Phòng trong nhà của bà chủ có hạn, Văn Khúc ngủ ở phòng con trai bà ta, Biệt Lý và chị gái ngực to ở chung một phòng.
“Hai cô gái ở chung một phòng không vấn đề gì chứ?”
Biệt Lý nhìn vẻ mặt hiền hậu của đối phương, vô cùng muốn nói có vấn đề.
Quả thật đều là con gái, nhưng chủng loại khác nhau nha. Mẹ thỏ và mẹ hổ bị nhốt chung trong một cái lồng, bạn hỏi xem thỏ nó có đồng ý không?
Khuôn mặt Biệt Lý đầy vẻ trìu mến, trơ mắt hỏi: “Không còn căn phòng nào khác sao?”
“Hết rồi, căn phòng khác không thể ở nữa. Hai cô gái các cô chen chúc một chút cũng được phải không?”
Biệt Lý không dám nhìn mặt chị gái ngực to, mặc dù biết cô ấy sẽ không làm gì mình nhưng cô vẫn sợ quá!
“Sao lại không được?” Chị gái ngực to mỉm cười: “Chẳng qua là cô ấy chưa từng ra khỏi nhà. Không sao, đừng quan tâm cô ấy.”
Suýt chút thì nước mắt Biệt Lý rưng rưng, cô ăn nói lung tung, tôi chỉ là chưa từng ra cửa ở chung một phòng với nữ quỷ mà thôi. Đáng sợ quá QAQ.
Bà chủ nghe vậy thì vui vẻ rời đi, chị gái ngực to liếc Biệt Lý: “Cô sợ cái gì chứ?”
Biệt Lý giả vờ bình tĩnh: “Tôi có sợ đâu.”
Chị gái ngực to phì cười: “Không sợ, cô run cái gì?”
Khi bị kéo vào trong phòng, Biệt Lý đứng trước cửa nuốt nước bọt.
“Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Chị gái ngực to nằm nghiêng trên giường, đầu lưỡi đỏ hồng liếm qua đôi môi, sắc mặt bỗng chốc trở nên xanh đen.
Biệt Lý dám lấy kho tiền nhỏ của mình ra thề, tuyệt đối không phải cô nhìn nhầm!
“Lại đây.”
Chị gái ngực to vẫy tay.
Biệt Lý dịch qua hệt như một chú chó nhát gan, nề nếp đứng bên giường.
Mặc dù nói một người một quỷ đã ở chung một khoảng thời gian dài, hơn nữa là căn nhà có lầu trên lầu dưới, nhưng Biệt Lý quả thực vẫn luôn cố ý tránh khỏi địa bàn của chị gái ngực to, không phải tình huống đặc biệt thì không lên lầu, huống chi là nhìn khung cảnh chị gái ngực to nằm trên giường.
Kí,ch thích quá, trái tim nhỏ này không chịu nổi nữa rồi.
“Lên đây đi.”
Chị gái ngực to vỗ lên giường.
Biệt Lý nhích đến hệt như cô vợ nhỏ.
Chị gái ngực to chơi đùa với cô một lúc, cười nói: “Cô lại không phải đàn ông, tôi có thể làm gì cô chứ?”
Biệt Lý không dám nghĩ sâu xa ý tứ trong câu nói này, nhưng nào ngờ hai năm trở lại đây quán tính tư duy đã bị ô nhiễm quá lợi hại, gần như trong nháy mắt cô đã biết chị gái ngực to có thể làm gì với đàn ông rồi.
Vậy thì cô yên tâm, dù sao cô cũng thiếu mất một linh kiện, không hành động được.
Có một tủ lạnh nằm bên cạnh, thần kinh của Biệt Lý lại căng cứng, buổi tối không thể ngủ ngon được, sáng sớm thức dậy có chút ốm yếu. Khi cô xuống lầu ăn sáng vẫn chưa lấy lại sức, nhìn thấy Văn Khúc thanh toán tiền phòng và tiền ăn, cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ nghĩ anh có nhiều tiền như vậy từ khi nào.
Văn Khúc lấy tay đỡ trán Biệt Lý vào lúc cô sắp đụng vào cửa.
Khoảnh khắc lòng bàn tay ấm áp khô ráp chạm vào trán Biệt Lý, cô bỗng chốc choàng tỉnh, vội vàng lùi về sau một bước.
Nhưng Văn Khúc giống như không xảy ra chuyện gì, còn nghe ngóng đường đi đến thôn họ Lý như thế nào từ chỗ bà chủ.
Bà chủ không nghi ngờ ba người đến nông thôn có ý đồ xấu gì hay không, không những nhiệt tình nói vị trí, cuối cùng nhìn dáng vẻ mơ màng trên mặt bọn họ, còn vỗ đùi nói: “Tôi đi hỏi xem có ai đi về phía đó không, dẫn đường cho mấy người.”
Biệt Lý nằm sấp lên bàn, Văn Khúc đứng ở một bên hỏi cô: “Có phải cô không được khỏe không?”
“Vẫn ổn.”
Quả thực cô hơi khó chịu, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, chắc nghỉ ngơi một ngày, ngủ một giấc là được. Biệt Lý cũng không để trong lòng.
Văn Khúc rót một ly nước nóng đẩy tới.
Biệt Lý ôm lấy sưởi ấm tay.
Song Song nhìn một lúc không thấy ai, nhân lúc này nhỏ giọng nói: “Lơi lày cũng hông có gì hú vị cả, hờ về hà nà ược rồi.” (Nơi này cũng không có gì thú vị cả, chờ về nhà là được rồi)
Cô ấy tự muốn ra ngoài, vô cùng tò mò, nhìn ngó khắp nơi, khiến cái bình trong túi của Biệt Lý liên tục lắc tới lắc lui.
Cũng may không ai trông thấy.
Bà chủ rất nhanh đã quay lại, vừa hay trên thị trấn có người muốn qua đó, người nông thôn rất dễ nói chuyện, chào hỏi một tiếng đã để bọn họ lên xe.
Chiếc xe bốn bánh, mui trần, đầu xe phía trước và khoang xe phía sau khoảng cách khá xa, di chuyển xóc lên xóc xuống.
Gió thổi tóc liên tục bay ra sau.
Người nông thôn cùng ngồi trong khoang xe hỏi: “Các cô cậu muốn đến thôn họ Lý tìm ai?”
Giọng nói bị gió thổi mất một nửa, còn một nửa bị che đi bởi tiếng kêu vang rền của máy cày.
Biệt Lý hắng giọng: “Lý Tú Anh.”
“Ai?”
“Lý Tú Anh!”
“Lý cái gì Anh?”
Biệt Lý há miệng, hứng phải một ngụm gió lạnh, ho một lúc lâu thì nghe người kia nói: “À, cô nói Lý Tú Anh hả.”
Biệt Lý gật đầu, thuận tay vuốt hết tóc ra phía sau. Bởi vì gió thổi quét vào mặt có chút đau đớn.
“Các cô cậu tìm bà ta làm gì?”
Chị gái ngực to ung dung xem kịch cả nửa ngày, lúc này mới tiếp lời thay Biệt Lý: “Quen được khi bà ấy làm lao công ở trong thành phố, bọn tôi đến chơi nhân tiện thăm bà ấy luôn, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
Cô ấy cũng không nói lớn tiếng, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Người nông thôn bỗng chốc nhìn cô ấy bằng ánh mắt khâm phục.
Máy cày đi đường núi đã chậm, nảy lên nảy xuống có thể cao tới nửa mét.
Hai tay Biệt Lý siết chặt thành xe, cặp mông đã rời khỏi ghế đẩu từ lâu, cô ngồi xổm lắc lư theo chiếc xe, chủ yếu là ngồi đau.
Xe đi hơn một tiếng mới dừng lại, người nông thôn ở đầu xe vững chãi như đứng trên mặt đất.
“Chính là nhà đó.”
Người trên xe đứng ở phía xa chỉ về căn nhà đầu thôn.
Biệt Lý bước loạng choạng xuống xe, đứng trên đất mà cảm giác cả trái đất này đều đang đảo lộn vậy.
Vì thế lại trở thành Văn Khúc dìu cô đi.
Chị gái ngực to ở một bên trêu đùa: “Lôi Phong sống, cảm thấy thế nào?”
Biệt Lý không muốn nói chuyện, cảm giác chữ “sống” phía trước có thể bỏ đi được rồi.
Cô đang buồn bã, nheo mắt nhìn ngó xung quanh, bỗng dừng lại, cả người cứng ngắc núp đằng sau Văn Khúc: “Anh, anh có nhìn thấy con ma phía bên đó không?”
Ở cách đó không xa có một người phụ nữ mặc đồ màu mè sặc sỡ, mái tóc rối bời che mất mặt, bước đi cứng nhắc, mỗi bước đều phải giật một cái, các khớp trên cơ thể giống như máy móc thiếu dầu, cứng đờ thiếu sức sống.
“Ôi trời, không phải là xác sống đấy chứ?”
Giọng nói Biệt Lý run rẩy.
Bên đó hình như nghe thấy giọng nói của cô, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ thông qua mái tóc dính vào da đầu, không chút biểu cảm trên mặt.
Biệt Lý muốn bỏ chạy theo phản xạ.
_________
Tác giả có điều muốn nói:
Á, tôi phế rồi.