Hào Môn Tranh Sủng
Phần 1
Tôi là cháu gái của nhà họ Lê, đứa cháu gái vừa mới từ địa ngục quay trở về…
Việc đầu tiên tôi làm sau khi được sống lại đó chính là đi tìm chú Duệ của nhà họ Dương, một mực ôm chặt lấy đùi chú ấy không buông.
Vị hôn phu của tôi sau khi biết tin tôi đi tìm chú Duệ, anh ta liền gáng ghép cho tôi cái tội là kẻ bội ước, còn nói bóng gió sẽ hủy hôn ước với tôi. Tôi thật cũng mặc kệ, bởi vì tôi biết, vị hôn phu này của tôi cũng không phải là người tử tế gì. Trong thời gian tôi nằm liệt trên giường, anh ta chỉ giả vờ quan tâm tới tôi. Thực chất sau lưng tôi và mọi người, anh ta qua lại dang díu với chị họ tôi, bọn họ chỉ thiếu mức đưa nhau đi đăng kí kết hôn. Vậy nên vị hôn phu này… không có cũng không sao, tôi chỉ cần chú Duệ là được.
Người nhà họ Lê nhìn thấy tôi đi tìm chú Duệ của Dương gia, kẻ thì bĩu môi, người thì khó hiểu. Bởi trước kia khi chưa gặp chuyện, tôi thật sự rất sợ chú Duệ, cũng không thích gặp mặt anh ta.
Chỉ có điều hiện tại đã khác rồi, nếu muốn đi tới được đỉnh vinh quang, muốn điều tra được kẻ đã hại tôi trước kia, tôi buộc lòng phải ôm chặt đùi của chú Duệ. Chỉ cần có Dương Cảnh Duệ ở sau chống lưng, tôi không tin là có kẻ dám làm bừa với tôi.
Cha tôi trước khi chết đã trăn trối dặn dò tôi phải nghe lời chú Duệ, tôi chỉ làm theo lời cha, lời cha dặn là mệnh lệnh!
*
Tôi tên là Thanh Trà, tên đầy đủ là Lê Dương Thanh Trà. Họ Lê là họ của mẹ, còn chữ Dương trong Lê Dương Thanh Trà chính là họ Dương của tộc Trà. Lý do tên tôi lại có cả họ Dương trong đó là vì trước kia, mẹ tôi sinh tôi ở vườn trà của họ Dương, vậy nên cha tôi đặt tên cho tôi là Thanh Trà, kèm theo cả chữ Dương của họ Dương, xem như là để kỷ niệm.
Tôi từ nhỏ đã mất mẹ, hơn mười ba tuổi mất cha. Tôi sống dưới sự bảo bọc của bà ngoại và người nhà Lê gia, tới hai mươi ba tuổi thì đính hôn ước với con trai thứ của nhà họ Nguyễn, định sang hai mươi tư tuổi sẽ kết hôn.
Nguyễn Thiên Vĩnh là vị hôn phu của tôi, anh ta bề ngoài ưu nhã, cử chỉ đoan chính, lại tỏ ra rất yêu thương tôi, cũng rất được lòng người họ Lê. Nhưng tất cả những gì anh ta thể hiện ra ngoài cho mọi người thấy chỉ là giả vờ, thực chất anh ta luôn để ý tới chị họ của tôi. Nếu không phải vì anh ta biết bà ngoại thương tôi thì anh ta đã không đồng ý đính ước với tôi. Anh ta yêu thầm chị họ tôi, chuyện này cả anh ta và chị họ tôi đều giấu kín ở trong lòng. Đáng lý tôi sẽ không chê trách hai người bọn họ, vì tình cảm là thứ rất khó nói. Nhưng bọn họ đã lén lút sau lưng tôi lại còn cố tình đổ hết tội lỗi lên đầu tôi, việc làm này thật sự không thể thông cảm được.
Bây giờ nghĩ lại tôi mới cảm thấy chú Duệ nói đúng, Thiên Vĩnh là người không tin tưởng được, đáng lẽ trước kia tôi nên nghe lời của chú Duệ mới đúng. Nhưng mà không sao, hiện tại nghe theo chú Duệ cũng chưa phải muộn, tôi vẫn còn cơ hội quay đầu, không tới mức bị động không thể làm được gì.
Việc bây giờ tôi cần làm là giải thích với bà ngoại về chuyện của Thiên Vĩnh, sau đó sẽ lại đi tìm chú Duệ để ôm đùi. Còn về những chuyện khác, tôi tạm thời để đó, cũng không vội để làm. Kẻ hãm hại tôi chắc chắn vẫn còn sống ở Lê gia, muốn bắt được hắn, tôi buộc lòng phải ẩn nhẫn để tìm cơ hội điều tra. Nhà họ Lê này vẫn luôn ẩn chứa mối nguy hiểm tiềm tàng đối với tôi, tôi càng phải cẩn thận hơn nữa mới được!
*
Phòng ngủ ấm cúng, thoang thoảng bay tới mùi thơm của trầm hương, tôi ngồi trên ghế, trên tay cầm một túi dâu tây chín đỏ mọng, vừa ăn tôi vừa nói.
– Ngoại… con biết ngoại lo cho con… nhưng mà con thấy anh Vĩnh hợp với chị My hơn. Ngoại cứ thử bàn chuyện này với cậu mợ Hai, biết đâu cậu mợ và chị My đồng ý thì sao ạ?
Bà ngoại tuổi đã ngoài 70, tóc hoa râm được búi thấp ở sau đầu, trên búi tóc gắn một chiếc trâm cài bằng ngọc bích, rất đẹp. Ánh mắt bà nhìn tôi phức tạp, biểu cảm không hài lòng.
– Trà à, sao con đột nhiên lại thay đổi như vậy? Thiên Vĩnh là ngoại đính ước cho con, sao có thể đổi sang đính ước cho Hạ My được? Chuyện hôn ước là chuyện lớn, không phải chuyện đùa, nào có thể muốn thay đổi thế nào là thay đổi?
Tôi nhìn bà ngoại, cũng biết nỗi khổ của bà, nhưng mà ý tôi đã quyết, tôi nhất quyết sẽ không đính ước với Thiên Vĩnh. Đặt túi dâu xuống bàn, tôi đi vòng sang bên phía bà ngoại rồi ngồi xuống cạnh bà, nắm lấy tay bà, tôi dịu giọng khuyên nhủ.
– Ngoại… ngoại thương con… muốn gả con vào nhà môn đăng hộ đối để được hưởng phước… chuyện này con biết. Nhưng mà… con thực sự không có tình cảm với Thiên Vĩnh, con và anh ấy không thể sống đời ở kiếp với nhau được đâu. Hơn nữa con để ý… hình như là anh Vĩnh và chị My có tình ý… nếu đã như vậy thì lý gì ngoại không tác hợp cho hai người bọn họ?
Bà ngoại nhíu mày quay hẳn sang nhìn tôi, âm giọng bà vẫn khó chịu như vậy, bà liền nói.
– Làm gì có chuyện Thiên Vĩnh và Hạ My có tình ý? Nếu có thì lúc ngoại quyết định đính ước cho con với Thiên Vĩnh, Hạ My nó phải nói cho ngoại biết chứ? Với lại trước kia con không phản đối, sao bây giờ đột nhiên lại phản đối… có phải là vì Cảnh Duệ không?
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vậy nên khi nghe bà ngoại phản ứng, sắc mặt tôi không một chút lúng túng, tôi bình tĩnh mà đáp lại.
– Làm gì có liên quan tới chú Duệ, chú Duệ là ai chẳng lẽ ngoại không biết, con với tới nhà họ Dương của chú ấy được hay sao? Trước kia con không phản đối chuyện đính ước với anh Vĩnh là vì con không biết anh ấy và chị My để ý nhau, bây giờ biết rồi, chẳng lẽ con lại chen chân vào giữa bọn họ hả ngoại? Ngoại cứ để ý mà xem, con nói không sai, hai người họ thật sự để ý nhau…
Bà ngoại bán tín bán nghi nhìn tôi, bà vẫn không tin chuyện tôi vừa nói, bà nghi ngờ hỏi lại.
– Làm sao có chuyện này được? Chẳng lẽ Hạ My đi cướp chồng sắp cưới của con? Ngoại không tin đâu…
Tôi nhìn ngoại, trong lòng thật sự rất muốn gật đầu, muốn nói hết cho ngoại biết về tất cả bí mật của Thiên Vĩnh và Hạ My. Nhưng đáng tiếc là tôi không có bằng chứng gì về việc hai người họ ở cạnh nhau, vậy nên, tôi chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ bà ngoại, để bà hủy bỏ mối hôn sự này của tôi và Thiên Vĩnh.
Ôm lấy cánh tay ngoại, tôi ngả người ôm lấy bà, tôi dịu giọng, năn nỉ.
– Ngoại… chuyện của anh Vĩnh và chị My ngoại tin cũng được, không tin cũng được. Dù sao đây cũng chỉ là linh cảm của con, không thể ép ngoại tin đó là sự thật. Nhưng mà… con thật sự không thích anh Vĩnh… thời gian qua con cũng đã thử thích anh ấy… nhưng mà không được. Với lại con cũng không cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho con…
Dừng chút, tôi lại thấp giọng nỉ non, vừa là thuyết phục bà ngoại, cũng vừa là lời nói thật trong lòng mình.
– Ngoại… con xém chút nữa là chết rồi… khoảng thời gian bệnh liệt giường kia đối với con thật sự rất là kinh khủng. Vậy nên sau khi tỉnh lại, con cảm thấy yêu quý cuộc sống hơn, yêu quý và trân trọng bản thân mình hơn. Những chuyện làm con không hài lòng, con nhất định sẽ không lơ là mà bỏ qua nữa. Người thích con, con sẽ thích lại. Người đã không thích con, con cũng sẽ không cưỡng ép. Phải là ai đã từng trải qua cảm giác cận kề với cái chết như con thì mới biết được cuộc sống này đáng sống biết dường nào. Kiếp người ngắn ngủi, không thể sống tạm bợ, cũng không thể dễ dàng đồng ý ở cạnh một người mà mình không thích. Con không thích anh Vĩnh, lý do không phải vì chú Duệ, là do bản thân con thật sự không thể có tình cảm trai gái với anh ấy. Một đời này dài lắm, người ngoại thấy tốt, chưa chắc đã thật sự tốt với con.
Ngoại nghe tôi nói hết cõi lòng, bà im lặng nhìn tôi, chân mày bà khẽ cau lại, ánh nhìn soi xét, như là muốn phân tích tính thật giả trong cảm xúc của tôi vậy. Khoảng chừng mấy giây sau, như đã soi xét cẩn trọng, bà lúc này mới đột nhiên thở dài, ánh mắt bà trầm lại, giọng nói cũng dịu xuống hẳn.
– Nếu con thật lòng không thích Thiên Vĩnh… vậy thì cũng không ép con được. Dù sao lấy chồng là lấy cho con, cũng không phải lấy cho ngoại, ngoại sao có thể ép buộc con. Còn về chuyện của Hạ My và Thiên Vĩnh thì để ngoại xem xét lại, chuyện hôn nhân đại sự là chuyện lớn, không thể nói tùy tiện nói bừa được. Cũng vì con sau khi tỉnh lại cứ đi tìm Cảnh Duệ, điều này làm cho Thiên Vĩnh rất bất mãn… chuyện đính ước của hai đứa con chắc cũng không thể đi tới đâu…
Dừng chút, ngoại đột nhiên nắm lấy tay tôi, thái độ của ngoại thay đổi đột biến, ngoại nghiêm túc gằng từng chữ mà kiên quyết căn dặn.
– Trà… ngoại có thể không ép con cưới Thiên Vĩnh… nhưng con đừng bao giờ có ý định sẽ gả cho nhà họ Dương của tộc Trà. Dương Cảnh Duệ không phù hợp với con, nhà họ Lê mình không xứng với họ, không thể trèo cao được. Con phải hứa với ngoại, không được có tình cảm với Cảnh Duệ… con phải hứa!
Tôi hết sức bối rối khi nghe bà ngoại căn dặn như vậy, nhưng dưới ánh mắt quyết liệt của bà, tôi không thể nào không gật đầu đồng ý được. Chỉ là trong lòng tôi vẫn luôn thắc mắc, không hiểu vì sao bà ngoại lại không thích chú Duệ như vậy, đặc biệt là không thích Dương gia…
Dương gia… ở Dương gia có điều gì không tốt sao?!
*
Sau khi từ phòng bà ngoại về, tôi có hẹn với bạn ra ngoài ăn uống một bữa. Vì tôi tới địa điểm hẹn trước nên ngồi chờ, bạn tôi nói cậu ấy vừa mới xong việc, sẽ chạy tới chỗ hẹn với tôi ngay.
Tôi chọn vị trí ngồi ở sát cửa sổ, vị trí đẹp của nhà hàng món ăn Trung Hoa. Đáng lý cuộc hẹn sẽ rất vui vẻ cho tới khi tôi đột nhiên đụng trúng Thiên Vĩnh. Thiên Vĩnh không biết ở đâu bất thình lình xuất hiện. Anh ta hùng hổ đi tới chỗ tôi, ngang nhiên nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi đứng dậy. Dưới sự kinh ngạc và chống đối của tôi, anh ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh ta sắc lạnh, anh ta gằng giọng thật mạnh, nghe như đang kìm chế cảm xúc dữ dội vậy.
– Em yên lặng đi, anh đưa em tới xem thứ này, thú vị lắm!
Tôi nhíu mày, vừa khó chịu vừa bất mãn, tôi cố ghì tay ra khỏi tay Thiên Vĩnh, tôi trách.
– Anh buông tay em ra đi, có gì từ từ nói, đừng lôi kéo em như vậy chứ!
Thiên Vĩnh vẫn không để ý tới tôi, anh ta cứ kéo tôi đi như vậy, mặc cho tôi khó chịu bực dọc không vui. Vì đây là chỗ đông người, tôi cũng không tiện phản ứng quá đáng, vậy nên tôi vẫn đi theo Thiên Vĩnh, cố gắng nể mặt anh ta hết sức có thể. Dù có mắng anh ta thì cũng không nên mắng ở chỗ đông người, vẫn chưa tới lúc tôi lật bài ngửa với anh ta.
Thiên Vĩnh kéo tôi đi rất nhanh, đến trước cửa khu phòng vip thì anh ta đột nhiên dừng lại trước một căn phòng có cửa sổ nhỏ không đóng. Mà đứng ở vị trí của tôi và Thiên Vĩnh thì vừa vặn có thể nhìn thấy được hết hình ảnh ở bên trong.
Lúc này, Thiên Vĩnh mới chịu buông tay tôi ra, anh ta nhìn tôi, mặt hếch về phía căn phòng vip không đóng cửa sổ, nụ cười cợt nhả hiện lên trên gương mặt tuấn tú, anh ta nói.
– Thanh Trà… em nhìn xem… nhìn xem trong phòng kia là ai? Có phải là chú Duệ của em không? Anh ta đang hôn ai vậy?
Tôi mương theo ánh nhìn của Thiên Vĩnh mà nhìn tới, hình ảnh một nam một nữ đang hôn nhau thật nóng bỏng, khó lòng mà né tránh không nhìn được. Người đàn ông trong phòng vip kia không cần nói cũng biết, anh ta là Dương Cảnh Duệ, là chú Duệ của tôi…
Thiên Vĩnh vừa nhìn tôi cười, anh ta khiêu khích, nói khẽ bên tai tôi.
– Em nhìn thử xem bên cạnh Dương Cảnh Duệ có bao giờ thiếu đàn bà? Em cũng muốn giống như cô ta, muốn bị anh ta “chơi” qua đường sao? Tôi nói cho em biết, tôi sẽ không cho em thêm bất kỳ một cơ hội nào nếu em vẫn muốn hủy hôn ước với tôi. Thanh Trà em nhìn cho kỹ, nhìn cho kỹ ai mới là người đáng tin. Em tin Dương Cảnh Duệ… mắt em nên móc ra bỏ đi thì hơn!
Thiên Vĩnh càng nói, tôi càng im lặng, im lặng vì không biết phải nói cái gì để cho anh ta hiểu là tôi không để ý tới chuyện chú Duệ đang hôn ai ở trong căn phòng kia.
Sao Thiên Vĩnh lại nghĩ tôi có tình cảm với chú Duệ nhỉ? Mặc dù chú Duệ rất hợp nhãn tôi nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ yêu đương gì với chú ấy? Tôi đơn giản chỉ là đi tìm một chỗ dựa, nào có phải đi tìm chồng như mọi người vẫn đang nghĩ?
Hình ảnh một nam một nữ hôn nhau trong phòng quả thật quá mức nóng bỏng, tôi nghĩ là tôi không nên nhìn nữa, sẽ rất là vô duyên nếu bị phát hiện nhìn trộm. Dời tầm mắt, tôi lúc này mới quay sang nhìn Thiên Vĩnh, tôi thẳng thắn, đường hoàng, nói.
– Tôi không hiểu sao anh lại kéo tôi tới đây để nhìn người ta hôn nhau, chú Duệ có bạn gái thì cũng không liên quan tới tôi, tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi. Việc tôi muốn hủy hôn ước với anh, chẳng lẽ anh lại không biết lý do? Thiên Vĩnh, anh đừng giả vờ nữa, anh hiểu những gì tôi nói mà, phải không?
Thiên Vĩnh vẫn cố chấp không chịu hiểu vấn đề, anh ta vẫn cho rằng tôi đang giả vờ tỏ ra bình tĩnh, anh ta cười nhạt, khinh khỉnh nói.
– Em đừng đổ vấn đề sang cho tôi, tôi không làm gì sai với em cả, tôi cũng không hiểu vì sao em lại đột nhiên thay lòng đổi dạ. Tôi cũng nói trước với em, mẹ tôi sẽ không chấp nhận em nếu em không xin lỗi nhận tội với bà ấy trước. Trước kia mọi người hoan nghênh em, nhưng sau khi em tỉnh dậy thay lòng… Nguyễn gia tôi đã không còn xem trọng em như trước nữa…
Không nhịn nổi nữa khi nghe Thiên Vĩnh luyên thuyên, tôi thẳng thừng cắt ngang lời anh ta nói, tôi tuyên bố.
– Thiên Vĩnh… tôi với anh vẫn chưa chính thức đính ước, hai bên gia đình chỉ mới có ý định kết thông gia, anh đừng nói như kiểu tôi và anh đã đính hôn rồi, nghe sai trái lắm. Với lại để tôi nói cho anh rõ, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi mẹ anh, càng không có ý định bước chân vào nhà anh làm dâu. Chuyện xấu anh làm, anh đừng nghĩ là tôi không biết, cũng đừng nghêu ngao bản thân mình trong sạch, kẻo quay đầu không kịp đấy. Trong lúc tôi nằm liệt trên giường, anh qua lại với ai, anh cũng đừng nghĩ tôi không biết. Nhưng cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã từng muốn đối xử tốt với tôi. Sau này chúng ta không chung đường, xin đừng làm phiền, tạm biệt!
– Em…
Thiên Vĩnh còn muốn nói gì đó nhưng tôi không đủ kiên nhẫn nữa, cũng không muốn ở đây đôi co với anh ta. Người đàn ông này chẳng những xấu tính mà còn rất trơ trẽn, miệng lưỡi ăn nói trơn tru, lại rất thích đổ lỗi cho người khác. May cho tôi là tôi chỉ mới vừa có ý định sẽ định hôn ước mà đã rắc rối như vậy, nếu thật là đính hôn rồi, vậy thì sẽ càng mệt mỏi cho tôi nhiều hơn nữa.
Thật không hiểu Hạ My sao lại muốn dây dưa với người như Thiên Vĩnh… rõ ràng chị ấy biết anh ta là người không đàng hoàng kia mà? Thật là không thể hiểu nổi!
Tôi quay người rời đi, bước đi cũng rất nhanh, thoắt cái đã đi tới cửa của nhà hàng, sau đó vội vàng lên xe rời đi, như sợ Thiên Vĩnh sẽ dí theo tôi tới nơi vậy…
Sau khi lên xe, tôi đổi địa điểm hẹn thành nơi khác, gặp được bạn, tôi cũng quên mất luôn chuyện vừa rồi, xem như chưa từng gặp mặt Thiên Vĩnh. Đối với tôi, chuyện chú Duệ yêu ai, hôn ai, đó là chuyện riêng tư của chú ấy, không liên quan tới tôi. Tôi chỉ muốn có được sự bảo vệ của chú ấy, ngoài ra cũng không dám yêu cầu điều gì khác. Dương Cảnh Duệ nằm ngoài khả năng chịu đựng của tôi, người đàn ông như vậy, tôi “chơi” không nổi!
*
Sau cuộc hẹn với bạn, tôi về lại nhà, sức khỏe tôi hiện tại vẫn chưa được tốt, ra ngoài một chút đã thấy hơi đuối sức, vậy nên cũng không dám ra ngoài quá lâu.
Về tới nhà, khi đi ngang qua phòng khách, vừa vặn nghe được người nhà đang nhắc đến tên tôi, có vẻ như chủ đề mọi người đang nói tới là tôi, vậy nên tôi cũng tò mò nán lại nghe một chút.
Trong phòng khách, giọng nói ngọt ngào của mợ Hai tôi vang lên văng vẳng.
– Con cũng là vì nghĩ tới tương lai của Thanh Trà nên mới nói với mẹ như vậy. Mẹ nghĩ xem, Dương Cảnh Duệ đó là ai, làm sao Thanh Trà nhà chúng ta có thể với tới được cậu ta? Thanh Trà còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm sống thiếu thốn, gặp phải một Cảnh Duệ hào nhoáng phong trần như vậy… sợ là con bé sa ngã mất. Dương Cảnh Duệ đã tới tuổi này mà vẫn chưa vợ chưa con, bên người lúc nào cũng có phụ nữ, con chỉ lo là cậu ta đang muốn lừa gạt Thanh Trà!
Mợ Hai vừa dứt lời, mợ Ba liền nói tiếp, lời lẽ cũng khá là quan tâm tới tôi.
– Chị Hai nói cũng phải, chỉ sợ là bé Trà bị Cảnh Duệ lừa gạt thì khổ cho con nhỏ. Dương Cảnh Duệ không thiếu nhất là đàn bà, chuyện này ở đây không có ai mà không biết. Thanh Trà nhà mình lại đẹp như vậy, rất có thể đã lọt vào tầm ngắm của cậu ta rồi.
Giọng của một người nữ khác lại tiếp tục vang lên, nghe qua hình như là dì họ của tôi.
– Nhưng chuyện quan trọng lúc này là con bé Trà không muốn kết hôn với Thiên Vĩnh nữa, bên phía nhà Thiên Vĩnh cũng không đồng ý để bé Trà làm dâu nhà họ. Dì Út à, Thanh Trà cũng tới tuổi nên lập gia đình rồi, dì không nên chiều theo ý nó như vậy. Chẳng lẽ nó nói không thích thì dì không gả, vậy còn gì là phép tắt nữa? Nhà họ Lê mình nói gì cũng được gọi là hào môn, chuyện con cháu lớn lên kết liên hôn là chuyện bình thường, đâu phải chuyện gì to tát.
Dì họ dứt câu, bà ngoại tôi cũng liền trả lời.
– Liên hôn thì đừng bàn tới, dì chỉ muốn con cháu họ Lê được cưới gả cho những người tử tế đàng hoàng. Thanh Trà đã không thích Thiên Vĩnh, dì cũng không muốn ép con bé. Nó từ nhỏ đã mất mẹ, lớn một chút thì mất cha, như vậy cũng đủ thiệt thòi rồi, không cần thiết phải đưa con bé ra làm vật dẫn để đem lợi lộc về cho nhà họ Lê. Hôn nhân đại sự là chuyện lớn, sống một đời với một người không thương là rất dài, dì xót cháu!
Bà ngoại tôi trả lời dứt khoát như vậy, trong phòng khách lúc này liền im lặng một lát. Nhưng mà rất nhanh sau, dì họ tôi lại cất giọng vang lên, vẫn là đề cập tới chuyện lấy chồng của tôi.
– Dì thương Thanh Trà, chuyện này con hiểu. Nhưng nếu dì thương nó thì dì phải gả nó đi, để nó yên bề gia thất, có như vậy dì mới không cảm thấy có lỗi với cha mẹ nó chứ. Dì hiện tại còn khỏe, còn chăm cháu cố được, vẫn là nên tranh thủ một chút…. À nghe nói, cậu con trai lớn của nhà họ Phan ở thành T vẫn còn độc thân. Nhà họ Phan mặc dù xuất thân từ nông thôn nhưng gần đây kinh doanh rất tốt, cũng được xếp vào hàng ngũ hào môn ở thành T. Dì xem, cậu con trai lớn bên đó cũng chưa tới 30, tuổi này cũng hợp với Thanh Trà nhà mình. Nếu dì thấy được, để con sắp xếp cho bên đó sang nhà mình gặp mặt. Nghe bảo nhà họ Phan đang để ý tới con gái Lê gia nhà mình.
Mợ Ba nghe dì họ tôi nhắc tới nhà họ Phan, mợ ấy liền hỏi.
– Chị Hân nói là con trai nhà nào? Là cậu con trai lớn của nhà họ Phan đang làm việc ở đây đó hả? Có phải mở công ty gần cao ốc của Dương gia tộc Trà không?
– Phải rồi, chính là cậu ấy, người trông cũng rất được, lớn lên bảnh trai.
– Nhưng em nghe nói… cậu ấy từng bị nhà vợ tương lai hủy hôn? Như vậy có ổn không?
– Những chuyện thiên hạ đồn, em đừng nghe, nào phải sự thật. Chị đã gặp qua cậu ấy rồi, không quá tuấn tú như Thiên Vĩnh nhưng trông tướng mạo cũng rất ổn, còn chững chạc có bản lĩnh nữa. Cậu ấy chắc là không hợp với Hạ My, nhưng chắc chắn là hợp với Thanh Trà. Thanh Trà đẹp người như vậy, nhà họ Phan bên đấy thích con bé lắm. Đợt trước nghe nói dì Út định đính ước Thanh Trà cho Thiên Vĩnh, họ Phan bên đấy cứ tiếc hùi hụi, bọn họ là ưng Thanh Trà, chấm con bé làm con dâu.
– Vậy sao! Nếu đã như vậy thì cứ để hai đứa nó gặp mặt xem thử, biết đâu sẽ hợp. Thanh Trà cũng không thấy qua lại với cậu thanh niên nào, chắc con bé cũng chưa yêu ai.
– Vậy thì càng phải để con bé qua lại với con trai lớn họ Phan, đỡ cho con bé gặp gỡ Dương Cảnh Duệ rồi đem lòng yêu cậu ta nữa thì khổ. Dì Út, dì thấy sao? Ngày mai con sẽ liên lạc với nhà bên đấy, để cho hai đứa nó gặp nhau càng sớm càng tốt…
Giọng bà ngoại tôi ngập ngừng, không xác định.
– Chuyện này… để dì hỏi lại Thanh Trà cái đã rồi hãy quyết định.
Nghe ngoại tôi trả lời như vậy, dì họ liền đốc thúc bày trò.
– Con nghĩ là dì Út đừng nên hỏi Thanh Trà làm gì, con nhỏ chắc chắn sẽ không đồng ý gặp mặt cậu lớn nhà họ Phan đâu. Thời gian này Thanh Trà qua lại với Cảnh Duệ, sợ là nó đã bị Cảnh Duệ mê hoặc rồi. Dì cứ âm thầm sắp xếp cho hai đứa nó gặp nhau, tự người lớn mình an bài, đừng nên nói cho Thanh Trà biết, kẻo hỏng hết chuyện tốt.
Bà ngoại tôi không trả lời, chỉ nghe giọng của mợ Hai vang lên.
– Chị Hân bày như thế này con thấy cũng được, dù sao cũng chỉ là gặp mặt, cứ coi như nhà mình có khách đi, không cần phải quá trịnh trọng. Quan trọng là để cho Thanh Trà và cậu lớn nhà họ Phan gặp nhau, để hai đứa nó giao tiếp qua lại trước, sau đó hẳn nói ra mọi chuyện. Con bé Trà đột nhiên đi theo Dương Cảnh Duệ, lại còn hủy hôn với Thiên Vĩnh… con thật sự vô cùng lo lắng cho con bé. Con cũng thương con bé, chỉ muốn con bé có nơi nương tựa vững vàng, như thế con mới yên tâm được.
Tôi đứng bên ngoài cửa, cố nén nhịn từng hơi lửa giận bùng cháy ở trong lòng. Sức khỏe tôi sau khi tỉnh dậy đã không được tốt, lúc này càng như muốn nặng hơn, bức bối mệt mỏi tới mức khó thở. Một tay đặt lên ngực vuốt vuốt, tôi xoay người, tìm hướng khác để rời đi, tránh cho những người bên trong phát hiện ra tôi đã nghe lén.
Hay thật! Dì Hân và mợ Hai của tôi càng ngày càng cao tay rồi, chắc bọn họ nhìn tôi thấy chướng mắt lắm, vậy nên mới tìm mọi cách để đuổi tôi đi cho bằng được như vậy!
Mai mối tôi cho con trai lớn của họ Phan? Bọn họ tốt như vậy sao? Lo cho tôi sao? Đùa, ở tỉnh T ai mà không biết con trai lớn của họ Phan từng dính tới vụ quấy rối phụ nữ trong quán bar, ồn ào tới mức nhà vợ tương lai phải hủy hôn ước với anh ta? Người xấu như vậy mà bọn họ lại bảo tốt, còn muốn làm mai cho tôi, đúng là xảo trá!
Có điều… nếu bọn họ đã thích như vậy… vậy thì tôi cùng bọn họ chơi một ván bài vậy. Phải đánh thẳng một cú vào trong mặt bọn họ thì sau này bọn họ mới không dám tùy ý đụng tới tôi…
Là ăn miếng trả miếng, bọn họ cũng không thể trách tôi ngang ngược được. Tôi muốn trở thành đứa trẻ không hiểu chuyện, vì một đứa trẻ hiểu chuyện thì đến kẹo cũng không có mà ăn đâu!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!