Mà người chết lại là tôi, linh hồn xuyên vào cơ thể Lam Yêu.
Nhưng bây giờ tôi đã trở vể một cách nguyên vẹn, không chút tổn hại nào, vậy… còn Lam Yêu ở đâu?
Tôi nhíu mày, trong lòng có chút thương hại.
Tung tích của cô ấy không có chút dấu vết.
Có thể đã chết thật, cũng có thể là…đang sống khỏe mạnh ở một thế giới khác.
Tôi nhìn về bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, không một gợn mây.
Ưm, hi vọng là cái phía sau.
Những ngày bị nhốt lại trong lồ ng giam giống như một giấc mơ.
Tôi phải mất mấy ngày, mới quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt.
Giống với trước đây, vừa đi học, vừa đi làm bán thời gian.
Nhưng điều khác biệt chính là tôi đã không còn mơ thấy Bạch Tứ nữa, dù chỉ là một lần.
Thỉnh thoảng vào đêm tối, tôi sẽ nhớ lại khoảng thời gian ở cùng hắn.
Chỉ cần hắn bình an vô sự, đã tốt lắm rồi.
Ngày qua ngày.
Trong đầu tôi thi thoảng sẽ xuất hiện một vài đoạn ký ức quen thuộc.
Có Bạch Tứ, có Lam Yêu, có cả tôi.
Tôi đại khái cũng rõ ràng, tôi chỉ đóng một vai trò rất nhỏ trong đó.
Tôi đang chờ.
Chờ cho sương mù từ từ tan đi.
Mùa đông năm nay đặc biệt rất lạnh, cách sự kiện kia cũng sắp được hai năm rồi.
Tôi trùm kín áo khoác, xoa xoa tay cho ấm đi vào ký túc xá.
Nhìn xung quanh, mỗi cô gái đều ăn mặc rất xinh đẹp, dáng vẻ muốn chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi không hiểu: « Bên ngoài trời đã sắp tối, một lát nữa còn có tuyết, các cậu còn muốn đi ra ngoài chơi sao? »
“A a a Miên Miên! Cậu không biết sao! Câu lạc bộ A đại bên cạnh đã thành lập một ban nhạc, ca sĩ chính kiêm tay chơi ghita trong đó siêu cấp đẹp trai!”
“Hôm nay trường của bọn họ tổ chức tiệc mừng năm mới! Bọn họ muốn lên sân khấu biểu diễn a a a! Miên Miên, cậu cũng đi chung với bọn tớ đi!”
“Nhanh lên mà! Cậu cũng đã rất lâu không cùng bọn tớ đi chơi rồi, cả ngày chỉ biết đi làm đi làm đi làm, cả người cậu đều sắp ngốc đến nơi rồi!”
Không chịu được các cậu ấy quấy rầy đòi hỏi, tôi bất lực mỉm cười.
“Vậy được, các cậu chờ tớ một lát, tớ đi thay quần áo.”
“Được!”
Khi chúng tôi đến nơi, sân khấu được dựng ở ngoài trời, đèn neon ở phía trên phản chiếu đủ loại màu sắc lộng lẫy.
“A a! Sắp bắt đầu rồi! Chúng ta đến gần một chút để xem đi!”
Tôi khoát tay: “Các cậu đi đi, bên đó nhiều người lắm, tớ ở đây đợi là được rồi.”
“Được! A a đi đi đi!” Nhìn họ hào hứng đẩy qua đẩy lại, tôi mỉm cười, đi đến cầu thang ở phía sau, bước lên bậc thang ngồi xuống.
Bầu không khí được người chủ trì hâm nóng, trên sân khấu là những bài nhạc pop đang rất phổ biến.
Ánh trăng xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống, bóng cây trên mặt đất đung đưa theo gió.
Tôi chống cằm nhìn về sân khấu ở đằng xa.
Tiếng bước chân ngày càng gần, có người đi xuống.
Tôi chưa kịp phản ứng, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cho qua.”
Nhận ra mình đang cản đường, tôi vội vàng đứng lên nói “xin lỗi”, dựa sát người vào bên tường.
Hắn từ bên cạnh tôi đi qua.
Tôi nhìn qua, hắn cõng một cây đàn ghita màu đỏ, chân rất dài, tóc đen, không thấy được mặt, chỉ nhìn được bóng lưng.
Tôi sững sờ, giọng nói của hắn… rất giống Bạch Tứ.
Nhưng ngữ điệu lãnh đạm hơn, giọng hơi khàn.
Không hiểu sao cảm thấy, có chút đáng tiếc khi không nhìn thấy mặt hắn.
Tôi ngồi lại trên bậc thang, bên kia đã náo nhiệt hơn, mọi người kích động la lên.
Ngay khi ánh đèn thay đổi, những nam sinh với những phong cách khác nhau bước lên sân khấu, trong đó… có chàng trai vừa nãy cõng ghita kia.
Tuyết đã rơi, bông tuyết trắng noãn tinh tế rơi xuống đất.
Nhạc bật lên, hắn cúi đầu gảy dây đàn, gật đầu, hát câu đầu tiên của bài hát.
Dưới kia mọi người hét lên.
Tôi kinh ngạc nhìn về người trên khan đài, thời gian phảng phất như đứng yên, tim đập nhanh mãnh liệt.
Hắn…
Hắn là…