Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi


Chương 17


La Phi đâu chỉ bị dọa chạy, mà là bị dọa sợ vãi tè!

Cái tên Tịch Yến Thanh này, vì sao sau khi thành thân lại như biến thành người khác vậy? A a a a! Vậy mà dám hôn trộm y, còn định làm y ngoài gốc đào! Nhổ vào! Không phải chứ! Hắn định áp y lên cây đào rồi thượng đấy! Quả là mặt người dạ thú!

Không ngờ Tịch Yến Thanh lại là người như vậy.

La Phi nhốt mình trong buồng, một lát ngồi trên giường, một lát lại ngồi dưới đất. Y như con kiến bò trong chảo nóng, luôn cảm thấy cần đề phòng Tịch Yến Thanh.

Nhớ lại trước kia, lão giám đốc một công ty điện ảnh nào đó từng ra điều kiện với y, chỉ cần ngủ với lão một năm, vai nam chính của bộ phim thần tượng cực hot khi ấy sẽ thuộc về y. Nhưng La Phi gạt phắt đi! Bây giờ y phải thuận theo Tịch Yến Thanh sao?

Còn lâu!

Nói thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm cách thanh lọc suy nghĩ trong đầu Tịch Yến Thanh. Điều La Phi ao ước chính là lưỡng tình tương duyệt, không phải ai thích y, y cũng sẽ chấp thuận ở bên người ấy.

La Phi quyết định phải gặp Tịch Yến Thanh để đàm phán hiệp ước.

Miếng thịt vịt đã đưa đến bên miệng còn vỗ cánh bay đi mất, ngược lại Tịch Yến Thanh không hề nôn nóng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nụ đào chưa nở, âm thầm vạch ra kế hoạch tiếp theo. Bước đầu đã thành công, hắn đã mang được tiểu bảo bối mà mình tâm tâm niệm niệm về nhà, tiếp theo đây, đương nhiên hắn phải mang lại một cuộc sống sung túc đủ đầy cho tiểu bảo bối nhà mình, để em ấy không thể rời xa hắn.

“Này! Tịch Yến Thanh! Anh có ngoài đấy không?” La Phi không dám mở rộng cửa phòng — y cay đắng nhận ra, y không những nghèo hơn Tịch Yến Thanh mà khí lực cũng chẳng bằng người ta. Không thể sử dụng vũ lực, vậy chỉ có thể tìm cách thương lượng, vì thế y khom lưng thò đầu ra khe cửa: “Chúng ta có thể giao hẹn không?”

“Giao hẹn gì?” Tịch Yến Thanh cười cười tiến lại gần: “Hẹn hò, hẹn đi ăn, hẹn pháo?”*

*ở đây tác giả dùng cụm “hiệp ước tam chương” có nghĩa là ba điều quy ước, anh Tịch cũng hẹn đủ ba điều luôn…

“Tôi nhổ vào! Anh có thể đứng đắn lại được không? Còn nữa còn nữa! Anh không được tiến lên thêm!” La Phi bày ra tư thế nếu anh còn tiến thêm bước nữa tôi liền khóa cửa: “Tôi đang nói là, hai chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không? Tôi nói anh này, đối với anh tôi không có…”

“Suỵt!” Tịch Yến Thanh ra dấu trật tự, ý bảo xung quanh có người đi lại.

La Phi phản ứng rất nhanh, y lập tức ngậm miệng.

Tịch Yến Thanh rất tự nhiên bước lên thêm một đoạn, hắn áp sát ván cửa, thấp giọng nói: “Sống ở thôn này khó mà giữ bí mật, em muốn để toàn bộ người nơi này biết được suy nghĩ của em sao?”

Nghĩ đến con bò con Trương Dương Phàm kia vẫn còn nhớ thương y, La Phi cân nhắc một hồi vẫn là mở cửa cho Tịch Yến Thanh tiến vào. Tuy rằng y vẫn có chút căng thẳng khi dẫn sói vào nhà — trước kia y luôn biết Tịch Yến Thanh là người cao to, nhưng bây giờ dường như hắn càng cao to hơn, cao to như một đại lão hổ trong mắt tiểu bạch thỏ.

“Yên tâm, trêu em thôi.” Tịch Yến Thanh đóng cửa: “Tôi cũng không phải loại người đánh mất nhân phẩm.”

“Quỷ mới tin anh, có nhân phẩm mà vừa nãy dám hôn trộm tôi!?” La Phi nói xong thì hối hận, y đứng ở góc tường: “Tôi, ý của tôi là…”

“Đó mà gọi là hôn trộm sao?” Tịch Yến Thanh không chút xấu hổ mà nói: “Đó là hôn quang minh chính đại, tôi hôn vợ hợp pháp của mình thì có vấn đề gì?”

“Có! Có có có!” La Phi nói: “Lúc trước rõ ràng anh đã nói, muốn tìm một người có tiếng nói chung để kết bạn sống qua ngày. Anh đâu có nói là, anh thế này với tôi… Nếu không tôi còn lâu mới thành thân với anh!”

“Việc tìm người có tiếng nói chung kết bạn sống qua ngày và việc tôi thích em có mâu thuẫn gì sao?” Tịch Yến Thanh nằm nghiêng trên giường, vỗ vỗ chiếu nói: “Nào, ngồi xuống đây nói chuyện. Đừng đứng trong góc nhà nữa, em có phải học sinh bị tôi phạt đâu!”

“Không không, tôi đứng đây được rồi.” La Phi nhớ lại vết thương ở hoa cúc trước kia, y hận không thể trốn vào bức tường cho yên tâm, còn lâu mới chịu ngồi trên giường: “Nếu không chúng ta tiếp tục bàn chuyện giao hẹn đi!”

“Được, em nói đi, tôi nghe.”

“Ừm, chính là… đầu tiên tôi thành thân với anh, có thể coi là ở cùng nhau đúng không? Nếu đã là ở cùng nhau, chúng ta nên… chúng ta…”

“Chúng ta làm sao?” Tịch Yến Thanh cười hỏi: “Cứ nói tiếp đi.”

Nói cái rắm à! Thảo nê mã lại chạy loạn trong lòng La Phi. Cái gì mà “ở cùng nhau” cơ chứ! Điều kiện đầu tiên để có thể “ở cùng nhau” là gì? Có gì khác biệt với kiểu “ở bên nhau”!? Khác biệt chính là, cả hai đều sẽ có cuộc sống riêng, và độc lập về kinh tế! Còn y thì sao!? Một xu một cắc cũng không có, thậm chí chút tiền lẻ trên người cũng là Tịch Yến Thanh cho!

Hiện tại y đã xuất giá, không thể quay về La gia. Thăm nhà một, hai ngày còn được, nhưng ở lâu người ngoài sẽ chỉ trỏ bàn tán, quan trọng nhất là cha mẹ y sẽ không đồng ý. Nói cách khác, từ nay về sau y sẽ phải ăn nhờ Tịch Yến Thanh, uống nhờ Tịch Yến Thanh, ở nhờ Tịch Yến Thanh, dùng nhờ Tịch Yến Thanh. Vậy y có tư cách gì để giao hẹn với hắn!? Chẳng phải y đã bị! bao! dưỡng! rồi sao?

La Phi như trái cà phơi sương, rầu rĩ không chút tinh thần.

Y biết những cô cậu minh tinh bị bao dưỡng là dạng gì, kim chủ gọi một tiếng phải có mặt, kim chủ nói khóc thì không được cười, kim chủ nói cúi đầu thì phải khom lưng.

Tuy rằng không phải tất cả đều như vậy, nhưng đa số đều là những kẻ mất hết tôn nghiêm.

Thấy cậu vợ bé nhỏ đứng ủ rũ, cúi gằm mặt không nói lời nào, Tịch Yến Thanh cũng không thúc giục. Dù sao cũng đã tối muộn, trước tiên cứ trải chăn đệm — hắn rất thích kiểu đệm này, tuy là hai chiếc ghép lại nhưng vẫn là một tấm đệm rộng rãi, nghĩ đến việc có thể ngủ với La Phi tại đây thì hắn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao.

La Phi thấy Tịch Yến Thanh trải đệm thì bắt đầu đếm lại số của hồi môn của mình, y muốn tính xem mình có đủ tiền duy trì cuộc sống cho đến khi tự kiếm được tiền hay không. Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, dường như trừ hai chiếc chăn tân hôn và hai đôi hài, y chỉ còn lại một bó miến, một túi bột mì và một ít đậu phộng hạt dưa. Có thể trụ được mấy ngày đây? Đúng rồi, mấy thửa ruộng trên danh nghĩa của y cũng được nhập về Tịch gia, nhưng y nào biết cày cuốc, có gieo hạt cũng chẳng đủ ăn, chưa kể vào mùa gặt còn phải nộp sưu thuế…

Tịch Yến Thanh nhìn bộ dạng rối rắm của La Phi thì lắc đầu cười cười. Hắn ra ngoài một chuyến, lúc quay về còn bê chút đồ ăn trên tay, một bát cơm, thức ăn và canh nóng.

“Bụng réo nửa ngày rồi, không có cảm giác gì sao?” Tịch Yến Thanh đưa đôi đũa cho La Phi: “Ăn cơm đã rồi nghĩ tiếp.”

“Của anh đâu?” La Phi nhận đũa, cắn đầu đũa hỏi: “Anh không ăn à?”

“Uống rượu dạ dày khó chịu, lát nữa tôi chỉ uống chút canh thôi.” Nói xong Tịch Yến Thanh lại đi lấy thêm một cái bát: “Xương cá bỏ vào đây, lúc trước định giấu cá cho em ăn, nhưng như vậy hơi phiền phức. Bây giờ em ăn đi, đây là canh cá mẹ Hàn Dương hầm, mùi vị rất ngon, tôi dặn người ta để phần em một bát.”

“Cảm ơn.” La Phi nhận ra con cá này vẫn còn nguyên chưa hề bị động đũa, bụng cá dày dặn nhiều thịt, canh hầm còn có đậu phụ non mọng, thoạt nhìn rất hấp dẫn.

“Em không cần cảm thấy áp lực.” Tịch Yến Thanh vừa nhìn La Phi ăn vừa bình thản nói chuyện: “Tôi thật lòng thích em, có lẽ còn thích em trước khi em thích Bác Uyên. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của chúng ta. Em làm bạn tốt của tôi cũng được, làm anh em với tôi cũng không sao, cứ thuận theo tự nhiên mà sống. Nếu một ngày nào đó em muốn rời đi, hoặc là gặp một người mà em thích…”

“Anh sẽ để tôi đi sao?”

“Không nhé.” Tịch Yến Thanh cười cợt nói: “Tôi cảm thấy đến lúc đó dùng bạo lực vẫn kịp!”

“Tịch Yến Thanh! Anh quả là…” La Phi tức đến hoa mắt, cái tên xấu xa này!

“Được rồi được rồi, ăn cá của em đi, để nguội sẽ tanh.” Tịch Yến Thanh cúi đầu nhìn nền đất: “Có lẽ nên đóng thêm một cái bàn nhỏ trong phòng, như vậy mùa đông chúng ta ăn cơm trong này sẽ thoải mái hơn.”

“Thì anh đóng một cái đi!” La Phi hậm hực nói.

“Tốt nhất nên dựng lại hàng rào ngoài vườn, mấy thanh chắn đã hư hỏng, tôi còn chưa kịp dọn dẹp đây.”

“Thì anh dọn dẹp đi!”

“Em giúp tôi nhé?”

“Nằm mơ đ… Đúng rồi!!!” Trong đầu La Phi đột nhiên phát ra tiếng “ting ting”: “Nếu không tôi làm thuê cho anh đi, anh trả công cho tôi, bao ăn bao ở, tôi giúp việc cho anh, thế nào?”

“Chuyện tình cấp trên cấp dưới phiên bản nông thôn cổ đại sao?” Tịch Yến Thanh nói: “Không ngờ phu nhân nhà ta tình thú vậy đó.”

“Tình thú cái rắm! Tôi nghiêm túc đấy, anh chốt một câu có được hay không. Tôi cam đoan không trộm cắp, không mưu mô, sẽ làm việc chăm chỉ.” La Phi chịu thua rồi, người này kiểu gì cũng bẻ lái được!

“Được thôi.” Tịch Yến Thanh thở dài: “Vậy từ hôm nay trở đi, bao ăn bao ở, tiền công một tháng ba mươi văn.” Cũng nên để tâm đến lòng tự tôn của vợ yêu.

“Ba mươi văn? Vậy một năm cũng chưa nổi một lượng bạc!” La Phi có chút lưỡng lự: “Hôm nay đón dâu anh cưỡi con ngựa cao to như thế, vậy mà chỉ trả cấp dưới ba mươi văn một tháng? Dù gì cũng là đồng hương, có thể thương lượng thêm chút nữa được không?”

“Ba mươi văn không phải con số nhỏ, đừng quên tôi còn bao em ăn ở. Lực điền trên trấn bán sức lao động, không bao ăn bao ở, tiền công cũng chỉ một trăm năm mươi văn. Hơn nữa tổ chức hôn lễ vừa rồi tốn khoảng bảy, tám lượng bạc, tôi còn phải dành dụm chi tiêu sau này. Căn nhà này cũng vừa tu sửa lại, em không phát hiện ra sao? Còn nữa, nếu muốn trồng trọt cày cấy thì phải mua hạt giống, không có hạt giống thì đồng ruộng bỏ không, đồng ruộng bỏ không thì chúng ta ăn cái gì? Em thích ăn cơm như vậy, tôi không nỡ để em húp cháo quanh năm.”

“Cái, cái gì mà không nỡ… Hơn nữa tôi cũng quen rồi!” La Phi có chút mất tự nhiên: “Thôi được rồi, ba mươi văn thì ba mươi văn. Vậy giữa chúng ta là quan hệ lãnh đạo và cấp dưới thuần khiết!” Thấy Tịch Yến Thanh đã đáp ứng, tâm tình La Phi rốt cuộc cũng bình ổn hơn: “Tôi đi dọn dẹp đã.”

“Đi đi.” Tịch Yến Thanh thấy La Phi thu dọn bát đũa rời đi, hắn nghĩ thầm cái này không giống lấy vợ cho lắm, rõ ràng là lấy một chú lừa nhỏ mới đúng!

Lừa nhỏ đạt được thỏa thuận bước đầu với đại lão hổ thì vô cùng mãn nguyện mà rửa bát đũa. Y cảm thấy mình không thể lọt vào bẫy của Tịch Yến Thanh được, nhất định phải lao động kiếm tiền nuôi sống bản thân, không thể chỉ sau vài ngày yên ổn đã bị người kia chọc tức đến đau tim.

Nhắc mới nhớ, trước đây vì sao y không phát hiện người kia là kẻ mồm miệng lưu manh như vậy?

Vả lại, xem ra Tịch Yến Thanh cũng không giàu có gì cho cam.

Vốn còn cho rằng con ngựa kia là của hắn, nhưng có vẻ người đêm nay tới dắt nó đi mới là chủ nhân thực sự.

Ngẫm lại cũng đúng, một con ngựa tốt có giá bằng một căn nhà trên trấn, nếu Tịch Yến Thanh có ngựa, hắn quay về nơi thôn quê nghèo nàn này làm gì?

Thực ra La Phi đã quên, nơi này nghèo nàn nhưng là nơi y sinh sống.

Đại khái mấy ngày nay Tịch Yến Thanh vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho nên quá mệt mỏi, cũng có thể lúc này rượu mới ngấm, sau khi rửa mặt và lên giường đắp chăn, chỉ lát sau hắn đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ban đầu La Phi còn cho rằng hắn đang giả vờ, không ngờ đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn tỉnh lại, vì thế La Phi cũng vô thức cuộn tròn bên cạnh, nhắm mắt ngủ say.

La Phi mơ một giấc mơ, trong mộng hoa đào nở rộ khắp sân, cánh hoa bay rợp trời như những bông tuyết đậu xuống vai y và Tịch Yến Thanh. Tịch Yến Thanh đứng bên cây đào ấy, hai tay rộng mở hướng về phía y.

Tịch Yến Thanh đang ngủ ngon, bỗng hắn cảm giác có thứ gì đó nhúc nhích cọ quậy bên cạnh, mở mắt liền phát hiện chính là La Phi đi ngủ quên đắp chăn.

Chăn của La Phi vẫn gấp gọn phẳng phiu, vừa nhìn liền biết chưa được mở ra. Ngược lại là chăn của Tịch Yến Thanh, hơn phân nửa đắp trên người hắn, còn một góc bị La Phi cọ đến nhăn nhúm.

Tự dâng mình tới cửa? Vậy hắn còn khách khí cái gì?

Tịch Yến Thanh không suy nghĩ nhiều mà xốc chăn lên, hắn ôm La Phi vào ổ chăn, hôn hít sờ nắn một hồi. Mãi đến sáng hôm sau khi La Phi “rầm rì” tựa như sắp tỉnh lại, Tịch Yến Thanh mới xoay người nằm quay lưng về phía y, còn vắt cánh tay La Phi vòng qua người hắn! Giống như La Phi mới là người chủ động sáp lại ôm hắn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN