Tôi vốn không đói, nên thấy anh ra ngoài nhận điện thoại sau khi thanh toán, liền dứt khoát bỏ đũa đi ra ngoài.
Lúc tôi ra khỏi quán thì anh đã ngắt điện thoại, quay đầu nói với tôi: “Công ty có chút việc cần xử lý, anh đưa em về trước nhé? Hay em vẫn muốn đi dạo thêm?”
Giọng điệu cùng biểu cảm lại lạnh lùng và nghiêm khúc như sáng nay rồi.
“Nếu anh bận thì em tự về cũng được.”
Anh rũ mắt nhìn tôi, đột nhiên lấy một tấm card từ trong túi đưa cho tôi, “Em đi dạo trước đi, muốn mua gì thì mua, anh xong việc sẽ tới đón em về. Em còn nhớ pass không?”
“Không cần đâu, em….”
“Nếu đã không ly hôn, anh có nghĩa vụ nuôi em, một nửa tài sản hiện có của anh là của em.” Anh tạm dừng một hồi rồi nói: “Anh không bao giờ keo kiệt với em, thẻ vẫn luôn đặt ở chỗ em nhưng em luôn không cần.”
Hẳn là anh nghe được tôi mắng lúc ở khách sạn rồi! Tôi ngượng ngùng, không biết phải nói gì, chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ~”
“Đi mệt rồi thì gọi cho anh.” Anh nhét thẻ vào tay tôi rồi xoay người rời đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Lục Dữ Hàn tốt như vậy, tại sao “tôi” lại muốn ly hôn với anh?….
(8)
Nhìn tấm thẻ trong tay, tôi cảm giác như cầm củ khoai lang phỏng tay.
Nếu dùng…tôi không biết pass ngân hàng a.
Nếu không dùng…cảm giác anh sẽ tức giận.
Haiz…. Khó quá đi.
Ngẩng đầu nhìn có cây ATM ở đối diện, tôi nhấc chân đi qua.
Tấm thẻ này rất có khả năng đã được đưa cho “tôi”, nhưng vì “tôi” muốn ly hôn nên mới đưa lại.
Lấy tính cách sợ phiền của Lục Dữ Hàn, hẳn anh sẽ không đến mức đổi mật mã đâu nhỉ?
Cho nên mật mã tấm thẻ hẳn sẽ là loại mật mã đơn giản.
Tôi hít sâu một hơi, cho thẻ vào, bấm thử sinh nhật Lục Dữ Hàn….
Kết quả không đúng.
“Có thể là ngày cưới của hai đứa?” Tôi lại bấm lại, kết quả vẫn không đúng.
Nếu lại bấm sai, thẻ sẽ bị khóa….
“Hay là sinh nhật của mình?” Tôi căng da đầu, bấm số sinh nhật của mình.
Ui! Đúng này!
Tôi tra thử số dư tài khoản, đơ cả người.
“Trăm trăm trăn vạn*….Mẹ ơi, Lục Dữ Hàn kiếm được nhiều tiền dữ vậy!”
*100 vạn (1.000.000) = 3 tỷ 4 VND
Vậy tại sao “tôi” lại muốn ly hôn với anh?
Ngẫm mãi không ra vấn đề, tôi dứt khoát không nghĩ nữa, cầm thẻ đi vào trung tâm mua sắm.
Vừa lúc tôi không thích quần áo bây giờ, trông dày dặn già cả quá. Tôi mới là thiếu nữ 19 tuổi phơi phới, tất nhiên muốn trang điểm ăn mặc sức sống một chút.
Thuận tiện mua son phấn gì đó luôn.
Tưng bùng đi dạo một giờ, chưa mua được bao nhiêu tôi đã mệt bở cả hơi, chân rút gân không đi được nữa. Tôi đành phải kiếm tiệm trà sữa ngồi xuống gọi một ly.
Mới uống được một nữa, dạ dày bắt đầu quay cuồng lên, bụng nhỏ cũng truyền đến cơn đau nhói.
Tôi ôm bụng nằm vật trên bàn vuông nhỏ, lúc này có người lại đây, chỉa tay vào mông tôi, ấp úng: “Người đẹp à….chỗ đó…”
Tôi theo hướng tay cô ấy cúi người, thấy được quần mình đã bị dính máu, trên mặt đất còn có vết máu.
Được lắm, mất trí nhớ quên luôn kì kinh, còn ra nhiều như thế, y như bị rong huyết vậy.
Hồi trước kì kinh tôi cũng không đau như thế, sao giờ lại đau quằn quại thế này, cứ như ngàn vạn cây châm đâm vào bụng vậy.
Tôi lấy điện thoại định gọi cho Lục Dữ Hàn, nhưng tay không nhấc nên nổi, không lấy được điện thoại.
Trước khi rơi vào hôn mê, tôi đã nghĩ hẳn đây là lần đầu tiên đau bụng kinh đến ngất xỉu.
Liệu sau khi tỉnh giấc, tôi có thể về lại mười năm trước không?
(9)
Thất vọng rồi, sau khi té xỉu cũng không quay về mười năm trước.
Tỉnh lại đây, tôi nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, Lục Dữ Hàn thì đang ngồi ở mép giường. Một tay tôi bị cắm kim truyền dịch, bàn tay còn lại bị anh nắm chặt.
Đến kì kinh mà bị đau đến nỗi phải vô viện truyền dịch, muốn đội cái quần lên đầu quá…
Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, Lục Dữ Hàn vội đè tôi lại, “Đừng nhúc nhích, em cần phải nghỉ ngơi.”
“Em không sao đâu.” Tôi nhìn thoáng qua bình truyền dịch trên đầu, bất đắc dĩ nói với anh: “Ha ha, em bị ra máu quá nhiều, bụng đau quá nên té xỉu thôi, đâu cần phải truyền dịch đâu?”
“Bác sĩ nói dạo này em không nghỉ ngơi tốt, thể chất quá kém nên cho em truyền glucozo.”
“Được rồi ~”
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm giác hiện tại anh đã dịu dàng hơn hẳn, ánh mắt lộ rõ sự hiền lành yêu thương, hơn nữa bên trong sự dịu dàng còn có cảm xúc là lạ nào đó.
“Em đói không? Anh bảo người mua đồ ăn đưa đến nhé.” Anh vừa hỏi xong, tôi thấy đói thật.
“Em có hơi đói.”
Cứ tưởng tôi mới thiếp đi thôi, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy trời đã tối đen.
“Để anh bảo người đưa đồ ăn đến.” Lục Dữ Hàn nói rồi, lấy điện thoại ra gọi điện. Lúc nào tôi chợt nhớ đến cái gì, giữ chặt tay anh hỏi: “Có chuyện này….”
“Sao thế em?”
“Em muốn hỏi….bà em ở đâu rồi ạ? Sao bà lại không sống cùng chúng mình? Bà đang sống một mình ở nông thôn sao? Em truyền xong dịch thì mình đến gặp bà nhé?”
Tôi nói xong liền cảm thấy Lục Dữ Hàn cứng đờ.
“Chúng mình…. đã đưa bà đến viện điều dưỡng chăm dưỡng rồi. Chỗ đó khá xa, hôm nào anh đưa em đi nhé, được không?” Lục Dữ Hàn dịu dàng như thế, tôi thật sự không quen.
“Được rồi.”
“Vậy giờ bà vẫn khỏe chứ ạ?” Tuy đối với tôi, mới gặp bà gần đây thôi, nhưng không biết vì sao tôi rất nhớ bà.
“Bà vẫn khỏe em ạ.” Lục Dữ Hàn cầm điện thoại gọi cho trợ lý, bảo cậu ấy mua đồ ăn đưa đến đây.
Tôi nghe anh gọi mấy món ăn, đều là các món tôi thích.
Sau nửa tiếng sau, trợ lý đưa đồ ăn đến.
Vừa nhìn đóng gói tôi liền biết, những món ăn này không hề rẻ.
Lúc cầm đũa lên anh, tôi mới nhận ra vấn đề.
Mấy chuyện khi nãy tôi mới hỏi anh, vì sao anh lại trực tiếp trả lời luôn.
Đáng ra anh nên hỏi lại rằng: “Em không nhớ à?” mới phải.
Hơn nữa vừa nãy anh nói là ” Chúng mình đưa bà đến viện điều dưỡng….” Chứng tỏ “tôi” biết điều này. Vậy, có nghĩa là, anh biết tôi mất trí nhớ.
Nhưng, tôi không nói cho anh….chuyện tôi mất trí nhớ mà?
Thấy tôi ngẩng đầu nhìn mình, anh nghiêng mắt nhìn tôi, hỏi: “Sao thế em?”
“Lâm Sơ Hạ!” Đàm Giai Hân vội vàng đi từ cửa vào, “Cậu thật sự không xem tôi là bạn đúng không….”
“Khụ khụ…” Lục Dữ Hàn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Cậu nói nhỏ thôi, tiểu Sơ mới tỉnh thôi.”
Đàm Giai Hân ngậm miệng không nói nữa, trừng tôi một cái, rồi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Tôi không biết cô ấy hỏi tôi hay hỏi Lục Dữ Hàn, nhưng có vẻ lời này là hỏi Lục Dữ Hàn.
“Mình tới kì kinh, đau quá nên ngất đi thôi, sao lại kinh động đến Đàm siêu sao của chúng ta chứ.” Giai Bảo hẳn mới từ hiện trường hoạt động, cô ấy còn mặc lễ phục, lớp makeup đậm chưa tẩy.
Nhưng, cô ấy như vậy vẫn rất đẹp.
Nhìn biểu tình quan tâm của cô ấy, lòng tôi ấm áp.
Qủa nhiên là chị em từ bé, cô ấy vội vã chạy đến tìm tôi cho dù “tôi” đã khiến cô ấy thương tâm.
“Giai Bảo, cậu đã ăn cơm chưa, ăn chung với chúng mình nhé, nhiều vậy chúng mình ăn không hết.”
“Mình không ăn, tức no rồi.” Cô ấy ôm khuỷu tay, hừ lạnh đáp.
Tôi nghi hoặc, hỏi lại: “Ai chọc cậu tức giận thế?”
“Không phải vợ chồng hai người còn ai nữa? Người này hơn người kia.”
Nhìn đôi mắt đỏ ủng lên của cô ấy, cô ấy thật sự bị tức lắm rồi.
Trời đất chứng giám nha Giai Bảo, người ta cậu tức không phải tui, mà là Lâm Sơ Hạ của mười năm sau nhé. Không liên quan đến tui.
Nhưng mà nghe cô ấy nói: “Vợ chồng hai người” mấy chữ này, tôi cảm thấy ngượng quá.
Tôi mới mười chín tuổi, đã cùng Lục Dữ Hàn thành vợ chồng…. Tiến triển nhanh quá, tôi không quen.