một đoạn, Ban Thịnh nhướng mi mắt nhìn sang, chỉ nhìn thoáng qua, da đầu của đám nữ sinh đều tê rần, cũng không dám tiếp nhận ánh mắt của cậu.
Đôi mắt của Liễu Tư Gia bị ánh nắng làm cho phát nóng, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, nâng cằm, thẳng lưng đi ngang hai qua người bọn họ.
Không chỉ như vậy, đám nữ sinh còn nhìn thấy Ban Thịnh giúp Lâm Vi Hạ bổ túc môn tiếng anh cả một buổi chiều.
Cậu từ trước đến nay không bao giờ quản chuyện của người khác, bây giờ có lẽ nên thêm vào —— Tiền đề là Lâm Vi Hạ.
Buổi tối hôm đó, Lâm Vi Hạ tắm rửa xong ngồi vào trước bàn học trả lời tin nhắn của Ban Thịnh, bỗng nhiên giao diện hiển thị tin nhắn đến của Phương Mạt, đính kèm một bức ảnh chụp màn hình và đường link của trang web, cũng không biết cô ấy lấy được từ đâu.
Liễu Tư Gia đăng đồng bộ một bức ảnh trên weibo và vòng bạn bè, sau khi tan học cô và đám nữ sinh cùng nhau đến nhà hàng đồ ăn lạnh, ăn xong liền chụp một bức ảnh hài hước, kèm caption:
Bạn bè vẫn nên cùng loại. [Vui vẻ][Vui vẻ]
Có người chụp màn hình bức ảnh này đăng lên trang web Y C H, lại gây ra một trận thảo luận sôi nổi, có người bình luận:
[Tôi thích tính cách quái gở của Liễu nữ hoàng.]
[Ha, đây không phải là chửi thẳng mặt Lâm Vi Hạ sao? Chửi nhau đi, tôi thích xem.]
Trong lúc mọi người còn đang cho rằng việc này chỉ bàn một lúc thì sẽ kết thúc, sự việc đột nhiên phát sinh biến hóa. Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế xem bài đăng đó một hồi lâu, cúi đầu chỉnh sửa điện thoại.
Rất nhanh, lượng truy cập của trang web tăng vọt, có người đăng bức ảnh vòng bạn bè của Lâm Vi Hạ. Lâm Vi Hạ chưa bao giờ mở vòng bạn bè, một mảng trống rỗng, chỉ có một dấu thanh ngang ở trong đó.
Nhưng Lâm Vi Hạ lại cập nhập một chữ ký:
Thấp kém.
Là mọi thứ mà bọn họ làm, cách làm thấp kém, hành vi thấp kém, bôi nhọ thấp kém.
Đây là trận đối đầu đầu tiên của Lâm Vi Hạ và bọn học sinh A do Liễu Tư Gia đứng đầu, đá chọi với đá.