Cũng thật trùng hợp, lúc ấy Tiểu Hổ nhào tới ôm Tiểu Mộc Tượng, sau lưng Tiểu Mộc Tượng lại có một khối gỗ. Khối gỗ kia khẳng định không phải đồ vật trong nhà, quá nửa là gỗ vụn Trần Hoa Chương không cẩn thận đánh rơi trong khi đang bổ củi, bởi vậy nó có một đầu nhọn.
Chỉ có thể nói là trùng hợp, vả lại người lớn trong nhà cũng sơ ý, không nghĩ đứa nhỏ có thể ngồi phịch lên khối gỗ nhọn kia.
La Phi vội chạy về lấy thuốc trị thương cao cấp mà Thạch Thích đưa lần trước, tìm đủ mọi cách để đứa nhỏ không lưu lại sẹo, nhưng vết thương trên mông Tiểu Mộc Tượng khá sâu và rách một lỗ lớn, cho nên cuối cùng vẫn để lại dấu ấn!
Vì sự cố này mà La Phi quở mắng Tiểu Hổ một trận, còn thường xuyên nhắc nó ngày bé từng làm Tiểu Mộc Tượng bị thương ra sao, về sau kết hôn với Tiểu Mộc Tượng phải bù đắp lại như thế nào.
Ban đầu Tiểu Hổ đương nhiên không hiểu gì, nhưng thời gian dần trôi, Tiểu Hổ đã lớn, nó bắt đầu hiểu rõ câu chuyện mà cha kể.
Đứa nhỏ đã biết suy nghĩ.
Năm Tiểu Hổ tròn năm tuổi, Tịch Yến Thanh tự xuất tiền túi xây một học đường ngay tại thôn Hoa Bình. Lão sư không phải ai khác mà chính là Lạc Thiên Khải. Sau khi tới thôn Hoa Bình,, Lạc Thiên Khải vẫn luôn đi theo Lương đại phu học y thuật, thấm thoắt đã hành nghề được vài năm. Vốn có không ít người cho rằng hắn chỉ tạm thời thay đổi không khí, sớm muộn gì cũng quay về trấn sinh sống. Nhưng thật không ngờ hắn lại định cư hẳn tại đây, hơn nữa còn học hành đến nơi đến chốn.
Thường ngày không có việc cần đại phu, Lạc Thiên Khải sẽ tới học đường dạy đám nhỏ đọc sách viết chữ, trong thôn có người cần, hắn lập tức tới xem bệnh cho thôn dân. Tất cả dược liệu đều do hắn tự tay hái cho người bệnh dùng, có lúc mua của Tịch Yến Thanh, có lúc mua của Lạc Dũng, thế nhưng Lạc đại phu luôn tận lực giúp thôn dân tốn ít bạc nhất có thể, quan trọng là khỏi bệnh.
Ban đầu trong lòng hắn quả thực có chút giận dỗi, muốn chứng minh bản thân với Lạc lão gia, muốn dựa vào bản lĩnh của mình để phân cao thấp với Lạc gia. Nhưng hiện tại Lạc Thiên Khải đã bỏ qua chuyện này, bởi vì hắn nhận ra ở lại thôn Hoa Bình dạy học và khám bệnh cho mọi người đem lại cảm giác thỏa mãn mà những thứ kia không thể sánh bằng.
Hắn có vợ hiền và một tiểu cô nương đáng yêu, có các đệ tử ham học và hàng xóm láng giềng thân thiện. Tuy rằng cuộc sống không xa hoa bằng trước kia khi còn ở Lạc gia, nhưng sự yên bình và an nhàn này hắn chưa bao giờ được trải qua.
Ừm, nếu tên nhóc nào đó đừng quá bướng bỉnh thì còn tốt hơn nữa!
“Tịch Mộ Phi, con nói cho lão sư nghe, vừa rồi lão sư giảng bài gì?” Lạc Thiên Khải nghiêm khắc nhìn Tiểu Hổ.
“Giảng…” Tiểu Hổ nhìn sang bạn cùng bàn, thấy nó im lặng không nói gì thì bất chấp trả lời: “Giảng Tam Tự Kinh ạ!” Nó còn nhớ rõ lão sư nói hôm nay sẽ học Tam Tự Kinh.
“Đúng vậy, là Tam Tự Kinh, nhưng lão sư đang hỏi con vừa rồi giảng đến câu nào?”
“Câu nào? Con không biết ạ!” Vừa rồi có chú chim non đậu trên song cửa, Tiểu Hổ mải ngắm nên mất tập trung.
“Đi ra kia, đứng góc tường nghe giảng.” Lạc Thiên Khải ban đầu còn chiều đứa nhóc này, về sau La Phi nhờ hắn phải nghiêm khắc một chút mới trị được Tiểu Hổ, hắn mới thay đổi cách dạy. Quả thực không nên chiều nó, nó sắp được chiều đến hư rồi!
Tiểu Hổ cũng không lưu tâm, nó nhún nhún vai rồi ngoan ngoãn đứng vào góc tường, lúc này tầm mắt không còn bị ngăn trở, nó lại ngẩn người nhìn vị tiểu hôn thê của mình.
Mỗi buổi sáng đám nhỏ sẽ học ba đường khóa, giữa trưa tan học. Đợi tan học nó sẽ được đi chơi nha!
Tiểu Mộc Tượng lo lắng nhìn về phía Tiểu Hổ, nhưng rất nhanh sau đó đã quay về tập trung nghe giảng.
Ba đường khóa kết thúc rất nhanh, Tiểu Mộc Tượng đi tìm Tiểu Hổ, nhỏ giọng hỏi: “Có đau chân không?”
“Không đau, ba ba ta còn nghiêm khắc hơn lão sư, lần này chỉ bị phạt đứng đến trưa, không sao đâu.” Rõ ràng Tiểu Hổ còn nhỏ hơn Tiểu Mộc Tượng mấy tháng nhưng lại cao hơn nửa cái đầu, chân tay cũng mập mạp hơn. Thấy Tiểu Mộc Tượng quan tâm mình, nó không suy nghĩ gì mà ôm cặp sách của Tiểu Mộc Tượng: “Để ta cầm giúp ngươi.”
“Cảm ơn ngươi.” Tiểu Mộc Tượng nhỏ nhẹ đáp lời, giọng nói dịu dàng nhu thuận.
“Trưa nay cha làm sườn xào chua ngọt, ngươi về nhà ta ăn đi?” Tiểu Hổ nắm tay Tiểu Mộc Tượng, vô tư như một thói quen.
“Nhưng nếu ta không trở về, cha ta sẽ lo lắng.” Tiểu Mộc Tượng có chút do dự. Nó cũng muốn về nhà Tiểu Hổ, nhưng không thể không về nhà nha.
“Cái này có gì khó. Ta đưa ngươi về nhà ngươi trước, xin phép cha Hàn Húc rồi lại đưa ngươi tới nhà ta.” Tiểu Hổ đeo chiếc cặp sách nho nhỏ lên vai, rất hào hứng nói: “Đi nào.”
“Ưm.” Tiểu Mộc Tượng cười đến là ngọt ngào, trong chốc lát đã làm thỏa mãn ý chí bảo vệ tiểu hôn thê của Tiểu Hổ.
Trước kia khi Tiểu Mộc Tượng bắt đầu đi học, Hàn Húc rất không yên lòng, mỗi ngày đều tự mình đưa đón con. Về sau khi Tiểu Mộc Tượng đã quen đường, hơn nữa nơi này cách nhà không xa và có thêm Tiểu Hổ che chở, Hàn Húc mới thử cho hai đứa nhỏ tự đi học. Nhưng y vẫn nhịn không được mà tới sớm đứng chờ bên ngoài quan sát.
Từ rất xa đã thấy hai nhóc con nắm tay bước ra. Hàn Húc nhìn vậy thì yên tâm, vừa cười vừa hô: “Đi chậm thôi, đừng vấp ngã nhé.”
Thấy cha đứng đó, hai nhóc con lập tức chạy tới.
“Tiểu Hổ, hôm nay lại làm phiền con chăm sóc Mộc Tượng nhà ta.” Hàn Húc xoa đầu hai đứa nhóc.
“Cha Hàn Húc, Mộc Mộc cũng là của nhà con mà.” Tiểu Hổ nói: “Chăm sóc Mộc Mộc là việc con nên làm.”
“Vậy sao?” Hàn Húc giả vờ híp mắt nghi hoặc: “Sao ta nhớ trước kia luôn có tiểu tử nào trêu Mộc Tượng nhà ta khóc nhè nhỉ?”
“Cha lại trêu con!” Tiểu Hổ làm mặt quỷ: “Con muốn đưa Mộc Mộc về nhà con ăn cơm, có được không cha Hàn Húc?”
“Con muốn đi không?” Hàn Húc quay sang hỏi con trai mình.
“Có ạ.” Tiểu Mộc Tượng nói xong tựa hồ có chút ngại ngùng: “Nhưng mà, nhưng mà nếu con đến nhà Tiểu Hổ ăn cơm, có phải sẽ phí công cha nấu ở nhà?”
“Sao có thể? Cha và đệ đệ cũng phải ăn cơm ở nhà chứ.”
“Hay là cha đưa Dương Dương đệ đệ tới nhà con ăn luôn đi?” Dương Dương là đứa con thứ hai của Trần Hoa Chương và Hàn Húc, đại danh là Trần Húc Dương. Tiểu Hổ cũng rất thích tiểu cữu tử (em trai vợ) tương lai này. Nó cảm thấy nếu cả ba người nhà Hàn Húc cùng đến nhà mình ăn cơm thì quá tốt. Dù sao hai nhà vẫn luôn qua lại, thỉnh thoảng ăn chung một bữa cơm là rất bình thường.
“Hôm nay không được rồi, hôm nay trong nhà có khách, Tiểu Hổ con cứ đưa Tiểu Mộc Tượng về nhà con ăn cơm đi, lần sau cha đưa Dương Dương tới nhà chơi với con nhé.” Hôm nay có khách tới đặt làm gia cụ, Trần Hoa Chương có việc không ở thôn, Hàn Húc phải ở nhà chờ tiếp khách.
“Vâng ạ, cha Hàn yên tâm, con sẽ đưa Mộc Mộc về trước khi trời tối.” Tiểu Hổ nói xong lại khoác cặp lên vai, dắt tay tiểu thê tử về nhà.
Thấy con trai về muộn, La Phi biết ngay nó đang dụ vợ về cùng.
Y cũng không còn ngạc nhiên nữa.
“Con đã xin phép cha Hàn Húc chưa?” La Phi vừa xới cơm vừa hỏi.
“Con nói rồi ạ. Cha Hàn Húc bảo hôm nay phải ở nhà tiếp khách, nếu không đã bế cả Dương Dương đệ đệ tới nhà mình ăn cơm.” Tiểu Hổ nói chuyện đĩnh đạc như người lớn. Về đến nhà nó cất cặp sách của Tiểu Mộc Tượng vào buồng ngủ của nó, sau đó lại dắt vợ nhỏ đi rửa chân tay. Quay vào bếp, nó lăng xăng đi theo La Phi nhòm đồ ăn, Tiểu Mộc Tượng thì cực kì ngoan ngoãn giúp La Phi sắp mâm, chia bát so đũa.
“Tiểu Mộc Tượng ngoan quá.” La Phi nhịn không được mà cười xòa, quay đầu lại đổi thành bộ mặt “dì ghẻ”: “Tên nhóc thúi này, bỏ ngay kiểu chờ ăn như đại gia ấy đi, nhìn Tiểu Mộc Tượng ngoan chưa này.” Trước kia La Phi cực kì hài lòng con dâu tương lai này, hiện tại y thậm chí còn coi nó như con ruột. Cùng là đứa nhỏ sinh ra như nhau, sao con nhà người ta hiền lành ngoan ngoãn vậy mà con nhà y chỉ toàn gây phiền toái!
“Con biết rồi con biết rồi, cha đừng mắng con nữa mà.” Tiểu Hổ đứng lên xung phong đi rót nước cho La Phi: “Tiểu Mao Lư đâu ạ?” Tiểu Mao Lư là đệ đệ của nó, đại danh là Tịch Vũ Phi. Theo những gì ba nó giải thích thì “Vũ” đồng âm với “Dữ” (“dữ” là cùng nhau, cái tên có nghĩa là Tịch cùng với Phi)
“Đang ngoài vườn với ba ba con. Con ra gọi hai người vào ăn cơm đi.” Trưa nay La Phi làm món sườn xào chua ngọt, canh cải trắng nấu miến, cà thái sợi xào, lạc rang.
“Ba ba! Cha gọi mọi người vào ăn cơm ạ.” Tiểu Hổ lật đật chạy ra vườn làm nhiệm vụ: “Nhanh lên ba ba, không là con ăn hết sườn xào chua ngọt đấy!”
“Không được không được! Ca, để phần đệ với!” Tiểu Mao Lư vốn đang đứng cạnh Tịch Yến Thanh bê một cái chậu nhỏ để Tịch Yến Thanh hái nho rồi thả vào, lúc này nghe tiếng Tiểu Hổ gọi thì quên hết công việc, buông chậu chạy tót vào nhà, thế là toàn bộ nho rơi đầy đất!
“Tiểu Mao Lư! Con cái tên nhóc thúi này!” Tịch Yến Thanh nhặt xong nho rơi mới đi rửa tay vào nhà.
Mọi người ngồi vào mâm đầy đủ, Tịch Yến Thanh động đũa trước, hắn gắp miếng sườn ngon nhất vào bát La Phi.
Tiểu Hổ thấy vậy cũng gắp cho Tiểu Mộc Tượng một miếng: “Mộc Mộc ăn nhiều một chút nha.”
Tịch Yến Thanh: “…”
La Phi: “…”
Tên nhóc thúi, bắt chước cũng nhanh đấy!
Tuy Tiểu Mộc Tượng thường xuyên gặp La Phi và Tịch Yến Thanh nhưng nó vẫn có chút ngượng ngùng. Một tay nhỏ xíu bê bát cơm, nó bẽn lẽn nói câu cảm ơn sau đó chậm rãi ăn. Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, động tác ăn cơm rất khéo, một hạt cũng không rơi ra ngoài, thậm chí còn không phát ra âm thanh gì.
Có đôi khi La Phi rất hoang mang, tính y và Hàn Húc gần giống nhau, sao người ta có thể dạy ra một đứa trẻ nho nhã đến vậy? Cũng đừng nói Tiểu Mộc Tượng là tiểu ca còn Tiểu Hổ là tiểu hán tử, tên nhóc Tiểu Mao Lư kia cũng là tiểu ca, thế nhưng tính tình bướng bỉnh chẳng khác gì ca ca nó!
Bạn nhỏ Tịch Mộ Phi ăn xong cơm, gặm tới miếng sườn cuối cùng trong bát đột nhiên “A!” lên một tiếng.
“Làm sao thế?” La Phi và Tịch Yến Thanh nhìn đứa nhỏ đầy lo lắng.
“Răng của con…” Tiểu Hổ mặt buồn rười rượi, dùng lưỡi đẩy ra thứ trong miệng: “Răng rụng ra rồi!”
“Há mồm ba xem nào.” Tịch Yến Thanh kiểm tra một vòng: “Không sao cả, thay răng sữa mà thôi, răng sữa không có chân, không chảy máu đâu, đừng sợ.”
“Thế cái răng này làm thế nào ạ?”
“Ném lên nóc nhà.” Trước kia răng sữa của La Phi đều do bà ngoại xử lý, thế nhưng nơi này có tập tục ném răng sữa lên nóc nhà, ném càng cao càng tốt, nói như vậy đứa nhỏ sẽ càng có tiền đồ hơn. Tuy có chút mê tín nhưng nhập gia tùy tục, La Phi và Tịch Yến Thanh cũng dạy đứa nhỏ làm theo.
Dù sao cũng ăn xong cơm rồi, Tiểu Hổ bèn cầm chiếc răng ra ngoài. Lần đầu tiên ném không thành công, chiếc răng rơi xuống đỉnh đầu Tiểu Mộc Tượng. Nó nhặt ra rồi thử ném lại, nhưng vẫn không thành công. Tiểu Mao Lư thấy ca ca làm mãi không xong thì giật lấy chiếc răng nói: “Ca, để đệ ném, cho đệ ném thử!”
Nhìn như đang thương lượng nhưng thực chất Tiểu Hổ còn chưa nói gì, chiếc răng trên tay đã bị Tiểu Mao Lư giật mất. Nó trơ mắt nhìn đệ đệ mình dùng hết sức bình sinh ném chiếc răng về phía trước…
“Ném lên nóc nhà chưa?” Tiểu Hổ nói: “Sao ta không thấy gì?”
“Chắc chắn là lên rồi!” Tiểu Mao Lư quả quyết khẳng định.
“Ta cũng chẳng thấy gì, Tiểu Mao Lư, hình như đệ còn chưa ném đi đâu.” Tiểu Mộc Tượng nghi hoặc nhìn xung quanh: “Hay là rơi xuống đất rồi?”
“Hả? Không được đâu!” Tiểu Hổ nghe vậy thì hoảng hốt, nó được cha dạy phải ném răng lên thật cao, ném càng cao nó sẽ càng giỏi giang. Thế nhưng nếu răng rơi xuống mặt đất thì sao?
“Mau đi tìm!” Tiểu Mộc Tượng cẩn thận ngồi xổm xuống quan sát.
“Tìm thấy không?” Tiểu Mao Lư hỏi.
“Không thấy gì, mau chia nhau ra tìm, không được đánh mất đâu.” Tiểu Hổ biết cái răng này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình thì sốt ruột vô cùng, nó bắt đầu đi tìm từng góc sân. Sân viện được hai cha dọn dẹp sạch sẽ, bình thường không có rác và đồ đạc gì, cho nên nếu răng rơi trên mặt đất nhất định sẽ tìm thấy.
“Chắc chắn là đệ ném lên nóc nhà rồi!” Tiểu Mao Lư một lần nữa khẳng định chắc như đinh đóng cột, hơn nữa nó cảm thấy bị tổn thương vì hai ca ca không tin tưởng mình: “Hai người phải tin đệ chứ!”
“Dưới đất không có đâu, chẳng lẽ là ta nhìn lầm?” Tiểu Mộc Tượng gãi đầu: “Tiểu Hổ, ngươi tìm thấy không?”
“Không thấy.”
“Thấy chưa, chắc chắn là ném lên nóc nhà rồi!” Tiểu Mao Lư ưỡn ngực nói.
“Thôi tìm không thấy đâu, chúng ta đi chơi đi.” Tiểu Hổ mỗi tay nắm một người, lon ton chạy ra chuồng gà tìm trứng. Nó rất thích nhặt trứng gà, mỗi ngày nó và đệ đệ có thể nhặt được vài quả.
La Phi thu dọn xong xuôi rồi bước ra sân, không thấy lũ trẻ nên hô một tiếng. Thấy đám nhỏ lao xao ngoài chuồng gà mới yên tâm quay vào, lúc sau bọn trẻ đã chơi thấm mệt, Tiểu Mộc Tượng bèn rủ cả đám vào nhà đọc sách.
Tiểu Hổ không thích đọc sách, nhưng bài tập lão sư giao về nhà nhất định phải hoàn thành, bằng không ba ba sẽ không tha cho nó. Thế là ba huynh đệ vào buồng chia làm đôi ngả, Tiểu Hổ và Tiểu Mộc Tượng đọc sách, Tiểu Mao Lư thì đi tìm La Phi.
Tiểu Hổ đến tuổi đi lớp không còn thói quen ngủ trưa, nhưng Tiểu Mao Lư vẫn phải nghỉ ngơi một lát. La Phi làm xong việc bếp núc vốn định đi giặt mấy tấm phên sau đó phơi nắng để chuẩn bị tích trữ thức ăn mùa đông, nhưng Tiểu Mao Lư đang lẽo đẽo đi theo, y đành phải ru con ngủ trước.
La Phi trải đệm, Tiểu Mao Lư nằm xuống để cha đắp chăn, La Phi hỏi nó: “Con có muốn đi xì xì không? Xì xì trước rồi ngủ.”
Tiểu Mao Lư lắc đầu, đột nhiên nó nhăn mặt: “Cha, cộm.”
“Cộm?” La Phi sửng sốt: “Cộm chỗ nào?”
“Chỗ này.” Tiểu Mao Lư chỉ sau cổ mình: “Cộm, đau.”
“Để cha xem nào.” La Phi dựng con ngồi dậy, kéo kéo áo của nó để kiểm tra: “Có gì đâu.”
“Tụt rồi.” Tiểu Mao Lư đã buồn ngủ díp mắt, nó thò tay muốn gãi lưng nhưng cánh tay ngắn ngủn không với tới.
Hôm nay Tiểu Mao Lư mặc một chiếc áo khoác có mũ, là bộ đồ ở nhà La Phi may riêng cho nó. Đây là kiểu áo cài cúc trước ngực mà thời cổ đại chưa có, La Phi còn đặc biệt nhờ Trần Hoa Chương đẽo từng chiếc cúc áo bằng gỗ, Tiểu Mao Lư mặc lên đáng yêu vô cùng.
La Phi cởi cúc xoa lưng cho con, vẫn chưa thấy dị vật gì.
“Cộm.” Tiểu Mao Lư lại bắt đầu lầm bầm.
“Rốt cuộc là cộm chỗ nào?” La Phi cẩn thận sờ khắp lưng nó, đột nhiên phát hiện quả thực có thứ gì đó cứng cứng nho nhỏ như một hạt muối thô. Y xốc áo Tiểu Mao Lư lên, thứ vừa rơi ra không phải chiếc răng sữa mà con trai cả nhà mình mới rụng trong bữa cơm sao?
“Hết cộm rồi chứ?” La Phi đặt con trai nằm xuống: “Ngủ đi.”
“Vâng.” Tiểu Mao Lư nằm ngoan ngoãn, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt tóc La Phi. Nhóc con này có một tật xấu đó là thích quấn tóc cha quanh tay mới chịu ngủ.
La Phi nhẹ nhàng đắp chăn lên tay cho nó, nhặt chiếc răng ra sân ném lên nóc nhà.
Tiếng đọc sách lanh lảnh của Tiểu Hổ và Tiểu Mộc Tượng truyền ra từ trong buồng, không bao lâu sau hai nhóc con đã học thuộc bài về nhà, mà lúc này trời cũng bắt đầu se lạnh.
Tuy mặt trời còn chưa xuống hẳn núi, nhưng tiết thu chính là như vậy, ban ngày nắng nóng, chiều muộn se lạnh.
La Phi thấy gió khá lớn bèn lấy thêm một chiếc áo của Tiểu Hổ cho Tiểu Mộc Tượng mặc.
“Tiểu Hổ, lát nữa con đưa Tiểu Mộc Tượng về nhé, sắp muộn rồi, nếu không đưa bạn về cha Hàn Húc sẽ rất lo.” La Phi xoa đầu Tiểu Mộc Tượng: “Ngày mai Mộc Mộc lại đến chơi nhé.”
“Vâng ạ, con về đây cha La Phi.” Tiểu Mộc Tượng xếp đồ vào cặp sách nhỏ của mình, còn cực kì tri kỉ mà dọn dẹp gọn gàng bàn học của Tiểu Hổ, sau đó mới cùng nó ra cổng.
“Để ta xách cặp cho ngươi.” Tiểu Hổ tỏ ra rất đáng tin tưởng, nó khoác cặp của Tiểu Mộc Tượng lên vai: “Ngày mai ngươi lại tới nhà ta chứ?”
“Ngày mai, ngày mai không được đâu.” Tiểu Mộc Tượng nghĩ rồi nói: “Cha nói ta lớn rồi, không nên ngày nào cũng sang nhà ngươi chơi, bằng không sẽ, sẽ khiến người khác chê cười. Cha nói phải đợi, đợi chúng ta lớn hơn một chút, sau đó mới có thể sang nhiều.”
“Vì sao lại thế?” Tiểu Hổ có chút mất hứng trong lòng. Cả thôn này đều biết Tiểu Mộc Tượng là tiểu tức phụ nhi của nó, chính là người nhà nó, vì sao lại không thể sang nhà nó chơi?
“Dù sao cha cũng nói vậy rồi.” Trong lòng Tiểu Mộc Tượng cũng có chút buồn bã. Nghĩ đến việc sau này không được gặp Tiểu Hổ thường xuyên, nó liền cảm thấy mất mát. Chính là cha nó đã dặn rất nghiêm khắc, cho nên chuyện này có vẻ rất trọng yếu, nó nhất định phải nghe lời cha.
“Cùng lắm thì về sau ta trốn đi tìm ngươi, hai nhà gần nhau mà.” Tiểu Hổ rất vô tư, nó cảm thấy cả hai đều ở cùng một thôn, muốn gặp nhau không thành vấn đề.
Trên đường đưa Tiểu Mộc Tượng về nhà, Tiểu Hổ cứ canh cánh mãi trong lòng, nó muốn hỏi cha Hàn Húc vì sao về sau Mộc Mộc không thể thường xuyên sang nhà nó, vì sao sẽ bị người khác chê cười? Nhưng khi đưa bạn về đến cổng nhà, nó lại cảm thấy hỏi hay không hỏi cũng giống nhau, dù sao thì chỉ cần nó muốn đi gặp Mộc Mộc, không ai có thể ngăn cản nó!
Vì thế nó không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ trả cặp sách cho Tiểu Mộc Tượng sau đó ra về.
Nó vẫn thường gặp Tiểu Mộc Tượng ở học đường, vẫn nói chuyện cùng Tiểu Mộc Tượng. Nhưng bắt đầu từ hôm ấy, những ngày Tiểu Mộc Tượng sang nhà nó chơi ngày càng thưa dần. Chờ đến khi nó phát hiện Tiểu Mộc Tượng đã không còn một mình sang nhà nó đã là chuyện của hai năm sau.
Năm ấy Tiểu Hổ mười tuổi, Tiểu Mộc Tượng đã không còn sang nhà nó chơi, nó bắt đầu chủ động đi tìm Tiểu Mộc Tượng. Nhưng không phải lần nào cũng gặp được nhau.
Lại thêm vài năm nữa, lão đại trong nhà ra lệnh, về sau nó không được tự ý đi tìm Tiểu Mộc Tượng nữa. Tới học đường có thể trò chuyện vài câu, nhưng không được phép ở chung hai người, khi ra ngoài phải chú ý hành vi, không được tự tiện trêu chọc Tiểu Mộc Tượng.
“Vì sao hả ba ba?” Tiểu Hổ cảm thấy khó hiểu vô cùng: “Không phải Mộc Mộc sẽ là tức phụ nhi của con trong tương lai sao? Con muốn bảo vệ y, đương nhiên phải ở chung với y, không ở chung thì bảo vệ thế nào? Còn có, lúc chúng con chơi đùa cùng nhau sẽ có lúc vô ý đụng chạm.” Tuy chưa trưởng thành nhưng nói chuyện đâu ra đấy.
“Nguyên nhân chính là vì y sẽ trở thành tức phụ nhi của con trong tương lai, cho nên con càng phải tôn trọng y. Chờ các con lớn hơn một chút, đủ mười tám tuổi, các con sẽ được ở bên nhau một cách đàng hoàng. Đến lúc đó Tiểu Mộc Tượng sẽ về nhà mình ở, lúc nào con cũng được ở cạnh y.” Tịch Yến Thanh giải thích cặn kẽ: “Nhưng từ giờ đến lúc ấy, con phải giữ khoảng cách với y.”
“Tiểu Hổ, cha và ba con đều biết con và Tiểu Mộc Tượng thân nhau từ bé, đột nhiên phải cách xa nhau sẽ rất buồn. Nhưng đôi khi quá thân cận ngược lại sẽ làm đối phương tổn thương.” La Phi kiên nhẫn giải thích: “Hơn nữa cũng không phải bắt con từ nay về sau không được gặp y, trong các buổi tụ tập đông người chúng ta vẫn có thể gặp nhau, như vậy sẽ không ai nói gì.”
“Vâng.” Tiểu Hổ rầu rĩ đáp lời: “Cha, vì sao con và Mộc Mộc thân nhau lại có người chê cười y?”
“Chuyện này lớn lên con sẽ hiểu, bây giờ con chỉ cần làm theo lời cha và ba dặn là được, nếu con thực sự yêu thích Tiểu Mộc Tượng thì không được lén lút gặp y một mình, nghe chưa?”
“Con sẽ cố gắng ạ.” Tiểu Hổ chép chép cái miệng, ủ rũ quay về buồng. Đêm ấy nó không thể ngủ ngon.
Thói quen là thứ rất khó sửa. Tiểu Hổ phát hiện một ngày không gặp Tiểu Mộc Tượng nó rất khó chịu, cứ luôn băn khoăn không biết y đang làm gì, vì sao hôm nay y không lên lớp? Chính là đi tìm Tiểu Mộc Tượng, y cũng chưa chắc sẽ chạy ra gặp nó.
Sau đó Tiểu Mộc Tượng cũng không tới học đường nữa.
Trước kia một đám nhỏ ríu rít chơi cùng nhau, có tiểu ca, có hán tử, có cô nương, nhưng hiện tại chỉ có đám tiểu hán tử chơi cùng nhau, không còn một tiểu ca hay cô nương nào.
Tiểu Hổ mơ hồ nhận ra lý do vì sao nó không thể gặp riêng vị hôn thê của mình.
Chính là càng bị cấm, nó lại càng nhớ Tiểu Mộc Tượng.
Rốt cuộc y đang làm gì?
Nửa đêm, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ. Tiểu Hổ trộm thắp một ngọn nến, bắt đầu viết thư cho Tiểu Mộc Tượng. Giấy mực trong nhà đều có, mà nó và Tiểu Mộc Tượng đều biết chữ.
Ban đầu Tiểu Hổ cũng không biết nên viết gì, vì thế nó chấm mực, bắt đầu kể lại gần đây mình đã làm gì, thấy những chuyện gì, còn có… nhớ một người nào đó. Viết xong nó gấp thư bỏ vào một hà bao rồi chuồn ra ngoài, đặt tiểu hà bao ở một nơi chỉ nó và Tiểu Mộc Tượng biết.
Ngày hôm sau Tiểu Mộc Tượng mang hà bao về, viết thư hồi đáp Tiểu Hổ, sau đó lại đặt hà bao về chỗ cũ.
Nơi này chỉ nó và Tiểu Mộc Tượng biết, là một trong số những bí mật của hai đứa nhỏ.
Mỗi lần trời tối đen Tiểu Hổ mới lẻn ra ngoài, bỏ thư của mình xuống dưới một tảng đá gần nhà Tiểu Mộc Tượng, đồng thời lấy thư mà Tiểu Mộc Tượng viết cho mình. Tuy không thể gặp nhau mỗi ngày nhưng nghĩ đến việc người mình thích ở gần mình đến vậy, trong lòng Tiểu Hổ lại không nhịn được mà âm thầm vui sướng.
“Ai u, lại ra ngoài gửi thư đấy à?”
“Á!” Tiểu Hổ giật mình hét lên, nó dùng tay vỗ ngực tự an ủi bản thân: “Cha, người dọa con sợ chết đi được! Sao đêm khuya thế này cha còn chưa ngủ?”
“Đi nhà xí mà thôi, ai ngờ lại gặp con giữa đường.” La Phi vẩy vẩy tay: “Khổ thân con trai ta, đêm đông lạnh giá phải đi đưa thư.”
“Ai nói con đi đưa thư? Hôm nay con không đưa thư nha.”
“Thế là cái gì?”
“Không nói cho cha biết, nhưng sớm muộn gì người cũng biết ấy mà.” Tiểu Hổ cười khì khì một cách thần bí: “Nếu cha không còn việc gì thì con về buồng đây.”
“Chẹp, còn giữ bí mật với ta?”
Cùng lúc này, trong phòng Tiểu Mộc Tượng chợt có ánh nến vừa được thắp lên. Trong tay nó cầm bản vẽ một bộ giá y lộng lẫy, nó chăm chú nhìn bức vẽ hồi lâu cũng không rời mắt.