Bước chân của Kiều Mộng Mộng dừng lại, xoay người thì nhìn Mộ Từ Tâm đang kéo Mộ Từ An đi tới. Đôi mắt xinh đẹp ấy bừng sáng như đang có ý tưởng gì đó.
Kiều Mộng Mộng hỏi: “Sao thế?”
Mộ Từ Tâm nhìn người đàn ông cao to bên cạnh cười hì hì nói: “Anh trai em bảo sẽ đưa chị về, chị thân con gái về một mình không an toàn.”
Mộ Từ An giật mình nhìn cô ấy, anh nói thế khi nào?
“Anh trai em ngại nói nên là…” Giọng nói của Mộ Từ Tâm thay đổi 180 độ, ghé sát tai của Kiều Mộng Mộng nói: “Con người anh trai em tốt lắm, chị yên tâm.”
Mặt Kiều Mộng Mộng lập tức đỏ như trái táo, Mộ Từ Tâm đang nói linh tinh gì thế!
“Không cần đâu, tự chị…”
“Chị Mộng Mộng hay là chị ở lại nhà em, ngày mai cùng tới trường?”
Kiều Mộng Mộng nghĩ một lát thấy rằng về nhà vẫn tốt hơn.
Cô lắc đầu, quay sang nhìn về phía Mộ Từ An, vừa lịch sự vừa khéo léo nói: “Vậy làm phiền anh Mộ rồi.”
Mộ Từ An bất đắc dĩ, lúc này từ chối thì đã muộn rồi nên chỉ đưa ánh mắt “về nhà anh xử lý em sau” với Mộ Từ Tâm.
Mộ Từ Tâm làm trò hề với anh, đẩy hai người ra khỏi trang viên Mộ Từ tới khi họ lên xe đi rồi mới về.
Trên xe.
Hai người căng thẳng ngồi ghế sau, bầu không khí im lặng tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. Kiều Mộng Mộng tính thời gian trong lòng, mong thời gian trôi nhanh một chút nhưng có lẽ là do quá để ý tới thời gian nên lại càng lâu hơn.
[Hệ thống, nói chuyện với tôi đi.]
Giọng hệ thống mệt mỏi: [Nói cái gì?]
[Gì cũng được.]
[Hôm nay cô căng thẳng lắm à?] Hệ thống hỏi.
[Không phải hôm nay mà là bây giờ.]
Hai tay Kiều Mộng Mộng túm góc áo, ánh mắt di chuyển ra ngoài cửa sổ.
[Không ngờ rằng gặp được sugar daddy nhanh như thế, tôi chột dạ tới nỗi căng thẳng.]
Hệ thống: …
[Một trăm triệu đó là anh ta làm từ thiện, không cần trả lại.] Hệ thống ngừng một lát rồi nói tiếp: [Anh ta tự nguyện cả, không tính là sugar daddy.]
Kiều Mộng Mộng không tin vào lời nói này, cô nhớ hệ thống lấy bí mật ra ép đối phương, nên anh mới giúp cô. Nhưng mà bí mật của anh là gì?
Kiều Mộng Mộng định hỏi hệ thống thì đột nhiên hệ thống mất mạng, cô gọi mấy lần cũng không thấy đáp lại.
Đường về nhà thật sự dài quá.
Cô len lén di chuyển ánh mắt liếc nhìn sườn mặt hoàn hảo của Mộ Từ An. Cô nghĩ bụng: Người này đẹp thật đấy, chẳng biết có bí mật gì nhỉ?
Nghĩ mãi nghĩ mãi rồi mí mắt cô càng ngày càng nặng, ý thức cũng từ từ thả lỏng ra.
Màn đêm bao phủ, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào trong xe. Mộ Từ An nhận ra ánh mắt bên cạnh đã không còn chăm chú nữa nên từ từ quay mặt sang nhìn vào Kiều Mộng Mộng. Cô gái đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, hai cánh tay bắt chéo ôm lấy mình, bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve bắp tay sưởi ấm.
Anh bảo tài xế điều chỉnh điều hòa cao lên một chút rồi lại cởi áo khoác xanh lam đậm của mình đắp lên người Kiều Mộng Mộng. Hành động rất khẽ sợ đánh thức cô.
Kiều Mộng Mộng cảm nhận được hơi ấm nên siết chặt áo khoác Tây trên người, ấn đường nhíu chặt từ từ thả lỏng ra.
Mộ Từ An vươn tay ra dém áo khoác cho cô để chiếc áo có thể bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Anh cứ im lặng nhìn cô như thế, không biết nghĩ gì mà sự lạnh lẽo trong mắt tan đi, phủ lên tia dịu dàng.
“Khụ khụ!” Cảm giác đau đớn mãnh liệt dâng lên trong phổi khiến anh ho thành tiếng, nhưng sợ đánh thức cô gái nên anh nhanh chóng đưa tay che miệng lại nuốt thứ sắp ho ra vào trong.
Mãi sau.
Cơn đau bớt dần.
Anh di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, bàn tay túm lấy ghế da thật mềm mại cũng buông lỏng theo. Chiếc áo sơ mi không một nếp nhăn ban đầu trở nên nhàu nhĩ, cổ áo tung ra, vạt áo cũng bị vén lên, ánh đèn sáng tối đối lập rọi lên người anh trông cực kỳ thuần khiết. Ánh mắt lại càng thâm trầm lạnh lẽo như vùng biển trong đêm đông rét mướt, dưới mặt biển phẳng lặng đang cuồn cuộn cơn sóng dữ.
Chiếc xe con phi nhanh trên con đường quốc lộ vắng vẻ, nửa tiếng sau thì đỗ dưới tầng chung cư Kiều Mộng Mộng ở, tài xế quay đầu nhìn Mộ Từ An: “Mộ…”
Mộ Từ An giơ ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, tài xế hiểu ra quay người lên không nói gì nữa.
Không biết bao lâu sau, Kiều Mộng Mộng tỉnh lại khỏi cơn mơ, cô dụi mắt nhìn cảnh tượng quen thuộc ngoài cửa sổ: “Tới rồi ạ?”
“Ừ.” Mộ Từ An gật đầu.
Cô cúi đầu nhìn vào điện thoại, trên đó hiển thị mười giờ đêm, cách lúc cô rời đi chừng hai tiếng.
Nhưng mà đường về nhà cô không cần lâu thế chứ nhỉ? Chẳng lẽ Mộ Từ An không đánh thức cô mà cứ đợi cô tỉnh dậy ư?
Cô nhanh chóng nhổm dậy, lúc này mới để ý tới chiếc áo khoác xanh đậm khoác trên người, là của Mộ Từ An.
“Cảm ơn anh.”
Cô cởi áo khoác xuống đưa cho Mộ Từ An rồi cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn anh Mộ đã đưa tôi về.”
Mộ Từ An mím môi không nói năng gì. Trên gương mặt điển trai như tạc tượng chẳng có cảm xúc gì, lạnh nhạt như thể cô không hề tồn tại.
Kiều Mộng Mộng không nhìn thấu được người đàn ông này, cô mở cửa xuống xe. Lúc sắp đi thì nhớ ra gì đó bèn quay đầu lại, vẫn mỉm cười nói: “Anh Mộ, tôi sẽ trả lại anh tiền tôi nợ.”
Nói xong câu đó, cô đi thẳng vào chung cư mà không hề quay đầu lại, để lại Mộ Từ An thần người ra tại chỗ.
Anh day huyệt thái dương của mình rơi vào suy tư.
Trả tiền? Tiền gì cơ?
**
Trang viên Mộ Từ.
Mộ Từ Tâm tránh quản gia, tách khỏi vệ sĩ lặng lẽ chuồn vào phòng sách. Đó là nơi làm việc của Mộ Từ An, không gian rất lớn, ngoại trừ sách xếp thành hàng ra thì trên bàn còn đặt rất nhiều tài liệu.
Bình thường anh trai không cho cô ấy đi vào, cô ấy không thích đọc sách mà cũng chẳng có hứng thú với các kiến thức kinh tế thương mại phức tạp ấy, vì thế số lần cô ấy tới phòng sách đếm trên đầu ngón tay.
Cô ấy hiểu anh trai của mình. Nếu như trên người thật sự có bí mật thì chắc chắn sẽ để ở xó nào đó trong phòng sách.
Cô ấy lật tìm bốn phía, lộn tung từ bàn tới giá sách một lượt, cuối cùng ánh mắt chú ý tới góc khuất giấu kín dưới giá sách.
Đó là một ngăn kéo có khóa mật khẩu!
Cô ấy không biết mật khẩu là gì nhưng lớn lên cùng anh trai mình từ nhỏ, anh trai thích kỷ niệm, thường thì phần lớn mật khẩu đều có liên quan tới cô ấy vì thế cô ấy nhập sinh nhật mình đầu tiên.
Sai mật khẩu.
Mộ Từ Tâm sững người, rõ ràng là cô ấy không ngờ tới kết quả này. Nhưng điều này càng chứng tỏ có vấn đề vì mật khẩu này rất có khả năng thiết kế vì cô ấy, anh trai thật sự có chuyện giấu giếm cô ấy!
“Khóa mã tiến hành cơ chế bảo mật bị buộc phải khoá trái.”
Thử mấy lần liền, mật khẩu vẫn sai, cô ấy ảo não cúi đầu xuống, đột nhiên để ý tới một cái hòm to bên cạnh. Cô ấy tò mò chớp mắt rút hòm ra nhưng do lực quá mạnh nên hòm bị cô kéo đổ, vô số bức ảnh và tài liệu văn kiện rơi trên mặt đất.
Cô ấy trợn tròn đôi mắt, khó tin nhặt ảnh lên, lật xem từng tấm một.
Cô gái yên lặng ngồi đọc sách trong thư viện, cô gái bò ra bàn học trong phòng sách, cô gái tập luyện trong hồ bơi, cô gái đang luyện đấm bốc, cô gái đang chạy trong sân tập…
Ảnh chụp rất rõ nét, vừa nhìn đã ra bút tích của thám tử tư, nhưng điều khiến Mộ Từ Tâm phải kinh ngạc đó là cô ấy biết cô gái trong ảnh, hơn nữa còn là…
Kiều Mộng Mộng.
Cô ấy đặt ảnh xuống, tiếp tục lật xem tài liệu, phần lớn là cuộc đời của chị Mộng Mộng, ít hơn là sở thích hứng thú của cô, tất cả mọi thứ đều được viết hết trong tài liệu.
Nhìn thời gian in tài liệu và thông tin liên quan, anh trai cô ấy đã bắt đầu điều tra chị Mộng Mộng từ một năm trước, nhưng khi đó chị Mộng Mộng vốn không hề ở Bắc Kinh, chẳng lẽ một năm trước xảy ra chuyện gì mà cô ấy không biết? Vả lại, tại sao chị Mộng Mộng phải cảm ơn anh trai cô ấy cứu giúp?
Mang theo thắc mắc to lớn, cô ấy đọc kỹ tài liệu, biết được chuyện thiên kim thật giả nhà họ Kiều, cũng biết được toàn bộ cảnh ngộ của chị Mộng Mộng, tức tới nỗi đấm xuống đất.
“A a a! Sao lại có loại bố mẹ này trên đời chứ! Quá quắt thật đấy!”
“Thảo nào chị Mộng Mộng chẳng nhắc tới người nhà và quá khứ của mình một chút nào… Nếu là mình, mình cũng muốn cắt đứt quan hệ với người nhà!”
Một mình cô ấy ngồi đọc tài liệu trên thảm, vừa đọc vừa chửi, chẳng hề để ý tới cửa phòng bị người ta lặng lẽ đẩy ra, cũng chẳng để ý tới bóng người cao lớn ấy.
Tạch!
Đèn trong phòng được mở hết lên, sáng trưng như ban ngày.
Mộ Từ Tâm giật mình ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm vào bóng người cao to.
Cô ấy gãi đầu, cười hì hì: “Anh, là anh à!”
Mộ Từ An nheo mắt lại, giọng nói càng lạnh lẽo: “Mộ Từ Tâm, em đang làm cái gì vậy hả?”
“Hì hì, em tò mò ấy mà!” Mộ Từ Tâm cầm xấp ảnh lên lắc lư, thử hỏi dò anh: “Anh này, có phải anh có ý với chị Mộng Mộng không?”
“Không có.” Mộ Từ An chẳng hề nao núng mà phủ nhận ngay.
Anh chỉ tò mò về Kiều Mộng Mộng và hệ thống trên người cô nên mới sai người đi điều tra thôi.
“Phủ nhận nhanh quá không có tác dụng đâu~”
Mộ Từ Tâm bày ra biểu cảm “Em đã thấy từ lâu rồi”.
Từ trước tới nay, suy nghĩ của anh trai và cô y hệt nhau, có vấn đề gì đều phải suy nghĩ cẩn thận xong mới đáp. Nếu như thật sự không có ý thì anh sẽ không phủ nhận nhanh như thế. Phản ứng này giống như con mèo kiêu ngạo nhảy lên tức tối vì bị nhìn trúng tim đen.
Đúng vậy.
Trong mắt của Mộ Từ Tâm, anh trai chính là một con hổ giấy, đáng sợ ngoài mặt mà thôi.