Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Đến khi Lạc Ngu và Trì Mục quay lại lớp hợc, giờ tự học buổi tối đã bắt đầu được hai mươi phút.
Trông thấy hai người họ bước vào, trên mặt đều không bị thương, vẻ mặt cũng bình tĩnh, không giống như đã đánh nhau, cô chủ nhiệm thở phảo một hơi.
Dáng vẻ cực kỳ bất mãn vào văn phòng của Lạc Ngu trước đó khiến cô đã định đổi chỗ lần nữa, nếu không phải Trì Mục khăng khăng muốn thì cô sẽ không để hai người họ ngồi cùng nhau, may mà bây giờ xem ra không có vấn đề gì.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, ra khỏi phòng học, gọi Trì Mục ra ngoài.
Lạc Ngu sải bước vào chỗ ngồi của mình, ngồi vào bên trong.
Đinh Duệ Tư đằng sau chọt chọt lưng cậu, nhỏ giọng hỏi: “Đánh nhau à?”
Vẻ mặt Lạc Ngu là lạ: “Tàm tạm.”
Đánh mãi đánh mãi rồi bắt đầu hôn nhau, Trì Mục muốn ngồi với cậu nhưng cậu không muốn, Trì Mục một mực muốn hôn cho đến khi cậu muốn mới thôi.
Cậu giống người dễ dàng đồng ý vậy ư? Mà Trì Mục giở trò lưu manh với cậu, ở trước mặt cậu còn muốn lưu manh hơn cả cậu?
Dù sao cuối cùng cũng vẫn phải đồng ý, Lạc Ngu không muốn cứ hôn Trì Mục như thằng ngẫn, sưng mẹ nó mồm lên rồi đây này.
Lạc Ngu “chậc” một tiếng, cảm thấy hướng đi của sự việc trở nên không sao nói rõ được.
Lúc tan học giờ tự học tối, Lạc Ngu đeo balo chuẩn bị đi, nhưng bị Trì Mục kéo lại.
Lạc Ngu nhìn hắn, tỏ ý hắn có chuyện gì thì nói mau.
Trì Mục: “Cùng đi?”
Lạc Ngu bĩu môi, tỏ vẻ từ chối.
Đừng tưởng hôn rồi thì có thể được voi đòi tiên, giữa bọn họ đã đâu vào đâu đâu, Trì Mục tiến vào trạng thái cũng nhanh quá nhỉ.
Trì Mục: “Muốn cùng cậu thảo luận chuyện kia một chút.”
Chuyện kia có thể là chuyện nào, là chuyện nằm mơ đó đó rồi.
Lạc Ngu gật đầu, nhìn về phía Đinh Duệ Tư: “Cậu tự về nhà đi.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài trong sự chết lặng của bọn Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt.
Đèn đường kéo dài bóng của các thiếu niên, hòa vào biển người cùng nhau ra khỏi trường, âm thanh bên tai từ ồn ào biến thành an tĩnh.
Lạc Ngu: “Từ khi nào thì cậu bắt đầu cậu mơ thấy những giấc mộng kia?”
Trì Mục nghĩ nghĩ, đưa ra ngày tháng.
Lạc Ngu đếm lại, là một tuần sau khi cậu bị đâm, cậu từ nhà trở lại trường học tìm Trì Mục gây sự.
Trì Mục: “Cậu sớm hơn tôi à?”
Lạc Ngu: “Đúng, bắt đầu từ hôm sinh nhật tôi bị đâm khi cứu người liền có nhưng giấc mơ kỳ lạ kia, phiền muốn chết.”
Nếu như ai đó đột nhiên mơ kiểu vậy, có lẽ sẽ không chấp nhận nổi, nhưng Trì Mục nhớ đến ngày mà Lạc Ngu tìm hắn đã mơ thấy cảnh trong mơ liều mình dây dưa với hắn… Khóe môi hắn hơi nhếch lên, tiếp tục nghe Lạc Ngu nói.
Lạc Ngu: “Cậu nói xem sao lại như thế? Chẳng lẽ là kiếp trước kiếp này thật à? Vậy cũng không thể nào, mặc dù tôi không nhớ rõ lắm, nhưng cảm giác hình như vẫn có cảnh trong trường.”
Từ trước đến nay Lạc Ngu là người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần duy vật, trước đây cậu không nghĩ về mấy thứ như kiếp trước kiếp này, nhưng chuyện này thực sự rất kỳ lạ.
Trì Mục: “Cậu có tin là có thế giới song song không?”
Mới đầu Trì Mục cho rằng tâm lý của mình có vấn đề, nhưng sau khi Lạc Ngu cũng mơ thấy thì hắn phát hiện có thể vấn đề không phải hắn hoặc Lạc Ngu, có lẽ do thế giới này xảy ra vấn đề chăng?
Nói đến điều này, Lạc Ngu có phần nghiêm túc.
Lạc Ngu: “Đây là lý luận vẫn chưa được chứng thực, trước đây tôi cũng có nghi ngờ, song cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.”
Tuy rằng trông Lạc Ngu không giống học sinh giỏi, nhưng thực ra thành tích học tập không tệ. Chỉ là cậu học lệch môn quá nghiêm trọng, giỏi mỗi Vật lý, kế đó là Toán, Hóa học Sinh học thì bình thường, Ngữ văn tàm tạm, Tiếng Anh thì nát bét.
Khái niệm thế giới song song đến từ cơ học lượng tử. Lạc Ngu là người yêu thích Vật lý, đương nhiên cũng tìm hiểu qua về phương diện này.
Mọi vật chất trong không gian vũ trụ đều được tạo thành bởi lượng tử, mỗi lượng tử đều có trạng thái khác nhau, cho nên có nhà khoa học đã đưa ra ý kiến rằng các lượng tử có trạng thái khác nhau, vậy thì phải chăng vũ trụ không chỉ có một mà có nhiều hơn thế.
Trì Mục: “Đây có lẽ là tình huống có khả năng cao nhất hiện nay, bằng không thì chúng ta cũng không có cách nào giải thích được tại sao chúng ta lại mơ cùng một kiểu. Có lẽ trong một không gian song song, tôi và cậu đang yêu đương đấy.”
Lạc Ngu: “Cậu im đi, yêu đương cái cóc khô ấy.”
Lạc Ngu nhớ rõ mình trong mơ bị số phận bẫy một vố, thay đổi giới tính, gen còn phù hợp 100% với Trì Mục, cho nên mới bắt đầu.
Tại sao sau này ở bên nhau, bởi vì bản năng thúc đẩy sao?
Lạc Ngu không biết, nhưng cậu cảm thấy nếu người kia thực sự là một Lạc Ngu khác trong một thế giới khác, tính cách giống nhau thì tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện chịu khuất phục như vậy.
Khóe môi Trì Mục vẫn ngậm ý cười: “Gần đây cậu còn nằm mơ không?”
Lạc Ngu châm biếm: “Mơ chứ, sao lại không mơ, nhưng tương đối trong sạch hơn rồi.”
Ít nhất không cần sáng bảnh mắt ra là bò dậy đi giặt quầ.n lót nữa, với lại giấc mơ khá ngọt ngào, đến mức khi cậu tỉnh tâm trạng cũng không tệ.
Trì Mục khẽ đáp: “Tôi cũng vậy.”
Không chỉ là dụ,c vọng mà còn có tình cảm.
“Kỳ lạ thật.”
Lạc Ngu khẽ than, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đêm nay không trăng cũng không sao, trông hết sức tĩnh mịch.
Trì Mục: “Hửm?”
Lạc Ngu quay đầu nhìn hắn: “Cậu nói xem, nếu thực sự là thế giới song song, sao tôi ở nơi đó lại vừa ý cậu, sao cậu ở nơi đó lại vừa ý tôi nhỉ?”
Nói chung rất không thể tưởng tượng nổi.
Trì Mục: “Tại sao không thể?”
“Lạc Ngu tôi, Trì Mục cậu,” Lạc Ngu chỉ vào mình, lại chỉ vào Trì Mục, “Sao có thể có khả năng?”
Lạc Ngu dựa sát vào Trì Mục, vẻ mặt đầy suy ngẫm: “Chẳng lẽ cậu không ghét tôi hả?”
Trì Mục lắc đầu, Lạc Ngu vô cùng kinh ngạc.
Lạc Ngu lẩm bẩm: “Đại ca, cậu là thánh nhân à? Tôi tìm cậu gây sự không ít bận đấy, lẽ nào, cậu thực sự có khuynh hướng chịu ngược?
Trì Mục giọng điệu ung dung: “Không có khuynh hướng này, khỏi lo.”
Lạc Ngu xoa cằm mình khó hiểu nói: “Thế thì không nên chớ, tôi luôn cho rằng cậu ghét tôi, giống như tôi ghét cậu vậy.”
Trì Mục hỏi ra câu hỏi mà đã thắc mắc trong lòng mình rất lâu: “Tại sao cậu ghét tôi?”
“Ghét cậu còn cần lý do à, đó đương nhiên là…”
Lạc Ngu thoáng tạm dừng, chợt quên mất tại sao ban đầu lại nhằm vào Trì Mục.
Cậu dừng một lúc mới nói tiếp: “Đó đương nhiên là cảm thấy cậu rất hay làm ra vẻ, hễ nhìn thấy cậu là thấy ngứa mắt, hơn nữa, chúng ta là đồng loại, tôi luôn muốn chà đạp cậu dưới chân tôi.”
Lạc Ngu xưa nay thẳng thắn, hiện tại cậu nói thế với Trì Mục thực ra không có ý khinh thường hắn, chỉ đơn giản phát biểu cảm xúc của mình một chút.
Thân là Alpha, Lạc Ngu tất nhiên có tâm tư so sánh mình với Trì Mục. Đương nhiên cậu không hề đố kỵ sự ưu tú của Trì Mục, chỉ cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có thể đánh bại Trì Mục, khiến Trì Mục chịu thua trước mặt mình, nghĩ đến cảm giác ấy liền sướng rơn.
Trì Mục híp mắt: “Làm ra vẻ?”
Lạc Ngu như cười như không mà nhìn hắn, giễu cợt: “Đúng thế, cậu không cảm thấy con người cậu đặc biệt giả dối à? Cảm giác thực ra cậu còn ngang ngược hơn tôi, không coi ai ra gì hơn tôi, nhưng thứ cậu biểu hiện ra, trông thì hệt như học sinh ba tốt, thực ra giả tạo cực kỳ.”
Trì Mục nghe vậy cũng không tức giận, vẻ mặt hờ hững: “Không phải giả tạo, chỉ là thói quen thôi.”
Trì Mục chưa bao giờ muốn ra vẻ mình là học sinh ngoan, chẳng qua là bản tính như vậy.
Trì Mục: “Còn có, tôi không phải không coi ai ra gì, trong mắt tôi chỉ có cậu.”
Lạc Ngu rùng mình nổi da gà ghét bỏ, có chút không chịu nổi lùi về sau: “Nói mấy lời thấy ớn gì thế, không nghe nổi.”
Trì Mục ngây người giây lát mới phản ứng lại, hơi lúng túng giải thích: “Không phải ý đó.
Khi Trì Mục vừa nói chỉ là nghiêm túc biểu đạt ý nghĩ của mình, không có ý muốn nói lời đường mật.
Hắn cũng chưa từng nói những lời như vậy, dái tai hơi ửng đỏ trong tiếng than thở của Lạc Ngu.
Lạc Ngu nhướn mày: “Thế tôi đa tạ Trì thiếu gia cậu đã coi trọng tôi?”
Trì Mục có phần bất lực, không biết giải thích thế nào, chỉ có thể gọi tên Lạc Ngu.
Lạc Ngu: “Được rồi, không tán dóc nữa, tôi về nhà đây, mong đêm nay đừng nằm mơ nữa.”
Lạc Ngu đi về phía trước, quay lưng vẫy tay chào Trì Mục vẫy tay. Trì Mục đứng yên dõi theo hình bóng lưng đeo cặp sách tiến về phía trước lộ vẻ tiêu sái phóng khoáng của thiếu niên, tận đến khi hình bóng của cậu hoàn toàn biến mất.
Lạc Ngu vốn tưởng rằng, hôm nay mình và Trì Mục gặp nhau nói thông suốt thì sẽ không mơ nữa, nhưng không ngờ tính một đằng ra một nẻo, hoàn toàn trái ngược.
Không biết có phải do ảnh hưởng của nụ hôn giữa cậu và Trì Mục hay không, vốn dĩ cảnh trong mơ đang mang phong cách trong sạch tươi mát, lại lần nữa biến thành ám muội.
Cảnh lần này còn hoành tráng, rõ ràng gấp không biết bao nhiêu lần so với lần trước.
Tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, tin tức tố được đánh dấu hoàn toàn hòa vào nhau, tiếng khóc thút thít như có như không, dấu vết ngón tay đan xen… Lạc Ngu giật mình tỉnh mộng.
Lúc tỉnh lại cậu đờ đẫn nhìn trần nhà, người không nhúc nhích.
Thần kinh dường như còn sót lại vui mừng trong mơ, trong lúc thần trí chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lạc Ngu vẫn có dư âm tuyến thể bị đâm thủng, bị đánh dấu hoàn toàn.
Hồi lâu, cậu đưa tay lên che mắt mình, giọng trầm khàn chửi tục một câu.
Chuyện quái quỷ gì đây.
Nhất định là do mình trong mơ là O, cho nên mới như thế.
Với tư cách là Alpha cậu tuyệt đối không thể khóc lóc như vậy, tuyệt đối không thể mất kiểm soát sau đó bị làm đến nỗi bắn nước tiểu.
Đệt, dù nằm mơ cũng mất mặt quá đi mất!
Nếu thật sự là thế giới song song, mình bên kia phải hăng hái tranh giành hơn chút đi chứ!
Cậu khí phách can trường!
Lạc Ngu vừa tuyệt vọng vừa mệt mỏi, vì rất có thể Trì Mục cũng mơ giấc mơ này.
Mai đến trường gặp người thế nào đây!
Nếu Trì Mục cũng nảy lên ý nghĩ như vậy, Lạc Ngu cam đoan mình sẽ vác dao đi gặp, để hắn biết cái gì gọi là nỗi khổ nhân gian.
May thay, Trì Mục không nói mấy lời kỳ quái, cũng không có hành động quái gở nào, chỉ là lúc đọc sách buổi sáng thì nhét cho cậu một chiếc kẹo.
Đó là kẹo bạc hà, Lạc Ngu liếc hắn một cái, cũng không từ chối, bóc vỏ kẹo, đút kẹo vào mồm mình.
Kẹo bạc hà mát lạnh, Lạc Ngu dùng đầu lưỡi khảy chơi, viên kẹo lúc thì lăn sang bên trái, khi thì lăn sang bên phải, lăn qua lăn lại hai bên quai hàm.
Trì Mục nhìn thấy muốn chọt một phát, bất tri bất giác liền vươn tay ra.
Má Lạc Ngu bị chọc lõm, vẻ mặt cậu không cảm xúc nhìn Trì Mục, mặt mày Trì Mục ngậm ý cười nhìn cậu.
Lạc Ngu: “…Ngu ngốc.”
Lạc Ngu cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt ngồi ở hàng sau ngơ ngác nhìn nhau, luôn cảm thấy có chút vi diệu.
Lạc Ngu không hỏi Trì Mục có nằm mơ giống vậy không, nên làm gì thì làm cái đó. Ngay vào lúc cậu suýt ngủ gật trong tiết Tiếng Anh, một bàn tay hơi lạnh bất chợt nắm lấy tay cậu, khiến Lạc Ngu giật thót đá vào bàn, phát ra tiếng động rất lớn.
Giáo viên Tiếng Anh cảnh cáo liếc cậu, tiếp tục giảng bài.
Lạc Ngu cứng đờ mặt, muốn rút tay mình ra, dùng ánh mắt trừng Trì Mục.
Đầu ngón tay của Trì Mục gãi vào lòng bàn tay cậu, trầm giọng nói: “Đừng ngủ, nghe giảng.”
Nghe con cẹc.
Lạc Ngu phiền muốn chết, lúc Trì Mục toan thả tay phải ra muốn ghi bài thì cậu nắm chặt lấy tay hắn không cho hắn rút tay ra.
Khi Trì Mục nhìn qua, Lạc Ngu khiêu khích nhìn hắn.
Dọa ông đây tỉnh ngủ, tiết này cậu cũng đừng hòng nghe giảng nữa.
Trì Mục cong môi, vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa nghịch tay Lạc Ngu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện thực Tiểu Ngu không cho Trì Trì rút tay ra, trong mơ, Tiểu Ngu không cho Trì Trì rút chim ra, ôi đúng thật là một đứa nhỏ bá đạo.