Đầm Lầy Mùa Xuân - Chương 15: C15: Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Đầm Lầy Mùa Xuân


Chương 15: C15: Chương 15


Về đến nhà dì nhỏ, Thang Yểu ngủ gần hết buổi chiều, là dì về nhà gọi cô dậy.

Dì ngồi bên giường, trìu mến xoa tóc Thang Yểu. Dì tưởng tối qua bắt Thang Yểu thức khuya nói chuyện làm cô bé mệt.

Ngoài trời đã tối, Thang Yểu từ trong chăn ngồi dậy, đầu tóc bù xù, còn buồn ngủ: “Dì nhỏ, dì xong việc rồi à?”

“Xong rồi, dậy rửa mặt đi, dì dẫn con đi ăn món ngon.”

Đêm ở đường Vành Đai Đông 3 thật đẹp, dọc các con đường là những tòa nhà chọc trời sáng đèn rực rỡ, mang đến cảm giác hoa lệ chỉ có ở thành phố lớn.

Đường hơi kẹt xe, vậy nên phải lái xe bốn mươi phút mới đến nơi.

Đó là một quán ăn nhỏ ở một khu dân cư bình thường, quán không rộng lắm, bán vài món đặc sản Bắc Kinh, có mì trộn tương, thịt kho, lạp xưởng chiên, gan và lòng chiên chính gốc Bắc Kinh.

Dì nhỏ đứng bên thực đơn được làm thành hộp đèn, ngẩng đầu nhìn quanh, hỏi Thang Yểu: “Yểu Yểu, con muốn ăn gì? Muốn ăn lòng nhồi không?”

Ở quê họ, không có món nào được làm từ lòng, Thang Yểu chỉ biết đến loại nguyên liệu này khi đến đây học đại học.

Lần đầu tiên ăn là ở ngõ Nam La Cổ với bạn cùng phòng, chủ quán chế biến rồi đưa ra cho họ, thấy lòng có lông đen xám, trên mặt còn có dầu ớt, ngò và tương mè, Thang Yểu sợ không dám thử.

Là Lữ Thiên đã vỗ ngực đảm bảo cực kỳ ngon, vậy nên Thang Yểu mới miễn cưỡng động đũa.

Ăn thử thấy ngon, vị giòn giòn, đúng là ngon thật.

Nhưng khi dì nhắc đến món lòng, Thang Yểu chợt nhớ đến lần đi ăn lẩu với Văn Bách Linh.

Anh rất đặc biệt, mở đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, vừa nhúng lòng vừa canh thời gian, chín rồi thì gắp cho cô.

Ngày đó, nước trong nồi đồng bốc khói; một đĩa rau ngâm chua các loại được đặt trên bàn; trong tiệm ấm áp, thịt dê xếp thành hình kim tự tháp vơi dần đi, sụp xuống.

Trong một khung cảnh bình thường và ấm áp như vậy, Văn Bách Linh mỉm cười nói với cô: “Hôm nay làm thế là để phục vụ em đấy.”

Cảm giác mất mát trong lòng là thật.

Thang Yểu cúi đầu, nói: “Dì nhỏ, con không muốn ăn lòng nhồi đâu.”

“Vậy ăn món khác nhé. Mì trộn tương được không? Một phần thịt kho, một phần mì trộn tương, thêm một phần rau trộn, hai chai Bắc Băng Dương không lạnh…”

Trong lúc dì nhỏ gọi món, Thang Yểu đến tủ khử trùng tự lấy đĩa và đũa, dùng khăn giấy lau mặt bàn rồi mới ngồi xuống.

Tiệm không đông lắm, phục vụ cũng nhanh.

Mới ăn được một nửa, ngoài trời đổ mưa xuân, trút nước xuống thành phố hối hả và bận rộn này.

Họ đỗ xe cách xa quán ăn, không mang theo dù, thấy trời đang mưa nên cũng không vội ăn nhanh làm gì.

Dì nhỏ đặt đũa xuống, nhìn ra ngoài trời, như thở dài: “Lần đầu dì đến quán ăn này, trời cũng đổ mưa, còn mưa to hơn hôm nay, có người đưa dù cho dì, nói ướt mưa dễ bị cảm lắm, vậy mà người đó lại dầm mưa chạy đi, đúng là ngốc hết chỗ nói.”

Thang Yểu từng nghe nói và gặp qua những bạn bè dì nhỏ quen ở Bắc Kinh, nghe như dì đang nói về một người thân quen nào đó, cô đoán ngay hai cái tên.

Dì nhỏ lắc đầu, đôi hoa tai hình hai chữ C lồng vào nhau lấp lánh dưới ánh đèn: “Không phải, là mối tình đầu của dì.”

Thang Yểu chưa từng nghe nói về chuyện này, cứ nghĩ tên “cặn bã” là mối tình đầu của dì.

Dì nhỏ gặp mối tình đầu trong năm đầu tiên đến Bắc Kinh.

Đối phương là con trai của chủ nhà, đã gặp dì vài lần để giải quyết vài chuyện lặt vặt khi dì thuê nhà.

Người đó quan tâm đặc biệt đến dì, dì cũng có thiện cảm với người đó, vậy nên họ đến bên nhau.

Sau khi ở bên nhau, gia đình bạn trai dì phản đối quyết liệt vì dì là người ngoại tỉnh, điều kiện gia đình bình thường, gia đình anh ta coi thường dì, nghĩ dì đang lợi dụng anh ta.

“Sao dì không kể cho con và mẹ…”

“Sợ mẹ con lo lắng.”

Dì giơ đũa chỉ sang khu chung cư đối diện quán ăn: “Gia đình anh ấy sống ở đó, tòa thứ hai bên tay phải, tầng sáu, ban công mở đèn màu vàng.”

Thang Yểu nhìn theo hướng dì nhỏ chỉ, tìm ban công có ánh đèn, nghe dì nhỏ nói: “Lúc đó dì rất thích anh ấy. Sau khi chia tay, dì tự nhủ sẽ tự kiếm tiền và tạo dựng danh tiếng ở đây.”

Chưa từng nghe dì nhỏ dùng giọng này nói về tên “cặn bã”, như thể dì đang hoài niệm, nụ cười cô đơn ẩn chứa sự dịu dàng.

“Dì nhỏ, bây giờ dì đã xuất sắc lắm rồi.”

Nụ cười trên môi dì yếu ớt: “Còn nhiều thứ chưa đạt được…”

Uống cạn chai Bắc Băng Dương, có lẽ vì uống nhiều nước có ga, hay có lẽ vì cậu chuyện bất hạnh này ít nhiều giống với lý thuyết “môn đăng hộ đối” của Phí Dục Chi, Thang Yểu cảm thấy bụng khó chịu vô cùng.

Khi mưa tạnh, dì lái xe đưa Thang Yểu về trường.

Khi bắt đầu đi học vào ngày hôm sau, cô và bạn cùng phòng tập trung lại đóng tiền học, cùng đến lớp, đến nhà ăn.

Là lớp trưởng nên cô thường xuyên đến văn phòng giáo viên hoặc hỗ trợ sắp xếp các hoạt động của lớp.

Vào cuối tuần, cô đi làm thêm, theo nhóm của Tôn Tự đi quay phim ở nhiều nơi trong thành phố.

Năm nay, nhóm quay chụp nhiều hơn, Tôn Tự nói với Thang Yểu trong lúc điều chỉnh thiết bị: “May là các công ty rất sáng suốt, sẵn sàng giao nhiều việc cho bọn mình, không thì nghèo mất. Suốt kỳ nghỉ đông, Lữ Thiên dùng ảnh chụp hoa hồng đe dọa tớ đấy.”

Thang Yểu bận chuẩn bị đạo cụ: “Sếp Tôn không muốn tăng lương nên than nghèo đúng không?”

“Đúng là gần mực thì đen, cậu học theo thói xấu của Lữ Thiên rồi.”

Sau khi nhập học, Văn Bách Linh gọi Thang Yểu hai lần.

Thang Yểu bắt máy nhưng không còn nhiệt tình như trước, Thang Yểu chủ yếu nghe Văn Bách Linh nói, thi thoảng lại trả lời vài câu lạnh nhạt.

Cô tốt bụng và đơn thuần chứ không phải ngốc, cô biết phải đáp trả thế nào để tránh gần gũi với Văn Bách Linh.

Có lẽ Văn Bách Linh cũng nhìn ra thái độ của cô, chắc là thấy cô nhàm chán nên sau đó không gọi nữa.

Không có Văn Bách Linh, cuộc sống cũng có thể đủ đầy hạnh phúc.

Chỉ là đôi lúc, gió xuân phả vào mặt, Thang Yểu lại nghĩ đến ai đó.

Nghĩ đến lúc cô hỏi anh: “Có thật là anh quay lại vì bữa ăn không đấy?”

Anh trả lời: “Không thì sao?”

Hơn nửa tháng nhập học, ban cán sự lớp gặp nhau bàn chuyện tổ chức một buổi liên hoan lớp, gửi tin nhắn trong nhóm lớp lấy ý kiến, được bạn học ủng hộ nhiệt tình, quyết định thông qua đề xuất này.

Lớp Thang Yểu có rất đông sinh viên, 80% là nữ.

Phòng nữ sinh trong ký túc xá rất gần nhau, nếu dành thời gian ra ngoài, có khi sẽ gặp phải bạn cùng lớp, mấy cô gái tụ tập, vừa đi vừa bàn chuyện sẽ ăn ở quán nào.

Lữ Thiên nói gần trường mới mở một quán bán món hầm rất ngon, hai ngày trước đã đến đó ăn với bạn, đề cử quán này.

Cũng có bạn học muốn ăn rau xào, cá nướng, Lữ Thiên ôm tay Thang Yểu, cố tình làm ầm ĩ một trận: “Cậu là lớp trưởng, cậu quyết định đi, cậu nói đi mà, chúng ta sẽ đi ăn món hầm.”

Xe của Văn Bách Linh đỗ dưới lầu ký túc xá của Thang Yểu, thấy Thang Yểu bị mấy cô gái vây quanh đùa giỡn: “Lớp trưởng, cậu không được lấy việc tư làm việc công đâu đấy.”

Đi bên cạnh bạn bè thân thiết, Thang Yểu rất sôi nổi, mọi động tác, nụ cười đều hoạt bát vô cùng.

Cô đứng giữa đám đông, giơ tay như chú cáo nhỏ lém lỉnh, mỉm cười nói: “Ăn quán nào là do ban cán sự cùng quyết định, các cậu đề cử với họ đi…”

Thang Yểu không chú ý đến khu đỗ xe bên đường, cô cầm túi vải, đi ngang qua chiếc xe trắng, cười nói với bạn mình.

Đi được khoảng mười bước, cô chợt nghe ai đó gọi từ phía sau.

“Thang Yểu.”

Cô theo bản năng dừng lại, quay người, thấy Văn Bách Linh đứng bên cạnh chiếc xe.

Thật ra, sau bữa ăn hôm đó, Văn Bách Linh lờ mờ nhận ra tâm trạng Thang Yểu không tốt lắm.

Ban đầu, anh cũng không nghĩ gì về chuyện đó, chỉ nghĩ cô thức khuya, buồn ngủ nên mệt, vậy nên đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi Thang Yểu rời đi, Phí Dục Chi đánh bài ầm ĩ, Văn Bách Linh dựa người trên ghế uống trà trong hội quán, đột nhiên phát hiện có vấn đề.

Anh kéo Phí Dục Chi ra khỏi bàn đánh bài, hỏi anh ta có nói gì làm Thang Yểu không vui không.

Phí Dục Chi hoang mang, cảm thấy mình bị oan.

Đúng là anh ta đã nói nhiều chuyện với Thang Yểu vì thấy tính tình cô đáng yêu, nhưng chắc chắn không hề xúc phạm cô, vậy nên một mực phủ nhận: “Không có.”

“Thật không?”

“Không có mà, lúc đó cậu cũng nghe đấy, bọn tôi nói về mấy trò đùa linh tinh trong giới. Tính tình Thang Yểu tốt lắm, không có chuyện cô ấy tức giận vì mấy lời tôi nói đâu, cô ấy đâu phải kiểu người như vậy.”

Phí Dục Chi thề anh ta không làm gì khiến Thang Yểu không vui, nhưng Văn Bách Linh nhìn thái độ của Thang Yểu đối với anh thì có vẻ không phải như vậy.

Cuộc gọi đầu tiên, cô nói chuyện lạnh nhạt có thể hiểu là do mới nhập học nên bận.

Cuộc gọi thứ hai, giọng điệu thờ ơ đó, không chỉ là tránh mặt, mà còn là vạch rõ ranh giới.

Ngày đó ở quán ăn Tứ Xuyên, ăn xong, Thang Yểu trả tiền, Văn Bách Linh có nói gì đó về chuyện “trả hết”, nhưng anh nói “trả hết” là để cô tiết kiệm tiền, sợ cô cứ nghĩ ngợi về chuyện trả ơn.

Không nghĩ “trả hết” là hết như thế, nói chuyện điện thoại cũng lạnh lùng.

Thang Yểu nói gì đó với bạn học, sau đó đến chỗ Văn Bách Linh, tim đập rất nhanh, nhưng vẫn hờ hững, dùng giọng điệu xa cách, hỏi anh sao lại đến đây.

Năm giờ chiều, gió mang theo hơi lạnh, Văn Bách Linh để áo khoác trong xe, chỉ mặc áo len mỏng đứng trước mặt cô.

Giọng điệu anh vẫn dịu dàng, còn có ý cười, nhưng mấy ngày này bị cảm nên hơi khàn: “Dạo này trong nhà có việc, anh trai anh gọi hối thúc anh về nhà, tối nay bay.”

Nói đến đây, anh ho mấy tiếng.

Lại rời đi sao?

Thang Yểu cũng không biết nói gì.

“Vốn dĩ muốn gặp em ăn một bữa chia tay.”

Văn Bách Linh nghiêng đầu nhìn mấy cô gái phía xa kia, hỏi cô: “Hình như anh đến không đúng lúc, em có hẹn rồi à?”

“Dạ.”

Thang Yểu quyết đoán: “Hôm nay lớp em ăn liên hoan, bọn em đều phải tham dự, xin lỗi, không thể đi ăn với anh rồi. Thượng lộ bình an.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN