Người này điên rồi sao!
La Phi giật phắt về phía sau: “Anh, anh, anh… anh muốn làm gì!?”
Mặt mũi y đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Yến Thanh. Trong đôi mắt hắn là sóng cuộn biển gầm, tựa hồ rơi vào đó sẽ hết đường trốn thoát.
Hắn nâng cánh tay, sau đó lại buông xuống thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là muốn làm em.”
Đm anh có thể đừng nhắc đến vấn đề này bằng ngữ khí bình thường như nói chuyện ăn cơm uống nước được không?
Linh hồn của ảnh đế Tiểu La như sắp phát điên, y vòng tay ôm ngực đề phòng, bộ dạng cực kỳ khôi hài: “Không được! Anh, tôi đã nói với anh rồi! Trước kia chúng ta đã nhất trí, anh là lãnh đạo, tôi là cấp dưới. Không thể phát sinh tình yêu nơi công sở được! Hơn nữa còn là công sở phiên bản nông thôn! Sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của xã hội và sự phát triển của công ty!”
Tịch Yến Thanh đương nhiên biết sai, vì thế hắn giơ tay làm động tác đầu hàng, mỉm cười một cách sủng nịch nói: “Xin lỗi, tôi kìm lòng không nổi mà thôi, đừng sợ.”
Thấy Tịch Yến Thanh không giống đang lừa mình, La Phi dần bình tĩnh trở lại, y thò tay vò đầu bứt tóc. Lúc này có phải y nên nói rằng “thôi không sao”? Không phải chỉ hôn một cái thôi sao không nên quá để ý? Nhưng như vậy có vẻ quá ngốc nghếch, lỡ Tịch Yến Thanh lại áp tới hôn tiếp thì sao? Loại chuyện này khẳng định là Tịch Yến Thanh có thể làm được!
Chỉ là… y thực sự không hề cảm thấy ấm ức!
La Phi vô thức mân mê môi dưới, cảm thấy đôi môi Tịch Yến Thanh cũng ấm áp và mềm mại giống môi y…
A a a a!!! Cmn La Tiểu Phi ngươi đang nghĩ đi đâu vậy!
Tịch Yến Thanh là lãnh đạo, là đại lão hổ! Ngươi là cấp dưới, là con lừa nhỏ!
Vậy thì sao chứ? Không phải chỉ là một cái chạm môi sao, hơn nữa bọn họ là bạn cùng nhà, không nên quá cứng nhắc, làm căng lên cẩn thận người ta đuổi việc ngươi!
Nhưng cũng không thể rơi vào mối quan hệ nam nam nơi công sở!
La Phi nhìn Tịch Yến Thanh bằng ánh mắt rối rắm, y cảm thấy mình nên triệu hồi linh hồn ác ma tới yểm trợ, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo Tịch Yến Thanh một chút. Nhưng mà, người ta là lãnh đạo.
Thôi bỏ đi!
La Phi đỏ mặt cúi đầu, sau đó mở bọc kim chỉ, lắp khung thêu bắt đầu múa kim.
Mắt không thấy, tâm không loạn!
Tịch Yến Thanh thấy La Phi cố ý lảng tráng bèn ra ngoài múc nước.
La Phi ngồi trong phòng nghe tiếng hắn bận rộn ra ra vào vào, bất giác có chút thất thần. Rõ ràng y định thêu mấy hình rau dưa củ quả để người ta vừa nhìn liền biết thứ này được dùng trong bếp. Kết quả cặm cụi một hồi, cuối cùng lại ra hình một cái đầu hổ.
Nếu không phải tiếc chỉ tiếc vải, chắc chắn La Phi sẽ một kéo cắt vụn. Nhưng mà thêu cũng thêu rồi, hơn nữa còn lên hình rất đẹp— nếu hình đầu hổ màu xanh pha vàng được coi là đẹp thì tấm vải này phải nói là… khá có tính thẩm mỹ!
La Phi quyết định vò mẻ đập vỡ luôn, tiếp tục thêu cho xong, dù sao Tịch Yến Thanh cũng không biết y đặt tên cho hắn là “đại lão hổ”.
Các cụ có câu thế nào nhỉ? Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Ngày hôm sau La Phi và Tịch Yến Thanh chuẩn bị ra đồng, Hàn Húc lại cầm theo khăn voan tới cầu cứu.
Y biết hôm nay La Phi phải ra đồng nên cất công đến từ sáng sớm. Hết cách rồi, đôi mắt phượng hoàng hơi khó thêu, y buộc phải nhờ cậy La Phi.
La Phi cầm khung thêu, chọn màu chỉ thích hợp rồi bắt đầu xuất chiêu. Hàn Húc thì hay rồi, nhìn tấm vải bên cạnh có hình đầu hổ mới thêu một nửa liền cười nói: “Chẹp chẹp chẹp, ngươi sợ người khác không biết ngươi thích đại lão hổ hay sao? Ngươi nói tấm vải này dùng để cắt rèm che chạn bát nên định thêu rau dưa củ quả, không phải sao? Khai thật đi, có phải lúc đang thêu thì nhớ đến đại lão hổ nhà ngươi hay không?”
“Ngươi lắm mồm vừa thôi!” Tịch Yến Thanh còn đứng bên cạnh kia kìa, sợ Hàn Húc lỡ miệng nói gì đó khiến Tịch Yến Thanh để ý, La Phi lập tức cắt ngang lời y. Nhưng Hàn Húc có phải loại người bị dọa một câu sẽ ngậm miệng không?
“Ngươi còn cấm ta nói ra sự thật?” Hàn Húc nói: “Ngươi vốn dĩ thích đại lão hổ mà.”
“Các ngươi cứ thong thả nói chuyện, ta ra ngoài dọn dẹp chút.” Hàn Húc cho là Tịch Yến Thanh sẽ có chút ngại ngùng hoặc là khoái chí, nhưng ngược lại, vẻ mặt hắn lại lộ ra tia không vui.
“… Tịch ca làm sao vậy? Là ta nói gì sai sao?” Chờ khi Tịch Yến Thanh biến mất, Hàn Húc nghi hoặc hỏi La Phi.
“Đâu có, chắc là vội đi chuẩn bị nông cụ, cứ nói chuyện của mình thôi.” La Phi nhớ lại đoạn nhạc đệm đêm qua thì cho rằng Tịch Yến Thanh có lẽ cũng đang xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, Tịch Yến Thanh thực sự không hề trốn tránh, mà là hắn có chút nhói lòng. Em họ Bác Uyên của hắn sinh vào năm con Hổ, La Phi thì cầm tinh con Thỏ. Về phần hắn, đời trước hắn tuổi Hợi, đời này tuổi Sửu, không phải súc sinh thì là gia súc, cũng say rồi*.
*raw: 也是醉了 tui không hiểu ý tác giả chỗ này
La Phi thêu hình hổ đương nhiên không phải ám chỉ hắn, vậy chỉ có thể là em họ hắn?
Nghĩ đến bộ dạng có chút khó xử đêm qua của La Phi, Tịch Yến Thanh thậm chí còn hoài nghi có phải hắn đã sai rồi. Khi hắn vừa xuyên tới, nguyên chủ đang trên đường hồi hương cùng bạn bè chiến hữu, sau đó bị sốc phản vệ trong phòng nghỉ mà qua đời, mà hắn lại nhập vào thân thể nguyên chủ ngay sau đó, cho nên không ai phát hiện dị thường. Kỳ thực lúc ấy nguyên chủ Tịch Yến Thanh đã bàn bạc xong với chiến hữu của mình, hắn chỉ về quê cúng bái tổ tiên và cha mẹ sau đó sẽ quay lại tìm bọn họ, tất cả cùng mở một nông trại chăn cừu.
Một tiểu tử tên Cảnh Dung trước khi nhập ngũ cũng từng nuôi dê nuôi cừu phụ giúp gia đình, y có kinh nghiệm, hơn nữa bọn họ đều có người quen làm quan to, sau này khẳng định sẽ phất lên.
Nhưng sau khi hồi hương, Tịch Yến Thanh không muốn rời đi nữa. Bởi vì ngày đó hắn tới La gia thăm hỏi liền biết, La Phi cũng xuyên tới đây rồi.
Ban đầu hắn cũng nghĩ tới khả năng này, bởi vì hắn và La Phi cùng gặp nạn trên một chiếc xe, hắn xuyên tới đây, vậy thì La Phi cũng có thể sẽ xuyên tới đây. Hơn nữa vị hôn thê trong ký ức nguyên chủ cũng tên La Phi, đồng âm với tên nhóc La Phi kia, cho nên Tịch Yến Thanh luôn tâm tâm niệm niệm người này.
Sau khi về thôn hắn lập tức ghé qua La gia, kỳ thực chỉ để xác nhận La Phi có phải cũng xuyên đến hay không. Mà phản ứng của La Phi khi ấy đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Nếu là nguyên chủ La Phi trước kia, y sẽ không tỏ thái độ như vậy lúc nhìn thấy hắn. Cho dù La Phi không thích Tịch Dục thì bọn họ vẫn có giao tình bằng hữu từ nhỏ, chỉ là cách vài năm không gặp, cùng lắm sẽ sinh ra chút xấu hổ và bất đắc dĩ, chứ không thể là vẻ mặt căm thù phồng mang trợn mắt khi nhìn thấy tình địch, thậm chí còn tức đến ngất xỉu.
Ánh mắt quật cường kia quả thực giống hệt cậu nhóc La Phi thời hiện đại, Tịch Yến Thanh chỉ liếc mắt một cái là nhận ra. Cho nên hắn quyết định ở lại, hắn không muốn rời khỏi đây nữa, thậm chí nhất quyết cưới y về mặc cho y phản đối kịch liệt, mặc cho y vẫn còn một chút hy vọng mong manh rằng Lương Bác Uyên cũng xuyên tới đây. Chỉ cần hắn đối xử với La Phi đủ tốt, y sẽ chậm rãi thích hắn, dù sao bọn họ cũng là những người có tiếng nói chung trong thời cổ đại này, điều này không ai có thể nghi ngờ. Nhưng trên thực tế, mọi việc có lẽ không giống với những gì hắn tính toán.
La Phi thêu xong cặp mắt phượng hoàng thì tiễn Hàn Húc ra về. Y xách theo thực hạp Tịch Yến Thanh chuẩn bị từ sáng, ra vườn nói: “Đi chưa?”
Tịch Yến Thanh gật đầu, không nói gì thêm. Hắn khóa cổng cẩn thận, suốt đường đi vẫn luôn giữ im lặng. Không giống với La Phi mỗi khi băn khoăn hay do dự thường làm ra rất nhiều động tác nhỏ, Tịch Yến Thanh ngược lại thích lặng lẽ đi một mình. Đời trước cũng vậy, đời này vẫn không thay đổi.
La Phi hơi mất tự nhiên theo sát phía sau, thấy xung quanh vắng vẻ thì lên tiếng hỏi: “Tịch Yến Thanh, tôi có thể hỏi anh chuyện này không?”
“Chuyện gì?” Tịch Yến Thanh dừng bước xoay người, đứng ngược sáng nhìn La Phi.
“Có phải anh gặp chuyện gì mất hứng không?” Tuy y là người vô tâm vô phế nhưng vẫn đủ tinh tế để nhận ra tâm tình người bên cạnh, Tịch Yến Thanh lúc này quả thực có gì đó không ổn.
“… Vì sao em lại thích Bác Uyên?” Tịch Yến Thanh bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Ờ… nam thần mà, ai chẳng thích anh ấy.” La Phi ngẫm nghĩ một hồi, nhưng y quả thực không thể nhớ ra một nguyên do cụ thể: “Thích một người cần có lý do sao? Chỉ là một sự hấp dẫn nào đó mà thôi. Thế anh… anh… ừm, vì sao anh lại thích tôi?”
“Đúng vậy, vì sao nhỉ?” Tịch Yến Thanh cười cười: “Có lẽ là do thị lực tôi có vấn đề.”
“Này! Có ý gì?”
“Mỗi lần nhìn em đứng giữa biển người, tôi lại thấy em như phát sáng trong mắt tôi.” Tịch Yến Thanh nói xong thì xoay người tiếp tục bước về phía trước: “Cho nên em đã biến thành điểm sáng, lúc nào tôi cũng tìm thấy em đầu tiên.” Tịch Yến Thanh nói rất nhỏ, tựa như không muốn để người khác nghe thấy.
Đúng lúc này, một cơn gió nổi lên xua tan đám mây đang che khuất mặt trời, ánh nắng tỏa ra phủ lên người Tịch Yến Thanh một quầng sáng nhàn nhạt.
La Phi nhủ bụng, ai phát sáng? Anh mới phát sáng ấy! Cả nhà anh phát sáng! Bíp bíp bíp, tách tách tách!
Người này cũng quá kỳ diệu đi, sao y có thể phát sáng được cơ chứ? Y cũng không phải dạ minh châu!
Mãi khi ra tới ruộng, bộ não không quá linh hoạt của La Phi mới kịp phản ứng lại, Tịch Yến Thanh ám chỉ y là người đặc biệt trong mắt hắn. Chỉ là tình huống lúc này không thích hợp để tiếp tục đề tài ấy.
Theo quy định của Vũ Khánh quốc, ruộng đất là tài sản chung thân của mỗi người, khi họ qua đời quốc gia sẽ thu hồi, sau đó lại phân phát cho những đứa trẻ vừa ra đời, cứ như vậy truyền qua từng thế hệ, mỗi người đều có ruộng đất cày cấy của riêng mình.
Mỗi đứa trẻ tròn một tuần tuổi, dựa vào điều kiện địa chất của địa phương sẽ được phân từ hai đến năm mẫu ruộng, có thể là ruộng cạn, cũng có thể là ruộng nước.
Trước kia Tịch gia có bốn nhân khẩu, bọn họ được chia tám mẫu ruộng nước và bốn mẫu ruộng cạn, sau đó hai vợ chồng Tịch Bình qua đời, chỉ còn lại bốn mẫu ruộng nước và hai mẫu ruộng cạn. Mà mảnh ruộng này sau khi Tịch lão thái thái sinh bệnh cũng phải bán đi một ít, cho nên đến đời Tịch Yến Thanh chỉ còn lại hai mẫu ruộng nước và một mẫu ruộng cạn.
Hôm nay Tịch Yến Thanh đưa La Phi tới miếng ruộng cạn trên danh nghĩa của hắn. Đây là nơi hắn dự định trồng ngô và đậu tương.
Tịch Yến Thanh mang theo hạt giống, chính là bao ngô ngày đó La Phi dùng để nổ bỏng.
“Không phải anh định trồng hai loại cây à, sao chỉ thấy mỗi một loại hạt giống thế này?” La Phi nhìn một hồi chỉ thấy hạt ngô, không thấy hạt đậu tương.
“Sau khi ngô nảy mầm mới gieo đậu tương, có lẽ phải cách một tuần hoặc mười ngày.” Tịch Yến Thanh cầm xẻng đào hố, chiều sâu ước chừng khoảng mười li: “Em có muốn thử không?” Hắn đưa xẻng cho La Phi.
“Được thôi, chỉ là đào hố thôi mà.” La Phi nhận cái xẻng nhỏ: “Tôi đào lỗ, anh gieo hạt giống, phân công rõ ràng!”
“Được, phân công rõ ràng, tôi gieo hạt giống vào lỗ của em.” Tịch Yến Thanh vừa cười vừa thả mấy hạt ngô vào cái hố mà La Phi vừa đào, sau đó lấp đất lên.
“Anh ăn nói kiểu gì đấy? Rõ ràng là gieo hạt vào lỗ tôi đào, cái gì mà lỗ của tôi…” La Phi sửng cồ: “Tịch Yến Thanh! Có phải anh lại nghĩ cái gì đen tối không!!!???” La Phi cầm xẻng chĩa vào Tịch Yến Thanh: “Tôi mặc kệ anh đấy! Anh đào lỗ, tôi gieo hạt!”
“Lãnh đạo đã phân công nhiệm vụ, không được tùy tiện thay đổi!” Tịch Yến Thanh vui vẻ gieo ngô: “Nhanh lên chút! Không được lười biếng! Nếu không trừ lương!”
“Phắc, cái tên địa chủ ác độc* này!” La Phi oán hận cầm xẻng tiếp tục đào hố, trong đầu bắt đầu nghĩ vẩn vơ…
*raw: 周扒皮 (Zhou Bapi) – là nhân vật địa chủ xuất hiện trong phim hoạt hình “Gà gáy nửa đêm” phát hành năm 1964. Ông ta giả tiếng gà gáy vào ban đêm để những người làm thuê tưởng trời đã sáng mà dậy làm việc, vừa không phải trả thêm tiền công mà lại tăng giờ làm tăng năng suất => địa chủ ác độc
To như thế! Thô như thế! Hạt giống khẳng định rất nhiều…
Ta phắc cả nhà ngươi!!! La Tiểu Phi ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a a a!!! Mau đào lỗ của ngươi đi!!!
La Phi nghiến răng đào hố trồng ngô như đang đào mộ phần tổ tiên của kẻ thù, lúc này cách đó không xa chợt truyền tới tiếng nói chuyện. Ban đầu La Phi cũng không để ý, chỉ liếc mắt một cái xem là ai, kết quả… Vậy mà lại là bà mẹ Trương Dương Phàm và tên yêu nghiệt Giang Bạch Ninh! Phía sau bọn họ còn có ba người lạ mặt.
Gần đây Giang Bạch Ninh mới phát hiện nhà bọn họ có một ít đất bên này, hơn nữa còn là một mảnh ruộng khá rộng. Miếng đất này có vị trí đẹp nhất thôn, bọn họ vẫn luôn giữ lại. Thấy La Phi đang đào hố, Giang Bạch Ninh cười nói: “La Phi ngươi cũng ra làm đồng à? Cũng phải, có mỗi tí ruộng thế này, đến mùa thu hoạch nộp xong sưu thuế có lẽ chẳng đủ ăn, chắc đang lo sốt vó lên ấy nhỉ. Cho nên ấy à, thành thân cũng nên tìm nhà khá giả chút, ngươi xem Dương Phàm nhà ta đỗ tú tài xong, cả nhà đều được miễn thuế đây này.”
Ban đầu La Phi không hiểu gã ta lượn lờ gây sự nhằm mục đích gì, có vẻ đang muốn khoe khoang chăng. Nhưng y còn lâu mới gục bởi chiêu này!
“La tú tài ngon hay Binh ca ca ngon? Ai gả thì người ấy tự biết. Các ngươi không cần nộp thuế, nhưng ngươi cũng phải ra đồng làm việc như ta không phải sao? Tú tài ca ca nhà ngươi đâu, không ra giúp ngươi à? Thương thê tử thế cơ đấy? Có gì đáng khoe khoang, có bản lĩnh ngươi thử gọi gã ra đồng làm cùng xem nào!” La Phi nguýt dài coi thường, sau đó quay sang nói với Tịch Yến Thanh: “Thanh ca, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
“Được rồi, ra kia ngồi nghỉ chút đi.” Tịch Yến Thanh nói xong thì đưa thực hạp cho La Phi: “Buổi sáng ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi, ngươi sang bên kia ngồi ăn nhé.” Nói xong Tịch Yến Thanh còn khom lưng nhéo chóp mũi La Phi, thì thầm: “Không biết lừa nhỏ nhà ai mà yếu đuối thế này? Hư hỏng…”
“Lêu…” La Phi thè lưỡi làm mặt quỷ, không hề khách khí mà trèo lên bờ ruộng, tìm chỗ yên vị. Y còn móc ra một quả táo, ngoắc ngón tay về phía Giang Bạch Ninh, dùng khẩu hình nói: “Ngươi có không ngươi có không?”
Giang Bạch Ninh giận tím người. Tịch Yến Thanh chịu thua rồi, La Phi tên nhóc hư hỏng này thực sự quá gợi đòn, hại hắn cả ngày đều ngứa ngáy* không thôi.
*raw: 想太阳 – nghĩ về mặt trời, mặt trời = ban ngày = 日 (vừa có nghĩa là “ngày” vừa là từ lóng chỉ chuyện giường chiếu)