Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy - Chương 85: Thiên vị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy


Chương 85: Thiên vị


Từ Tri Tuế hít thở sâu đủ ba lần ở ngoài phòng tiệc mới khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ ở cửa, ra hiệu cho anh ta có thể mở cửa.

Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn Từ Tri Tuế, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô: “Đừng sợ, có anh đây.”

“Ừ.”

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, trong nháy mắt, mọi âm thanh hào nhoáng trở nên lặng ngắt như tờ… Như thể cảm giác được điều gì đó, tất cả mọi người trong phòng tiệc không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, trong mắt mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Từ Tri Tuế kéo tay Kỳ Nhiên bước vào phòng tiệc và khi cô đã thật sự trở thành trung tâm chú ý của mọi người thì cô mới nhận ra mình không hề lo lắng và bất an như đã tưởng tượng trước đó.

Đúng vậy, tại sao cô phải sợ chứ? Có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh không phải là giấc mộng thời niên thiếu của cô sao?

Hôm nay giấc mộng ấy đã thành hiện thực, cô nên vui mới phải.

Nghĩ như vậy, Từ Tri Tuế dần thả lỏng hơn, phong thái ung dung, bước chân tao nhã, vô tình khiến cô nổi bật hơn những đóa hoa tươi trong phòng

Kỳ Nhiên dẫn cô đến chỗ Kỳ Thịnh Viễn, anh vừa mới chào hỏi xong thì đã có các bác các chú và bạn bè trong giới kinh doanh vây quanh, Kỳ Nhiên giới thiệu với từng người một với cô, sau đó hào phóng giới thiệu cho mọi người rằng đây là bạn gái anh.

Từ Tri Tuế xinh đẹp, biết cách ăn nói, tính cách của cô từ nhỏ đã rất được lòng người lớn tuổi, chỉ cần dăm ba câu là đã khiến mọi người ôm bụng cười ồ lên, thẳng thắn khen ngợi ánh mắt Kỳ Nhiên tốt.

“Lão Kỳ này, ông có phúc ghê, con trai con gái trong nhà có đủ, con rể con dâu đứa nào cũng giỏi giang cả, khiến tôi hâm mộ ông quá chừng!”

“Đúng vậy! Khi nào mới tổ chức tiệc mừng vậy? Tôi chờ được uống rượu mừng của nhà ông đấy!”

Kỳ Thịnh Viễn xua tay, cười đến nỗi híp cả mắt: “Nhanh thôi nhanh thôi, có tin tốt tôi chắc chắn sẽ thông báo cho mấy ông! Chờ qua hai năm nữa là tôi cũng được ở nhà bế cháu trai rồi, đến khi đó ngày nào tôi cũng bế cháu đến nhà mấy ông khoe khoang! Tránh cho mấy ông lại giận tôi như hồi xưa!”

Mọi người ầm lên, vành tai Từ Tri Tuế nóng bừng rồi âm thầm đỏ lên.

Ứng phó xong đợt khách cuối cùng, Kỳ Nhiên dắt Từ Tri Tuế đi đến chỗ trong góc, anh ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân cô.

Giày mới cọ xát vào chân, Từ Tri Tuế cũng ít khi đi giày cao gót nên gót chân bị cọ nổi lên một vết phồng rộp, anh đau lòng chạm vào thử, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”

Từ Tri Tuế khẽ gật đầu: “Hơi đau nhưng em vẫn ráng được.”

Kỳ Nhiên hít sâu một hơi rồi đứng lên, trong lúc anh đang nghĩ cách giải quyết thì một đôi giày cao gót khác khảm đầy đá nhỏ lấp lánh xuất hiện trong tầm mắt.

Một mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng đến chóp mũi, Kỳ Nhiên nhíu mày, đứng chắn trước người Từ Tri Tuế theo bản năng, ánh mắt nhìn chăm chú về hướng nào đó.

Từ Tri Tuế cảm thấy kỳ lạ nên quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy một thân bóng dáng cao ráo mà cũng không kém phần yểu điệu.

Người vừa đến mặc một chiếc váy tuyn màu nude nhạt, mái tóc dài uốn xoăn lười biếng xõa trên vai, từ váy áo đến tóc tai cực kỳ có khí chất của thiên tiên song lại không hợp với khí chất kiêu ngạo và mạnh mẽ của cô nàng.

Đôi mắt của người phụ nữ nhìn bàn tay Kỳ Nhiên đang nắm chặt tay của Từ Tri Tuế, trong ánh mắt có vẻ đau lòng, sau đó cô ta nhanh chóng che giấu rồi ngước mắt lên, mỉm cười với Kỳ Nhiên: “Đã lâu không gặp, Kỳ Nhiên.”

Kỳ Nhiên không nói lời nào mà chỉ nhìn thẳng vào cô ta, trong mắt anh đầy vẻ đề phòng.

Người phụ nữ cười khổ: “Anh không cần nhìn em như vậy, em không có ác ý, chỉ là đã lâu em không nghe thấy giọng nói của anh nên muốn đến nói chuyện với anh thôi.”

Sau đó cô ta lại dời ánh mắt sang phía Từ Tri Tuế, nói một câu không rõ ý tứ: “Tiện thể đến chúc phúc cho hai người lần nữa. Chúng ta lại nhau rồi, bác sĩ Từ.”

Từ Tri Tuế rất bình tĩnh liếc cô ta một cái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt: “Đúng vậy, lại gặp mặt nhau rồi, cô Trần.”

“Em đã gặp cô ta?” Kỳ Nhiên quay đầu lại, ánh mắt lo lắng.

“Vâng, là ở bệnh viện, cô Trần từng lấy số khám ở chỗ em.” Từ Tri Tuế nhẹ nhàng nắm tay anh, ý là bảo anh không cần lo lắng thế: “Có điều, tình trạng của cô Trần hình như không có vấn đề gì nên đã nhanh chóng rời đi.”

Trần An Vũ nhếch môi cười cay đắng: “Khi ấy em biết được một số chuyện, trong lòng cảm thấy khổ sở nên muốn đi tìm người khuyên bảo, còn về nguyên nhân em khổ sở… Kỳ Nhiên, hẳn là anh biết chứ?”

Kỳ Nhiên cười khẩy: “Cô Trần nói đùa, chúng ta cũng chẳng quen biết, còn chưa đến mức độ là bạn bè, phiền muộn của cô Trần làm sao tôi biết được?”

Sắc mặt Trần An Vũ trắng bệch, cô ta cũng không giả vờ cười nữa.

Trong khi bầu không khí đang giằng co căng thẳng, bỗng Bồ Tân cầm di động đi lên, thì thầm vài câu bên tai Kỳ Nhiên. Sắc mặt Kỳ Nhiên hơi thay đổi, gật đầu đáp lời: “Tôi biết rồi.”

Kỳ Nhiên: “Chúng tôi đã nhận lời chúc phúc của cô Trần, về phần những thứ khác tôi thật sự không có gì để nói, mong cô Trần tự giải quyết cho tốt. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Dứt lời, anh nắm tay Từ Tri Tuế đi về phía trung tâm đại sảnh.

“Anh lo lắng như vậy làm gì?” Từ Tri Tuế đành nhắm mắt đi theo sau Kỳ Nhiên, cô quay đầu nhìn ra xa thấy Trần An Vũ vẫn đứng tại chỗ cũ, cúi đầu che mặt, bả vai run nhè nhẹ.

Kỳ Nhiên thở dài: “Chuyện nói ra dài lắm, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

Đi tới bên cạnh quầy bar, anh ngoắc tay với Kỳ Dữu đang nói chuyện với đám chị em, Kỳ Dữu lập tức buông ly rượu trong tay xuống rồi đi tới: “Anh, có chỉ thị gì không?”

Kỳ Nhiên: “Anh phải ra ngoài gọi cuộc điện thoại, giúp anh chăm sóc chị dâu em một lát.”

Từ Tri Tuế bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh: “Em cũng đâu phải là đứa trẻ lên ba, sao còn cần người khác chăm sóc?”

Còn Kỳ Dữu mỉm cười, đưa tay làm động tác chào trước trán, cười đùa tí tửng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không để cho người bắt nạt chị dâu em!”

Từ Tri Tuế: “…”

Sau khi Kỳ Nhiên rời đi, đám chị em cây khế của Kỳ Dữu nhanh chóng vây quanh tìm Từ Tri Tuế nói chuyện phiếm.

Đã có lời cảnh cáo trước đó của Kỳ Dữu, lại còn thấy toàn bộ quá trình Kỳ Nhiên bảo vệ cô bạn gái này như vậy, mấy cô ả cũng không dám nói gì quá đáng, ai ai cũng lấy lòng cô.

Từ Tri Tuế mỉm cười nhẹ nhàng, nói với ai cũng được hai ba câu, chỉ là vết rộp da sau gót chân khiến cô đứng ngồi không yên.

Cúi đầu nhìn mới thấy vết phồng rộp đã rách da, cọ miệng vết thương làm chảy máu.

Nhìn miệng vết thương có vẻ không to cũng không nhỏ nhưng có lẽ chỉ có phụ nữ mới thấu cơn đau này, thật sự là cô chịu không nổi nữa, bèn ghé vào bên tai Kỳ Dữu nhỏ giọng hỏi: “Dữu Dữu, em có cái kia không?”

Kỳ Dữu: “Băng vệ sinh ạ?”

Từ Tri Tuế: “… Không phải, giày cao gót của chị ma sát vào chân.”

Kỳ Dữu cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô, cười nói: “À, chị phải nói sớm chứ! Em có bảo bối thần kỳ đây!”

Cô ấy lục lọi trong túi xách cả buổi trời, lấy ra một miếng băng cá nhân nho nhỏ màu da, Từ Tri Tuế như vớ được kho báu, nhanh tay nhận lấy rồi đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh của khách sạn nằm ở cuối hành lang, được trang hoàng rất có phong cách, trong không khí tràn ngập hương dầu thơm tươi mát thanh nhã, Từ Tri Tuế dán băng cá nhân rồi đi ra khỏi phòng vách ngăn, vừa mở cửa thì cô đã thấy Trần An Vũ khoanh tay ôm ngực tựa vào bồn rửa tay và đang nhìn chằm chằm bên này.

Từ Tri Tuế thản nhiên liếc cô ta, trông cô cũng không bất ngờ mấy, phủi làn váy, sau đó bình tĩnh đi tới trước bồn rửa tay.

“Đúng là cô đã đoán ra từ lâu, cho nên hôm nay khi nhìn thấy tôi cô cũng không hề lấy làm bất ngờ.” Trần An Vũ xoay người, nhìn cô qua gương.

“Trước đó tôi vẫn chưa xác định được, chỉ cảm thấy bóng lưng và mùi hương trên người cô rất quen thuộc, lúc sau mới nhớ thì ra tôi đã từng gặp cô.” Từ Tri Tuế nhìn vào gương chỉnh lại lọn tóc bên tai.

Trần An Vũ: “Cô gặp tôi? Khi nào cơ?”

“Lúc Kỳ Nhiên nằm viện, cô từng đi ngang qua người tôi, tôi ngửi thấy hương nước hoa trên người cô, sau đó đi vào phòng bệnh của anh ấy thì tôi cũng ngửi thấy mùi tương tự. Nếu tôi đoán không sai, tin tức anh ấy nằm viện là do cô tiết lộ ra ngoài nhỉ.”

Trần An Vũ cười một tiếng: “Xem ra cô thông minh hơn tôi tưởng, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta nói thẳng ra đi. Tôi có một câu chuyện rất dài, cô có muốn nghe không?”

Từ Tri Tuế lắc đầu: “Không, tôi không có hứng thú với chuyện của người khác.”

“Cô không có hứng thú, hay là không dám nghe? Cô sợ nghe được một Kỳ Nhiên lạ lẫm từ miệng người khác ư? Yên tâm, nghe xong câu chuyện này, cô sẽ biết anh ấy yêu cô đến chừng nào, mà tôi thì nực cười biết bao.”

Từ Tri Tuế không nói lời nào, chỉ đưa tay để dưới vòi cho nước chảy, do có thói quen nghề nghiệp của bác sĩ nên mỗi lần cô rửa tay đều phải dùng nước rửa tay rửa từ trong ra ngoài bảy lần.

Trần An Vũ coi sự im lặng của cô như ngầm đồng ý, cô ta lấy gói thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu đưa lên miệng.

“Nhà tôi và nhà anh ấy có quan hệ làm ăn qua lại, tôi đã quen biết anh ấy từ lúc học cấp ba. Tôi chưa bao giờ gặp chàng trai nào như Kỳ Nhiên, sáng chói rực rỡ hệt như những vì sao trên trời. Tôi yêu anh ấy mà không màng đến bản thân, thậm chí khi biết anh ấy sắp ra nước ngoài du học, tôi cũng xin người nhà cho tôi đi du học. Tôi biết có rất nhiều cô gái thích Kỳ Nhiên nhưng chẳng có ai dám bất chấp tất cả vì anh ấy cả.

Năm thứ hai đại học, tôi bày tỏ lòng mình với anh ấy, kết quả tất nhiên là Kỳ Nhiên đã từ chối tôi, anh ấy nói trong lòng mình đã có người khác, tôi không tin, tôi nói tôi có thể đợi, đợi cho đến khi anh ấy quên đi quá khứ và yêu tôi. Tôi cứ ngỡ rằng chỉ cần mình canh giữ bên cạnh anh ấy thì cuối cùng anh cũng sẽ quay đầu nhìn thấy tôi, thời gian sẽ làm hao mòn tất cả.

Có điều, hình như Kỳ Nhiên đã đánh giá thấp tình cảm tôi dành cho anh ấy và tôi cũng đánh giá thấp quyết tâm yêu cô của anh. Tôi ở nước ngoài canh giữ bên Kỳ Nhiên bảy năm, nhìn anh ấy từng bước trưởng thành, từng bước trở nên mạnh mẽ, khi anh ấy vừa quyết định về nước thì tôi cũng lập tức theo anh trở về nhưng thứ tôi đợi được lại chính là anh ấy chịu bị dao đâm, lên tin tức vì một người khác.

Cô có biết tâm trạng của tôi khi xem video đó là gì không? Tôi cảm thấy hình như con dao đó đã đâm vào người tôi, ngoài đau lòng ra, tôi còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh giá như Kỳ Nhiên mà lại dám bất chấp tính mạng vì một cô gái ư? Khi đó tôi đã có linh cảm rằng cuối cùng anh ấy cũng tìm được người mà anh ấy hằng giữ trong lòng.

Tôi gọi điện thoại cho Kỳ Nhiên cả đêm nhưng anh ấy không bắt máy nên ngày hôm sau tôi phải đích thân đến bệnh viện. Kết quả chỉ đổi lấy một câu ‘Đừng lãng phí thời gian vào tôi’ của anh. Tôi giận dỗi, thế là lập tức truyền tin tức anh ấy nằm viện ra ngoài, quấy nhiễu để anh ấy không thể ở lại bệnh viện nữa.

Sau đó, trong một thời gian dài tôi không có tin tức gì về Kỳ Nhiên, chỉ nghe nói rằng anh ấy đã chuyển ra khỏi nhà và không ai biết anh ấy sống ở đâu.”

Nói đến đây, Trần An Vũ nhìn Từ Tri Tuế đang rửa sạch bọt, cười khổ: “Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn anh ấy chuyển đến nơi gần cô nhất. Đàn ông ấy à, anh ấy chung tình với một người phụ nữ bao nhiêu, thì sẽ bạc tình với người phụ nữ khác bấy nhiêu.”

“Mới đầu tôi không phục, không biết mình thua kém cô ở đâu, tôi tự nhận mình xinh đẹp hơn cô, gia cảnh cũng tốt hơn cô, cũng biết cách lấy lòng anh ấy. Kỳ Nhiên thích mẫu người có tính cách hoạt bát, thế là tôi giả vờ cởi mở; anh ấy thích con gái tóc đen dài thẳng, mà tôi thì chưa bao giờ nhuộm tóc; anh ấy thích con gái trang điểm nhẹ nên mỗi lần dự dạ hội tôi sẽ luôn là người thanh lịch nhất trong hội trường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cô tôi mới hiểu ra rằng nào có hình mẫu gì, cô chính là hình mẫu của anh ấy, chỉ cần người đó là cô, dù có ra sao anh ấy cũng thích. Tôi còn nhớ ánh mắt đề phòng của anh ấy khi nhìn tôi ban nãy, thật tình tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì cô, khi tôi nhìn thấy anh ấy lo lắng cho cô như vậy thì tôi biết mình đã hoàn toàn thua rồi.

Từ Tri Tuế, tôi không thua cô, mà tôi thua anh ấy.”

Từ Tri Tuế không biết mình nghe hết những lời này của cô ta với tâm tình như thế nào, đến khi cô tỉnh táo lại thì khóe mắt đã có giọt nước mắt ươn ướt.

Nhìn người phụ nữ nuốt mây nhả khói trong gương, không phải là trong lòng Từ Tri Tuế không hề mảy may xúc động, cô nhớ tới Lục Gia của rất nhiều năm về trước và còn có vô số cô gái thầm mến Kỳ Nhiên, tuổi thanh xuân của các cô ấy có phải cũng chỉ có thể sống trong bóng tối như nhau, mãi mãi không đợi được kết quả mình mong muốn.

Mới đây không lâu, cô còn ngỡ rằng mình cũng là một trong số những cô gái đó nhưng cuối cùng ông trời vẫn rủ lòng thương xót cô, có biết bao người mong mỏi tình yêu của anh còn không được, mà cô lại đạt được điều đó.

Điện thoại trong túi reo lên, là cuộc gọi tới của Kỳ Nhiên, có lẽ anh không tìm thấy cô nên đang chờ trong sốt ruột.

Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra nhìn lướt qua nhưng không vội bắt máy, mà ngẩng đầu nhìn Trần An Vũ, bình tĩnh lên tiếng: “Có một điều chắc cô không biết, tôi đã thích anh ấy trước cô rất lâu, từ lúc cô mới quen anh ấy thì tôi đã thích anh ấy gần bảy năm rồi, tính cả trước đó cho đến hiện tại thì tôi đã có tình cảm với anh ấy suốt hai mươi năm trời. Tôi thừa nhận có lẽ tôi may mắn hơn cô nhưng tình yêu của tôi dành cho anh ấy cũng không kém gì cô, trước kia là vậy, sau này cũng vậy.”

Từ Tri Tuế bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô vừa liếc mắt là đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đứng ở chỗ ngoặt, anh cúi đầu bấm điện thoại di động, vẻ mặt đầy lo lắng.

Vài giây sau, điện thoại trong tay Từ Tri Tuế lại vang lên tiếng chuông.

Không cần nhìn cô cũng biết là ai gọi.

“Sao em không nghe điện thoại? Có biết anh không tìm thấy em sẽ lo lắng thế nào không? Suýt chút nữa là anh bảo người đi điều tra camera giám sát.” Kỳ Nhiên tìm được tiếng chuông bèn nhìn sang bên này, thấy người anh muốn tìm xuất hiện ở cửa thì thở phào nhẹ nhõm thật rõ, trong giọng nói lại có chút trách cứ, hễ nghĩ đến là quan tâm thành loạn.

Từ Tri Tuế nhìn anh cười ngây ngô, bước chân thong thả, cô giang cánh tay và lao vào lòng anh.

Kỳ Nhiên hơi giật mình, con tim cũng mềm nhũn theo, một tay xoa gáy cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Em bị bắt nạt à?”

Từ Tri Tuế lắc đầu, cọ mái tóc rối bời vào hõm cổ anh: “Không có, có anh ở đây thì ai dám bắt nạt em?”

“Thế sao tự dưng lại làm nũng?”

“Muốn ôm anh không được à.” Từ Tri Tuế ôm cổ anh không chịu buông.

Kỳ Nhiên cười bất đắc dĩ, vỗ vai cô: “Được rồi, đi về làm nũng sau. Bây giờ thay giày trước, ban nãy không phải em nói đau chân sao?”

Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn món đồ trên tay anh: “Anh tìm dép ở đâu vậy?”

“Hỏi khách sạn lấy đó, anh thấy chân em bị rách da rồi, nếu không đổi đôi khác sợ ngày mai em khỏi đi đứng luôn.”

“Em đâu có yếu ớt như vậy.” Từ Tri Tuế cười buông anh ra.

“Ở bên cạnh anh, anh cho phép em được yếu ớt như thế này.”

Kỳ Nhiên ngồi xổm xuống, cởi móc khoá giày cao gót cho Từ Tri Tuế, rồi lại nắm lấy mắt cá chân và cẩn thận mang dép thoải mái cho cô nàng. Cuối cùng là xách đôi giày cao gót màu đỏ của cô trong tay, tay kia nắm lấy cô: “Đi thôi, mình về nhà.”

Mũi Từ Tri Tuế lại cảm thấy chua xót, tựa đầu vào vai anh: “Kỳ Nhiên, em yêu anh.”

Kỳ Nhiên cọ cọ hai má lên tóc cô: “Yêu bao nhiêu?”

“Dù sao thì em cũng yêu anh nhiều hơn anh yêu em!”

“Không có khả năng, anh không cho phép mình thua em về mặt này.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN