Tưởng Hạo liên tục thúc giục trong nhóm, trong lúc nóng nảy cơn giận của Tần Di lại tái phát cứ gặp được ai là cô ấy lại cà khịa người đó, tiện tay quay lại cũng có thể trở thành xu hướng trên mạng. Từ Tri Tuế càng nghe càng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng của cô vốn còn đang sợ hãi cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hai người đến phòng riêng đã đặt trước dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, lúc này trong căn phòng đã chật kín người, họ đang nâng ly cạn chén với nhau khiến cho bầu không khí cũng trở nên sôi động.
Tưởng Hạo nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn thấy Tần Di đi vào, anh ta đặt ly rượu xuống liên tục phàn nàn: “Ơ kìa chị gái Tần, cho em hỏi này chị còn có thể lề mề thêm một chút nữa không? Chị định đợi lát nữa mọi người ăn xong hết rồi thì chị mới đến để trả tiền có phải không?”
Tần Di tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu là quỷ thúc giục đấy à! Có phải tôi cố ý đâu, cậu không biết tình hình giao thông ở thủ đô chắc!”
Tưởng Hạo cười thành tiếng, lâu rồi không gặp nhưng tính cách đanh đá của người này đúng là không thay đổi một chút nào, thảo nào suốt từng ấy năm vẫn không kiếm được bạn trai. Anh ta định mở miệng nói thêm điều gì nữa thì đột nhiên cô gái đi đằng sau lại thu hút ánh mắt của anh ấy, lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Từ Tri Tuế? Ái chà, đúng là lâu lắm rồi mới gặp! Vẫn là Tần Di có năng lực, chỉ có cậu ấy mới có thể mời hoa khôi lớp chúng ta đến.”
Tần Di lại liếc xéo anh ta một cái nhưng không lên tiếng nữa, Từ Tri Tuế lại hơi ngại ngùng mỉm cười, cô gượng gạo chào hỏi mọi người.
Gần mười năm không gặp mọi người đều thay đổi rất nhiều, rõ ràng cô sắp nói ra tên một số bạn học nhưng lại không thể nào nhớ nổi.
Căn phòng riêng này vô cùng rộng rãi có thể chứa ba chiếc bàn lớn, Tôn Học Văn và vợ của ông ấy là Lương Tuệ đã ngồi ở bàn chính từ sớm. Bùi Tử Dập cũng đã đến rồi, hôm nay anh ấy được nghỉ nên đến sớm hơn họ, từ lúc Từ Tri Tuế bước vào cửa thì ánh mắt của anh ấy chưa từng rời khỏi cô.
Vì có quan hệ với Tần Di nên Từ Tri Tuế đến bàn chính ngồi, khi cô ngồi xuống có gật đầu chào hỏi Bùi Tử Dập sau đó vô thức chọn một chỗ ngồi cách xa anh ấy nhất.
Vừa mới ngồi xuống thì Tôn Học Văn đã gọi tên cô qua chiếc bàn tròn, ông ấy hỏi cô dạo này sức khỏe của Chu Vận như thế nào rồi.
Năm đó Tôn Học Văn biết chuyện gia đình cô nhưng do đang ở trước mặt bạn học cũ nên cũng không tiện nói quá nhiều, cô chỉ giải thích vài câu.
Một số bạn học cùng lớp tò mò hỏi về chuyện này, hỏi thăm tình hình gần đây của cô như cô đang sống ở đâu, đang làm công việc gì, tại sao năm đó không tham gia thi đại học. Nụ cười trên mặt Từ Tri Tuế không hề thay đổi, cô nói về nó một cách nhẹ nhàng, thuận tiện phổ cập kiến thức khoa học về y khoa tâm thể.
Trên thực tế Từ Tri Tuế thường xuyên được nghe về tình hình của các bạn học trong lớp thông qua lời kể của Tần Di, ví dụ như Tưởng Hạo sau khi tốt nghiệp thì về trường trung học số 6 làm giáo viên và trở thành đồng nghiệp với Tôn Học Văn, buổi hợp lớp hôm nay cũng do anh ta một tay thúc đẩy.
Hoặc Ngô Uyển Uyển người luôn không ưa Từ Tri Tuế, sau khi tốt nghiệp đại học cô ta vội vàng gả cho người ta và bây giờ đã là mẹ của hai đứa bé.
“Này Tưởng Hạo, cậu nói Kỳ Nhiên cũng sẽ tới cơ mà? Sao chờ lâu như thế vẫn chưa thấy người đâu? Có phải cậu đang chém gió đúng không?” Một cậu bạn ngồi ở bàn đối diện hỏi.
Tưởng Hạo tặc lưỡi một cái, kiên quyết nói: “Tôi còn phải đi lừa các cậu à? Chính miệng cậu ấy đã đồng ý với tôi trong điện thoại mà.”
Có người mỉa mai: “Bây giờ cậu ấy là ông chủ trẻ của công ty đứng trong top 500 trên thế giới đấy, bữa tiệc nhỏ này của chúng ta có thể mời được cậu ấy chắc?”
“Đừng có mà ăn nói bậy bạ, Kỳ Nhiên không phải là loại người như vậy, có lẽ cậu ấy có chuyện gì đó nên mới đến muộn thôi.”
Tuy Tưởng Hạo nói như vậy nhưng trong lòng lại không chắc chắn lắm, mấy năm nay anh ta và Kỳ Nhiên ít khi liên hệ với nhau, đến cả phương thức liên lạc cũng phải hỏi mấy người bạn mới có được. Hình như lúc gọi điện đến anh đang rất bận, âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia rất nhỏ mơ hồ, còn nghe thấy tiếng mọi người đang họp.
Tưởng Hạo không dám quấy rầy quá lâu, anh ta nói thẳng về buổi họp lớp: “Hôm đó là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của thầy Tôn, đến cả người biến mất nhiều năm như Từ Tri Tuế cũng đồng ý tham gia, cậu là học sinh thầy Tôn thích nhất mà lại không đến thì cũng hơi vô lý có đúng không?”
Kỳ Nhiên nghe thấy vậy thì yên lặng một lát rồi mới bảo anh ta gửi địa chỉ đến, sau đó cũng không thấy anh nói thêm gì nữa.
Thật ra Tưởng Hạo cũng không thể chắc chắn được chuyện Kỳ Nhiên có đến hay không, dù sao anh ta cũng lỡ nói ra rồi, cùng lắm lát nữa lại tìm một lý do gì đó là được!
“Nghĩ gì vậy? Sao lại say mê đến thế?”
Từ Tri Tuế đang ngây người đột nhiên cảm thấy một bàn tay đập nhẹ lên vai cô, cô quay đầu lại thì phát hiện ra Bùi Tử Dập đã đổi chỗ ngồi cạnh cô với ai đó từ lúc nào rồi.
Tất nhiên cô sẽ không nói rằng cô đang nghĩ tại sao chiếc Mercedes-Benz màu xám bạc bám theo họ suốt chặng đường lại quay đầu sau khi ra khỏi đường cao tốc trên cao.
Cô mím môi rót cho mình một cốc nước: “Không có gì cả, tôi cảm thấy nhiệt độ điều hòa cao nên hơi nóng.”
“Vậy sao, tôi lại không cảm thấy như vậy.” Giọng nói của Bùi Tử Dập vẫn không chút để ý như trước, anh ấy vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô: “Chắc cậu bị cảm lạnh rồi đúng không?”
Từ Tri Tuế vô thức tránh đi, cô vuốt lại sợi tóc mai hơi rối ra sau tai lúng túng nói: “Không phải, chắc tại tôi mặc hơi nhiều áo.”
Cô biết ý định của Bùi Tử Dập nên vẫn luôn cố tình giữ khoảng cách, cô không ngờ anh ấy lại tỏ vẻ thân mật với cô trước mặt nhiều bạn học cùng lớp như vậy, việc này làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Bùi Tử Dập thấy rõ cô đang muốn giữ khoảng cách với mình, trong mắt anh ấy lộ vẻ tổn thương. Anh ấy đang định nói thêm gì đó thì cửa phòng riêng lại được mở ra. Tưởng Hạo kinh ngạc kêu lên một tiếng, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó
Kỳ Nhiên khoan thai đến chậm.
Hôm nay anh không mặc âu phục mà ăn mặc vô cùng giản dị, dáng người cao gầy, lông mày anh hơi nheo lại nhưng không hề làm cho người ta cảm thấy khó gần như trước nữa.
Phía sau anh là Tống Nghiên cũng mặc một bộ quần áo ngày thường, hình như anh ấy bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, trên cánh tay phải vẫn còn quấn băng vải màu trắng.
“Giám đốc Kỳ! Đại đội trưởng Tống! Ái chà chà hiếm có hiếm có nha, tôi đợi hai người lâu lắm rồi đó!”
Tưởng Hạo lập tức bước tới chào hỏi, không ít người đang ngồi cũng đứng lên theo bắt tay, ôm ấp, nói chuyện, trong phút chốc bầu không khí lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tất nhiên chỗ ngồi của Kỳ Nhiên được sắp xếp sát bên cạnh Tôn Học Văn, đồng thời vị trí đó cũng đối diện với Từ Tri Tuế.
Sau khi ngồi xuống ánh mắt của hai người chạm vào nhau là chuyện không thể tránh khỏi, Từ Tri Tuế hoảng hốt vội vàng lảng tránh ánh mắt ấy. Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày tiện thể đưa mắt nhìn sang Bùi Tử Dập ở bên cạnh cô, hai người gật đầu với nhau sau đó cũng không giao tiếp thêm.
Sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, việc phải uống rượu là chuyện không thể tránh được.
Từ Tri Tuế không thể chấp nhận được văn hóa tiệc tùng trong nước, chẳng hạn như trước đó Từ Kiến Minh bàn bạc chuyện làm ăn như thể không uống say thì không có cách ký được hợp đồng vậy, cái gì mà “không uống là không nể mặt tôi” bài bản đến nực cười.
Nhưng mà cũng không có cách nào cả vì con người là động vật sống trong xã hội, một số tương tác giữa con người với nhau là điều khó tránh. Bình thường ít khi cô uống rượu nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là lễ mừng thọ sáu mươi của Tôn Học Văn, các bạn cùng lớp lần lượt đứng dậy kính rượu mà cô cũng không thể bỏ qua phần lễ nghi này.
Chẳng qua là có lần mở đầu này rồi thì những lần mời rượu tiếp theo đều không thể thoát được. Thật ra thì khả năng uống rượu của cô cũng không quá tệ nhưng cô lại bị đau dạ dày, đến khi ly rượu thứ ba được đưa tới thì dạ dày của cô đã hơi khó chịu.
Tần Di thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm thì hơi lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Từ Tri Tuế lắc đầu xách túi đứng dậy: “Tớ ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Cô rời khỏi bữa tiệc làm gián đoạn dòng suy nghĩ khi nói chuyện của người đối diện nào đó, ánh mắt anh dõi theo cô cho đến khi cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại ngăn cách tầm nhìn của anh. Sau đó anh trò chuyện với ai cũng đều lơ đãng, một lát sau anh tìm cớ rời đi.
…
Ban công thoáng đãng tầm nhìn rộng rãi, gió đêm thổi vào người khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từ Tri Tuế vừa đến nhà vệ sinh nhưng lại không thể nôn ra hết như ý muốn, trong bụng vẫn nóng rát vô cùng khó chịu.
Phía sau cô có tiếng bước chân, lúc người đó bước đến vị trí cách cô không xa thì ngập ngừng dừng lại, một lát sau cô nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi thăm: “Cậu có ổn không?”
Từ Tri Tuế quay đầu lại nhìn anh trầm giọng nói: “Tôi vẫn ổn, không chết được.”
Kỳ Nhiên đứng bên cạnh cô: “Không uống được thì đừng uống, đừng có cậy mạnh.”
“Cậu đừng nói như thể cậu hiểu tôi lắm vậy, làm sao mà cậu biết được tửu lượng của tôi đang ở mức nào chứ?” Từ Tri Tuế ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt ấy như mang theo vẻ giễu cợt: “Giống như tôi, tới tận bây giờ cũng không biết đâu mới là con người thật của cậu.”
Kỳ Nhiên trong trí nhớ luôn là người lạnh lùng không quen xã giao, thích đeo tai nghe ngồi một mình. Vậy mà vừa rồi anh lại cười cười nói nói ứng đối tự nhiên, cho dù trong bụng có khó chịu mấy cũng không sao cả, cũng chẳng thể nhìn ra bất cứ thứ gì từ trên mặt anh.
Vậy nên đây là sự trưởng thành của một người đàn ông à? Buộc phải đi thích ứng với xã hội, buộc phải học đạo lý đối nhân xử thế?! Khi nhìn thấy một Kỳ Nhiên như vậy, Từ Tri Tuế lại cảm thấy vừa xa lạ vừa đáng sợ.
Anh không còn là cậu thiếu niên trước kia nữa, mà cô cũng không thể quay lại thời gian ấy.
Kỳ Nhiên im lặng một lúc rồi nói: “Bình thường phải đi xã giao nhiều nên có rất nhiều chuyện tự nhiên học được. Nhưng mong cậu hãy tin rằng mỗi câu tôi nói với cậu đều xuất phát từ sự chân thành.”
Từ Tri Tuế mỉm cười, lông mày vẫn cong cong như trước nhưng dưới đáy mắt lại như có điều gì đó không thể giải thích được.
Cô kéo kéo áo khoác đi ngang qua người Kỳ Nhiên: “Vậy thì phải hỏi xem bản thân cậu có tin hay không đã.”